Ngôn Cảnh Tắc ồn ào làm bảo cha Thạch đánh chết mình đi.
Cha Thạch hạ tay xuống, gắt gao mà nhìn chằm chằm Ngôn Cảnh Tắc trên giường bệnh, mồm to thở hổn hển……
Rốt cuộc, ông buông nắm tay ra, căm tức nhìn mẹ Thạch đứng cạnh: “Bà nhìn thằng con ngoan bà nuôi đây này!”
Cha Thạch nói xong, lại nhìn thoáng qua Ngôn Cảnh Tắc, xoay người rời đi: “Công ty tôi còn có việc! Đi trước!”
Cha Thạch cứ như vậy đi rồi, bây giờ trực tiếp là mẹ Thạch đối diện Ngôn Cảnh Tắc, đôi mắt bà trừng lên, bất mãn mà nhìn Ngôn Cảnh Tắc: “Sao con lại không hiểu chuyện như vậy? Con nhìn xem chọc giận ba con rồi kìa, cha mẹ lo lắng cho con như vậy….”
Ngôn Cảnh Tắc xoay người từ trên giường bệnh bật dậy một cái, xả tay rút thẳng ống truyền dịch trên người mình ra, sau đó người hướng thẳng đến cửa sổ…..
“Này này, em muốn làm gì đó!” Các hộ sĩ vội vàng đi kéo hắn lại.
Mẹ Thạch cũng đại kinh thất sắc, vội vàng la lên: “Mày điên rồi!”
Ngôn Cảnh Tắc bắt lấy bệ cửa sổ không buông tay: “Con không muốn sống nữa! Con tồn tại một chút tự do cũng không có, vì sao còn phải tồn tại?”
“Em còn trẻ, tương lai rất tốt đẹp, đừng làm việc ngốc mà……” Những hộ sĩ này sôi nổi khuyên nhủ.
Ngôn Cảnh Tắc nhìn về phía mẹ Thạch: “Bảo bà ấy đi đi! Bà ở chỗ này dù em không nhảy lầu cũng sẽ đập vỡ đầu chết!”
“Mày làm ầm vậy đủ chưa!” mẹ Thạch có chút hỏng mất, lời vừa ra khỏi miệng, nước mắt liền rơi xuống theo.
“Con không làm ầm ĩ, con chỉ là cảm thấy tồn tại không thú vị nữa thôi.” Ngôn Cảnh Tắc thẳng thừng mà nhìn mẹ Thạch.
Đôi mắt hắn đen kịt, đối diện mẹ Thạch, bà ngây ngẩn cả người.
Mẹ Thạch ước chừng là không rõ tại sao lại như vậy, đôi môi phát run cả người cứng đờ, cuối cùng bị người ta lôi ra khỏi phòng bệnh.
Ngôn Cảnh Tắc náo loạn một hồi, cũng có chút mệt mỏi…… Hắn khép đôi mắt lại, trực tiếp “ngất” đi.
Hộ sĩ ở đây căn bản dọn hắn không nổi, chỉ có thể kêu hộ công của bệnh viện tới, ba chân bốn cẳng dọn hắn lên một cái giường bệnh di động, trực tiếp đẩy sang một phòng bệnh khác cửa sổ được phong kín.
Ngôn Cảnh Tắc cảm thấy thật có lỗi với bọn họ.
Nguyên chủ thân cao 1 mét 8, thể trọng vượt qua một trăm tám, một người bằng hai chị hộ sĩ luôn, dọn lên thật sự rất nặng.
Nằm trên giường trong phòng bệnh mới, Ngôn Cảnh Tắc rất nhanh đã ngủ mất.
Còn cha mẹ nguyên chủ thì hắn đã hạ quyết tâm, về sau ít tiếp xúc lại.
Một đôi cha mẹ như vậy quá làm người ta hít thở không thông!
Cha nguyên chủ không thích quản gia, trong nhà với ông mà nói chính là chỗ ngủ chỗ ngồi, không, ông ngủ cũng không mấy khi về nhà, thường ngủ bên ngoài.
Ở bên ngoài ông nuôi người phụ nữ khác, nhiều nhất chính là không có con riêng mà thôi. ngôn tình ngược
Mà thái độ của ông đối với nguyên chủ…… Kỳ thật ông vẫn rất thích nguyên chủ, rốt cuộc nguyên chủ từ nhỏ thành tích đã tốt, kiếm cho ông không ít mặt mũi.
Nhưng ông căn bản sẽ không giáo dục con cái, cũng không biết làm sao ở chung với con, ngẫu nhiên gặp nguyên chủ một lần thường là răn dạy nguyên chủ một trận.
