Chuyên Gia Giải Mã Giấc Mơ Ở Giới Giải Trí

Chương 37: C37: C43+44



Chương 43

Editor: Dứa

Beta: Thuỷ Tiên

Weibo gần như bùng nổ ngay lập tức.

Lúc trước, khi vai diễn Văn Cẩm Chi được ấn định, có người nói cô có hậu trường (*), nếu không thì một người mới sao có thể nhận được vai diễn tốt như vậy được, nhưng hiện giờ, tất cả đều đã sáng tỏ.

(*) Hậu trường: Chỉ người đứng sau, người chống lưng và nâng đỡ cho một ai đó

“Đây chính là người đứng sau nè!! Tôi nói rồi mà, chắc chắn cô ta có hậu trường! Nếu không thì làm sao có cơ hội diễn vai Văn Cẩm Chi cơ chứ!”

“Tôi không quan tâm đến hậu trường, tôi chỉ muốn biết con mèo này ở đâu ra thôi, thật đáng yêu!”

“Nhưng hậu trường này… mẹ nó thật xứng đôi, nếu cho tôi tôi cũng nguyện ý ấy chứ, ôi chao gương mặt này!”

“Tô Bảo là con mèo sao?”

“Nhưng nhớ chị! Tô Bảo nhớ người, chủ nhân làm sao mà biết được!”

Trên Weibo, hàng loạt các suy đoán được đưa ra, không ngờ là chỉ trong thời gian ngắn ngủi, một Weibo khác lại leo lên đứng đầu bảng hot search.

[Tiểu Điềm Điềm đáng yêu nhất V: Tôi biết con mèo này nè! Cách đây vài ngày, khi tôi và bố đến nhà hàng Nam Sơn để ăn tối, có một con mèo bẩn thỉu chạy vào, phục vụ nói là mèo hoang, sau đó tôi nhìn thấy nó được một cô gái ôm lên và lau rửa sạch sẽ. Người ngồi đối diện cô ấy chính là giám đốc Tô của Giải trí Hoàng Thiên, cuối cùng hai người cùng nhau rời đi, mèo cũng được mang đi, hình dạng ban đầu như thế này # hình ảnh # hình ảnh]

Blogger này cũng khá quen thuộc với cư dân mạng, bố cô ấy là tổng giám đốc của một công ty điện máy, còn cô ấy là người nổi tiếng trên mạng.

Trong ảnh là một con mèo bẩn thỉu, chỗ xám chỗ đen, gần như không liên quan gì đến chú mèo dễ thương màu vàng ấm áp trên Weibo của Tô Minh Châu, chỉ có vết thương bị băng bó bên tai trái mới có thể khiến người ta liên hệ chúng với nhau.

Khi đặt hai bức ảnh cạnh nhau, có một sự đối lập hoàn toàn.

Bởi vì hiện tại có rất nhiều người thích nuôi mèo, nên bọn họ cũng đối xử khoan dung với những người nổi tiếng nhận nuôi thú cưng, chứ chưa nói tới cô còn nhận nuôi mèo hoang.

Hơn nữa, nếu nói Cơ Thập Nhất làm màu khoe khoang, không có khả năng hôm nay mới xuất hiện, nếu không phải blogger kia giải thích nguyên do, căn bản sẽ không có ai biết cả.

“A a a Thập Nhất nhà ta có lòng yêu thương như vậy, tôi phải gửi thức ăn mèo cho Thập Nhất mới được!”

“Quả nhiên đã hiện nguyên hình… chỉ vì một con sen hốt phân mà phải thay đổi gương mặt, hiện tại làm mèo cũng vất vả quá đi thôi.”

“Mười con mèo vàng thì tới chín con béo, con còn lại thì cực kỳ béo. Tôi đang nghĩ, liệu con mèo này có trở nên siêu cấp béo ú, sau đó không còn đáng yêu rồi cũng không thể nâng bằng một tay như bây giờ hay không.”

“Thật đáng yêu, nhưng mèo hoang thì vẫn nên đưa tới bệnh viện kiểm tra kỹ càng một chút, mèo cũng có khả năng mắc bệnh dại.”

“Chỉ có tôi quan tâm đến việc hai người họ cùng ăn cơm ở đó sao…”

Bình luận cuối cùng này đã thu hút không ít người chú ý.

Nhà hàng Nam Sơn rất nổi tiếng tại thủ đô, đồ ăn ngon, phục vụ chu đáo, hơn nữa, chi phí cũng không hề nhỏ, người bình thường sẽ không đến đó, phần lớn đều là những người có tiền mới có thể đi vào.

