Chước Phù Dung

Chương 47: Đấu trí



Tiêu Sùng Việt nhìn thiên tử trẻ tuổi trên long ỷ, đôi mắt đào hoa xinh đẹp trở nên nghiêm nghị, thoát ra khí độc tựa như ánh ban mai đầu tiên rọi xuống hoa trúc đào, tuyệt đẹp, đưa người ta đến chỗ chết.

“Hoàng thượng, thừa tướng không biết thực hư, chỉ e thừa tướng bất mãn với những công lao của thần mà bỏ đá xuống giếng.” Đinh Hải Văn bày vẻ mặt chân thành mang theo sự sợ hãi, hai đầu gối quỳ xuống đất, đầu khớp xương đập lên nền gạch vàng chói, phát ra âm vang dội.

Lời vừa nói ra, văn võ bá quan đều xôn xao, Hữu thừa tướng nghiêm chỉnh trong triều đình, mấy quan viên đã mất đi chức quan, hơn nữa nhiều người không rõ tình huống quẳng mỏ ở tỉnh Hà Sơn nên nhất thời đều nghi ngờ Nghê Ngạo Lam.

“Thái bộc tử Trương chủ bộ.” Nghê Ngạo Lam lành lạnh lên tiếng, lập tức làm các quan lại im miệng, đồng loạt nhìn vị quan viên nhỏ thất phẩm, ít ra phân nửa người chưa từng cũng không ấn tượng với người này, nhịn không được cảm thấy hiếu kỳ, tại sao thánh thượng lại tuyên hắn vào lúc này.

Trương Thiệu vội vàng từ phía dưới cùng xuyên qua đám người, dừng ngay chính giữa thảm đỏ, khẩn trương hành lễ đáp, “Có vi thần.”

“Ngươi sinh ở tỉnh Hà Sơn, lời Hữu thừa tướng nói có thật không?” Nam Cung Lân hỏi.

Bá quan kinh ngạc nhìn hoàng thượng Đại Cảnh quốc, thật không ngờ triều đình trên dưới hơn trăm người lại có thể nhớ rõ bối cảnh của một quan viên nhỏ thế, tất cả đều toát mồ hôi lạnh, thái độ coi thường hoàng thượng thiếu niên lập tức thu liễm, không dám lơ là.

“Lời Hữu thừa tướng nói đều là thật, vùng núi phía Tây tỉnh Hà Sơn có Quặng đá hoa cương đen, sản xuất đều bán trong tỉnh.” Sau khi Trương Thiệu cung kính nói xong, bèn lui về hàng ngũ.

Trong lòng Đinh Hải Văn khủng hoảng không ngớt không nhịn được nói, “Hoàng thượng, chuyện nhỏ này vi thần không biết, xin hoàng thượng thứ tội.”

“Đinh lang trung, dựa theo cách nói của ngươi, tất cả mọi chuyện đều có thể lấy lý do không biết mà qua loa tấu lên sao? Đại Cảnh Quốc lớn thế còn có thể thịnh vượng phồn vinh hay không? Rõ ràng mỗi người đều mơ mơ màng như người say rượu.” Nghê Ngạo Lam lạnh lùng nhìn nam tử quỳ trên mặt đất bằng nửa con mắt.

Loại người chỉ cần lợi ích tối thượng mà giết người cướp của thì không nên đồng tình.

“Thừa tướng, tiểu nhân biết sai rồi, xin thừa tướng bỏ qua cho.”

“Nếu ngươi khai ra đồng lõa, có thể suy xét hoãn thi hành hình phạt.”

Hoãn thi hành hình phạt?! Đinh Hải Văn kinh ngạc ngước mắt, chỉ là hoãn thi hành hình phạt, cũng không phải bãi miễn tội trạng, nhưng có thể hoãn là được, dù sao cũng tốt hơn người rơi đầu xuống đất.

Đáng tiếc ý nghĩ của Đinh Hải Văn quá ngây thơ, Nghê Ngạo Lam chỉ nói hoãn thi hành hình phạt, chứ không nói không xử tội chết.

