Chuyện Khuya

Chương 35



Đêm trăng mơ hồ, ngôi trường bận rộn tíu tít cả ngày dần dần yên tĩnh trở lại. Trong dãy lầu ký túc xá lớp 12 của trung học Đức Công khe khẽ vẳng tiếng tình nhân ngọt ngào nói những chuyện nhạt nhẽo với nhau

“…….Thi thử ra sao rồi?”

“Thì chỉ nhiêu đó thôi.”

“Nhiêu đó tức là bao nhiêu?”

“Hơn lần thi đầu 3 điểm.”

“Tốt, có tiến bộ………Anh nhích qua bên kia một chút coi.”

“Tại sao?”

“Nóng quá……..”

“Hết chỗ nhích rồi.”

“Ráng ép người qua!”

Kiều Dĩ Sa nằm nghiêng trên giường, lưng dán chặt vào tường. Vóc người Hồng Hựu Sâm cao lớn, Kiều Dĩ Sa tuy gầy, nhưng cũng không phải loại nhỏ nhắn, hai người nằm chen chúc trên chiếc giường 1.2 mét chật hẹp. Lúc còn lạnh thì tốt lắm, Hồng Hựu Sâm tự phát công năng noãn ngọc, đến nay trời mỗi ngày một nóng hơn, càng nằm càng khó chịu.

Hạ Tuấn giải xong một đợt đề, vừa ngáp vừa hoạt động cổ, ánh mắt thoáng bắt được cảnh chênh chếch phía sau.

“Sao cậu không có chút động tĩnh gì thế?” Cậu ta hỏi người bạn cùng phòng đã lên giường nằm rõ sớm, “Với cả, sao dạo này cậu cứ thích nằm ngủ sát mép giường vậy?”

Kiều Dĩ Sa giơ tay điểm nhẹ một cái, chú thuật cách âm bị thủ tiêu, Hồng Hựu Sâm quay đầu nói với Hạ Tuấn: “Lo học bài đi.”

Hạ Tuấn chỉ mặt cậu: “Dạo này càng ngày cậu càng không hữu nghị gì nữa cả, tự kiểm điểm đi.”

Mặt Hồng Hựu Sâm tỉnh bơ.

Hạ Tuân lại nói: “Hỏi cậu nghiêm túc này, mai trường sẽ kiểm tra nguyện vọng đấy, cậu đã suy nghĩ xong chưa?”

Hồng Hựu Sâm: “Chưa.”

“Vậy cậu định bỏ cái gì vào?”

“Mai tính.”

Kiều Dĩ Sa nằm nghiêng bên cạnh, một tay chống đầu, đánh giá đường nét của sườn mặt Hồng Hựu Sâm, càng nhìn càng thấy đẹp. Chỉ đáng tiếc là cậu cứ như ông cụ non, cái khuôn mặt đó nhìn chán chẳng khác gì khúc gỗ. Kiều Dĩ Sa thò một chân qua, cọ cọ dọc theo ống quyển của Hồng Hựu Sâm.

Hồng Hựu Sâm đang nói chuyện với Hạ Tuấn, bị xúc giác nhột nhột tê tê này làm im bặt.

Hạ Tuấn: “Sao vậy?”

Hồng Hựu Sâm: “Không có gì……..”

Kiều Dĩ Sa ỷ bản thân đã uống thuốc tàng hình, bắt đầu không nể nang gì nữa, cô giơ tay gãi gãi dưới cằm cậu như đang làm với chó mèo con vậy.

Hà Tuấn thấy khuôn mặt của Hồng Hựu Sâm mỗi lúc một rướn cao lên.

“Cậu sao thế hả?”

“Không có gì……..”

Hạ Tuấn híp mắt nhìn cậu một lúc, nghiêm túc nói: “Tớ cảm thấy dạo gần đây cậu là lạ, có phải do áp lực thi đại học quá lớn không? Đừng lo, thành tích của cậu đã ổn định đến không còn chỗ để biến động nữa. Hạ Tuấn tớ đây chỉ nói câu này: cậu yên tâm thi đi, bảo đảm đậu được lựa chọn số ba.”