Không có gì ngạc nhiên khi Tô Minh Châu đến đó, nhưng một diễn viên nhỏ như Cơ Thập Nhất mà cũng vào?

Rõ ràng là hai người đi cùng nhau, hơn nữa, chắc chắn mối quan hệ không hề nông cạn, câu “Tô Bảo nhớ chị” kia, hiển nhiên mang theo hàm ý.

Chuyện giữa Lục Hành Vân và Cơ Thập Nhất vừa được làm sáng tỏ, Weibo này đột nhiên xuất hiện, cư dân mạng có ánh mắt tinh tường tỏ vẻ —— Thất Tịch ngược đãi hó độc thân hay sao?

Tô Bảo nhớ chị? Là chủ nhân nhớ người đó mà!

Cư dân mạng không chê náo nhiệt, sôi nổi bình luận dưới Weibo của Tô Minh Châu, còn có những người xếp hàng dài.

“Tôi cảm thấy chú mèo Tô Bảo kia thật đáng thương, không có người yêu còn bị coi là cái cớ!”

“Trong lòng Tô Bảo không hề dao động: Nhớ thì nhớ đi, chụp tôi làm gì, tôi biết tôi đẹp hơn anh rồi.”

“Có lẽ Cơ Thập Nhất thích Tô Bảo hơn, cho nên mới lấy Tô Bảo làm cái cớ?”

“A, tôi thông não rồi, chẳng lẽ là không theo đuổi được? Có Tô Bảo trợ giúp, còn không nhanh chóng cố lên!”

Cùng lúc đó, chủ đề # Người muốn thể hiện tình cảm, xin hãy buông tha cho mèo # chỉ trong nửa tiếng ngắn ngủi đã leo lên hot search, chủ đề về Lục Hành Vân và Cơ Thập Nhất đã biến mất khỏi vị trí đầu tiên.

Hơn nữa, mọi người còn sôi nổi chạy đến trang chủ của Cơ Thập Nhất, bắt đầu bình luận dưới Weibo của bức ảnh selfie đó, @ Cơ Thập Nhất và Tô Minh Châu.

Mà bên kia, tắt điện thoại sau khi đăng Weibo, Tô Minh Châu tỏ vẻ bản thân mình rất không vui.

Còn không phải vì Lục Hành Vân nhiều fans hơn anh hay sao, anh ta có điểm nào tốt hơn anh cơ chứ, anh đẹp trai hơn anh ta, đã vậy Tô Bảo lại thích anh.

Đã đến lúc đi thị sát rồi.

Vì thế, thư ký nhìn thấy tổng giám đốc Tô vốn đang bị mây mù vây quanh, bỗng nhiên được ánh mặt trời chiếu rọi, vui vẻ hào hứng, ngay cả chú mèo sữa vừa bày ra vô số tư thế cũng phấn chấn tinh thần.

Chú mèo sữa này mới lưu trú tại Giải trí Hoàng Thiên hai ngày qua thôi, chỉ mới lộ diện một lần đã lấy đi trái tim của tất cả các nhân viên nữ trong công ty, tìm đủ mọi cách hòng lên được tầng cao, đáng tiếc thay, những người bình thường thì không thể lên được tầng này.

Không thể không nói, nó rất hợp với tổng giám đốc Tô nhà mình, đặc biệt là đôi mắt kia, quả thực cứ như được khắc ra từ một khuôn mẫu vậy, đôi mắt màu lam biếc biển sâu, cho dù nhìn thấy thường xuyên thì vẫn sẽ cảm thấy nó vô cùng xuất sắc.

“Gửi tài liệu xuống.” Tô Minh Châu nói, “Nói với đoàn phim bên kia, tôi muốn đi thị sát.”

Thư ký thắc mắc: “Đoàn phim nào?” Trong kế hoạch, công ty có rất nhiều đoàn phim đang ghi hình.

Nhìn thấy ánh mắt đảo qua, thư ký lập tức nói: “Được, tôi biết rồi, tôi sẽ thông báo cho đạo diễn Văn của “Sơn hà cẩm tú” ngay đây.”

Mình không nên lắm miệng hỏi câu này mới phải.

Tô Minh Châu hài lòng gật đầu, nhét Tô Bảo vào trong túi, nghênh ngang ra khỏi cổng, không chút lo lắng về chuyện của công ty.

“Meo ~ meo ~”Tô Bảo nằm trong túi anh, hai chân trước đặt lên miệng túi, nhô đầu ra nhìn chăm chú vào thế giới bên ngoài, đôi mắt xoay tròn long lanh như quả cầu pha lê.

“Vâng.” Thư ký đáp.