Cuộc sống học hành sinh hoạt của nguyên chủ thật ra đều do mẹ nguyên chủ phụ trách, gia đình không ra gia đình.
Này còn chưa tính, mẹ nguyên chủ có dục vọng khống chế nguyên chủ mạnh đến quá mức.
Sau khi nguyên chủ lên cao trung thật sự đã tự do hơn nhiều, trước kia ở nhà……
Mỗi buổi sáng hai cái hạch đào một quả trứng gà một ly sữa bò một quả táo, đây là nguyên chủ cần phải ăn, chẳng sợ nguyên chủ nhìn thấy trứng gà sữa bò là ghê tởm, cũng cần phải ăn cho xong.
Nguyên chủ không thích ăn rau hẹ? Ngày đó làm rau hẹ, nguyên chủ ăn đến phun ra cũng cần phải ăn luôn!
Muốn đi ra ngoài chơi? Sao lại có thể! Bên ngoài rất nguy hiểm, trẻ em vẫn là nên ở nhà học tập tương đối tốt hơn!
Dù nguyên chủ đi ra ngoài lên lớp học bổ túc, mẹ nguyên chủ cũng chắc chắn chờ bên ngoài, lớp còn chưa bắt đầu nên lão sư chiếu phim hoạt hình cho bọn nhỏ xem, bà lập tức xông lên: “Con nhà tôi không cho xem TV!”
Ngoài ra, quần áo nguyên chủ cũng tất cả đều là do bà chọn, nguyên chủ không thể làm chủ.
Nguyên chủ kỳ thật thích màu đỏ, nhưng mẹ nguyên chủ cảm thấy màu này bé gái mới thích, vì thế từ nhỏ đến lớn, ngoại trừ khăn quàng đỏ ra, trên người không có màu đỏ nào.
……
Nguyên chủ từ nhỏ đã sống như vậy, nó cũng định phản kháng, nhưng một câu “Mẹ là muốn tốt cho con thôi”, đã ngăn chặn tất cả âm thanh của nó, cuối cùng làm cho cả người nó như một khúc gỗ.
Ngôn Cảnh Tắc thậm chí cảm thấy, đời trước đến cuối cùng nguyên chủ trở thành một tên ngồi xổm trong nhà mà không có trở thành một tên biến thái, đã tính là tốt lắm rồi.
Dù sao hắn cũng không sống được cuộc sống như vậy, nếu sống không được, vậy không sống thôi.
Mấy ngày kế tiếp, Ngôn Cảnh Tắc vừa thấy mẹ mình liền ầm ĩ, mẹ không đi là không bỏ qua, ờm, còn ầm ĩ như thế nào thì…… Hắn tham khảo Khang Tín Hậu.
Những video quỷ súc của Khang Tín Hậu được cắt nối biên tập lưu truyền rộng rãi, hắn tự nhiên cũng nhìn rất nhiều lần, học được rất nhiều.
Vài ngày sau, khi thương thế hắn tốt hơn một chút, một nam bác sĩ tuổi trẻ trước kia chưa từng gặp qua đến tìm hắn, nói chuyện phiếm với hắn.
Ngôn Cảnh Tắc biết người này hơn phân nửa là bác sĩ tâm lý.
Hắn cũng không tính toán sắm vai người trong lòng có vấn đề, lúc cùng bác sĩ tâm lý nói chuyện phiếm rất bình thản, cũng chỉ đơn giản nói một chút những gì nguyên chủ trải qua: “Lúc em học tiểu học, mẹ em một ngày liên hệ lão sư ba lần, còn đứng ngoài trường học nhìn chằm chằm, lúc học thể dục em nóng quá cởi áo khoác ra, bà lập tức đứng ngoài sân thể dục la em.”
“Em nhớ rõ ta có một lần, mượn một quyển 《 Bá tước Monte Cristo 》ở thư viện trường, lần đầu tiên em xem sách như vậy, cảm thấy đặc biệt đẹp, dùng bìa sách bao kĩ càng đặt trong cặp sách, kết quả mẹ em lục soát cặp sách thấy được, lúc ấy mẹ xé nát nó, còn lấy thước sắt đánh vào mặt em.”
“Em lớn như vậy nhưng chưa từng ăn qua quán ven đường, lên cao trung rồi mới biết được mì gói có mùi vị gì.”
……
Còn chuyện lần này….
Ngôn Cảnh Tắc nói: “Em không muốn về nhà nên đi qua công trường bên kia, còn lúc ấy có phải thật sự muốn tự sát hay không, ai biết được?”
