Trận mưa lớn này bắt đầu từ nửa đêm. Mưa mùa đông, phù hợp lạnh từ ngoài đến trong tim.
Cố Gia Nhiên ở thành phố bên cạnh quay quảng cáo công ích năm mới, quảng cáo lớn, yêu cầu không ít, lôi lôi kéo kéo mãi cho tới nửa đêm. Du Du liên tục ngáp ở bên cạnh, Lục Phong đang suy nghĩ chờ xong việc rồi trực tiếp đến khách sạn nghỉ ngơi, lại đột nhiên nghe tiếng điện thoại vang lên. Hắn nhận điện thoại, một câu còn chưa kịp nói, đã biến sắc.
Cúp điện thoại, hắn đi tới một góc, lén mở weibo ra. Mùa đông lạnh, Lục Phong lại đổ đầy mồ hôi.
Bên Cố Gia Nhiên đã kết thúc, Du Du hoan hô thu dọn đồ, sau đó nhìn xung quanh, chắc là đang tìm hắn. Lục Phong lấy bình tĩnh lại, vội đi tới, nhỏ giọng nói: “Được rồi, đừng chậm trễ, mau lên xe.”
Đến khi lên xe, Cố Gia Nhiên rốt cục phát hiện không ổn: “Lục ca, sắc mặt anh sao còn tệ hơn em, làm sao vậy?”
Lục Phong nhìn Cố Gia Nhiên, khẽ cắn môi nói: “Gia Nhiên, xảy ra chút chuyện.”
Cố Gia Nhiên cau mày: “Là em và Ôn Ngôn bị chụp sao?”
Lục Phong lắc đầu, đem điện thoại đưa cho cậu.
Trên màn hình điện thoại là một ID kinh doanh weibo, up tổng cộng sáu tấm hình. Năm cái trong đó là bản ghi ghép hồ sơ điều trị của Cố Gia Nhiên, bao gồm cuộc đối thoại của cậu cùng bác sĩ tâm lý, cùng với phán xét của bác sĩ tâm lý đối với bệnh trạng của cậu. Mấu chốt nhất là tấm hình thứ 5, có liên quan tới phương diện giới tính Cố Gia Nhiên. 5 tấm hình trước đều là ảnh chụp từ điện thoại di động, tấm thứ 6 là ảnh chụp màn hình một ID weibo, bên trong là một tin ngầm [1], có một người tự xưng là bạn học của Phương Tinh Viễn bất ngờ kể lại khi Phương Tinh Viễn còn sống có quan hệ tốt cỡ nào với Cố Gia Nhiên em trai mình, đề cập đến rất nhiều việc riêng. So với các tấm ảnh trước, nội dung trên weibo đó lại có giọng điệu rất bình thản: Thì ra Cố Gia Nhiên và anh trai Phương Tinh Viễn mình là vậy?
[1] 爆料: Phiên ra là bạo liêu. Thông tin hot ít được công khai. Hoặc là những tin hành lang, được lan truyền trên mạng xã hội TQ, thường dưới hình thức dạng hỏi đáp Q&A. Bạn hỏi chủ weibo trả lời. (Không phải rumor, không phải rumor, không phải rumor, nên đó là lý do Đậu không biết dịch sao cho đúng, nên chế là ‘ngầm’).
Lời ít ý nhiều, đủ thỏa mãn. Nhìn như chưa nói gì, lại giống như đã nói hết.
Cố Gia Nhiên toàn thân run rẩy.
Nghiêm túc mà nói hồ sơ điều trị toàn bộ là thật, bao hồm cả phương diện giới tính cũng là một trong các bước lập hồ sơ. Mà tin ngầm thì giả giả thật thật, hơn nữa giọng điệu cũng rất ám muội. Hai thứ này kết hợp lại, thêm vài phần hàm xúc không rõ là có thể làm cho tin tức chấn động.
Cố Gia Nhiên còn chưa kịp lấy lại tinh thần, Dương Nhất Thiên bên kia đã gọi điện thoại tới, giọng nói có chút gấp gáp: “Gia Nhiên, Gia Nhiên, em thấy tin tức chưa? Xin lỗi, hồ sơ không biết tại sao bị chụp lén, bọn anh nhất định sẽ tra ra rốt cuộc là ai làm. Gia Nhiên, Gia Nhiên — “
Cố Gia Nhiên cúp điện thoại. Tay cậu bóp chặt điện thoại, đốt ngón tay trắng bệch.
Nếu như chỉ bị phát hiện là đồng tính, cậu ngược lại vẫn có thể bình tĩnh, nhưng bây giờ lại dính tới Phương Tinh Viễn đã qua đời, hơn nữa dựa theo hướng phát triển của dư luận, rất có thể sẽ cộng thêm một danh tiếng “Loạn luân”, cảnh tượng đó khiến thần kinh của cậu lập tức kéo căng thành một sợi dây.
Đây là một tin ngầm có mưu đồ từ trước. Bắt đầu từ mấy tháng trước, trên các diễn đàn lớn đã lần lượt ám chỉ, chân chân giả giả, hư hư thật thật. Cho đến tối hôm nay, một tài khoản kinh doanh vào cuộc, sau đó các tài khoản kinh doanh khác bắt đầu tung hứng, đêm hôm khuya khoắt, cơ bản sẽ phản ứng không kịp, đến sáng mai, tít “Cố Gia Nhiên là gay thầm mến chính anh trai cùng cha khác mẹ của mình.” Không chừng sẽ đầy ắp trên mạng.
Sau đó sẽ liên hệ với tin đồn cha con bất hòa nhiều năm trước, “Cố Gia Nhiên quyến rũ Phương Tinh Viễn khiến Phương Nguyên giận dữ” khi đó có lẽ ván đã đóng thuyền rồi.