Kiều Dĩ Sa không nhịn được khẽ cười một tiếng, vội vàng bịt ngay miệng lại. Hạ Tuấn giống hệt một chú chuột chũi bị kinh sợ, thẳng đứng lưng lên.

“Gì thế này? Vừa rồi có phải có tiếng con gái không?”

Hồng Hựu Sâm im lặng 3 giây, bình tĩnh đáp: “Phải.”

Kiều Dĩ Sa nhéo cậu một cái cảnh cáo.

Hạ Tuấn: “HẢ? Cảm giác như giọng nghe rất gần, đây là lầu ký túc xá nam sinh, lấy đâu ra nữ sinh chứ?”

Hồng Hựu Sâm: “Sau lưng cậu.”

“Á đệch!” Hạ Tuấn hết hồn nhảy dựng lên, làm bàn ghế ồn ào xê dịch. Kiều Dĩ Sa lại bật cười, cô ngoắc ngoắc ngón tay một cách xấu xa, ngọn đèn bàn của Hạ Tuấn bắt đầu chớp chớp.

Giữa đêm hôm khuya khoắt, trong căn phòng chỉ bật mỗi một ngọn đèn con, cậu cán bộ lớp nhìn không rõ được mặt anh bạn nằm trên giường bên kia, âm u rợn gáy. Giữa lúc đèn khi sáng khi tối còn mơ hồ thấy như có một bóng đen đang khẽ bò lên lưng của anh ta. Môi của Hạ Tuấn cắt không một giọt máu, mồ hôi chảy ròng ròng, nói: “Tiêu rồi…….tớ học nhiều quá nảy sinh ảo giác rồi, tới phải đi tắm một phát…… đúng thế, tớ phải đi tắm nước nóng một phát, sau đó đi ngủ……”

Cậu ta vừa lầm bầm vừa vào trong buồng tắm, Kiều Dĩ Sa dựng chú cách âm lên lại, cười bò.

Hồng Hựu Sâm liếc cô, Kiều Dĩ Sa hỏi: “Gì?”

Cậu không đáp, Kiều Dĩ Sa lại nói: “Ánh mắt đó của anh là sao, có phải muốn nói sao em nhàm chán đến thế không?”

Cậu: “Phải.”

Hồng Hựu Sâm nằm trở lại, cầm sách từ vựng lên bắt đầu học thuộc lòng tiếp. Kiều Dĩ Sa nằm kế cậu, thỉnh thoảng kéo áo của cậu nghịch, khẽ nói: “Đúng là nhàm chán thật.”

Hồng Hựu Sâm không buồn liếc mắt, tiếp tục học thuộc lòng.

“Thi xong sẽ tốt lên thôi.”

Kiều Dĩ Sa nhìn khuôn mặt bình lặng của cậu, nói: “Không, cái kiểu này của anh thì cho dù có kết thúc thi đại học cũng chỉ đổi địa điểm rồi lại tiếp tục nhàm chán.”

Im lặng một giây, Hồng Hựu Sâm quay đầu qua, nhìn vào cặp mắt không mặn không nhạt của ai đó.

“Tôi rất nhàm chán?”

“Anh nghĩ sao?”

“Cha tôi nói, cuộc sống vốn rất bình đạm.”

“Ồ? Lấy cha anh ra để doạ em?”

“Tôi chỉ cảm thấy cha nói có lý.”

Kiều Dĩ Sa cười lạnh: “Ngày nào anh cũng như ông cụ non, không sợ em không chịu được cô đơn, chạy đi theo người khác mất à?”

Cậu liếc ngang: “Ai?”

Kiều Dĩ Sa nhún vai: “Ai biết được.”

