Editor: Dứa
Beta: Thuỷ Tiên
Bấy giờ, Vu Tiêu Tiêu nhớ tới giấc mơ Tào Lệ từng kể cho mình, trong lòng hoảng hốt khiếp sợ.
Trong mơ, Tào Lệ đang ở công ty, cô ấy trực quầy lễ tân như thường lệ, đến đêm thì bàn giao cho người khác rồi rời đi.
Bên ngoài trời rất tối, ngựa xe như nước, ánh đèn neon nhấp nháy khác thường, cô ấy cũng không suy nghĩ quá nhiều, khép vạt áo đứng trên bậc thềm trước công ty.
Đám đông bất chợt ồ ạt kéo tới đẩy cô ấy xuống khỏi bậc thềm, trong nháy mắt, tất cả mọi người xung quanh đều biến mất.
Tào Lệ hốt hoảng, lui về phía sau, đụng phải bậc thềm, cô ấy lại bước lên lần nữa, nhưng sau đó cô ấy phát hiện cảnh tượng đã khác lúc ban đầu.
“Đi mau, đi mau…” Phía sau truyền đến âm thanh mục rữa.
Mùa hè quần áo mỏng manh, một hơi thở chậm rãi phả lên cổ cô ấy, nó giống như hơi lạnh khi mở tủ lạnh ra vậy, khiến cô ấy rùng mình một cách khó hiểu.
Tào Lệ quay đầu lại, phát hiện phía sau không có ai cả, đại sảnh vẫn sáng đèn nhưng không một bóng người, rõ ràng là ánh đèn sáng trưng, thế mà lại mang đến cho cô ấy cảm giác ớn lạnh.
“Sống thấy ——” Một chữ còn lại vẫn đang mắc kẹt trong miệng, Tào Lệ trợn to hai mắt.
Trên cánh cửa kính vừa khép lại bỗng hiện ra gương mặt trắng bệch đáng sợ, đôi mắt đó đang nhìn cô ấy.
Cô ấy vốn nhát gan, đèn còn đang sáng mà đã gặp phải tình huống như vậy, người vừa nói chuyện sau lưng cô ấy…
Tào Lệ vô thức lùi về phía sau vài bước, cô ấy che miệng, trái tim sắp nhảy ra khỏi cổ họng, xung quanh lại chìm vào bóng tối.
Nơi này vô cùng quỷ dị.
Tào Lệ do dự đứng tại chỗ, không biết nên bước vào bóng tối, hay trở về công ty, nhưng cảnh tượng vừa rồi thật sự khiến cô ấy khó lòng nhấc chân quay trở lại công ty, cô ấy cắn răng, xoay người đi theo hướng mà mình nhớ được.
Cô ấy chạy vội cách xa công ty.
Công ty cách ký túc xá không xa, ngày thường chỉ cần khoảng năm phút là có thể nhìn thấy cổng lớn, phòng bảo vệ ở ngay trước cổng.
Nhưng hiển nhiên đêm nay mọi thứ đều khác, xung quanh tối đen như mực, như thể có một thứ gì đó sẽ chạy ra bất cứ lúc nào vậy.
Tào Lệ hít sâu vài hơi, chắc chắn lúc này không thể quay về công ty nữa, chỉ cần cô ấy không muốn bất cứ điều gì, nhất định sẽ về được ký túc xá.
Trước kia, hồi còn đi học, cô bạn cùng phòng thích đọc truyện ma từng nói với cô ấy, con người có ba ngọn đèn dương hỏa, mỗi lần quay đầu sẽ tắt một ngọn, đến khi tắt hết thì sẽ bị ma quỷ quấn thân.
Lần này cô ấy nhìn mặt đất chằm chằm, ánh trăng mỏng manh cho phép cô ấy nhìn thấy cái bóng của mình, điều này giúp cô ấy trấn tĩnh hơn, lập tức đi thẳng về phía trước.
Nhưng cô ấy không biết, sau khi ngẩng đầu lên, một con mắt chợt lóe trong bóng đêm, nó nhìn cô chằm chằm không chớp mắt.
Tiếng gió phần phật xẹt qua tai, lòng Tào Lệ lại bắt đầu lo lắng.
Đúng lúc này, cách đó không xa đột nhiên xuất hiện một tia sáng, phản chiếu ra hình dáng mơ hồ của ký túc xá.
