Mặc dù một chút ấm áp kia khiến con người ta không thể kháng cự nhưng tuyệt đối không tham niệm, những thống khổ khi bị người yêu phản bội, máu tươi đầy mình, xương cốt đau đớn Diệp Tiêu Nhiên đã từng nếm trải đầy đủ, cừu hận thời thời nhắc nhở nàng không bao giờ quên.
Ai cũng từng có thơ ấu tốt đẹp, có thời thanh xuân sáng lạn, Diệp Tiêu Nhiên cũng từng được cha mẹ yêu thương, người yêu nâng niu, hạnh phúc mỹ mãn người người hâm mộ. Cô có mối tình đầu yêu nhau oanh oanh liệt liệt, giai nhân tài tử tự nhiên mà thành, từng thề non hẹn biển, ước hẹn nắm tay nhau đi đến đầu bạc răng long, nhưng rồi chỉ trong một đêm nhà tan cửa nát, những chuyện tàn khốc không ngừng kéo đến từng chuyện đẩy cô đến cùng đường mạt lộ, hai bàn tay trắng, tất cả những chuyện hoang đường kia khiến cô trời đất rung động, trên người mang tang người thân lại bị đuổi tận giết tuyệt, khiến cô từ ác mộng mà bừng tỉnh.
Cô chưa bao giờ là kẻ yếu đuối nhưng từng đả kích trí mạng ấy lại khiến một cô gái còn trẻ như cô không kịp phòng bị. Đầu tiên là cha mẹ bị hãm hại những vẫn kiên cường trầm ổn, xử lý mọi chuyện đâu vào đấy đi tìm nguyên nhân cái chết của họ, sau đó hôn nhân sinh biến bị bạn trai phản bội, khi cô mang thai bảy tháng lại trói cô ép đi phá thai. Cha chồng từ ái, hôn phu ôn nhu hết thảy đều không còn nữa, cho dù gia đình cô có đáng chết hay không thì đứa nhỏ còn chưa nhìn thấy ánh mặt trời vẫn vô tội, tại sao lại không buông tha?
Cô vĩnh viễn không bao giờ quên đêm đó, số mệnh không nên khiến cô tỉnh lại trong đau đớn lại khiến cô tuyệt vọng nhận ra mình không thể bảo vệ đứa bé, cô quên không được thời khắc bi thống đoạt mệnh chạy như điên, quên không được căn phòng như băng đã giết chết con cô, quên không được ngọn lửa ngút trời chôn vùi người thân, tất cả thống khổ cùng kinh tâm động phách kia theo chân cô mãi đến khi cô rơi xuống vách núi sâu thẳm mới bừng tỉnh khỏi ác mộng.
Tuy những người đuổi giết vẫn tưởng cô đã chết nên dừng lại, đại nạn không chết được Cố Phi đi ngang cứu mạng mang đến thành phố A nhưng cô nhất quyết muốn điều tra chân tướng sự việc, cho dù muốn biết sự thật còn khó hơn lên trời nhưng cô mặc kệ tất cả, thiên y vô phùng rồi cũng có ngày tội ác được phơi bày dưới ánh mặt trời.
Mấy năm nay cô cũng tra ra một ít chuyện, sự thật năm đó không đơn giản như bề ngoài, sau lưng còn có người nắm giữ bí mật lớn hơn nữa. Cô điều tra ra người năm đó đuổi giết mình không ai khác chính là người yêu đã đính hôn cùng cha chồng tương lai mình vẫn tôn kính. Lại càng khiến cô kinh ngạc hơn chính là đứa bé chưa chết mà được Tô gia nuôi nấng thành tiểu công chúa đáng yêu. Tuy rằng còn rất nhiều chuyện chưa rõ nhưng chỉ cần Diệp Tiêu Nhiên cô còn sống thì mối huyết hải thâm thù này sẽ là trách nhiệm cùng gánh nặng của cô trong suốt quãng đời còn lại, mặc kệ chân tướng tối tăm cỡ nào, con đường phía trước gian nan ra sao, tình thế nguy hiểm hay đối phương tiền tài quyền lực vững mạnh, thế lực sau lưng có cường đại thì cũng không ngăn được con đường báo thù của cô.