Đợi tổng giám đốc Tô biến mất trước cửa, anh ta mới bắt đầu thu dọn tài liệu sắp gửi đi ở trên bàn, đột nhiên khóe mắt liếc thấy hình như màn hình máy tính vẫn còn sáng đên, sắc màu nhạt nhòa trên đó khiến tinh thần anh ta lập tức tỉnh táo lên hẳn.

Tuy nhiên, với sự chính trực trong nghề nghiệp, anh ta vẫn thu dọn đồ đạc chạy lấy người ngay tắp lự, không dám liếc mắt nhìn thêm lần nào nữa, nhưng như thế cũng đủ để anh ta biết được một số chuyện.

Dù sao thì trên bàn vẫn có một bức ảnh đấy.

Có lẽ mối tình đầu của tổng giám đốc Tô nhà mình sắp chớm nở rồi.

Mấy ngày trước, anh ta nhìn thấy Tô tổng hôn trộm cô Cơ, sau đó lại thấy Tô tổng lén đổi bức ảnh trên bàn thành ảnh cô Cơ, không cần nói cũng biết, nhất định máy tính cũng là ảnh chụp của cô Cơ.
1

Thất Tịch sắp tới rồi, thư ký thở dài ôm tài liệu đi ra khỏi văn phòng.

Lúc bấy giờ, “Sơn hà cẩm tú” vẫn đang ghi hình tại Cố Cung.

Những du khách ở bên ngoài cách địa điểm ghi hình tầm mấy trăm mét, hoàn toàn không ảnh hưởng lịch trình quay phim, cũng như không hề ảnh hưởng đến những người đường xa đến du lịch.

Tin tức Tô Minh Châu muốn tới đoàn phim được thông báo trước cho mấy người đạo diễn, không lâu sau mới thông báo cho cả đoàn phim.

Mấy diễn viên quần chúng tụ tập thành vòng tròn, “Nhà đầu tư muốn tới thị sát?”

“Đến bây giờ vẫn chưa nhìn thấy nhà đầu tư nào, thị sát cũng là chuyện bình thường.”

Có người hiếu kỳ hỏi: “Tôi nghe nói đoàn phim lần này có mấy nhà đầu tư, không biết ai là người đến nữa.”

“Bất kể là người nào cũng không thể trêu vào được.”

Bên này đang thảo luận khí thế ngất trời, bên kia có vài cô gái đang trốn trong góc, nghiêm túc trang điểm, chỉ hận không thể thay đổi gương mặt, ánh mắt chạm đến những người có hành vi giống mình thì đều căm ghét trừng mắt nhìn chòng chọc đối phương.

Ai cũng muốn đi đường tắt cả.

Đường tắt trong giới giải trí tiết kiệm được khá nhiều công sức, nhà đầu tư có tiền, có đường, chỉ cần leo lên bám vào một người là có thể đổi lấy thứ phải nỗ lực mấy năm mới có được, ai lại không muốn?

Bọn họ không hẹn mà cùng nhìn về phía Cơ Thập Nhất đang nghiêm túc nhìn vào sân, trong lòng dâng lên cảm giác hâm mộ.

Bởi vì có một gương mặt xuất sắc, vừa mới ra mắt mà người ta đã có thể đóng nhân vật giống như Văn Cẩm Chi, bọn họ dốc sức làm việc ở giới giải trí đã nhiều năm, đến tận bây giờ mới nhận được một vai diễn nho nhỏ có nhiều lời thoại hơn một chút.

Nhà đầu tư lần này chính là Giải trí Hoàng Thiên, có thể xếp thứ ba trong bảng xếp hạng, hơn nữa lại trực thuộc Tô thị, nếu mình có thể lọt vào mắt xanh, cho dù chỉ vài ngày ngắn ngủi thôi thì cũng đã đủ để nổi tiếng rồi.

Không biết qua bao lâu, cuối cùng bên ngoài đoàn phim cũng truyền đến âm thanh.

Song song với sự xuất hiện của Tô Minh Châu trước cửa đoàn phim chính là loạt ánh mắt nóng bỏng như thiêu như đốt hướng về anh.

Anh khẽ nhíu mày, nhanh chóng liếc nhìn toàn bộ đoàn phim, khi thấy người bên kia vẫn đang cúi đầu, anh mím môi không nói một lời.

Phó đạo diễn tươi cười chào đón: “Đạo diễn Văn đang quay phim nên không thể rời đi, để tôi dẫn tổng giám đốc Tô đi một vòng.”

Tô Minh Châu ho nhẹ một tiếng: “Không cần, tôi tự xem được, anh đi làm việc của mình đi.”

