Chuyện Tình Đêm Mùa Hạ

Chương 24



Cộc cộc cộc.

Tôi phục A Mộc sát đất, thế mà cũng có thể gõ cửa ung dung như vậy, cứ như mình là phóng viên của Đài truyền hình thành phố thật vậy. Nếu đổi lại là tôi thì tay chân đã mềm nhũn ra rồi.

Cửa mở, bên trong xuất hiện một người đàn ông trung niên hói đầu, tuy dáng vẻ có chút yếu ớt nhưng rất thân thiện, dễ gần, ông ta ăn mặc rất sạch sẽ, gọn gàng.

“Chào chú, xin hỏi chú có phải là chú Lý phải không ạ? Cháu là Mục Phi, hôm qua đã hẹn phỏng vấn, chú nhớ không? Đây là thẻ phóng viên của cháu.” Nói xong, A Mộc cười mỉm đưa thẻ phóng viên của chị Mục Phi cho chú Lý.

Oa! A Mộc tuyệt thật, tôi đứng sau lưng cậu ấy mà hai chân run lẩy bẩy, không ngờ A Mộc có thể chẳng đổi chút sắc mặt, không thẹn là thần tượng của tôi.

“Ồ, chào cô Mục Phi, mời vào.” Chú Lý nhiệt tình đón A Mộc vào trong, lúc đó mới nhìn thấy tôi đang đứng thở mạnh đằng sau.

“Cô này là…?” Chú Lý hỏi.

“Ồ, cô ấy là trợ lý của cháu, Dương Hạ Chí.”

“Ồ, thì ra là cháu Dương. Mau vào đây ngồi đi cháu.”

Hạnh phúc quá, cuối cùng cũng bỏ được cái máy quay phim nặng trình trịch này xuống được rồi.

“À… Hai cháu trông trẻ thật nhỉ!” Người trợ lý đó im lặng một hồi mới nói một câu, mà còn cố ý nhấn giọng ngay từ “thật” nữa. Thôi chết! Chẳng lẽ chú ấy phát hiện ra mình là giả mạo hay sao? Cầu trời, đừng xảy ra chuyện gì…

“Chúng cháu mới đi làm chưa bao lâu, sau này còn phải gặp chú nhiều. Xin được sự ủng hộ của chú.” A Mộc vẫn điềm tĩnh đáp.

“Ha ha, được mà, không thành vấn đề. Hai cháu ngồi đây một chút, Hàn Vũ tập xong đi thay đồ rồi, lát nữa sẽ ra ngay. Các cháu ngồi chơi tự nhiên nhé. Uống nước cam chứ nhỉ?”

“Dạ, vâng, cám ơn ạ.”

Chú Lý mỉm cười đưa nước cam cho chúng tôi. Sợ quá, cái trò này chẳng dễ chơi chút nào. Nhưng hình như A Mộc đang rất vui thì phải, cậu ấy còn quay đầu lại nháy mắt với tôi nữa, thật là bái phục.

Khoảng năm phút sau, cửa mở ra. Một anh chàng đẹp trai đến nghiêng trời lở đất khiến cho tôi và A Mộc buột miệng kêu lớn. Trời ơi! Lúc này, hãy ban cho con sự tỉnh táo! Tôi hy vọng có thể dùng những từ ngữ đẹp đễ nhất để diễn tả chàng hoàng tử của vương quốc thần tiên đang đứng trước mặt mình. Tôi bỗng phát hiện vốn từ cảm thán và tính từ của mình còn quá ít ỏi. Ở khoảng cách gần thế này mà nhìn qua, anh… anh ấy đẹp trai chẳng giống người thường nữa!

“Xin… chào!” Nhìn này, ngay cả A Mộc thường tự xưng là đã gặp qua không biết bao nhiêu hạng người rồi mà lúc này còn phải há hốc mồm ra chẳng nói được lời nào. Đây là lần đầu tiên hai đứa chúng tôi nhìn thấy thần tượng ở khoảng cách gần thế này, sao mà không kích động cho được?

Hàn Vũ nhìn qua tôi và A Mộc, rồi khẽ gật đầu. Đúng là chỉ thấy cằm của anh ấy hơi hạ thấp, chỉ có vậy thôi mà đã làm chúng tôi như bị điện giật rồi.