Quãng thời gian ngây ngô áo cơm không lo đó đã là kiếp trước, mơ hồ như chưa từng tồn tại nhưng Tô gia, Tô Hoằng vẫn in sâu trong giấc ngủ của cô, Diệp Tiêu Nhiên chưa bao giờ lơi lỏng cảnh giác mỗi động thái của Tô gia, mặc kệ là chuyện lớn hay nhỏ.
“Kiêu tỷ”, Liễu Thi đi vào nhìn thấy Diệp Tiêu Nhiên đang vùi đầu xử lý sự tình của Bar Dạ Vũ thì dừng lại trước bàn làm việc nói: “Tô Hoằng đến đây.”
Động tác trên tay Diệp Tiêu Nhiên không dừng nhưng biểu tình trên mặt có chút âm trầm, ánh mắt vụt ra sát ý nồng đậm.
Hội sở kỳ thật là công cụ để Diệp Tiêu Nhiên thu thập tin tức, Bar Dạ Vũ là một trong những hội sở cao cấp trong tay Diệp Tiêu Nhiên, đây là chốn ăn chơi phô trương của những vật cấp cao thành phố A, thương nhân nổi tiếng xuất hiện ở đây rất nhiều cho nên sự có mặt của Tô Hoằng lúc này là điều tất nhiên, có lẽ là thời điểm đã đến.
Đối với Diệp Tiêu Nhiên mà nói, cô bây giờ vẫn chưa đủ lông đủ cánh để đối kháng Tô gia, nhưng cô bảo vệ tâm huyết của Cố Phi, thay hắn vượt qua chông gai mở rộng thế lực của mình, đem thù trong giặc ngoài một lần dọn sạch, lấy dũng khí hơn người tập hợp tài chính thu mua hội sở, thủ đoạn quyết tuyệt quang minh chính đại cải cách tất cả, là một nhân vật khiến người khác kính nể cùng sợ hãi.
Nhưng tất cả không thoát khỏi tầm mắt Tô gia, Tô gia bỏ qua thời cơ tốt nhất khi Diệp Tiêu Nhiên tứ cố vô thân, chờ cho đến khi Diệp Tiêu Nhiên không chết mà bắt đầu kiêu ngạo, tuy rằng tuyệt đối không có sức lực đối kháng Tô gia nhưng Diệp Tiêu Nhiên kinh doanh không nương tay, nơi nơi đối đầu, trong khi Tô gia e ngại Trầm gia đứng sau lưng cô mà không có hành động gì. Cuối cùng Tô gia cũng chỉ dùng hành động ám chỉ Diệp Tiêu Nhiên không nên giao phong, chỉ là Diệp Tiêu Nhiên đối với ngày cá chết rách lưới cũng đã sớm chuẩn bị tinh thần.
Tô Hoằng nắm giữ hệ thống nhân sự quan trọng của Tô thị, độc lập quản lý Hoằng Đạt, ba năm trước đến thành phố A thành lập tổng bộ, tận lực ủng hộ chính sách bảo vệ môi trường, cùng ZF hợp tác khai thác cho nên cổ phần Hoằng Đạt cùng cổ phiếu Tô thị ngày càng bành trướng.
Cô biết Tô Hoằng là người có dã tâm, nhất định không thỏa mãn với lợi ích như thế này, Tô Hoằng phá giá mua lại của chính phủ mấy mảnh đất chuẩn bị bắt đầu xây dựng bệnh viện trường học, chờ cơ hội đưa lên thành hạng mục công ích từ thiện, từ giữa kiếm lời, củng cố địa vị cũng tài phú của mình. Tô Thức đem một phần điền sản của Tô thị quyên góp làm nhấc lên một hồi khen ngợi, mà bọn họ vì hình tượng đại sứ công ích nhất định cùng tập đoàn Trung Á chuyên về truyền thông hợp tác. Lần này Tô Hoằng đến đây là vì chuyện với Trung Á, đồng thời muốn chọn ra nữ minh tinh đại diện, cho dù là chuyện gì thì việc giao hảo tốt với Trung Á mới là mục đích thật sự của hắn.
Ở Bar Vũ Dạ đã sớm có một đám năm minh tinh đang chờ, trong đó có ca sĩ, diễn viên hay người mẫu, mấy người họ ăn mặc gợi cảm, trang điểm xinh đẹp chờ đợi được chọn cho vị trí đại sứ công ích lần này. Trong đó có một cô gái ngoại lệ, nàng ngồi giữa đám đông không nháo không nói, chỉ yên lặng đeo tai nghe nghe nhạc của mình.