“Con mèo này ——” Phó đạo diễn còn muốn nói gì đó, chạm phải ánh mắt của anh thì lập tức gật đầu.

Anh ta không có gan đắc tội với nhà đầu tư, quả nhiên là xuất thân quyết định tất cả, đoán chừng tên nhóc này còn chưa tới hai mươi tuổi đâu, hiện tại đã là tổng giám đốc của một công ty rồi.

Tô Minh Châu thay áo sơ mi trắng, trên tay ôm một con mèo, cộng thêm một gương mặt non nớt, so với Lục Hành Vân thì cũng không thua kém chút nào.

Mấy cô gái vốn tưởng rằng đó là một người đàn ông trung niên bụng phệ bỗng trở nên hưng phấn, hai mắt sáng ngời, đầu óc xoay chuyển tìm cách tốt nhất để tiếp cận đối phương.

Tô Bảo li3m li3m lòng bàn tay Tô Minh Châu, gọi sự chú ý của anh quay trở về.

Tô Minh Châu nâng Tô Bảo lên vị trí song song với mặt mình, sắc mặt chợt ửng đỏ, trên gương mặt trắng nõn lộ ra một nụ cười, đôi mắt màu xanh lam bỗng nhiên nổi lên gợn sóng.

Anh chậm chạp ôm con mèo đi vào bên trong, thỉnh thoảng lại nhìn chỗ này nhìn chỗ kia, tuyệt đối không dừng ở nơi nào quá một phút.

Mười phút trôi qua, Tô Minh Châu phát hiện rằng, cô vẫn chưa hề nhận ra anh!

Có người tinh mắt cảm thấy con mèo kia có phần quen thuộc, một tia sáng chợt lóe qua, lập tức mở Weibo, trong nháy mắt đã hiểu ra sự thật.

Vừa mới nói nhớ người ta, bây giờ đã trực tiếp chạy qua, hơn nữa còn lấy danh nghĩa việc công sử dụng cho mục đích cá nhân nữa cơ!

Cô ta lén chụp một tấm ảnh, chuyển sang tài khoản phụ của mình, bấy giờ mới cảm thấy mỹ mãn.

Tại khu vực nghỉ ngơi, Cơ Thập Nhất vừa mở Weibo, âm báo vang lên không ngừng, cô chuyển tới mục tin nhắn, phát hiện hơn mấy chục tin nhắn đều do một người gửi.

Mà khung thoại, kéo nhanh xuống dưới chỉ có một câu.

[Cầu xin cô! Cứu cứu con của tôi! Cứu cứu con bé đi!]

Câu nói đau thấu tim gan này gần như muốn tràn ra khỏi màn hình, khiến người ta rợn tóc gáy từ tận đáy lòng, giống như phim kinh dị vậy.

Cô chỉ là một người bình thường, sao lại đến chỗ cô mà cầu cứu?

Cơ Thập Nhất đang định hỏi thăm tình hình, lại cảm giác bả vai nặng hơn không ít, có thứ gì đó lông xù quét qua cổ mình, ngứa ngáy.

“Meo ~”

Âm thanh quen thuộc khiến cô không nhịn được mà cong môi, tay phải kéo Tô Bảo ôm vào trong lòng, cẩn thận vu0t ve, sau đó mới ngửa mặt xoay lại hỏi: “Sao em lại tới đây?”

– —–oOo——

*** 43 ***

Chương 44

Editor: Dứa

Beta: Thuỷ Tiên

(*) Quỷ dị: Kỳ quái, quái lạ, bất thường.

Tô Minh Châu nhìn không chớp mắt, nói: “Với tư cách là nhà đầu tư, em tới đoàn phim xem một chút.”

Cơ Thập Nhất nghi ngờ nhìn anh, đã bao lâu rồi mới đến đoàn phim thị sát, hơn nữa chỉ tiếp cận một mình cô?

Nhìn thấy ánh mắt hoài nghi của cô, Tô Minh Châu mất tự nhiên giải thích: “Đúng lúc Tô Bảo cũng nhớ chị, hôm nay là ngày đến bệnh viện tiêm vắc-xin phòng bệnh.”

Cơ Thập Nhất quơ quơ móng vuốt của Tô Bảo, Tô Bảo híp mắt nằm trong ngực cô, vô cùng thoải mái, “Không phải còn hai, ba ngày nữa mới tới sao?”

Bác sĩ nói một tuần, hôm nay vẫn chưa tới đâu, gấp gáp thế làm gì, nhìn dáng vẻ hoạt bát khỏe mạnh của Tô Bảo bây giờ thì cô cũng yên tâm nhiều rồi.

