Đợi đến lúc mẹ tôi trở về nhà, tôi đã ngồi ở trước cửa thật lâu, lâu đến mức giọng hát của tôi đã sắp được người dân lầu trên kiến nghị lên tổ dân phố về hành vi gây ô nhiễm tiếng ồn rồi.
Đến khi mẹ tôi đem theo một làn đồ ăn trở về, bọn họ vui đến mức suýt chút nữa thì đốt pháo ăn mừng.
Đúng là đám hàng xóm não tàn, đợi đấy, 12 giờ đêm nay, tôi nhất định phải biểu diễn một loạt liên khúc mừng xuân mới được!
Mẹ tôi rất tức giận, từ trên mặt bà có thể thấy rõ ràng, gương mặt bà già nua, kinh khủng giống như trong những bộ phim cương thi tôi xem lúc bé.
“Mẹ không vui ạ?”
“Mày nói thử xem.”
“Haha, mẹ ơi, đừng giận nữa mà, con sẽ không ở đây cản trở mắt mẹ nữa, con về ngủ đây, haha.” Tôi rất chân chó cúc cung, bộ dạng giống như tiểu nhân lẩn đi.
Khi tôi chỉ thiếu chút nữa là lẩn đi thành công, mẹ tôi lại nói: “Lần sau bảo bạn gái mày đừng có mà vận sức hôn như vậy.”
Cơ thể tôi đông cứng, tay đình lại ở trên cửa không cử động được.
Tôi nhìn mình qua lớp kính, trên cổ hồng thành một mảnh, cái này thì là vết hôn gì, nàng cố ý cào ra thì có, trả đũa vụ tôi trói tay nàng lại.
Kỳ thực, Diệp Tử vẫn là một cô gái rất đáng yêu, tôi nhìn cái gương, tiếp tục những ý nghĩ vô sỉ kỳ quái, đáng tiếc cô ấy sẽ phải đi, sau này không còn xuất hiện trong cuộc đời mình nữa, để cho mình ngay cả có muốn nảy sinh ý dâm cũng là không thể.
Sớm biết thế thì tối qua mình phải chụp lại thật nhiều, vĩnh viễn lưu lại làm kỷ niệm.
Tôi đúng là cái đứa không có lương tâm, vĩnh viễn không biết đau, dù là của người khác hay là của chính mình.
…
Ngày Diệp Tử rời đi, nàng không đợi được tôi ra tiễn nàng, một mình kéo theo chiếc vali màu đỏ đi qua cửa hải quan, nàng mặc một chiếc áo sơ mi màu trắng, đường viền hoa nho nhỏ, có thể thấy hoa văn được thêu rất khéo léo, bên dưới nàng mặc một cái váy dài, đôi giày cao gót màu trắng có hơi lộ ra những ngón chân nho nhỏ.
Sở dĩ tôi quan sát tỉ mỉ được đến vậy là bởi vì tôi đã giấu mình ở phía sau cây cột trong góc, mang theo cái kính râm thật to, len lén nhìn trộm nàng. Nàng đợi tôi ở trong đại sảnh rất lâu, thỉnh thoảng lại đứng dậy nhìn ngó xung quanh, tôi biết là nàng đang đợi tôi, chết tiệt, được nàng đợi, cảm giác tốt thật.
Không phải là tôi nảy sinh tính khí trẻ con muốn đi đùa giỡn, nói cái gì mà không để cho cô thấy được tôi nữa. Chẳng qua là tôi cảm thấy, đây có thể là thời khắc vĩnh viễn chia lìa của chúng tôi, tôi không cần xuất hiện cũng được.
Tôi là một người rất yếu đuối, đây là đánh giá chuẩn xác nhất của Diệp Tử về tôi, giống như khi tôi đọc tiểu thuyết đến đoạn bi kịch đều phải khóc rưng rức không ngừng. Nói chung thì, tôi chính là loại hình miệng cọp gan thỏ. Vậy nên lúc này tôi mà đến gặp nàng, tôi nhất định sẽ khóc lụt cả cái sân bay này mới thôi.
Cũng không nhất thiết là phải đi gặp nàng, tôi cứ như vậy lén lút nhìn nàng rời khỏi cuộc đời mình, lưu lại một bóng lưng, như vậy thì tôi có thể dành nửa đời sau để hối tiếc, hối tiếc rằng mình đã để vuột mất cô gái xinh đẹp này.
Thời điểm nàng đi, tôi bật khóc, cái kính râm thật to đã bị nước mắt rửa qua một lần, tôi không ngừng vò nát y phục, thẳng cho đến lúc mặt trên đều bị nước mắt làm cho ướt đẫm.
Lúc trở về, tôi đột nhiên nảy sinh ý tưởng muốn đi xăm mình, vô cùng kích động chạy đến một cửa hàng xăm, nói với chủ tiệm hãy xăm cho tôi một cái hình.
Ông bác hung hãn trên mình xăm hình thanh long bạch hổ, cặp đôi giương nanh múa khiến cho tôi sợ hết cả hồn, bàn tay ông bác lớn như vậy, có thể xăm ra được thứ gì tốt không đấy?