Vu Bối Nhi, 29 tuổi, là ca sĩ mới trong giới, lấy phong cách cá tính như ánh mặt trời làm hình tượng, rất được mọi người yêu mến, ca khúc của nàng được xem như làn gió mới trong giới âm nhạc, dung mạo thanh tú, không đi theo trào lưu mà vẫn bảo trì cá tính bản thân. Nhưng cũng vì tính cách này mà khiến người đại diện nàng của nàng sốt ruột, thế cho nên người đại diện vì quan tâm đến tương lai của bà cô trẻ mà lần ra cửa này cứ kéo tay nàng khuyên bảo: “Bối Nhi, tiểu tổ tông ơi, hôm nay có làm gì thì em cũng tích cực lên cho chị, nếu không sẽ bỏ qua cơ hội ngàn năm biểu hiện trước mặt Nghiêm tổng đấy. Tô tổng cũng muốn cho Nghiêm tổng mặt mũi, cho nên em đừng có mà làm ra chuyện mất mặt gì đấy!”.
Vô số nghệ sĩ muốn lấy được cơ hội lần này đều vì nhìn trúng tài lực của công ty cổ phần Hoằng Đạt, lại thêm thế lực trong nước của Tô thị, thậm chí muốn nhân cơ hội thấy sang bắt quàng làm họ với đại công tử Tô gia, sau này một bước lên mây. Huống chi ở đây ai cũng biết vị hôn thê của đại công tử Tô gia đã mất nhiều năm, đến nay vẫn độc thân, người đàn ông trọng tình trọng nghĩa như vậy là giấc mơ cả đời của phụ nữ.
Mãi cho đến khi năm nữ minh tinh ngồi muốn tuột khỏi ghế thì Nghiêm Văn Huy mới cùng Tô Hoằng cười cười nói nói tiến vào, đi sau là hai trợ lý. Hôm nay Nghiêm Văn Huy mang trang sức tao nhã, mặc áo khoác kẻ caro đen trắng, váy dài màu đen đến đầu gối phối cùng giày cao gót tinh tế, hoàn hảo phô ra dáng người thon gầy của nàng, trên mặt trước sau đều mang theo ý cười thản nhiên.
Ánh mắt Vu bối Nhi vẫn dừng lại trên người Nghiêm Văn Huy, thủy chung không chú ý tới người đàn ông bên cạnh, mà những minh tinh cạnh nàng đã sớm say mê kích động đi lên lôi kéo quan hệ với Tô Hoằng. Nghiêm Văn Huy với những chuyện như vậy nhìn mãi thành quen, cũng không ngạc nhiên gì, nhưng nàng chính là chú ý đến một người ở đây, nâng lên ánh mắt, quả nhiên nhìn thấy Vu Bối Nhi bình tĩnh đứng một bên.
“Hôm nay cần tích cực một chút”, Nghiêm Văn Huy đến bên tai Vu Bối Nhi nói nhỏ một câu, trên mặt Vu Bối Nhi không có ý cười mà chỉ gật gật đầu. Không biết có phải ảo giác hay không mà Nghiêm Văn Huy cảm nhận được Vu Bối Nhi không vui, nàng mặc dù biết rõ tính cách của Vu Bối Nhi, cũng dung túng em ấy sống theo sở thích nhưng làm bà chủ vẫn lo lắng đứa nhỏ của mình bị tính cách ấy làm hại.
“Không biết hôm nay có vinh hạnh được nghe ca khúc mệnh danh làn gió mới trong giới không?”, Tô Hoằng ứng phó với mấy phụ nữ ở đây xong liền ngồi xuống nói với Vu Bối Nhi, rước lấy vài ánh mắt ghen tị hâm mộ. Vu Bối Nhi không thích ở KTV hay hội sở hát ca khúc của mình, đây là nguyên tắc lâu nay của nàng, có lẽ là Tô Hoằng không biết, nhưng hôm nay nàng lại không thể đắc tội Tô Hoằng.
Nghiêm Văn Huy vốn dĩ không muốn can thiệp, muốn người của mình thể hiện tài năng nhưng nhìn biểu tình bất đắc dĩ của Vu Bối Nhi thì đành nói vài lời giúp đỡ: “Đừng căng thẳng như vậy, Tô tổng chỉ là muốn nhìn một chút bản lĩnh Bối Nhi của chúng ta mà thôi”, Nghiêm Văn Huy nhìn Vu Bối Nhi nửa ngày không đáp lời liền nắm lấy tay nàng: “Bối Nhi, hảo hảo hát đi”. Nói xong dùng sức nắm tay lại, Vu Bối Nhi nhìn ánh mắt chờ đợi của Nghiêm Văn Huy đành phải gật đầu.
