Quán cơm gia đình Lão Hồ.
Ôn Nhiễm nhắm mắt theo đuôi người trợ lý của Ôn HànhChi.Nữ trợ lý dáng cao gầy che khuất đi thân hình nhỏ nhắn của cô, đi thẳng đếnphòng, mới nhìn vào đã thấy Ôn Hành Chi ngồi nhàn nhã trên bàn uống trà.Thấy côanh mỉm cười, gật gật đầu.Chỉ vì cái cười này cũng làm da đầu Ôn Nhiễm nhấtthời run lên.
Sử dụng câu nói của cô bé Ôn Viễn mà nói,”Ngườinày bình thường không thể đoán biết được, mặt than đó là thái độ bình thường,nếu nở nụ cười, chỉ có một loại khả năng là có chuyện với chị.”Cô đại kháicó thể hiểu được chú út vì sao lại gọi cô đến, nhưng mà hành động nhanh nhưthế, cô còn chưa về đến trường học đã bị triệu đến rồi.
“Chú út.”Cô ngồi trước mặt, thấy người nàynhấc ấm trà lên, lấy một cái chén tráng quan một lần rồi mới rót đầy đưa sang.
“Trà Ô Long.”Âm điệu thản nhiên.
Ôn Nhiễm bưng chén lên, nhấm một ngụm, cũng không nhìnra có chỗ nào đặc biệt, nhưng thực ra đối với cái tên này cũng thấy hứng thú, ÔLong?Thâm trầm như chú út, chẳng lẽ cũng muốn làm thơ ca sao?Ôn Nhiễm khôngkhỏi rơi lệ, rất muốn gọi điện cho Ôn Viễn xin lãnh giáo một chút.
“Hôm kia ở huyện W sự việc ta có nghe Dĩ Trinhnói, vấn đề này cháu không cần lo lắng, chuẩn bị hạng mục cho tốt làđược.”
Chú út bỗng nhiên mở miệng nói, Ôn Nhiễm vội gật gậtđầu:”Cám, cám ơn chú.”
Ôn Hành Chi vuốt ve chén trà, đánh giá người con gáiđối diện một chút, trầm giọng hỏi:”Ôn Nhiễm, cháu sợ chú?”
Ngụm trà trong miệng còn nghẹn lại nơi cổ họng, ÔnNhiễm ho khan không ngừng, chật vật không chịu nổi.Trong lòng cô rất ảo não, côcòn chưa kịp phủ nhận cũng đã lộ ra hết rồi.
Ôn Hành Chi nhếch khóe môi, đưa sang một chiếc khăntay trắng:”Đừng khẩn trương, ba cháu trước khi mất có đến chỗ chú đưa mộtphong thư, ông có dặn, khi nào cháu hai mươi tuổi thì có thể mở ra xem.”
Ôn Nhiễm ngừng động tác lau khóe miệng, tò mò nhìn,chỉ thấy chú đưa ra một phong thư, dọc theo mặt bàn đầy đến chỗ cô:”Cháugiờ có thể xem được rồi.”
Ôn Nhiễm cẩn thận mở ra, trong nháy mắt, nét chữ quenthuộc của cha xuất hiện ngay trước mặt, cô kìm nén vị chua nơi đáy mũi, hốc mắtphiếm hồng.Cho đến khi xem hết cả bức thư dài, nước mắt đã rơi đầy mặt.Cô bỗngnhiên rất bội phục dự đoán của Ôn Hành Chi, biết cô nhất định sẽ khóc nên mớiđưa khăn tay dày thế.
“Chú út à, phong thư này ông đã thấy quachưa?”
“Không có.”Ôn Hành Chi lắc đầu, “Anhhai trực tiếp đến trường đưa cho chú.”
Năm ấy anh cũng không lớn là bao.Đợi đến khi hai mươituổi anh mới mở xem bức thư này, khi đó mới hiểu dụng ý của anh hai.Anh hai tintưởng, đem con gái giao cho anh, có một câu khiến anh khắc cốt ghi tâm đến bâygiờ:”Nếu có thể làm cho ba chấp nhận được Nhiễm Nhiễm và mẹ nó thì rấttốt, nếu không hãy để nó rời xa ba một chút.Anh không muốn con gái và vợ anhlại dẫm vào vết xe đổ của anh, trải qua những điều đau khổ đó…”nói nhưthế, làm sao có thể cho ba xem được?
Ôn Hành Chi không biết rằng, chỉ một tiếng “anhhai” của mình lại khiến Ôn Nhiễm cảm động không thôi.Cô hiểu, cha khi cònsống, chỉ có một tâm nguyện duy nhất là muốn mẹ và mình có thể được Ôn gia tánthành.
“Cám ơn chú, chú út.”Cô thấp giọng nói.
“Chú cảm thấy hôm nay là lúc nên nói hết mọichuyện với cháu.”Anh buông chén trà, thật sự nhìn cô,”Trước là nóichuyện cha cháu, sau đó là chuyện cháu.”