Cố Gia Nhiên chầm chậm nhắm mắt lại: Không còn đường lui.
Lục Phong ở bên cạnh hít sâu mấy hơi, nói: “Phương đạo bây giờ đang ở nước ngoài, điện thoại gọi không thông, anh để lại tin nhắn rồi. Du Du, em mau liên hệ với bên weibo, trả bao nhiêu thì trả, hủy được hủy ngay. Mấy phóng viên kia cũng mau chuẩn bị liên lạc, trả thẳng thù lao. Gia Nhiên, không sao, em đừng hoảng sợ, bây giờ mới rạng sáng 1 giờ, mọi người đều ngủ, không nhiều người thấy lắm.”
Cố Gia Nhiên tiếp thu vài tin tức vụn vặt của Lục Phong: Đều ngủ rồi, Ôn Ngôn đã ngủ chưa?
Ôn Ngôn!
Cố Gia Nhiên giật mình tỉnh lại: Ôn Ngôn thì sao? Hắn đã thấy tin này chưa?
“Đến Phỉ Thúy Vân Sơn.” Ôn Ngôn gần đây vì bận rộn hợp tác lên kế hoạch với một đài truyền hình, thường xuyên thức đêm họp với cấp dưới, nên về lại Phỉ Thúy Vân Sơn.
“Gia Nhiên em đừng đùa, em bây giờ không thể đến đó.”
“Đến Phỉ Thúy Vân Sơn!” Cố Gia Nhiên nhìn Lục Phong, hai mắt đỏ bừng, không cho từ chối.
Lục Phong không có cách nào từ chối cậu, hắn sợ tâm lý Cố Gia Nhiên sụp đổ.
“Được.”
Cố Gia Nhiên ép buộc bản thân tỉnh táo lại, run rẩy bấm số điện thoại của Ôn Ngôn.
Chuông reo hồi lâu, điện thoại rốt cục thông: “Ừm… Gia Nhiên?”
Dường như mới vừa tỉnh ngủ, giọng Ôn Ngôn rất trầm, trái tim đập kinh hoàng của Cố Gia Nhiên thoáng bình tĩnh lại.
“Không có gì, mới vừa kết thúc công việc, muốn nói chuyện với anh.”
“Ừm…” Bên đầu kia điện thoại cười, “Có phải nhớ anh không?”
Cố Gia Nhiên cũng nở nụ cười: “Đúng vậy.”
Lục Phong vẫn từ kính chiếu hậu chú ý trạng thái của Cố Gia Nhiên, thấy tâm trạng cậu xem đã như ổn định lại, thoáng thở phào nhẹ nhõm.
“Anh nói chuyện cùng em.”
“Được, em không cúp điện thoại, anh cũng không được cúp.”
“Được được được, cùng em nói tới hừng đông.”
Cố Gia Nhiên nhắm mắt lại: “Ừ.”
Mặc cho mưa rơi không dứt ngoài cửa sổ xe, Cố Gia Nhiên vùi mình ở trong xe nói chuyện với Ôn Ngôn, Lục Phong nhỏ giọng giao việc cho Du Du. Tiểu Triệu lái xe cực nhanh, lộ trình vốn hai tiếng, mà chỉ cần nửa tiếng đã đến. Lúc đến Phỉ Thúy Vân Sơn, điện thoại Cố Gia Nhiên hết pin tự động ngắt. Cậu nhìn ra ngoài cửa sổ: Trong nhiều căn nhà cao tầng đó, có một Ôn Ngôn đang chờ cậu.
Cậu thậm chí không kịp chờ Du Du cầm dù cho cậu, đã đâm đầu vào trong màn mưa.
Lục Phong thở dài một hơi: Cũng tốt, chí ít chắc chắn phóng viên không tìm được cậu.
Lúc Cố Gia Nhiên mở cửa đi vào, Ôn Ngôn đang cầm điện thoại, vừa thấy cậu liền bật cười: “Nhanh vậy — sao không cầm cây dù, trên người ướt hết rồi.”
Mưa đã vơi, nhưng đoạn đường Cố Gia Nhiên chạy về, vẫn bị ẩm ướt.
Ôn Ngôn vào nhà vệ sinh lấy khăn lông, đang chuẩn bị đưa cho cậu, điện thoại lại vang lên. Ôn Ngôn thoáng nhìn, cười nói: “Hôm nay xảy ra chuyện gì vậy, bận như vậy, là Kỷ — “
“Đừng bắt!”
Ôn Ngôn cười nghi ngờ hỏi: “Gia Nhiên?”
“Đừng bắt…” Cố Gia Nhiên lộ ra vẻ mặt cầu xin.
Ôn Ngôn thu nụ cười lại.
“Một tiếng, chỉ cần một — không, nửa tiếng là được rồi.”
Ôn Ngôn yên lặng nhìn cậu, điện thoại vẫn còn reo.
Ngón tay hắn khẽ nhúc nhích, nhấn nút trả lời, bên kia truyền đến giọng Kỷ Tự: “A Ngôn, mày mau — “
“Kỷ Tự!” Ôn Ngôn cắt lời hắn: “Gia Nhiên ở chỗ tao, có chuyện gì, mày cứ làm theo ý mày, chuyện khác ngày mai lại nói.”
Ôn Ngôn cúp điện thoại.
“Có phải đã xảy ra chuyện hay không?” Ôn Ngôn trầm giọng nói.
Cố Gia Nhiên thở một hơi thật dài: “Em không hy vọng anh từ chỗ người khác biết việc này, dù là Kỷ tổng cũng không, hay là weibo cũng không, việc này, anh vẫn là nên nghe em nói.”
“Ôn Ngôn, em cho anh biết tất cả chuyện của em.”