“Tôi đành phải làm xấu thôi, hát ca khúc “Giấu tình” cho Tô tổng nghe, hi vọng ngài thích”, Vu Bối Nhi lộ ra nụ cười nhẹ, một nụ cười như vậy đã chinh phục nhiều người mê ca nhạc, âm vực rộng cùng giọng hát cao vút, chất giọng thâm tình khiến Tô Hoằng nhắm mắt hưởng thụ.
Nghiêm Văn Huy cũng cười cười gật đàu, ánh mắt dừng trên người Vu Bối Nhi, cô gái kia luôn đơn giản hào phóng, nhẹ nhàng khoan thai cũng mái tóc ngắn năng động, hình tượng nàng tươi mát động lòng người, cuộc sống tích cực dưới ánh mặt trời, dù gặp chuyện gì cũng mỉm cười cho qua, lạc quan mà không uể oải, gặp nạn không thỏa hiệp, mặc kệ là trên sân khấu diễn thành cái gì vẫn là đứa nhỏ khiến Nghiêm Văn Huy yêu thích.
Vu Bối Nhi chuyên chú hát lên từng câu từ một, ánh mắt lại thường xuyên nhìn về Nghiêm Văn Huy, Nghiêm Văn Huy cũng mỉm cười hiểu ý nàng, Vu Bối Nhi đem mạt cười này dung nhập vào bài hát, ca khúc lại càng thêm sinh động.
Có lẽ là hơi thở trên người Vu Bối Nhi hay đúng hơn là ca từ động lòng người khiến Tô Hoằng nghĩ đến người năm đó, trong chốc lát hắn nhớ đến quãng thời gian tốt đẹp ấy, hắn cố ý lựa chọn nơi này ngoài việc bàn bạc ra thì trong tiềm thức của hắn là muốn cùng Diệp Tiêu Nhiên gặp mặt.
“Hay!”, một khúc hát xong Tô Hoằng nháy mắt gật đầu khen ngợi, kèm theo là tiếng vỗ tay.
Xã giao thương trường không thể không uống rượu, Tô Hoằng trên bàn rượu đã sớm luyện ra một thân tửu lượng, mà hôm nay một đám nữ nhân vây quanh thay nhau kính rượu, hắn cũng vui vẻ thoải mái mà uống.
“Tô tổng, tôi kính ngài”. Vu Bối Nhi bưng ly rượu đến bên người Tô Hoằng, Tô Hoằng có chút ngoài ý muốn, hắn không phải chưa nghe qua tác phong của Vu Bối Nhi nên liền nâng lên ly rượu chạm với ly của nàng, nói: “Tốt, tôi uống cùng cô”.
Vu Bối Nhi thay đổi thái độ cùng Tô Hoằng nói chuyện lại khiến hắn vui vẻ không thôi, hắn đã muốn chọn nàng để ký hợp đồng rồi. Nhưng Nghiêm Văn Huy nhìn thấy Vu Bối Nhi như vậy lại thay đổi sắc mặt, nàng muốn tiến lên giữ lấy em ấy rồi lại thấy như có thứ gì đó kiềm hãm bước chân của mình, là nàng muốn Vu Bối Nhi tích cực một chút, nàng muốn giúp em ấy mở rộng con đường này nhưng mắt thấy mọi việc diễn ra thuận lợi lại khiến nàng nổi lên nhè nhẹ hối hận cùng tức giận.
“Bối Nhi, đêm nay theo giúp tôi đi?”, qua ba tuần rượu Tô Hoằng cũng có chút thương tâm ôm bả vai nói bên tai Vu Bối Nhi. Vu Bối Nhi một trận phản cảm muốn tránh thoát tay Tô Hoằng, đẩy hắn ra khỏi người nhưng ánh mắt lại giương lên nhìn sang Nghiêm Văn Huy, cố ý cầm lên ly rượu, cười nói: “Tô tổng, còn chưa uống đủ sao, tôi đây tiếp tục uống với ngài”, nói xong lại một hơi uống hết, cảm giác được đầu ẩn ẩn đau, ánh mắt cũng có chút mơ hồ, nàng không tự giác quay đầu nhìn Nghiêm Văn Huy, đã thấy Nghiêm Văn Huy bỗng nhiên dứng dậy rời khỏi ghế ngồi.