“Cha cháu…”
“Nếu ta nhớ không nhầm, trước khi cháu đến trườngở thành phố B, chú có gặp cháu một lần, khi đó cháu mới bảy tuổi.”
Ôn Nhiễm nhớ lại, ánh mắt có chút ảm đạm, đó là lầncuối ba đưa cô về nhà đón năm mới, cô gặp được Ôn Minh và Ôn Viễn, cũng gặpđược chú út.Ba nói, chú út rất thông minh, mười bảy tuổi đã được học bổng, đihọc MBA ở nước ngoài, trong giọng nói rất tự hào, lại cực kì hâm mộ.
“Chú út”.Cô đột nhiên mở miệng.”Cháumuốn hỏi một chút.”
“Sao?”Ôn Hành Chi nhíu mày.
“Phong thư này, sao lại giống như một bức dithư?”
“Không có gì lạ cả.”Ôn Hành Chi thản nhiênnhìn cô, không nhanh không chậm nói:”Bởi vì đó vốn là một bức dithư.”
Ôn Nhiễm không khỏi hoảng hồn, đứng bật lên, chút nữalàm rơi cả chén trà trước mặt,”Nhưng mà, ba cháu là bị tai nạn xe cộ trênđường cao tốc mà qua đời, là ngoài ý muốn, làm sao lại…” nói tới đây côkhông khỏi ngẫm lại, hình như, cô khó khăn hỏi lại:”Ý của chú là, ba cháu,có ý định?”
Ôn Hành Chi nắm lấy cánh tay cô, kéo cô ngồi xuống:”Lúcấy ta đang ở trong nước, nhận được điện thoại từ bệnh viện thành phố N, khi đếnnơi mẹ cháu đã có mặt rồi, cũng đã xử lí mọi thứ ổn thỏa.”Anh nâng mắtlên, nhìn cô, nhẹ nhàng nói:”Bác sĩ nói, anh hai đã dùng một lượng lớnthuốc an thần, đủ để một người lâm vào trạng thái hôn mê đến tử vong.Chính vìanh hai luôn có nhiều chuyện bức xúc, cho nên nếu không dùng lượng lớn như vậysẽ không có hiệu quả.”
“Cho nên, cho nên ba cháu tự gây ra vụ tai nạn xecộ?”Ôn Nhiễm ngỡ ngàng đưa tay che miệng,”Chú út, tại sao ba cháu lạimuốn tự sát?”
“Bởi vì ba cháu không tốt đẹp như cháu nghĩ.Bacháu tính rất yếu đuối, cho nên khi không được gia đình chấp nhận mẹ cháu đãvội mang bà bỏ trốn.Nhưng mà việc này khiến anh hai nhiều khi suy nghĩ, hốihận.Anh từ nhỏ đã ỷ lại gia đình, nhưng mà vẫn muốn được ba tán thành.Chỉ tiếclà…”Ôn Hành Chi lưỡng lự, có chút bất đắc dĩ nói,”Chỉ là ông Ôntính cách cũng rất kiên định, cuối cùng cũng không làm theo ý nguyện của anhhai.”
Cô thở dốc vì kinh ngạc, ngực đau đến khóthở:”Cháu hiểu rồi, chú út.”
“Ôn Nhiễm.”Anh trầm giọng,”Chú chỉ muốnnói cho cháu biết, ba cháu, như vậy cũng là sự giải thoát.Cho nên, cháu khôngcần phải sống mãi trong hồi ức không chịu quên đi như thế.Huống chi, cha cháurất yêu mẹ con cháu, điều đó, chưa bao giờ anh hối hận.”
Cô đọc thư của ba, ba cũng có nói như thế:”Cả đờinày, anh luôn yếu đuối, lúc nào cũng sợ không làm được việc gì.Nhưng mà chỉ mộtkhắc dũng cảm nắm lấy tình yêu đó, mang chị dâu rời Ôn gia.Anh biết, khi đó chỉcó một con đường, trong cuộc đời cũng có nhiều lúc cần vài phần dũng khí nhưthế, mới có thể đạt hạnh phúc.Dù cho không còn đường lui.”
Ôn Nhiễm chớp đôi mắt ẩm ướt, nói:”Cháu hiểu rồi,chú út.”Nói là như thế, lại kể toàn bộ sự thật ra, lấy bức thư của ba mangđến giáo dục cô, cô không khỏi hồ nghi, chú út có bao giờ nói nhiều như thế,sao bây giờ lại vậy?Ôn Nhiễm nâng mắt, nhìn chú:”Chú út, chú biết chuyệncủa cháu?”Cho nên mới đặc biệt đến đây thuyết khách?
Ôn Hành Chi vuốt ve chén trà, hiểu được ý cô nên ừ mộttiếng:”Biết, nhưng chú không cho phép can thiệp.”
“Vì sao?”Cô hiếu kì hỏi.
Ôn Hành Chi cười không chút do dự:”Vì người đóđáng giá.”