“Sớm một chút cho an toàn.” Ánh mắt của Tô Minh Châu yên lặng nhìn chân phải trước của Tô Bảo, cảm thấy nó có thể di chuyển khỏi vị trí này.

Mấy người cách đó không xa đều có chút khó tin khi nhìn thấy cảnh tượng này.

Cơ Thập Nhất và giám đốc của Giải trí Hoàng Thiên quen thuộc đến vậy sao?

Hiện giờ bọn họ vẫn chưa biết chuyện xảy ra trên Weibo, nhìn thấy dáng vẻ trò chuyện vui vẻ của hai người trước mắt, bọn họ mang theo chút tức giận và không cam lòng.

Khó trách một người mới như Cơ Thập Nhất lại nhận được vai diễn tốt như vậy, còn có thể khiến Lục Hành Vân diễn tập cùng mình nữa chứ, ngay cả nữ chính Trương Hựu Hân cũng không thể gây khó dễ, hóa ra là người chống lưng của cô ấy đang ở đây đây này.

Tổng giám đốc Tô có vẻ ngoài xuất sắc lại trẻ tuổi, có thể được anh bao nuôi, căn bản chính là nói chuyện yêu đương với nam thần, ở đâu ra cảm giác ấm ức cơ chứ, không biết Cơ Thập Nhất lấy vận may này từ đâu ra.

Nghe xong lời anh nói, Cơ Thập Nhất cũng cảm thấy có lý.

Dù sao cũng tiếp xúc thân thể thường xuyên, tuy rằng hiện tại tính tình Tô Bảo rất ôn hòa, nhưng nếu nó thật sự cào người khác bị thương thì quả thực rất tồi tệ, không ai lường trước được tương lai sẽ xảy ra chuyện gì.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.
Chuyên Gia Giải Mã Giấc Mơ Ở Giới Giải Trí

Chương 37



Editor: Dứa

Beta: Thuỷ Tiên

Ngọt ngào, mềm mại, giống như thạch trái cây vậy.

Tô Minh Châu mở to mắt nhìn gương mặt nhỏ gần trong gang tấc, cảm giác trên môi còn rõ ràng hơn cả nỗi đau đớn trong tim vào những năm tháng ấy.

Anh cảm giác như trái tim mình sắp nhảy ra khỏi lồng nguc mất rồi, đập nhanh tựa hồi trống vang.

Thật lâu sau, anh vươn đầu lưỡi cẩn thận li3m đôi môi ngọc ngà, chậm rãi hít thở, sợ người đang ngủ say sẽ nhận ra động tác của anh.

Lớp son bóng được bao bọc bởi sự ngọt ngào, với anh mà nói, việc này giống như nếm mật vậy, tuy nhiên, hành động đơn giản này không thể thỏa mãn được anh.

Đúng lúc đó, hàng mi trước mặt khẽ run lên.

Tô Minh Châu hoảng sợ ngồi thẳng dậy, cả người cứng đờ, ngồi yên tại chỗ, nhìn người nọ dần tỉnh lại.

“Ôi, em xong rồi à?”

Cơ Thập Nhất mở mắt ra, nhìn thấy Tô Minh Châu đứng trước mặt mình, cô vui sướng hỏi.

Tô Minh Châu đột nhiên rút tay lùi về phía sau, che miệng và nói một cách mơ hồ: “Vâng, xong rồi.”

Cô đột ngột mất đi chỗ dựa, suýt chút nữa đã ngã khỏi sô pha, khẽ giọng nói một câu.

Tô Minh Châu định vươn tay ra đỡ, đến nửa đường lại rụt trở về.

Cơ Thập Nhất xoa cần cổ cứng đờ, ánh mắt nhìn về phía thanh niên trước mặt, bất ngờ sáp lại gần đối phương.

Khoảng cách chỉ vài xăng-ti-mét.

Tô Minh Châu nín thở, trợn to hai mắt, có chút không phản ứng kịp, duy trì tư thế không mấy dễ chịu.

“Sao mặt em đỏ thế?” Cơ Thập Nhất bóp mặt anh, trong lòng sinh ra cảm giác tò mò.

“Không có gì!” Tô Minh Châu đứng dậy, chỉ riêng mặc tây trang khí thế đã kinh người, đừng nói tới hiện giờ anh còn căng mặt ra.

Cơ Thập Nhất thở dài, lại giận dỗi chuyện gì nữa rồi, cô ngoắc ngón tay, ngẩng đầu lên nhìn anh: “Không phải em nói sẽ dẫn chị đi ăn ngon à?”