Ánh mắt Vu Bối Nhi cũng đi theo Nghiêm Văn Huy đi ra ngoài, chị ấy là tức giận rồi? Chị ấy muốn đi đâu? Nàng lại không muốn xã giao cùng người đàn ông bên cạnh, trong lòng khổ sở không thôi, có lẽ chị ấy không cần mình, chính mình nhất sương tình nguyện bị chị ấy hấp dẫn, còn buồn cười muốn lôi kéo sự chú ý của chị ấy.
“Bối Nhi, cô sao vậy? Cô có biết biểu tình của cô bây giờ rất giống với cô ấy năm xưa không?”, Tô Hoằng vươn tay vuốt mặt Vu Bối Nhi, có chút thất thần không biết vì cái gì mà thương tâm, có lẽ vì Vu Bối Nhi giống với người trong ý niệm của hắn hay cũng vì vẻ mặt bi thương lúc này của nàng.
Vu Bối Nhi phản cảm né tránh tay Tô Hoằng nói: “Xin lỗi, tôi đi toilet một chút”, nói xong liền tránh khỏi người Tô Hoằng, đứng dậy rời đi. Đi khỏi phòng Vu Bối Nhi liền vọt thẳng đến nhà vệ sinh, dạ dày một trận ghê tởm hành hạ nàng muốn nôn, chạy đến nơi mới phát hiện Nghiêm Văn Huy ở đấy, nàng chỉ liếc một cái liền vùi đầu vào nôn.
Nghiêm Văn Huy biết tửu lượng Vu Bối Nhi rất kém, nàng cũng không muốn Vu Bối Nhi xã giao với Tô Hoằng, không muốn nàng nịnh nọt thậm chí hiến thân. Ở trong mắt nàng Vu Bối Nhi không giống minh tinh khác, lòng nàng thấy khổ sở, nhìn một khắc kia khi tay Tô Hoằng đặt lên vai Vu Bối Nhi, trong lòng nàng xuất hiện nhè nhẹ cảm giác không khỏe, làm cho nàng không muốn gần ai, thậm chí ngồi trên ghế cũng bị không khí gây áp lực, nàng chỉ muốn đi ra để không ai nhìn thấy.
Nàng khẽ cười chính mình, trường hợp xã giao như vậy đã thấy rất nhiều nhưng không ngờ lần này tự nhiên lại phản cảm như vậy.
Một lúc sau đã thấy Vu Bối Nhi mở cửa phòng vệ sinh đi ra, Nghiêm Văn Huy bước lên phía trước đỡ nàng, hỏi: “Thế nào? Khá hơn chút nào không?”. Vu Bối Nhi tránh khỏi tay nàng, lạ lẫm nói: “Cám ơn Nghiêm tổng, tôi không sao.”. Trong lòng Nghiêm Văn Huy dâng lên một trận khó chịu, một phen kéo tay Vu Bối Nhi, Vu Bối Nhi đứng không vững liền lảo đảo ngã vào trong ngực Nghiêm Văn Huy.
“Không được cãi lời, chị đi nói chuyện với Tô tổng”, Nghiêm Văn Huy ngữ khí mệnh lệnh nói lại khiến Vu Bối Nhi một trận lo lắng trong lòng.
Nghiêm Văn Huy đỡ Vu Bối Nhi đến cửa phòng rượu thì bất ngờ nhìn thấy thân ảnh quen thuộc đang bưng ly rượu đi vào.
Mọi chuyện đã muốn lệch khỏi quỹ đạo của Tô Hoằng, xa cách nhiều năm như thế làm gì có ngẫu nhiên, chỉ là Tô Hoằng uống say thì lại kêu gào muốn gọi bà chủ nơi này đến.
Cuộc sống thật đủ châm chọc, hai người đã từng yêu nhau say đắm rồi đính hôn nhưng bây giờ lại lấy địa vị và tình cảnh này mà hội ngộ, có lẽ lúc tỉnh táo lại Tô Hoằng sẽ muốn tìm chỗ nào đó trốn vào, thà rằng không gặp thì hơn. Diệp Tiêu Nhiên nhìn mấy minh tinh làm càn bên người Tô Hoằng cũng trước sau lạnh lùng, trong mắt không một tia gợn sóng, trừ bỏ hờ hững thì ngay cả khinh thường cũng không muốn cho người đàn ông này.
