Chuyên Sủng Nô Tâm

Chương 3-4



“Ha ha! Mẫu thân anh minh, con nào dám nói thế”, Lăng Vũ Dương vui vẻ cười nói.

“Còn nữa, con chớ có đem Tiểu Hi vào trong trang ở gần cái đám nữ nhân vây quanh đại ca con”, Lăng phu nhân cảnh cáo nói.

“Mẫu thân, con đâu có nói vậy”, Lăng Vũ Dương nói tránh.

“Con không phải vừa mới nói Tiểu Hi có tính toán trong lòng, mơ tưởng thấy người sang bắt quàng làm họ là gì?”, Lăng phu nhân nhắc nhở nói, nhất định phải khiến nó cho bà một lời giải thích rõ ràng về hành vi của mình.

Ánh mắt Lăng Vũ Dương chợt lóe sáng, hắn mở miệng nói lời trấn an: “Mẫu thân, người hãy nghe con nói, người không phải rất thích Tiểu Hi sao? Thật không may là con đối nàng không có cảm giác gì, vì vậy làm cho mẫu thân người thất vọng, cho nên con để Tiểu Hi làm thị nữ bên cạnh con, đi theo bên người con, gần gũi lâu ngày, biết đâu sau này có gì thay đổi…..”

“Hả? Thật vậy sao?”, Lăng phu nhân ngẫm lại thấy con nói cũng có lý, dù sao chúng nó chưa từng gần gũi mà muốn kết thành đôi thì quả là có chút miễn cưỡng, cách này của nó cũng không làm mất đi một chủ ý tốt. Chỉ là…..

“Nhưng để cho Tiểu Hi làm thị nữ, không khỏi khiến nó chịu thiệt thòi”, Lăng phu nhân vẫn có chút băn khoăn.

“Mẫu thân, người còn không hiểu tính con sao? Con sẽ không bắt nạt nàng, người yên tâm đi”. Xuất ra được cái cớ hiệu quả, Lăng Vũ Dương giọng điệu thầm than thở, nhưng đáy mắt xẹt qua tia sáng đen tối.

“Tốt nhất là như thế”. Lăng phu nhân liếc mắt nhìn con một cái, xuống nước nói.

“Uống chén trà đi! Mẫu thân”, Lăng Vũ Dương cầm bát trà từ trên bàn, nhẹ giọng nói.

Lăng phu nhân nhận lấy bát trà, để ý thấy hoa đã nở rộ, cảnh đẹp với sắc màu ngập tràn hồng tía lôi kéo ánh mắt của bà dừng lại một lúc.

” Vũ Dương……”, Lăng phu nhân than thở một tiếng, muốn nói lại thôi sau một hồi lâu mới nói ra: “Đại ca con nó… Con cũng biết, cá tính của Văn Dương giống cha con, cho nên…”, bà khó xử âu yếm nhìn con mình.

“Mẫu thân, con biết. Đại ca tính luôn như thế, con đã sớm quen rồi, người không cần lo lắng huyh đệ chúng con sẽ lại có tranh chấp đâu. Huống chi hiện nay con với đại ca đều có một mảnh trời riêng, huynh ấy chắc sẽ không còn muốn nhiều hơn nữa mới đúng”. Lăng Vũ Dương lặng lẽ nói lời trấn an.

“Con hiểu thế là tốt”, Lăng phu nhân an tâm nói, “Con cũng biết, đại ca con ngoại trừ không độ lượng rộng rãi với mọi người lại còn trời sinh có tính đa nghi, nó với con giống nhau, cũng có hiếu thảo với mẹ. Chỉ vì thế, khiến cho con phải thiệt thòi”. Bà nhìn chăm chú Lăng Vũ Dương, lời nói đầy tiếc nuối.