Nguyên chủ kỳ thật vẫn luôn cảm thấy tồn tại không thú vị, nhưng trước cao trung nó bị quản quá nghiêm nên không nghĩ nhiều, sau đó lên cao trung thì ở trường có được thở dốc nhất định, hơn nữa con người tương đối túng, rốt cuộc cái gì cũng không làm.
Dù đời trước nó chống cự cũng bất quá chỉ là trầm mê internet.
Ngôn Cảnh Tắc nỗ lực mà ầm ĩ như vậy vẫn là có tác dụng, ít nhất ngày hắn xuất viện, mẹ nguyên chủ không có tới.
Tới chính là cha nguyên chủ, người này hiện tại đã không còn táo bạo như lần đầu tiên bọn họ gặp mặt, nhưng vẫn là thô thanh thô khí mà nói: “Cha tới đón mày về nhà.”
Ngôn Cảnh Tắc không chút nghĩ ngợi liền nói: “Con không trở về nhà! Con muốn đến trường học!”
“Thương mày còn chưa có khỏi, cha xin nghỉ cho mày rồi, về nhà nghỉ ngơi mấy ngày trước!” cha Thạch lại táo bạo.
“Không về! Vừa về nhà là con không muốn sống nữa!” Ngôn Cảnh Tắc nói, “Con muốn đến trường học.”
“Mày có thể đừng náo loạn hay không?!” cha Thạch có chút nổi giận, “Cha đón ông bà nội mày lên rồi, về sau mày ở chung với ông bà! Đổi cái nhà khác!”
“Con không đi.” Ngôn Cảnh Tắc vẫn cự tuyệt như cũ.
Nguyên chủ vẫn thích ông bà nội nó lắm, đôi lão nhân này cũng giống tuyệt đại đa số lão nhân bình thường, tuy hoặc nhiều hoặc ít có khuyết điểm, nhưng nguyện ý chiều chuộng nguyên chủ.
Nhưng trước đó nguyên chủ thống khổ khó chịu hướng bọn họ xin giúp đỡ, bọn họ “Vì tốt cho cháu”, chưa bao giờ từng giúp nguyên chủ.
Nguyên chủ đưa ra điều kiện lớn nhất là rời nhà trốn thoát khỏi mẹ, làm mẹ hối hận.
Nguyên chủ phải rời khỏi chính là nhà, cũng không phải là một mình mẹ của nguyên chủ.
“Rốt cuộc mày muốn thế nào!” cha Thạch nổi trận lôi đình.
Cha Thạch đối với đứa con trai Thạch Thành Anh này, cho tới nay cũng còn tính vừa lòng.
Tuy đứa con trai này hơi béo, nhìn cũng không có tinh thần, không hoạt bát không nói gì, nhưng thành tích của nó tốt!
Lúc ở bên ngoài, ông chỉ cần nói con trai mình học trường W cũng đã khiến người ta xem trọng liếc nhìn một cái, lại nói con trai mình thành tích số một số hai…… Những đại lão ngầu hơn ông không biết bao nhiêu đều phải hâm mộ mà nhìn ông!
Nhưng mấy ngày này, cha Thạch vô cùng bất mãn với con.
Thời điểm biết được đứa con trai này bởi vì tòa nhà sập suýt chút nữa mất mạng, ông vô cùng lo lắng, rốt cuộc ông chỉ có mỗi một thằng con vậy thôi.
Kết quả…… Con ông nói nó chạy đến tòa nhà bên kia là vì tự sát?
Ông cảm thấy mỗi ngày của nó tốt vô cùng, mỗi ngày ăn được uống tốt, đi học trường học học phí một học kỳ mất vài vạn, học thêm bên ngoài một năm ít nhất cũng muốn mười mấy vạn…… Con ông còn có cái gì không thỏa mãn?
Cha Thạch cảm thấy con ông chính là làm mình làm mẩy.
Lúc ấy ông rời bệnh viện, cho rằng mẹ nó thường xuyên quản nó, cứ để cho mẹ là nó sẽ nghe lời, kết quả đến bệnh viện lần nữa thì biết đứa nhỏ này vừa thấy mẹ nó liền ầm ĩ tự sát.
Trước đó không phải nó rất thân cận với mẹ sao? Sao lại đột nhiên làm như vậy?
Cha Thạch cãi nhau với vợ một trận, hai người cũng không biết làm gì, sau khi dựa theo bệnh viện kiến nghị tìm bác sĩ tâm lý, bác sĩ nói với bọn họ, nói là dục vọng khống chế của phụ huynh quá mạnh, khiến đứa trẻ trở nên như thế nào như thế nào vân vân.