Bước ra khỏi quán cơm Ôn Nhiễm từ chối chú đưa cô vềtrường, lại một mình bước trong hoàng hôn.Hôm nay thời tiết thành phố B rấtlạnh, nhưng mà trên đường vẫn không mất vẻ náo nhiệt, làm cho cái lạnh kia cũngdần mất đi.Ôn Nhiễm kéo kéo áo, bước vào trong đám người.
Di động bỗng nhiên vang lên, Ôn Nhiễm không thèm để ýliền bắt máy, là giọng nói ấm áp của anh.
“Xe lửa đến rồi sao?Anh đến đón em nhé.”
Cô hít vào một hơi, chun chun cái mũi bị lạnhcóng:”Vâng, xe lửa mới đến, em đang đứng trên đường đi bộ.”
Người đầu dây hơi bất ngờ, cười khẽ:”Em thực cótâm tình, không sợ bị cảm sao, đang làm gì thế?”
Hình như anh không biết, Ôn Nhiễm thở nhẹ một hơi, đáđá hòn sỏi bên chân:”Chú út mới tìm gặp em.”
“Ôn Hành Chi?”Diệp Dĩ Trinh nhíumày,”Anh ta nói gì vậy?”
“Nói gì không quan trọng.”Ôn Nhiễmnói,”Chỉ là, thầy Diệp, em có thể nhờ ngài một việc không?”
“Ừ.”Anh buông ly nước trong tay, nhìn rangoài cửa sổ đã lên đèn, buông lỏng thân mình, chăm chú nghe cô nói.
“Ngày kia em muốn đến thành phố T, anh nếu rảnhcó thể đưa em đi được không?”Cô nói ngữ khí rất cẩn thận.
Còn tưởng cô muốn nói chuyện gì, thì ra là thế, anhmỉm cười:”Đương nhiên là có thể, lần này không sợ phiền anh nữa sao?”
“Không phải.”Ôn Nhiễm phủ nhận, do dự mộtlát rồi mới mở miệng:”Em muốn đem anh đến giới thiệu cho mẹ.”Dừng mộtchút rồi nói thêm,”Với một thân phận khác.”
Diệp Dĩ Trinh sững sờ, sau đó lại rất nhanh phản ứnglại:”Được.”Đáp lại không hề do dự, bởi vì, anh đã đợi rất lâu, cuốicùng cô cũng đã tiến lên một bước, anh làm sao có thể từ chối chứ.
Ôn Nhiễm ngọt ngào cười, tắt máy, bước lên xe điệnngầm.
———————
Ngoại truyện 1: gọi thế nào cho phải
Xét về vai vế, dù không muốn cũng phải nghe theo.Điểmnày Cố Tam lại chiêm nghiệm vô cùng rõ ràng, vì sao ư, vốn là đồng trang lứavới Diệp giáo sư, nhưng mà sau khi có vợ, lại sau khi vợ nhận ông ngoại, vai vếcũng sẽ tự giác mà phân bậc.Về điểm đó, đội trưởng đành phải chấp nhận thôi.
Một ngày nọ gặp Diệp Dĩ Trinh.
Diệp Dĩ Trinh:”Này hậu bối, cháu nên gọi tôi mộttiếng cậu đi.”
Cố Hoài Trữ:”Xét về tuổi, cậu nên gọi tôi mộttiếng anh.”
Diệp Dĩ Trinh điều chỉnh tư thế, bình tĩnh:”Sauđó sẽ gọi Lương Hòa bằng chị dâu, cậu cảm thấy cháu gái tôi chịu nhậnsao?”
Thì ra người này đã có người hậu thuẫn từ trước, Cốđội trưởng, thất bại.
Có người nói, lão Diệp ở Cố đoàn chiếm ưu thế nhưng màanh so với Ôn Hành Chi thì lại không thể thực hiện được.Thứ nhất, Ôn Hành Chiso với anh lớn hơn, thứ hai vợ mình là cháu người ta, dù thế nào vai vế cũngkhông bằng được.
Nhưng mà, chú út Ôn, sai rồi.
Ôn Hành Chi khó hiểu:”Cậu cũng là cố vấn cao cấpcủa GP, sao có thể để ÔnNhiễm nhà tôi bán cổphiếu công ty như thế?Huống chi, nếu muốn kết hôn cũng nên gọi tôi một tiếngchú út.”
Diệp Dĩ Trinh bình tĩnh:”Cậu cũng là tổng giámđốc phân khu GP châu Á, vì sao lại để cháu gái Ôn Viễn đi khắp nơi rao bán cổphiếu như thế?Còn nữa, tôi còn có thể kết hôn, cậu thì sao?”
Thì ra người này am hiểm điều tra mình kĩ lưỡng, moimóc khuyết điểm.Ôn Hành Chi, thất bại
Tổng kết, lão Diệp đại phúc hắc cho nên vấn đề vai vếvới anh, không thành vấn đề.