“Là Tiêu đại nhân, hắn liên hợp với vi thần bày mưu.” Đinh Hải Văn cố gắng tự bảo vệ mình, mặc kệ Tiêu Sùng Việt âm thầm ra ám hiệu, không được khai ông ta ra.

Bị điểm danh, Tiêu Sùng Việt trấn định đáp, “Hoàng thượng, việc này không liên quan tới vi thần, vi thần thân là Vệ úy tự, quản lý khí cụ và nghi lễ quân dụng, sao nhúng tay vào việc của Thái Thượng tự[1] chứ?”

[1]Thái Thường tự thuộc một trong năm tự gồm: Đạo Lý tự, Thái Thường tự, Quang Lộc tự, Thái Bộc tự. Là cơ quan hành chính cao nhất chưởng quản lễ nhạc thời phong kiến.

Nam Cung Lân im lặng không lên tiếng, chỉ trầm tĩnh nhìn Nghê Ngạo Lam và Tiêu Sùng Việt bên dưới.

Bảo bối của hắn quả thật có dáng dấp không giống cha, tất cả ưu điểm được di truyền từ mẹ ruột, tuy hắn chưa từng gặp Nghê Hoàn Nhi, song nghe nàng tự thuật, có thể mường tượng ra được tám chín phần.

Chậc chậc, con gái sẽ đối phó với cha ruột thế nào?

“Tiêu đại nhân, bề ngoài mặc dù nhìn công trình chùa Quảng Nguyên không liên quan đến ngươi, nhưng sau khi hoàn thành, lễ cúng bái do ngươi tiếp nhận quản lý, nhắc tới chùa Quảng Nguyên cũng chỉ là một mảnh đất, vật phẩm cúng tế lại cần đến bảy trăm lượng hoàng kim, xin hỏi toàn bộ chỉ dùng cho việc cúng tế thôi sao? Quả thực phô trương lãng phí rồi!” Nghê Ngạo Lan nói đến đây lại nghiến răng nghiến lợi.

Mặc dù nàng có thể nói năng hùng hồn đầy lý lẽ vậy, ngoại trừ số liệu trên hồ sơ ra, còn có kiếp trước nàng từng lưu lạc tới đỉnh Hà Sơn. Cũng không tốt đẹp như được nói tới trên giấy, nhưng nghĩ cũng biết, quan viên từ đó kiếm lời, về phần quặng mở, vì trên người không có đồng nào, nên nàng tạm thời làm việc ở mỏ đá, vất vả mấy ngày.

Đã từng có kinh nghiệm, hôm nay có thể phát huy tác dụng, khiến nàng xác thực việc tham ô hối lộ của Tiêu Sùng Việt.

Tiêu Sùng Việt kinh hãi, không ngờ Nghê Ngạo Lam lại biết rõ đến từng chi tiết lớn nhỏ, mồ hôi lạnh từ trên trán chảy ròng ròng xuống, nhưng vẫn muốn làm cá chết giãy giụa, nói, “Lần này vi thần đánh giá sai lầm.”

“Hừ, đánh giá sai lầm? Sao tiêu đại nhân không nói ra chiến trường điều binh sai lầm, bởi vậy mới thua trận? Tiêu đại nhân, ta nói này, ngươi làm Binh bộ tam phẩm, bổng lộc thế nào ngươi có thể xây ba tòa dinh thự nguy nga lộng lẫy, còn có thể nuôi đàn tôi tớ, ngươi không phải thương nhân, lại có tài phú cuồn cuộn không dứt chảy vào túi ngươi.” Nghê Ngạo Lam cười trào phúng, ánh mắt lạnh lùng nhìn cha ruột xấu xa từ tận đáy lòng.

“Đó là tổ truyền của Tiêu gia.”

“Hả? Ngươi còn muốn bao biện, không bằng tự đi điều tra một chút những hồ sơ này, giúp ngươi nhớ ra đã vơ vét một khoản tiền tài lớn vậy.”