Tô Minh Châu cúi đầu nhìn cô, khuôn mặt nhỏ mang theo ý cười, lại lướt qua đôi môi, trái tim hơi loạn nhịp, anh di dời tầm mắt, giọng nói có chút khàn khàn: “Chị đứng lên, có thể đi rồi.”

Cơ Thập Nhất hoan hô một tiếng ở trong lòng.

Châu Châu dẫn cô đi ăn tất nhiên đều là đồ ăn ngon, bởi vì bận rộn đóng phim nên cô vẫn chưa có thời gian tìm hiểu một số món ăn ngon ở nơi này.

Tô Minh Châu đi phía sau, nhìn bóng dáng không chút băn khoăn của cô, trái tim sắp bị bóp nghẹt.

Vừa rồi, vì sao mình lại làm như vậy…

“Em làm gì mà đi chậm thế, đi nhanh lên.” Cơ Thập Nhất quay đầu lại vẫy tay với anh, ghét bỏ nói.

Tô Minh Châu đè nén cảm xúc, bước vội đến bên cạnh cô.

Cửa thang máy mở ra, thư ký ôm tài liệu đi theo sau hai người, giống như người vô hình, mắt nhìn thẳng.

Khi đi xuống mấy tầng dưới, thang máy dừng lại, cánh cửa chậm rãi mở ra.

“… A, tôi biết rồi, khách mời là Chu thiên vương, mong chờ quá đi.”

“Tối nay tôi sẽ đợi để cướp vé, tôi cũng nhờ bạn trai giành giúp tôi, không cướp được thì sẽ chia tay!”

“Cô thật tàn nhẫn, bạn trai của cô còn không vội muốn chết sao.”

Tiếng thảo luận của hai cô gái dần lọt vào tai bọn họ, Cơ Thập Nhất nhớ tới dáng vẻ quyễn rũ của Liễu Uý ngày hôm đó, thật sự khiến người ta khó lòng quên được.

Thấy cửa mở, bọn họ vội vàng tiến vào thang máy, sửng sốt khi thấy người bên trong.

“Chào tổng giám đốc Tô.”

“Chào tổng giám đốc Tô.”

Không ngờ lại có thể đi cùng một thang máy với tổng giám đốc Tô, nói ra chỉ sợ những người khác sẽ ghen tỵ muốn chết luôn.

Ông chủ nhà mình không chỉ trẻ tuổi, đẹp trai, nghe nói còn là sinh viên của trường đại học danh tiếng, hình tượng nam chính trong tiểu thuyết, các thông tin đã lan truyền khắp công ty từ lâu lắm rồi, đáng tiếc là rất hiếm người có thể đến gần anh.

Hai người đứng phía sau, dán sát vào vách thang máy, len lén nhìn cô gái bên cạnh tổng giám đốc Tô.

Đây không phải Cơ Thập Nhất – người giải mã giấc mơ đó sao.

Nghĩ đến những lời nhận xét trên Weibo, hai cô gái đều có chút kích động, nếu không phải có áp lực đè nén, bọn họ đã xông lên xin chữ ký rồi.

“Nhìn gần thật xinh đẹp.” Cô gái nhỏ giọng nói với người bạn đi cùng, “Tôi còn tưởng ảnh trên mạng đã qua photoshop rồi cơ.”

Người bạn kia che miệng lại, khẽ trả lời: “Cô cũng không nghĩ xem, nếu diện mạo xấu xí thì có thể nổi tiếng được sao?”

Diện mạo khó coi có thể đi cùng tổng giám đốc Tô không? Đó quả là điều viển vông mà.

Ngay khi đến tầng ba, hai cô gái chào hỏi Tô Minh Châu rồi đỏ mặt chạy chậm ra ngoài.

Đợi hai người biến mất khỏi tầm mắt, cửa thang máy từ từ khép lại, Tô Minh Châu đột nhiên xoay người nói: “Chị có muốn đi xem hòa nhạc không?”

Cơ Thập Nhất sửng sốt trước sự thay đổi chủ đề đột ngột, cô lắc đầu nói: “Chị là diễn viên, ca hát có ích gì.”

“Chị muốn thì đi, không hát cũng không sao.” Tô Minh Châu không chút để ý mà nói.

Điểm dừng chân cuối cùng trong concert của Liễu Úy là thủ đô, tổ chức tại sân vận động lớn nhất thủ đô, trên website chính thức bắt đầu bán vé vào đêm nay, đây được coi là sự kiện lớn nhất của công ty trong khoảng thời gian này.

Khách mời không phải thiên vương thì chính là thiên hậu, những người có vị trí gây chấn động cả giới giải trí.