Tô Hoằng nhìn Diệp Tiêu Nhiên đi đến thì nụ cười trên mặt liền cứng ngắc, chậm rãi mất tự nhiên, buông ra mấy minh tinh mà đi đến bên người Diệp Tiêu Nhiên, cước bộ không quá ổn định, đi một vòng quanh Diệp Tiêu Nhiên, cẩn thận đánh giá.
“Không ngờ nhiều năm không gặp, cô ngày càng đẹp hơn”, Tô Hoằng say đến mơ hồ cố gắng nói với Diệp Tiêu Nhiên, đây là lời thật lòng của hắn, bảy năm qua đi đã khiến người con gái hắn từng yêu rút đi vẻ ngây ngô như đóa hoa mới nở, tản mát ra hương vị nữ nhân thành thục cùng mị lực mê người, không son phấn nhưng vẫn làm đàn ông điên đảo, quanh thân cô là cỗ hàn khí ép người, hơn nữa lại lãnh diễm cùng khí phách khiến người ta sinh ra khiếp ý.
Tô Hoằng nhớ đến năm đó người của mình báo về, nói cô rơi xuống vách núi đen ngòm, như thế nào cũng không tìm thấy thi thể, sau vài năm không thấy tin tức, Tô Hoằng cứ nghĩ mọi chuyện đã qua, cũng không nghĩ đến thành phố A đột nhiên xuất hiện nhân tài mới “Kiêu tỷ”, ở giới thượng lưu phát triển nhanh chóng, lại càng làm cho hắn ngũ vị tạp trần hơn là khi phát hiện sự thật người kia chính là Diệp Tiêu Nhiên.
Diệp Tiêu Nhiên bễ nghễ nhìn Tô Hoằng, cười lạnh một tiếng, bưng lên ly rượu: “Tô tổng đại giá quang lâm, tiếp đón không chu đáo, trước kính một ly”, nói xong liềm một ngụm uống hết rượu trong ly. Tô Hoằng cười cười cũng bưng ly rượu uống sạch, đi đến bên tai Diệp Tiêu Nhiên cười nói: “Vẫn là muốn nhắc nhở cô, mọi việc nên khiêm tốn, đừng có kiêu căng quá mức”, trên mặt quật khởi một mạt ý cười tà nịnh.
Biểu tình trên mặt Diệp Tiêu Nhiên không biến hóa, buông xuống ly rượu, cũng đi đến bên cạnh Tô Hoằng: “Cảm ơn Tô gia mấy năm nay đã chiếu cố tôi cùng con gái”, cô nhấn mạnh âm cuối, vỗ vỗ vai Tô Hoằng, mặt hắn biến sắc nhưng rất nhanh khôi phục bình thường. Hừ, bọ ngựa đấu xe, hắn biết sớm muộn gì Diệp Tiêu Nhiên cũng tra ra sự thật đứa nhỏ không chết, nhưng hắn không lo lắng chút nào. Cho dù thế lực của Diệp Tiêu Nhiên bây giờ không thể khinh thường nhưng cũng không thể chống lại Tô gia, trái lại thái độ tuyên chiến như vậy của cô thật khiến hắn lo lắng thay cho nữ nhân không biết sợ này, nếu đứng trước mặt cô hôm nay là cha hắn thì cô sẽ không thể may mắn như bảy năm trước.
“Diệp Tiêu Nhiên tôi nhất định đòi lại những gì thuộc về mình”, Diệp Tiêu Nhiên ném mấy lời này liền tự tin tiêu sái ra khỏi phòng, đến cửa lại gặp Nghiêm Văn Huy, Diệp Tiêu Nhiên chỉ gật đầu nhẹ, Nghiêm Văn Huy cũng lễ phép đáp lễ, xem như hai người là âm thầm so chiêu.
Nhìn bóng lưng Diệp Tiêu Nhiên rời đi, lại nhìn biểu tình âm lãnh của Tô Hoằng, bằng vào mẫn tuệ cùng khứu giác nhạy bén mấy năm lăn lộn thương trường đủ khiến Nghiêm Văn Huy cảm thấy sau lưng việc này nhất định có một hồi cố sự, có chút hiếu kỳ một màn kịch phía sau.