Dứt lời, Nghê Ngạo Lam đập xấp tài liệu dày cộm trong tay Tiểu Duệ Tử vào mũi chân ông ta một cái, nhất thời làm Tiêu Sùng Việt run chân, quỳ thẳng xuống đất, dập đầu thỉnh cầu hoàng thượng khai ân.

Nam Cung Lân xem cuộc vui đến phát nghiện, mãi tới lúc này mới chậm rãi mở miệng, “Đại Lý tự Lâm khanh nghe lệnh, tức khắc tra rõ của cải, công quỹ đã giấu đi của Tiêu Sùng Việt, cùng với những quan viên đồng lõa đợi sự xử lý cặn kẽ, cách chức Tiêu Sùng Việt, chờ nhận tội.”

Hai thị vệ tiến lên áp giải Tiêu Sùng Việt, sau đó trong lúc mọi người vẫn còn kinh ngạc, hoàng đế bãi triều.

Trải qua vụ việc chùa Quảng Nguyên, văn võ bá quan đều tự hạn chế, an thủ bản thân, không giám động chút tâm tư dơ bẩn nào, cố hết sức cống hiến cho triều đình. Trong khoảng thời gian ngắn, làm danh tiếng Đại Cảnh Quốc tốt đẹp hơn, hưng nước an bang, mà đây là chuyện sau này.

Nghê Chính Quân cảm thán vỗ vỗ vai nghĩa nữ, “Ngạo Lam, thật không ngờ vi phu lại được con cứu một mạng.”

“Cha, từ lúc năm tuổi, cha đã che gió che mưa cho con, cha đối nhân xử thế thế nào, con đều nhìn thấu, giờ con có năng lực, tất nhiên phải bảo vệ cha, huống chi thái độ làm người của Tiêu Sùng Việt quá giả dối, nếu không xem kỹ mỗi vụ án, thì khó có thể khiến ông ta nhận tội.” Nghê Ngạo Lam hơi nhếch môi, khẽ tựa vào lòng đế vương ở phía sau.

“Đúng vậy, cha, Ngạo Lam có thể ra tay, không chỉ là phúc của ngài mà còn phúc của trẫm.” Nam Cung Lân học theo tiểu mỹ nhân gọi, trong mắt lộ vẻ tán thưởng.

Nghê Ngạo Lam chớp chớp đôi mắt to, “Sao hoàng thượng gọi cha chứ? Nghe kỳ quá.” Trong lòng Nghê Ngạo Lam nổi lên một cảm giác quái dị.

“Sớm muộn gì nàng cũng phải gả cho trẫm, đương nhiên trẫm phải gọi Nghê thượng thư là cha rồi.” Hoàng thượng trẻ tuổi tuyệt không biết khiêm tốn, bày bộ dáng như lẽ đương nhiên, khiến thiên hạ vừa quẫn bách vừa xấu hổ.

Nghê lão nhân gia ở bên cạnh thấy hai người trẻ tuổi đấu võ mồm vù vù với nhau, bèn cười ha ha đánh tiếng rời đi trước, để lại thiếu nam thiếu nữ ngọt ngào trên đại điện không người.

***

Sau ngọ thiện, tầng tầng mây xám giăng đầy, bầu trời rơi xuống hạt mưa li ti.

Vì quên mang ô, nên Nghê Ngạo Lam từ Liên Hương hiên bước nhanh trở về. Sau khi đến Vận Xương hiên, nàng phân phó Tiểu Duệ Tử đi pha trà, còn mình thì vào trong hiên.

Nàng khẽ khép cửa chính lại, xoay đầu, chợt một bóng người thon dài hơi cao che trước người nàng, làm nàng giật mình, sau khi thấy rõ là Viễn Trình, nàng mỉm cười hỏi, “Viễn Trình à? Sao đột nhiên xuất hiện thế?”

Trong ấn tượng của nàng, chỉ có lúc nàng gọi Viễn Trình, thiếu nên này mới xuất hiện, song, hôm nay khác biệt.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.