Thư ký đứng sau thang máy sắc mặt đờ đẫn.

Hình như anh ta bị lãng quên mất rồi.

Ông chủ nhà mình giống như hôn quân trong phim truyền hình vậy.

Hai người đi tới đại sảnh chuẩn bị rời đi, lại thấy Liên Diệc và Phạm Dương đang nói chuyện với quản lý ở bên kia.

Tô Minh Châu nhíu mày.

Gặp phải mấy người này chắc chắn không có chuyện gì tốt lành rồi, lần nào cũng quấy rầy anh và Thập Nhất hết.

Cơ Thập Nhất đi về hướng đó, dù sao thì cô cũng rất để ý chuyện này, Tô Minh Châu không còn cách nào, đành phải đi theo cô.

“… Lịch làm việc ngày hôm đó thế nào, có ai vắng mặt không?”

Đến gần có thể nghe thấy câu hỏi của Liên Diệc.

Quản lý nhìn thấy Tô Minh Châu, ánh mắt sáng lên, vội vã đi tới: “Tổng giám đốc Tô ——”

“Đưa cho họ.” Tô Minh Châu nói.

Giải trí Hoàng Thiên có hai ca làm việc, một ca ban ngày và một ca ban đêm, trên lịch làm việc của nhân viên cũng hiển thị rõ ràng.

Trọng điểm chú ý của Liên Diệc là Lý Phan ở phòng giám sát và bảo vệ ký túc xá tên Lưu Tự.

Ba trong số năm người được xác định ngày hôm qua đã bị tra hỏi kỹ càng, bọn họ có đầy đủ chứng cứ ngoại phạm, cộng thêm cả nhân chứng, có thể loại trừ, chỉ còn lại hai người của Giải trí Hoàng Thiên.

Sau khi lấy được lịch làm việc, quản lý hỏi: “Có vấn đề gì sao?”

Chuyện Tào Lệ bị giết đã lan truyền khắp công ty từ lâu, mặc dù nó chẳng là gì với các minh tinh ở nơi này, nhưng vẫn ảnh hưởng đến nhân viên bọn họ.

Dù sao, nếu hung thủ là người trong công ty thì lúc nào cũng phải lo lắng đề phòng thật sự là quá mệt mỏi.

Nhưng nhìn ý tứ của cảnh sát, dường như người đó thực sự đang làm việc tại công ty.

“Lý Phan trực ca đêm?” Liên Diệc chỉ vào một người rồi hỏi.

Quản lý nhớ lại, đáp: “À đúng rồi, anh ta trực ca đêm cho nên bây giờ không thể gặp anh ta vào ban ngày.”

Liên Diệc lại hỏi: “Người tên Lưu Tự này, ban ngày phạm vi hoạt động của anh ta chỉ ở ký túc xá thôi sao?”

Ký túc xá cách công ty không xa, ở ngay phía sau con phố đối diện, rẽ một lần là tới.

“Tất nhiên rồi, anh ta và một người khác phụ trách khu vực xung quanh đó, trừ phi có tình huống đặc biệt, nếu không thì sẽ không đến bên này.” Quản lý đáp.

Ký túc xá tách biệt với công ty, nhưng lịch làm việc đều ở nơi này cả.

Cơ Thập Nhất đứng bên cạnh nghe thấy lời này, lặng lẽ khều Tô Minh Châu, khẽ nói: “Chị muốn tới ký túc xá xem một chút.”

Tô Minh Châu bất mãn trừng mắt nhìn cô: “Đi tới đó làm gì?”

“Chị muốn đi xem.”

Khi ánh mắt chạm đến đôi môi đỏ mọng đang đóng mở, trái tim Tô Minh Châu lập tức đập loạn xạ, anh vội vàng dời tầm mắt, đáp mơ hồ: “Đi thôi.”

Cơ Thập Nhất khẽ cười một tiếng, kéo anh ra ngoài.

Mọi người lui tới trong công ty, nhìn thấy cảnh này cũng không cảm thấy kỳ lạ, bọn họ đã lén lút lưu truyền tin tức từ lâu rồi.

Trên tầng của tổng giám đốc Tô chỉ có mấy văn phòng, người bình thường không thể đi lên, nhưng Cơ Thập Nhất có thể tự do đi lại, cho thấy thân phận của cô không hề đơn giản, hơn nữa, những người làm việc ở nơi này đều được cấp trên dặn dò không thể đắc tội với một số người.

Tuy nhiên, khi nhìn thấy cảnh tượng như vậy, bọn họ vẫn không nhịn được mà cảm khái, đúng là trai tài gái sắc.