“Đẹp trai quá!” Nhất thời không để ý, suy nghĩ của tôi cùng lúc thoát ra khỏi miệng. Nói ra xong mới biết là mất lịch sự quá, tôi lật đật lấy tay che miệng lại, quay qua nhìn A Mộc, quả nhiên cậu ấy đang dùng gương mặt khinh thường nhất nhìn tôi.

“Ngậm miệng lại… Đừng để mất mặt…” A Mộc trách nhỏ.

“Ờ… Tớ biết rồi…” Tôi vô cùng xấu hổ cúi đầu xuống. Tiểu Chí à Tiểu Chí, sao mày lại chẳng ra gì thế chứ? Không giúp được A Mộc thì thôi, lại khiến cho người ta mất mặt thêm. Nếu mày còn như thế nữa, sau này A Mộc có chuyện hay gì sẽ chẳng dẫn mày đi theo nữa đâu!

“Ồ, Hàn Vũ, hai cô đây là phóng viên của Đài truyền hình thành phố, hôm nay đến để phỏng vấn.” Chú Lý vội giải thích với anh Hàn Vũ, sau đó mới nói nhỏ bên tai anh: “Hợp tác một chút nhé Hàn Vũ, hai cô bé này từ xa chạy đến đây cũng không dễ.”

Hàn Vũ không nói gì, chỉ là gật đầu thêm lần nữa mà thôi, sau đó lạnh nhạt ngồi vào ghế nệm, mở lon Coca ra uống. Oa! Đến ngay cả cái dáng uống Coca mà cũng đẹp trai nữa! Nét nhìn nghiêng của anh ấy kết hợp với đường nét của lon Coca… thật là hoàn mỹ.

Khi tôi còn đang say sưa thì đột nhiên nghe A Mộc gọi lớn một tiếng: “Tiểu Chí! Mau dựng máy quay lên! Phỏng vấn sắp bắt đầu rồi.”

Hả? Còn phải dựng lên nữa hả? Sao tội nghiệp mình thế này… A Mộc bây giờ là cấp trên của mình mà, chỉ còn nước nghe lời cậu ấy mà thôi.

Dựng lên xong rồi, bây giờ làm gì nữa? Tôi không biết sử dụng mà? Thôi không thèm lo nữa, chỉ cần hướng ống kính về phía anh ấy là được rồi, dù sao cũng là giả mạo.

“Chào bạn Hàn Vũ, xin hỏi bạn cảm thấy thế nào sau khi tập luyện xong?” Cuộc phỏng vấn bắt đầu rồi, A Mộc nở nụ cười rất dễ thương, dùng ngữ khí rất chuyên nghiệp để hỏi anh ấy.

Hàn Vũ không nói gì, chỉ nheo mắt nhìn A Mộc, khóe môi hơi nhếch lên. Ôi chao! Thật là quyến rũ và đẹp trai quá! Nhưng sao lại lạnh lùng vậy.

“Hàn Vũ, nghiêm túc một chút đi!” Chú Lý vô cùng áy náy, nói nhỏ với anh Hàn Vũ, sau đó lại nhìn tôi và A Mộc với vẻ chẳng đặng đừng. Nhưng Hàn Vũ vẫn không trả lời, khoảng mấy giây sau, anh ấy cuối cùng cũng nói một tiếng: “Mệt.”

Giọng của anh ấy sao mà hay đến thế? Anh ấy thật sự đẹp quá, nói một tiếng mà cũng khí độ đến thế! Thật là… Phù… Hình như mình cũng có chút phấn khởi quá độ hay sao ấy? Tôi dựng máy quay phim mà trong lòng như hỗn loạn. Hàn Vũ ơi, anh có thể nói thêm mấy tiếng nữa được không?

A Mộc đằng hắng một tiếng, tôi mới có thể đứng vững trở lại: “Ưm, ưm… Vấn đề tiếp theo… Bạn Hàn Vũ này, về tài nghệ chơi bóng của bạn, chúng tôi đã có nhiều bài báo cáo, cho nên lần này muốn phỏng vấn riêng về cá nhân bạn một chút.”

Nghe đến phỏng vấn chuyện riêng tư, chú Lý liền đứng dậy nói chen vào: “Cô Mục này, nhưng đừng quá riêng tư đó nhé!”

