Vân chia tay Huy được hai tuần chứ mấy. Thế nhưng mà, Huy đã hoàn toàn biến mất trước Vân.
Kể từ buổi đi uống nước mía, lần cuối cùng Vân gặp Huy, Vân không gặp lại Huy thêm lần nào nữa. Dù mỗi tối, chị Lan vẫn sang nhà Vân dạy, điều đó có nghĩa, hẳn là Huy vẫn còn thích Vân. Vân tự an ủi mình như thế.
Trưa hôm ấy, Vân cố tình chờ Huy ở cổng trường, nhưng tiếc là Vân không gặp Huy.
Có lẽ mình ra muộn, Huy về mất rồi, Vân thầm nghĩ như thế.
Hôm sau, Vân cố tình xin về sớm mười lăm phút, rồi len lén đứng nấp, chờ Huy đi từ cầu thang bên lớp 11A8 xuống. Vân sẽ làm gì khi thấy Huy nhỉ, có lẽ Vân chỉ muốn nhìn thấy Huy và để Huy thấy mình thôi, cũng có thể Vân sẽ chào Huy nếu tiện, Vân nghĩ thế. Hóa ra, cái cảm giác hồi hộp chờ gặp ai đó cũng không hề dễ chịu chút nào.
Huy kia rồi, Huy đang xuống cầu thang. Vân vội lao ra, xuất hiện trước mặt Huy, mặt đỏ như gấc, lắp ba lắp bắp.
– Chào… chào Huy!
– …
Huy không trả lời, cứ thế bước đi. Huy ra cổng, lên chiếc xe hơi đang chờ sẵn.
Vân thẫn thờ. Có lẽ nào, Huy đã hết thích Vân?
*****
“Huy ơi, cậu đang làm gì thế?”
Tim Vân đập thình thịch, hình như đây là lần đầu tiên Vân chủ động nhắn tin cho Huy thì phải. Cảm giác hồi hộp chờ đợi người kia trả lời cũng khiếp ra phết.
Đợi một lúc lâu, làm Vân suýt nhắn thêm tin nữa, Huy cũng nhắn tin trả lời.
“Ai đấy?”
Vân sốc. Chẳng lẽ, Huy đã xóa số của Vân? Nhanh đến thế sao, Vân vẫn còn chưa xóa cơ mà.
“Tớ là Vân đây.”
“Vân nào thế?”
“Bạn gái cũ của cậu mà cậu cũng không biết à?”
“Cậu nhắn tớ làm gì?”
“Tớ hỏi cậu đang làm gì thôi.”
“Thằng kia đá cậu rồi à?”
“Cậu cho tớ xin lỗi, là tớ không tốt, tớ đã sai rồi.”
“Rất tiếc, giờ tớ đã hết yêu cậu.”
“Thế sao chị Lan vẫn còn đến dạy tớ?”
“Cậu hỏi chị Lan ấy, thế nhé!”
Đúng là Huy hết yêu Vân thật rồi, Huy lạnh lùng như thế cơ mà, Vân biết phải làm sao? Dù chuyện chị Lan đơn giản chỉ muốn giúp Vân là chuyện quá vô lý, nhưng Huy đã nói thế, thì có nghĩa là Huy sẽ không thể nào là của Vân như lúc trước được nữa. Tất cả là tại Vân hết mà.
*****
– Ngọc Anh ơi, hình như tôi thích ông Huy thật rồi bà ạ.
Trưa ngày hôm sau, vừa vào lớp, Vân đã ủ rũ thổ lộ tình cảm với Ngọc Anh. Con bạn tốt quay lại trách Vân ngay.
– Bà thấy bà ngốc chưa, nó vừa xinh trai vừa học giỏi, nhà lại còn giàu nứt đố đổ vách, trên hết là nó cưng bà, thế mà bà còn chê, tôi cũng chịu bà.
– Giờ tôi phải làm sao? Ông kia không chịu quay lại với tôi bà ạ.
– Thế thì bà cưa lại nó đi, tôi thấy con gái bên lớp đấy thích ông Huy ấy lắm đấy.
– Tôi làm sao mà dám chứ, thôi tôi sẽ cố gắng quên đi vậy.
Chỉ có quên Huy đi là lựa chọn tốt nhất thôi, Vân thầm nghĩ như vậy. Chắc sẽ mất một thời gian, liệu có lâu không, Vân cũng không biết nữa. Nhưng, Vân đâu còn lựa chọn nào khác? Dù Vân có buồn nhưng Vân vẫn quyết định phải quên đi mà thôi.