“Mẫu thân, người nói quá nghiêm trọng rồi. Nếu lúc trước con không lựa chọn rời khỏi Lăng gia trang, con sẽ không có đạt được thành quả trước mắt như hôm nay, cho nên mẫu thân nên vui mừng thay con mới phải”, Lăng Vũ Dương thích thú nhìn mẫu thân, nụ cười vui vẻ trên môi.

Không thể ngờ mẫu thân đúng là rất khôn khéo, biết hắn cùng đại ca trong lúc đó ẩn chứa cơn sóng ngầm mãnh liệt.

Nếu mẫu thân đã hiểu rõ tất cả tình huống ở Lăng gia trang như thế, tất nhiên rất rõ tính tình của hắn mới đúng, mẫu thân biết hắn không có khả năng chấp nhận, còn muốn Mộc Hi Nhi “bù đắp” cho hắn, rốt cuộc là trong lòng nghĩ cái gì chứ?

Lăng Vũ Dương thản nhiên nhìn mẫu thân thưởng thức trà, trong lòng không khỏi bị mê hoặc, mà lúc trước cái người nhỏ bé kia cố ý cẩn thận bưng một cái khay đi đến nơi ngồi hóng mát của bọn họ.

Kỳ thật hắn mặc kệ trong lòng mẫu thân có cái chủ ý gì, mọi sự vẫn là ở chính mình, điểm này thì trong lòng Lăng Vũ Dương rất rõ ràng.

Nếu hắn thật sự không có tình cảm với Mộc Hi Nhi, hắn có thể vứt bỏ nàng giống như xử lý chuyện gì phiền toái vậy, hơn nữa không hề do dự.

Đáng tiếc là, hắn lại không làm được. Bởi vì sau khi cùng Mộc Hi Nhi cận kề mấy hôm, hắn đột nhiên nhận ra chính mình đối nàng nảy sinh hứng thú mãnh liệt.

Hắn phát hiện bản thân Mộc Hi Nhi có nhiều trái ngược, làm cho hắn cảm thấy lẫn lộn.

Nàng thông minh có thể dễ dàng hiểu rõ những rung động trong lòng hắn, rồi lại tiếp tục lo sợ bị người ta đuổi đi, làm cho hắn không thể giận chó đánh mèo.

Nàng ngốc đến mức không biết hắn trêu chọc khiêu khích nàng, chẳng hiểu gì nên luôn ngây ngô cười với hắn, làm hắn chán nản.

Hắn trong lòng thật ra đã hiểu cá tính nàng tuyệt đối chân thật không dối trá, nhưng hắn chính là không muốn mở miệng thừa nhận điểm ấy, đôi khi không khỏi có chút mắng nhiếc miệng lưỡi mình cứng rắn.

Cho nên, vấn đề chính là ở hắn.

Hắn không muốn cưới vợ, cũng chưa từng có ý nguyện đeo lấy cái “của nợ” trên thân, nhất là tận mắt nhìn chủ nhân kiêm bạn tốt Cận Mính Lôi kia vì tình khổ sở thê thảm ba năm, cùng một bạn tốt tri giao khác Nam Cung Dục đau khổ vì yêu đến chết đi sống lại….

Hắn tuyệt không muốn rước lấy của nợ trên thân, chẳng dè lại sinh ra chút “hứng thú” với Mộc Hi Nhi, nhưng cái loại “hứng thú” này sẽ lại rước lấy phiền phức!

Xem ra hắn cần phải nghĩ ra một biện pháp để “loại bỏ hứng thú ” nảy sinh với Mộc Hi Nhi, hay là hắn nghĩ biện pháp, làm cho bản thân mình duy trì “hứng thú” chơi đùa với nàng, còn hơn là không mua lấy phiền phức.

Nàng rốt cuộc là làm cách nào thấy được?

Lăng Vũ Dương nghiêm túc chống một tay lên, buồn bực nhìn cái dáng nhỏ bé “hết sức” bận rộn đang ở cách đó không xa, hơn nữa “cố gắng” tỉ mỉ chăm sóc cây xanh, còn không quên duy trì khoảng cách ba thước với hắn.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.