Cha Thạch vốn không hiểu rõ lắm, nhưng nghe cũng hiểu một chút — không thể lại để mẹ nó quản nó nữa.
Vì thế ông gọi riêng cha mẹ mình tới, kết quả con ông thế mà còn không chịu trở về!
“Con muốn ở trong trường học.” Vẻ mặt Ngôn Cảnh Tắc kiên trì.
“Được, mày đi trường học đi Có bản lĩnh thì đừng về nhà!” cha Thạch cả giận nói.
Ngôn Cảnh Tắc lập tức nói: “Được, con nhất định có bản lĩnh!”
“Con mẹ mày!” cha Thạch duỗi tay liền định đánh con, nhưng nhìn thấy đầu thằng con trọc còn quấn băng vải, rốt cuộc vẫn ngừng tay.
Không chú ý một cái, con ông cũng đã cao hơn ông rồi….
Cha Thạch đưa Ngôn Cảnh Tắc đến trường học.
Ngôn Cảnh Tắc ở bệnh viện một tuần, hôm nay vừa lúc là chủ nhật.
Chiều chủ nhật, học sinh trường W lục tục về trường, vào ban đêm, bọn họ sẽ cùng nhau tham gia tiết tự học buổi tối.
Lúc cha Thạch và Ngôn Cảnh Tắc giữa trưa xử lý chuyện xuất viện, ăn cơm bên ngoài, thời điểm đến trường đã là khoảng ba giờ chiều.
Đại đa số học sinh muốn muộn một chút mới đến trường học, cổng trường không có người nào.
Cha Thạch ngừng xe, đốt một điếu thuốc lá, nói với Ngôn Cảnh Tắc: “Cha đưa mày đi tìm ngươi lão sư!” Trước kia cha Thạch chưa từng liên hệ lão sư của con, nhưng mấy ngày nay mẹ nó mỗi ngày ở nhà khóc, nói con cái không hiểu khổ tâm của bà, ông cũng chỉ có thể liên hệ vài lần, còn cự tuyệt bạn cùng lớp tới bệnh viện thăm nó.
Con ông ầm ĩ tự sát, chuyện này sao có thể bị người khác biết.
Ngôn Cảnh Tắc cũng không cự tuyệt, đi theo cha Thạch về phía trường học.
Nhưng mà đi đến một nửa, Ngôn Cảnh Tắc bỗng dừng bước chân.
Có hai người nghênh diện đi tới.
Hai người này một trước một sau, đi ở phía trước là một học sinh 17-18 tuổi, biểu cảm âm u, mặc đồng phục học sinh, đúng là Chử Khải Vũ đã lừa nguyên chủ đến tòa nhà kia.
Còn người đi phía sau….
Người nọ 27-28 tuổi, tướng mạo anh tuấn, trên mặt lộ ra biểu cảm bất đắc dĩ.
Y mặc sơ mi trắng và quần tây, áo vest đáp trên tay trai, đang đi bước rộng đuổi theo thiếu niên phía trước.
Đây còn không phải là…… A Tu nhà hắn sao?!
Ngôn Cảnh Tắc nhìn thấy Tô Mặc Tu là muốn che khuất cái đầu trọc cùng với thịt mỡ đầy người của mình ngay.
Nhưng nguyên chủ phân lượng sắp 190 cần này dễ che như vậy sao?
Cái đầu bóng loáng còn quấn băng gạc của hắn kia, ánh mắt đầu tiên là người ta nhìn thấy ngay rồi!
Ngôn Cảnh Tắc mặt không biểu cảm mà nhìn Tô Mặc Tu.
Tô Mặc Tu đưa em trai đến trường liếc mắt một cái đã nhìn thấy một mập mạp đầu trọc, thân cao to con đứng trước cổng trường.
Cũng không biết sao lại thế này, y đột nhiên cảm thấy cái đầu trọc này đặc biệt sáng, khá xinh đẹp, phảng phất như một cái bóng đèn lớn, lập tức chiếu sáng trái tim y.
Bước chân của Tô Mặc Tu đột nhiên dừng lại, hoài nghi bản thân mình có phải bị bệnh rồi không.
Thẩm mỹ của y từ khi nào đã trở nên đáng sợ như vậy?
Không, cũng không thể nói thẩm mỹ của y đáng sợ…… Mập mạp đều là những người tiềm lực, không chừng người này gầy xuống thì đẹp ngay.