Hồng Hựu Sâm lắc đầu: “Không có ai như vậy cả, không có ai dám làm như vậy.”

Kiều Dĩ Sa sửng sốt, sau đó đẩy mạnh vai cậu một cái.

“Cho anh bày đặt ngon!”

Hồng Hựu Sâm do dự một chút, rồi lại nói: “Hai người bên nhau thì tính cách dù sao cũng phải qua một quá trình điều chỉnh, em thích ứng được thì sẽ tốt lên thôi.”

Kiều Dĩ Sa: “Cho nên hai chúng ta điều chỉnh một hồi thì kết quả là em thích ứng được sẽ tốt lên thôi?”

Sự thật cho thấy, chỉ cần người phụ nữ muốn gây sự thì sẽ không có sơ hở nào mà họ không phát hiện ra. Mắt thấy tình hình của ai đó càng lúc càng tiến về hướng mất kiểm soát, Hồng Hựu Sâm dứt khoát nâng sách lên, muốn dùng phương thức auto giương chắn để kết thúc đề tài này. Nhưng Kiều Dĩ Sa không dễ dàng bỏ qua cho cậu như vậy, cô chọc chọc cậu từ trên xuống dưới. “Hỏi anh đấy? Cái gì gọi là em thích ứng được thì sẽ tốt lên thôi? Hai bên cùng nhau điều chỉnh không liên quan đến anh à?” Cô như một chú ong đang hăng tiết, không ngừng vo ve bên tai Hồng Hựu Sâm.

Hồng Hựu Sâm bị cô phà hơi nhột tai, lấy tay phất một cái, nói: “Đừng quậy nữa, sáng mai còn phải thi kiểm tra anh văn.” Kết quả là rất không khéo tay đập trúng mặt Kiều Dĩ Sa, tuy không mạnh, nhưng vì thuận thế nên vang lên tiếng “bép.”

Kiều Dĩ Sa: “………..”

Con người ta sợ điều gì nhất?

——Rảnh rỗi

—Rảnh rỗi thì sinh nông nỗi.

Kiều Dĩ Sa chậm rãi ngồi thẳng dậy, bưng mặt mình, lẳng lặng nói: “Hay lắm, Hồng Hựu Sâm, chưa gì đã giở trò bạo hành với em rồi phải không?”

Hồng Hựu Sâm: “Tôi không bạo hành.”

Người sói không phải động vật có EQ cao, nhưng họ có sự nhạy bén hoang dã, Hồng Hựu Sâm đánh hơi ra được mùi thuốc súng nồng nặc đang toả ra từ ánh mắt bình tĩnh của Kiều Dĩ Sa, nghĩ đi nghĩ lại, nói: “Vậy…….hay là em in từ vựng lên cánh tay tôi, tôi không học nữa, chúng ta ra ngoài đi dạo một vòng?”

Kiều Dĩ Sa im im không nói gì.

Hồng Hựu Sâm thấy cô không đáp, lại giải thích lần nữa: “Tôi không có đánh em, tôi không thể nào đánh em được.”

Kiều Dĩ Sa mở tay ra, cho cậu xem khuôn mặt đỏ ửng của mình.

“Không đánh? Vậy đây là gì!”

Hồng Hựu Sâm chính mắt thấy cô tự nhéo mình, nhưng lại không nói gì được, do dự một chút, cuối cùng cúi đầu, rồi hình như khẽ cười.

Kiều Dĩ Sa nghe thấy hơi gió rất khẽ ấy, mắt chợt đỏ hoe lên.

“Vậy em không vui thì đánh lại tôi đi.” Cậu khẽ nói, “Nhưng mà nhẹ một chút.”

“Dựa vào đâu?” Kiều Dĩ Sa xoay người ra sức phang một cú đấm vào cánh tay cậu, kết quả bốn ngón tay giống như bị đập vào một tảng đá, đau đến nghiến răng rú lên.

Hồng Hựu Sâm nhìn cô, trong mắt như mang chút vẻ châm chọc.