“Dạ, đương nhiên rồi, chúng cháu là phóng viên chuyên nghiệp, biết giữ mức độ, xin chú cứ yên tâm.” Nghe A Mộc nói như thế, chú Lý yên tâm ngồi xuống.

A Mộc tiếp tục: “Bạn Hàn Vũ, xin hỏi bạn đã có bạn gái chưa?”

Tôi muốn xỉu, may nhờ có cái máy quay phim dựng ở đấy, nếu không tôi đã ngã xuống đất rồi. Chết thật, A Mộc sao tàn nhẫn thế? Vấn đề thứ nhất mà đã ác thế rồi?

Nhìn lại tôi, chú Lý lo đến độ lọt luôn xuống ghế.

Nghe câu hỏi này, Hàn Vũ lại ngẩng lên nhìn A Mộc lần nữa, môi vẫn nhếch lên, nhưng không nói gì.

“Hình như bạn Trần đây không thích nói chuyện thì phải?” Hả? A Mộc hình như đang nổi giận với thái độ đó của Hàn Vũ.

“À, à, thật không tiện lắm, cô Mục này, Hàn Vũ bình thường không thích nói chuyện.” Chú Lý lập tức đỡ lời.

A Mộc nhếch môi cười: “Bạn Hàn Vũ, nếu bạn không thích nói chuyện thì chúng ta chơi một trò chơi này vậy! Tôi sẽ dùng dạng câu hỏi phải hay không, nếu bạn trả lời phải thì nháy con mắt bên trái, nếu muốn trả lời không thì nháy con mắt bên phải.”

Bịch bịch bịch… Ba tiếng vang lên, tôi, chú Lý, và ngay cả cái máy quay phim cũng ngã lăn ra đất. Mày đừng có xảy ra chuyện đấy! Tao không đền nổi đâu! Tao chỉ muốn đi xem thần tượng thôi, không muốn xảy ra phiền phức gì.

“Bạn Hàn Vũ, xin hỏi bạn có bạn gái hay chưa?” Hả? A Mộc chẳng có lương tâm này, chẳng nhìn thấy cái máy quay phim “bị thương” rồi hay sao? Chẳng thèm quan tâm gì đến mà lại tiếp tục phỏng vấn, thật là phục cậu ấy.

Hàn Vũ nãy giờ chẳng quan tâm đến mấy vấn đề đó, nào ngờ, sau mấy giây yên lặng, cuối cùng cũng đành phải nháy con mắt bên phải.

Hả? Không phải tôi hoa mắt chứ? Vội lấy hết sức tôi dùng một tay ôm lấy cái máy quay phim, tay kia dụi mắt. Má ơi! Hình như là thật đấy: mặt anh Hàn Vũ bây giờ hiện lên một nụ cười lạnh lùng.

Giọng A Mộc tỏ ra đắc ý: “Vấn đề thứ ba. Bạn có tin vào duyên phận hay không?”

Lần này, tôi và chú Lý trừng mắt nhìn phản ứng của Hàn Vũ. Quả nhiên, lần này anh ấy chớp con mắt trái, nhưng cái nháy mắt này thật là đẹp, tôi không đủ tính từ để có thể diễn tả được. Xem ra A Mộc trở nên hứng thú vô cùng rồi, cậu ấy tiếp tục bạo gan đưa ra mấy vấn đề nữa:

“Bạn thích con gái tóc dài không?” Nháy mắt trái.

“Bạn thích con gái da trắng không?” Nháy mắt trái.

“Bạn thích con gái cao 1.60 mét không?” Nháy mắt trái.

“Bạn thích…”

A Mộc này, hỏi thẳng anh ấy xem có thích cậu ấy luôn hay không cho rồi. Thật là phục cậu ấy, cả gan dám hỏi những vấn đề ấy. Nếu đổi lại là tôi, đánh chết cũng không dám.

“Bạn có thích tôi không?”