Tào Lệ hạ quyết tâm, đẩy nhanh tốc độ, đi thẳng về hướng đó.
Nhưng dù cô ấy có đi thế nào, khoảng sáng kia vẫn cứ ở cách đó không xa, tựa như ảo ảnh không thể với tới vậy, vĩnh viễn không thể chạm vào được.
“Phù…”
Không biết qua bao lâu, cô ấy mệt mỏi, dừng tại chỗ thở d0c, chống tay lên đầu gối, hơi cúi đầu.
Cảnh tượng khi cúi đầu nhìn xuống khiến toàn thân cô ấy run lên, đôi mắt như muốn rớt ra ngoài.
Trên cái bóng của cô ấy phủ kín bởi nhiều đôi mắt! Mỗi con mắt đều đang trợn trừng nhìn chằm chằm vào cô ấy!
Ánh mắt đó tràn ngập ác ý, khiến cô ấy không thể phân biệt nổi, cảm giác sợ hãi bao phủ dày đặc, thôi thúc cô ấy không ngừng lùi về phía sau.
Tuy nhiên, cô ấy lùi lại, cái bóng cũng lùi lại theo, những đôi mắt phủ kín bên trên đồng loạt chớp mắt, rồi lại đồng loạt mở ra nhìn cô ấy chằm chằm.
Như thể đã nhìn thấy thức ăn ngon vậy.
Hàng nghìn con mắt cùng kích cỡ, cứ thế mà nhìn Tào Lệ chằm chằm, dù cô ấy có chạy hay kêu gào thế nào đều không thể thoát được.
Mà sự hung ác trong ánh mắt đó cũng dần tăng lên, đến nỗi như muốn tràn ra ngoài cắn nuốt cô ấy.
Tào Lệ vội vã chạy về phía ký túc xá mà mãi không thể tới nơi kia, cô ấy không nhìn cái bóng bên dưới nữa, vừa chạy vừa kêu, gần như lấy hết sức lực thuở còn bú mẹ ra mà liều mạng.
Mãi cho đến khi kiệt sức, cô ấy cũng không thể chạy về ký túc xá, mà ánh đèn vẫn tiếp tục sáng ở cách đó không xa.
Cô ấy chợt hiểu vì sao lại có nhiều người chết trong ảo ảnh trên sa mạc đến thế.
Bởi vì, trong cơn tuyệt vọng vẫn luôn có một tia hy vọng, rồi lại từng bước phá hủy đi lòng tin của con người, đày đoạ đẩy họ xuống địa ngục.
Tào Lệ nằm xụi lơ trên mặt đất, cái bóng kia không hề co rút hay biến dạng, mà vẫn giữ nguyên hình người, nó bao phủ dày đặc từ đầu đến chân, che kín cái bóng, thậm chí còn nhiều hơn trước, không để lại một khe hở nào.
Chúng đang thong thả mấp máy, như muốn sống lại.
“A ——”
Khi ấy Tào Lệ đã hét lên như vậy rồi tỉnh lại trong ký túc xá.
Khi Vu Tiêu Tiêu hồi phục tinh thần, cô ấy đã kể lại toàn bộ giấc mộng qua tin nhắn rồi gửi đi, trong lòng cảm thấy hơi hối hận, nhưng thôi, dứt khoán phá quán tử phá suất (*).
(*) Dứt khoán phá quán tử phá suất: Nếu chuyện đã hỏng rồi thì cũng không cần để ý, cứ mặc nó tiếp tục, tốt hay không không quan trọng.
Nếu giấc mơ này thật sự ẩn chứa thông tin gì, có thể giải mã được là tốt nhất.
Còn nếu như không có thông tin, thì cứ coi như thử nghiệm một lần mà thôi.
Hy vọng Tào Lệ trên trời có linh, sẽ chỉ ra hung thủ.
…
Khi nhận được thông báo từ Weibo, Cơ Thập Nhất đang sắp xếp lại đồ đạc trong nhà.
Khoảng thời gian gần đây, dưới chỉ thị của Ngũ Thanh, cô đã mua không ít quần áo, nguyên văn lời nói của cô ấy là: “Hiện giờ em là người nổi tiếng, chụp ảnh đường phố cũng là một vũ khí sắc bén để hút fans, thế nên đừng ăn mặc lôi thôi, phá hủy hình tượng.”