Nhưng ở trong mắt một số nghệ sĩ nhỏ và các thực tập sinh mới gia nhập công ty lại là một chuyện khác.

Ai cũng biết sóng gió về Cơ Thập Nhất ở trên Weibo trong mấy ngày qua, đảo mắt đã có quan hệ thân thiết với tổng giám đốc của công ty như vậy, nghĩ tới tình cảnh của Vương Ninh, bọn họ lập tức đoán ra được.

E rằng mối quan hệ này cũng chẳng đơn giản.

Lúc qua đường, Tô Minh Châu mở miệng nói: “Ký túc xá ở bên kia, chị vẫn đừng qua đó thì hơn.”

Ngựa xe như nước.

Cơ Thập Nhất mỉm cười với anh, cẩn thận nhìn hai nơi, sau đó xoay người nhìn Giải trí Hoàng Thiên ở sau lưng, trong lòng cả kinh.

Mặc dù lời nhắc nhở của linh lực chỉ ngắn ngủi vài giây, nhưng lúc ấy cô có thể thấy rõ, khi Tào Lệ quay đầu lại, những tòa kiến trúc xung quanh không quá rõ ràng, tương ứng với hiện giờ, Tào Lệ đã quay đầu nhìn lại ngay đúng góc độ của cô.

Nói cách khác, người theo dõi cô ấy đứng ở nơi này nhìn về ký túc xá.

Thấy Liên Diệc bước ra khỏi cổng công ty, cô không kịp nói với Tô Minh Châu một tiếng, vội chạy tới: “Cảnh sát Liên!”

Tô Minh Châu bị bỏ lại phía sau, cánh tay vươn ra vẫn chưa kịp thu lại.

Anh mím môi, rũ mắt nhìn tay mình, sau đó im lặng buông xuống, coi như không có chuyện gì.

“Cô Cơ.” Liên Diệc lễ phép chào hỏi.

“Cảnh sát Liên, tôi muốn nói với anh một chuyện.” Cơ Thập Nhất nghiêm túc nói.

Liên Diệc nhìn về phía sau cô, không có gì bất ngờ khi chạm phải ánh mắt thù địch của cậu chủ nhỏ nhà họ Tô, anh ta nghiền ngẫm cong môi, ấm áp nói: “Được, có chuyện gì cô Cơ cứ việc nói thẳng.”

“Trong giấc mơ của Tào Lệ, góc độ cô ấy bị theo dõi là từ công ty hướng về phía ký túc xá, cô ấy bị theo dõi khi đang trở về ký túc xá.”

Nghe thấy lời này, Liên Diệc nhìn thẳng lên.

Từ chỗ quản lý, anh ta biết được, Lý Phan của phòng giám sát ban ngày không ở công ty, mà Lưu Tự lại ở bên ký túc xá, hiện giờ kết hợp với điểm này, dường như cả hai người đều không có khả năng.

Tất nhiên, cũng không thể chắc chắn Lưu Tự có lẻn ra khỏi ký túc xá vào ban ngày để che giấu hành tung của mình hay không.

Anh ta đáp: “Cảm ơn manh mối đã cung cấp, chúng tôi sẽ nhanh chóng tìm ra hung thủ.”

“Không có gì.” Cơ Thập Nhất cười nói.

Nếu có thể giúp được là tốt nhất, cô không hy vọng có thêm bất cứ một cô gái xa lạ nào bị giết hại nữa.

Sau khi nói xong, Cơ Thập Nhất mới nhớ tới sự kích động vừa rồi của mình, quay đầu nhìn lại, quả nhiên Châu Châu đang nhìn cô.

Vừa rồi phải nói hai câu mới đúng.

Cô chạy chậm qua đó: “Châu Châu, em không tức giận chứ?”

Xem ra hành động bỏ rơi anh vừa rồi thật sự không tốt lắm, hơn nữa, bản thân anh vốn mẫn cảm với những chuyện như vậy… Cơ Thập Nhất quay lại, trong lòng có chút áy náy.

Tô Minh Châu cong môi cười, dưới ánh hoàng hôn, đôi mắt rực rỡ lấp lánh, “Không tức giận.”

Giọng nói dịu dàng, ngay lập tức khiến trái tim cô mềm nhũn.

Bấy giờ Cơ Thập Nhất mới yên tâm, cao giọng nói: “Vậy chúng ta đi thôi.”

Hai người sóng vai đi trên đường, Tô Minh Châu lơ đễnh quay đầu nhìn Liên Diệc đang đi về hướng ký túc xá, sau đó nhanh chóng thu hồi tầm mắt.

– —–oOo——


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.