Tôi muốn ngất xỉu! Trời ơi, A Mộc quả nhiên hỏi câu ấy, thật là tuyệt vời! Ừ, chỉ có A Mộc mới tự tin như thế, cậu ấy vừa đẹp vừa thông minh, học lại giỏi, sao lại có người con trai nào không thích chú? Dù gì thì mình cũng chẳng ra gì…

Tôi vốn cứ nghĩ câu hỏi này nhất định khiến anh HànVũ kinh ngạc, nào ngờ anh ấy lại điềm tĩnh đến lạ. Anh ấy muốn trả lời vấn đề này không? Ôi chao, thật là hồi hộp. Cuối cùng thì anh ấy sẽ nháy con mắt nào đây? Nếu là tôi thì đã căng thẳng chết mất, mắt cũng không dám mở ra, nhưng mắt của A Mộc thì lại mở to trừng trừng, nhìn thẳng vào đối phương.

A! Mi mắt anh ấy động đậy rồi, sắp nháy mắt rồi. Nháy con mắt nào đây? Ba… hai… A! Anh ấy nháy hai con mắt cùng một lúc như thế có nghĩa là gì đây? Xảy ra chuyện gì thế? A Mộc thì lại cười thích thú: “Ha ha, rất tốt, phỏng vấn kết thúc thôi.”

Phù… Cuối cùng cũng kết thúc rồi! Tôi và ông Lý ngồi kế bên thở ra một hơi nhẹ nhõm.

Rời phòng giả lao của anh HànVũ, chúng tôi chạy một hơi đến khu thể thao, đến thảm cỏ trước sân bóng.

“Phù phù phù… Sợ chết đi được.” Hai chân tôi mềm nhũn ngã lăn ra thảm cỏ. Thật là một chuyến đi kinh hồn! Tuy có thể tiếp xúc gần như thế với anh HànVũ, quả thực là một sự kiện hạnh phúc vô cùng, nhưng chúng tôi rốt cuộc lại dùng một chút thủ đoạn hoàn toàn không hay cho lắm. A Mộc lại chẳng lo lắng chút nào, mừng đến độ ôm bụng ngồi cười mãi trên thảm cỏ. Phục cậu ấy thiệt…

“A Mộc à, nếu anh HànVũ và chú Lý phát hiện ra chúng ta giả mạo thì làm sao?” Tôi lo lắng hỏi.

“Đồ ngốc! Cậu đúng là bà già lẩm cẩm, cái gì cũng lo.”

“Cậu nói dễ thế! A Mộc, không thấy mấy vấn đề mà cậu hỏi thật là cả gan sao? Chẳng lẽ cậu không sợ chút nào?”

“Hả? Sợ cái gì? Thật là buồn cười.” A Mộc trề môi ra, ra dáng chẳng có gì lo lắng cả. Tôi bái phục A Mộc: “Oa! A Mộc, cậu thật là lợi hại, nếu là tớ thì đã sợ đến chết rồi!”

“Cho nên mới nói cậu ngốc! Hi hi!”Đột nhiên, A Mộc đỏ mặt. Sao A Mộc lại đỏ mặt? “Tiểu Chí này, tớ phát hiện anh Hàn Vũ hình như rất thích tớ đấy!”

“Ha ha, A Mộc, cậu thật không biết xấu hổ! Thế mà cũng nói ra được”. Tôi bị A Mộc làm cho vui lây: “Nhưng tớ tin là anh ấy nhất định thích cậu! Hi hi… Cậu xinh đẹp thế này, lại thông minh nữa!”

“Ha! Đương nhiên rồi! Tớ là vô địch sát thủ con trai mà!”

“A Mộc, cậu đang yêu đơn phương đó à?”

“Hả? Hạ Chí, gian của cậu lớn hồi nào vậy? Dám nói với người quản lý của mình là đang yêu đơn phương hả? Hừ, xem tớ làm sao thu phục cậu đây!” Nói xong, A Mộc đột nhiên nhảy vồ đến cù lét tôi.

“Ha ha ha… Đừng đừng… Không được… Tớ có lỗi mà! Ha ha ha…”

Chúng tôi vui vẻ đùa giỡn như điên trên thảm cỏ. Chiều hôm đó quả thật vừa nguy hiểm vừa thú vị, nhưng bất chợt tôi nhớ lại là đã hứa với anh Nam Xuyên đưa Nguyên Dạ đi học vào sáng mai. Ừm, chuyện vui gì cũng biến đâu mất.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.