“Đã bảo nhẹ tay một chút mà.”

Kiều Dĩ Sa mất hết mặt mũi, hét lên một tiếng bổ nhào lên cậu trút giận. Hồng Hựu Sâm không lo, dù sao cũng có chú thuật cách âm, hết thảy đều để cô mặc sức làm gì thì làm.

………

Ngoài song bắt đầu mưa lất phất.

Bóng hình mảnh mai của Mạc Lan hoà vào trong mưa. Ông ta không mang dù, nước mưa làm ướt người, trông cằn cỗi khẳng khiu. Hơi thở của Mạc Lan rất nhẹ, gần như không nhìn thấy được lồng ngực lên xuống, ánh mắt nhìn về phía toà nhà ký túc xá. Bờ vai thẳng tắp của ông ta có một sợi khói đen bay lên, một bóng dơi bé xíu xuất hiện giữa không trung. Ông ta mượn tầm nhìn của bóng dơi, nhìn cảnh tượng trong gian phòng ký túc xá.

Kiều Dĩ Sa hoàn toàn không làm gì được Hồng Hựu Sâm, cậu không sợ nhột, cũng không sợ đau, chỉ cần cậu không muốn nhúc nhích thì mặc cô đập cô đánh, cậu vẫn trơ như tảng đá. Kiều Dĩ Sa cào cấu cắn xé ầm ĩ một lúc, không ăn nhằm gì.

“Được, anh được lắm!”

Cô giận dữ nằm xuống bên cạnh, xây lưng về phía cậu.

Ngoài cửa sổ, Mạc Lan cười. Từ khung cửa sổ chật hẹp, ông ta chỉ có thể nhìn thấy được cánh tay Hồng Hựu Sâm gác sau đầu, cùng với đỉnh đầu cậu và phần cổ của cậu, nhưng chỉ với chút ít đó thôi đã đủ khiến ông ta mỉm cười.

Ông ta đứng suốt đêm.

Rạng sáng, mưa tạnh, ngàn vạn những hạt châu lóng lánh đính trên đầu ngọn cỏ, cành cây. Mạc Lan chậm chạp hít một hơi, bóng hình mơ hồ trông có vẻ chân thật hơn một chút.

Hồng Hựu Sâm mở mắt, đầu tiên trông thấy lông mi của Kiều Dĩ Sa; lông mi của cô rất mảnh, từng sợi từng sợi trông như lá thông trắng trong rừng. Cậu cẩn thận xoay người cô để cô ngằm ngửa, nhìn nửa phút đồng hồ, hơi ngẩn ngơ.

Cách cậu và cô suy nghĩ không giống nhau lắm, mỗi người có điểm khác nhau khiến họ xúc động. Chẳng hạn như hiện giờ, dưới tình huống Kiều Dĩ Sa vẫn đang còn gây với cậu mà vẫn có thể ngủ ngon bên cạnh cậu, điều này khiến cậu rất hãnh diện. Cậu nhớ đến lúc cô trừng mắt với cậu đêm hôm qua, ngẫm nghĩ một chút, quyết định đi mua bữa sáng về cho cô.

Cậu nhanh nhẹn nhẹ nhàng xuống giường, khoác đại áo lên người, mở cửa sổ nhảy xuống. Ngay lúc đáp xuống đất, cậu hít sâu không khí mát lành sau cơn mưa, khiến tâm trạng của cậu tốt hơn hẳn, lúc đi ngang qua Mạc Lan, thậm chí cậu còn chủ động gật đầu chào một cái.

“Chào ngài.” Mạc Lan khẽ nói.

Hồng Hựu Sâm không đáp, Mạc Lan chăm chú nhìn khuôn mặt cậu, mơ màng nói: “Chúng ta lại gặp nhau……..”

Hồng Hựu Sâm hờ hững.

“Tôi không quen biết ông.”

