Cổng trường đã hiện ra trước mặt, báo hiệu khoảng cách đến Shamans chỉ còn là vẫn đề thời gian. Đã từ lâu nơi đây đã trở thành gia đình của nó. Thầy cô là bố mẹ, bạn bè là người thân. Nhất là một đứa con gái mồ côi, bản thân minhg là ai cũng không biết như nó thì nơi này giống như một thiên đường.
Nó ì ạch xách chiếc vali cùng akêmi bước vào trường. Cả trường đều bị bao bọc bởi một màu trắng lạnh lẽo, không gian yên tĩnh vô cùng. Cũng dễ hiểu vì trường bây giờ chỉ còn nó, akêmi cùng với và thầy cô. Mọi người đã thuận đường mà mà trở về với gia đình để tận hưởng kì nghỉ đông cả rồi. Anh nó muốn nó về biệt thự nhà anh ở Tokyo nhưng nó không đồng ý. Tuy anh nó vẫn là Nhật Nam – anh trai nó – một điều không thể thay đổi nhưng cái danh Vương tử cũng là một sự thật không thể chối cãi, nó không thể mặt dày tới mức bước vào gia đình riêng của anh mà không phải là một thành viên trong đó. Chị nó cũng theo anh về Tokyo vì nghe nói mẹ anh nhớ chị. Akêmi không về nhà nên cả hai lại ở cùng nhau.
———————
Ngồi nhâm nhi chén trà nóng, nó lặng lẽ ngồi nhìn những bông tuyết trắng. Nó đang nghĩ về tương lai……tương lai của nó sau này….không biết sẽ ra sao.
– Bánh mật ong xuất xưởng đây! Akêmi tay bưng đĩa bánh, đôi môi nở một nụ cười tươi.
– Bạn nhớ giỏi thật! Mình nhớ chỉ dạy qua cho bạn một lần! Nó cười híp mắt, tâm trạng buồn bã vẩn vơ kia bị nén chặt vào tim.
– Mình mà lại! À…chút nữa vào thư viện cho đỡ buồn nha! Cắn mộtmiếng bánh, akêmi rủ rê.
– Umk, à akêmi này…..sao bạn không về nhà với gia đình?
-”…………..”
Nó thấy hơi chột dạ. Akêmi là một cô gái lạc quan yêu đời, mạnh mẽ và đầy cá tính. Nụ cười luôn hiện hữu trên khoé môi bé xinh như một sự khẳng định mình luôn luôn hạnh phúc, cô bạn này rất ít khóc mà thật ra thì nó chưa thấy akêmi khóc lần nào. Vậy mà bây giờ….sau câu hỏi của nó……một giọt lệ đã lăn trên khoé mi biết cười của akêmi.
– Mình mồ côi từ năm 5 tuổi! Akêmi gạt giọt nước mắt khẽ nói.
– Xin….lỗi! Nó ấp úng, trong lòng chọt dâng lên sự đồng cảm.
– Bố mẹ mình là gia nhân cho một gia đình quyền quý xuất thân từ hoàng tộc ẩn dưới danh một tập đoàn đá quý nổi tiếng Nhật Bản. Nhưng vào một ngày gia đình đó đã bj xoá sổ hoàn toàn bởi một trận lửa yêu và bố mẹ mình cũng không tránh khỏi kiếp nạn.
– Tại sao……..? Nó nhíu mày
– Tại sao? Đó cũng là câu hỏi mình luôn thắc mắc! Tại sao một chuyện động trời như vậy lại không được điều tra? Tại sao một vụ thảm sát như vậy lại không ai để tâm? Akêmi nói gần như hét, đôi mắt hướng thẳng lên bầu trời âm u, có gió cuồn cuộn.
– “…………..” Nó nghe những lời akêmi nói mà nước mắt cũng chợt trào ra, vụ việc về bố mẹ nuôi của nó cũng vậy, bị giấu nhẹm. Nó muốn nhờ điều tr thì anh nó ngăn cản và nói nó không để cho ai được biết mình có quan hệ với bố mẹ nuôi. Những người biết cũng bỗng dưng mất tích một cách bí ẩn.
– Về sau mình mới hiểu ra – akêmi cười cười chua chát rồi nói tiếp. hai vợ chồng pháp sư đó là pháp sư bóng tối. Đối với Hoàng gia đây là một việc đáng xấu hổ nên không cho sự việc lan truyền ra ngoài.
– Nếu họ là pháp sư bóng tối thì sao lại bị giết bởi lửa yêu? Họ vốn là……
Nó chưa kịp nói hết câu thì Akêmi đã chen ngang:
– Đó là một cuộc thanh trừng trong thế giới màu đen, hình như hai vợ chồng đó định phản bội quay trở lại con đường ánh sáng nên bị giết hại. Những người lên quan và nghi ngờ có liên quan đều bị họ giết hại. Phương châm của chúng là: Giết nhầm còn hơn bỏ sót mà.
Nó xót xa nhìn Akêmi, hoá ra trong lòng akêmi lại chất chứa nhiều tâm sự như vậy.
– Nhưng mình vẫn sống tốt, sống mạnh mẽ, quật cuờng với cuộc sống này vì cuộc sống của mình phải đánh đổi bằng mạng sống của bố mẹ. Mình luôn tự thiết kế cuộc đời của riêng mình, quyết không hối hận với nhũng gì mình đã thực hiện.
Nó vẫn im lặng. So với akêmi nó quá ngu ngốc, yếu đuối và nhu nhước. Nó nhận ra nhiều người có cuộc sống đau khổ hơn nó vậy mà vẫn sống tốt. Còn nó……
Đầu nó hiện lên một suy nghĩ
” Mạnh mẽ nào, Quách Giao Khuyên”