Nhớ tới lần bị Châu Châu ghét bỏ ở nhà hàng, Cơ Thập Nhất cũng cảm thấy mình thật sự nên thay đổi phong cách rồi.
Dạo gần đây, bởi vì chuyện của Vương Ninh, không ít người thường xuyên tag và nhắn tin cho cô, có xem náo nhiệt, có fans mắng chửi, cũng có người ham vui muốn giải mộng, điện thoại thường xuyên xuất hiện âm thanh nhắc nhở, cô đã quen với điều đó rồi.
Cơ Thập Nhất thành thạo mở ra, phát hiện đó là tin nhắn riêng.
Còn chưa nhìn thấy đoạn tin nhắn dài, cô đã đoán được có người muốn giải mộng, lập tức thấy hứng thú.
…
Một lúc lâu, sau khi đọc toàn bộ giấc mơ, sắc mặt Cơ Thập Nhất có phần thoải mái.
Nói một cách đơn giản, giấc mơ của Tào Lệ có thể xem là liên quan đến ác quỷ, từ đôi mắt tạo thành ác quỷ chiếm cứ toàn bộ giấc mơ.
Cũng không phải cô chưa từng giải mã giấc mơ như vậy, ở đại lục mộng cảnh, loại giấc mơ này không có gì đặc biệt cả, ngược lại là bởi vì quá nhiều nên có vẻ bình thường.
Những người mơ thấy ác quỷ có thể chia làm hai loại: Một loại là người làm chuyện xấu, bọn họ mơ thấy ác quỷ, mà loại giấc mơ này cũng có thể gọi là “lệ yêu chi mộng”. Loại thứ hai là một người hoặc một sự kiện nào đó khắc sâu trong ký ức của người nằm mơ, sinh ra bóng ma tâm lý.
Xem xét từ giấc mơ này, Cơ Thập Nhất phán đoán Tào Lệ hẳn là thuộc vào loại thứ hai.
Đầu tiên, ác quỷ không làm tổn thương cô ấy, nếu cô ấy đã làm điều xấu, vậy thì ác quỷ trong giấc mơ sẽ quấn lấy cô ấy, có lẽ là giết hoặc ăn thịt, chứ không phải chỉ nhìn chằm chằm vào cô ấy như vậy.
Hơn nữa, cô ấy cũng không nhìn rõ hình dáng của ác quỷ, nó xuất hiện dưới hình dạng những con mắt, cho thấy cô ấy rất mờ mịt, con ác quỷ này chỉ tiến vào giấc mơ của cô ấy một cách ngoài ý muốn.
Nhưng Cơ Thập Nhất có thể kết luận, “Con ác quỷ đó là người mà cô ấy sợ.”
Trong một số giấc mơ, cần phải giải mã theo hình ảnh, có những giấc mơ, mơ thế nào thì hiện thực thế ấy. Còn loại giấc mơ này được cấu tạo trực tiếp từ sự k1ch thích mãnh liệt của ký ức, tạo nên cảnh tượng trong mơ.
Đánh giá tâm trạng của Tào Lệ qua lời tự thuật, cảm xúc sợ hãi của cô ấy thật sự quá mức mãnh liệt.
Cơ Thập Nhất không vội trả lời đối phương, mà nắm lấy miếng ngọc bội cổ xưa trên cổ.
Từ những giấc mơ trên Weibo và giấc mơ của Vương Ninh, linh lực cộng lại đã nhiều hơn trước, nhưng vẫn không có cách nào hóa giải mộng trong mộng của Châu Châu, tuy nhiên, bấy nhiêu thôi cũng đã đủ để giải mã giấc mơ này.
Cô nhắm mắt lại, để cho bóng tối ăn mòn ý thức của mình, đến khi mở mắt ra, trước mắt dần xuất hiện một cảnh tượng.
Một cô gái đi trên đường, nhưng vẻ mặt của cô ấy có chút kỳ lại, vài giây sau, cô ấy dừng lại, quay đầu nhìn xung quanh, sau đó nghi hoặc tiếp tục bước đi.
Trước mắt khôi phục ánh sáng, Cơ Thập Nhất chớp chớp hai mắt, thở ra một hơi.
Linh lực tăng lên, thời gian và cảnh tượng gợi ý càng nhiều, lần này, ít nhất cũng phải mười mấy giây.
Cô mở tin nhắn, nhanh chóng soạn thảo văn bản rồi gửi đi.