“Bốn trăm năm trước, tôi đã có phúc được gặp ngài một lần.” Mạc Lan giải thích, “À, đương nhiên đấy không phải là ngài……nhưng cũng chính là ngài.”

Hồng Hựu Sâm không hiểu những lời nói kỳ lạ của Mạc Lan, đi thẳng, Mạc Lan theo sau lưng cậu, họ đi lên bãi cỏ, Hồng Hựu Sâm bất thình lình dừng bước, ngoái đầu nói: “Nép vào bên trong.”

Mạc Lan: “?”

Hồng Hựu Sâm: “Phải đi từ bên trong ra, còn không ông sẽ bị máy camera thu hình.”

Lần này đến lượt Mạc Lan không nói gì.

Hồng Hựu Sâm: “Nếu ông muốn vào trong máy thì ông cứ đi trước, đừng gây phiền toái cho tôi.”

Mạc Lan nghe đến đây liền nép vào trong, giơ tay làm tư thế “xin mời.”

“Ngài định đi đâu?”

“Mua thức ăn sáng.”

Hồng Hựu Sâm nhảy qua tường, chạy thẳng đến quán cà phê mở cửa 24/24, Mạc Lan lặng lẽ bám theo sau. Vào giờ này quán cà phê vắng ngắt, chỉ có hai nhân viện phục vụ đang gà gật, Hồng Hựu Sâm gọi thịt bò và salad, sau đó ngồi đợi ở chỗ lần đầu cậu và Kiều Dĩ Sa gặp nhau.

Mạc Lan ngồi xuống trước mặt cậu, trông ông ta kém hơn tối hôm qua.

“…….Hôm nay trời quang đãng.” Tuy Hồng Hựu Sâm không tỏ ra có hứng thú gì với việc giao lưu, nhưng Mạc Lan vẫn tự bắt chuyện. “Đêm hôm qua mưa, hôm nay không có lấy một đám mây…….Tôi đã có thể cảm nhận được ánh mặt trời gay gắt trong hai tiếng đồng hồ nữa.” Ông ta khẽ thì thầm. “Tôi không thích mặt trời, hiện giờ tình trạng sức khoẻ của tôi không thích hợp để ra nắng…….”

Ánh ban mai chiếu lên khuôn mặt của Mạc Lan, tạo cảm giác như nó vừa mỏng vừa trong suốt.

“Tôi cũng không thích bị người khác nhìn ngó.” Ông ta xoay đầu về phía cửa ra vào, nơi mà hai nhân viên phục vụ chưa rời mắt khỏi ông ta từ khi họ vào cửa.

Thời gian như ngưng đọng một khắc, hai người nhân viên đó như mất hồn, gục đầu ngủ mất.

Hồng Hựu Sâm không có chút phản ứng, cậu chỉ kiên nhẫn ngồi đợi thức ăn sáng của mình.

Mạc Lan khẽ nói: “Chính là cái cảm giác này…….”

“Tôi đã thấy hình của cậu bé sói kia, vừa nhìn đã thấy không phải. Tôi đã từng gặp Đồ An, trên người cậu thanh niên kia thiếu khí chất quan trọng nhất của Đồ An……..” Mạc Lan khẽ thốt ra hai chữ. “Cô độc……… Đồ An là người sói đầu tiên, ngài ấy không có ai bầu bạn, số mệnh sẽ khiến ngài ấy phải rời xa đồng loại.”

Hồng Hựu Sâm vẫn treo bộ mặt poker face.

Mạc Lan quay đầu nhìn cậu: “Thật kỳ lạ, trong thành thế mà lại có người sói giống như ngài, Tu tra không ra.”

Hồng Hựu Sâm siết siết nắm tay. Từ sau khi Lôi Lợi được xác định, Kiều Dĩ Sa không cho cậu uống thuốc nữa, nay tác dụng phụ của thuốc đã hoàn toàn biến mất.

“Nhưng vẫn chưa đủ.” Mạc Lan hơi nhướn người tới, “Ngài vẫn chưa tỉnh thức, ngài cần một chút thay đổi.”

Một tiếng chuông khẽ vang lên, thịt bò và salad đã xong, trong bếp chờ mãi không thấy ai vào lấy, đích thân bưng ra.

Hồng Hựu Sâm đón lấy bao thức ăn, đứng lên muốn rời đi.

Mạc Lan vội vàng nói: “Xin chờ một chút, cho tôi một ít thời gian, tôi muốn nói vài câu với ngài.”

Hồng Hựu Sâm không buồn ngoái đầu.

“Phụ nữ không thể cứ dỗ dành mãi.”

Đề tài xoay chuyển đột ngột này khiến bước chân của Hồng Hựu Sâm thoáng khựng lại, giọng của Mạc Lan thong thả, nhẹ nhàng, ung dung.

“Nhất là khi ngài mới bắt đầu yêu đương, giai đoạn này đặc biệt quan trọng, là giai đoạn sẽ xác định địa vị sau này khi sống chung.”

Lần đầu tiên trong suốt buổi sáng Hồng Hựu Sâm nảy sinh chút hứng thú đối với Mạc Lan. Cậu ngoái đầu hỏi: “Sao ông biết tôi đang yêu đương?”

Khoé miệng của Mạc Lan hơi nhếch lên một nụ cười nhạt. “Kinh nghiệm là một thứ tốt. Tôi đã sống quá lâu, lâu đến hầu như đã chứng kiến được hết mọi quan hệ tình cảm trên thế gian. Của con người, của dị nhân, của cây cỏ, quái vật, tinh linh, dị linh……. Tất cả mọi kết hợp của mọi chủng loại, tôi đều đã từng chứng kiến cả.” Ông ta mở hai tay, thản nhiên nói: “Cho nên tôi chỉ cần liếc một cái sẽ biết ngay.”

Hồng Hựu Sâm nhìn ông ta hai giây, hỏi: “Ông có bạn gái không?”

Mạc La thoáng sửng sốt: “Sao cơ?”

Hồng Hựu Sâm nhẩm tính tuổi tác của ông ta, hỏi lại: “Ông có bà xã không?”

Mạc Lan vẫn chưa hoàn hồn.

Hồng Hựu Sâm lại đổi thành từ chuyên dùng trong sách:

“Vợ, có không?”

Vừa nói ra từ này, Hồng Hựu Sâm chợt mang một cảm giác rất khó tả. Cậu nhớ đến Hồng Diêm Đức, mỗi lần cha cậu nhắc tới người vợ quá cố của mình,cha luôn bắt đầu bằng “Vợ tôi…….” Từ khi còn rất nhỏ, Hồng Hựu Sâm đã nhớ giọng điệu ấy, rất bình thản, nhưng chất chứa một tấm tình vô cùng sâu nặng.

Cậu muốn thử trải nghiệm cái từ này từ rất lâu rồi, nay được như mong muốn, tay cậu siết chặt chiếc bao đựng bữa sáng hơn, tim đập càng lúc càng mạnh.

Ánh nắng đầu ngày phía ngoài cửa rơi lên vai cậu, một khắc ấy Mạc Lan cảm nhận được một cảm xúc khiến sống lưng ông ta như có điện, thoáng lướt qua thôi, rồi không tìm lại được nữa. Ông ta nhìn vẻ mặt của cậu, lẩm bẩm: “Không, tôi không có……. hoặc có lẽ trước đây đã từng có, nhưng tôi quên mất rồi.”

“Vậy thì kiến nghị của ông không có giá trị.” Hồng Hựu Sâm đưa ra kết luận, trước khi đi để lại câu chót, “Với cả, đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa, bạn gái của tôi không thích các người, nếu còn để tôi thấy ông, tôi sẽ đánh đấy.”

Nói rồi xách túi thức ăn sáng, đẩy cửa rời đi.

hết chương 35


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.