Từ một con mắt biến thành vô số con mắt, bản thân Tào Lệ cũng từ không ý thức được biến thành có ý thức, xem ra là cô ấy đã phát hiện có người theo dõi mình, loại cảm giác đó ngày càng mãnh liệt, nên ở trong mơ cô ấy mới có thể quay đầu lại, sau đó đột nhiên nhìn xuống đất.
Còn đôi mắt ẩn dưới cái bóng, chứng tỏ người này đang ẩn nấp trong bóng đêm, yên lặng nhìn chăm chú vào Tào Lệ, không hề sợ bị phát hiện.
Về phần tại sao đi ra khỏi công ty mọi vật lại trở nên âm u, e rằng cô ấy vừa ra khỏi cửa đã bị người theo dõi, mặc dù không rõ ràng, nhưng tiềm thức đã đưa ra phán đoán, nên giấc mơ mới thể hiện ra.
Còn gương mặt hiện trên cổng công ty, chắc hẳn trong một giây phút nào đó, cô ấy từng liếc mắt nhìn thấy người này.
“Vì vậy, dường như Tào Lệ cũng cảm thấy có người đang theo dõi mình nhưng lại không biết đó là ai, người này rất có khả năng là người trong công ty, về phần là nhân viên hay những người khác thì vẫn chưa thể biết được, nhưng điều có thể dám chắc được rằng, nơi mà cô ấy bị theo dõi ở giữa công ty và ký túc xá.”
Không ngờ giấc mơ này lại liên quan đến công ty của Châu Châu, không biết anh có biết chuyện này hay không, Cơ Thập Nhất cảm thấy mình cần phải đến công ty xem xét, dù sao thì cô cũng là nhân viên của Giải trí Hoàng Thiên.
Ngay khi giải mộng xong, linh lực chui vào cổ ngọc, sau đó tiến vào cơ thể.
Cơ Thập Nhất nhắm mắt một lát, vui sướng phát hiện mình có thể rèn luyện thân thể, lập tức ngồi tĩnh tọa trên giường.
…
Không biết qua bao lâu, cô bị tiếng chuông điện thoại đánh thức.
Cơ Thập Nhất hoạt động nửa th4n dưới, quả nhiên đã nhẹ nhàng hơn rất nhiều, nhưng điều khiến cô thất vọng chính là, cô vẫn không thể tiến vào giấc mộng.
Cô thở dài, nghe điện thoại.
“Cô Cơ, tôi muốn hỏi cô một chuyện.” Là Liên Diệc, giọng điệu có chút nghiêm trọng.
Tâm trạng của Cơ Thập Nhất đang rất tốt, cô gật đầu: “Anh nói đi.”
“Một người mơ thấy cái bóng của mình, sau đó nó mọc ra vô số con mắt nhìn cô ấy chằm chằm, điều này ý nghĩa gì?”
“Phải xem tình huống thế nào, những giấc mơ khác nhau sẽ có ý nghĩa khác nhau.”
Sau một lúc im lặng, Liên Diệc nói: “Người nằm mơ mơ thấy cái bóng của mình mọc ra những con mắt, nó cứ tăng dần lên, nhìn cô ấy chằm chằm, hiện giờ người đó đã chết.”
Từ lúc nghe thấy câu đầu tiên, Cơ Thập Nhất đã có cảm giác quen thuộc, đến khi nghe xong thì cô lập tức thấy sửng sốt.
Đây không phải là giấc mơ cô vừa giải mã không lâu sao?
“Người mơ thấy giấc mơ này tên Tào Lệ sao?” Cô hỏi.
Ở đầu kia điện thoại, trong mắt Liên Diệc cũng ánh lên vẻ kinh ngạc, “Tào Lệ cũng nhờ cô giải mộng? Khi nào? Hôm qua hay trước đó?”
Hóa ra Tào Lệ cũng mơ thấy giấc mộng này? Vu Tiêu Tiêu không nói cho bọn họ biết chuyện đó, tại sao Cơ Thập Nhất lại biết được?
Vài câu hỏi liên tiếp, Cơ Thập Nhất không trả lời, mà hỏi ngược lại: “Anh có chắc người đó mơ thấy đôi mắt mọc ra từ cái bóng không? Kể cho tôi nghe về giấc mơ đi.”
Xem ra, dường như không chỉ có một người mơ thấy ác quỷ.
– —–oOo——