Ông bác nói “Cô muốn xăm cái gì?”
Tôi lí nhí đáp: “Có thể xăm hình Hello kitty được không?”
Sắc mặt của ông bác tối sầm, hình như hành động của tôi là đang vũ nhục nghệ thuật của ổng thì phải.
Mặt của tôi có hơi giật giật, tôi nói: “Tôi đang muốn kỷ niệm một người, không biết nên xăm cái gì mới tốt.”
Ổng nói “Xăm tên là được rồi.”
Tôi đồng thuận: “Được, thế thì xăm cho tôi tên Diệp Tử.”
Thế là ông bác xăm cho tôi một mảnh nhỏ Diệp Tử.
Nho nhỏ giãn ra, giống như là lá dâu vào mùa xuân vậy. Ở trên lưng của tôi, vị trí bả vai đó.
Thời điểm ông bác còn chưa bắt đầu hạ châm, tôi đã bắt đầu khóc rống lên, khóc đến mức tay ổng cũng phải run rẩy, ổng nói: “Ê này, tôi còn chưa bắt đầu, cô khóc lóc cái gì?”
Tôi đáp: “Tôi đau, thực sự rất đau.”
Ông bác rít lên: “Lạy cô, tôi còn chưa bắt đầu thì cô đau cái khỉ gì.”
Tôi rít còn to hơn cả ổng: “Tôi đau thì liên quan gì đến ông chứ.”
Đến khi ông bác thực sự bắt đầu xăm, tôi không khóc, chỉ im lặng nhìn cái gối đầu trắng tinh, nhìn người đi đường bên ngoài qua lớp thủy tinh mờ, ở đó thất thần.
Lúc đó vì sao tôi lại khóc, chỉ là tôi đột nhiên nhớ tới cô gái có tên gọi Diệp Tử đã chẳng còn ở đây, nàng đã đi mất rồi, chẳng qua là tự nhiên thương cảm cho chính mình.
Tôi cảm giác mình rất ngu si, rõ ràng tự nhủ một vạn lần là phải kiên cường lên, đừng có khóc nữa, nhưng chính là tôi vẫn không quản được chính mình.
Tôi đợi đến khi ông bác xăm xong, từ ngữ ứ ở trong cổ họng, tôi chỉ nằm ở chỗ này, không nhúc nhích, ông bác cho rằng tôi đau đến hôn mê cả rồi, còn nói “Không nghĩ cô nhìn thanh niên cứng như vậy mà lại sợ đau. Đúng là chẳng thể trông mặt mà bắt hình dong.”
Tôi nghe thấy âm thanh, quay đầu lại nhìn ổng, hỏi: “Ah, xong rồi sao?”
Ông bác vô lực nói: “Xong rồi.”
Thời điểm tôi đi ra khỏi cửa hàng, cảm giác đau nơi bả vai, là cô gái kia khiến cho tôi đau, tôi nghĩ, nơi đó là nơi tôi vĩnh viễn không thể nhìn thấy được, nàng sẽ vĩnh viễn ở lại nơi đó mãi mãi không rời đi, như vậy không phải là rất tốt sao?
Ký ức biết lãng quên, nhưng cơ thể thì không biết. Nó sẽ theo tôi đến khi tôi mục rữa, nàng cũng sẽ theo tôi, cho đến khi tôi mục rữa.
…
Khi về nhà, mẹ tôi tức đến độ không thèm nấu cơm cho tôi ăn, nhìn trên bàn ăn trống trải không có gì cả, ngay cả gián cũng lười đến thăm lúc gia đình khốn khó, tôi biết, mẹ tôi nổi giận lôi đình rồi.
Tôi thở dài, quả nhiên. Thảo nào tối hôm qua tự nhiên có đồ ăn ngon, ra là bữa tối cuối cùng, cái đấy là để nhắc nhở cho tôi biết, từ ngày mai sẽ bắt đầu không có cơm ăn.
Tôi xoay người, đi tới phòng bếp, nhón chân tìm ở trên đó nửa ngày, rốt cuộc cũng tìm ra được một gói mì ăn liền còn chưa hết hạn, mì bò kho tàu Khang sư phó, vĩnh viễn kinh điển, kinh điển của kinh điển! Sau khi lập đền thờ cho gói mì ăn liền xong, tôi đem nó đi nấu, xa xỉ thả thêm vào một ít rau dưa, nghĩ đến mẹ tôi cũng thật vô tình, tôi lại bỏ thêm vào đó một quả trứng.
Tôi vừa ăn bát mì ăn liền phong phú, vừa đánh chữ trên máy vi tính.
Không biết có phải là do đáy lòng thê lương hay không, mà tất cả cảm giác của tôi đều tan biến, tôi biến thành một cái máy gõ chữ, đem toàn bộ hình ảnh nóng hừng hực trong đầu biến thành con chữ. Tôi nhìn trên màn hình câu chữ khoa trương, cảm thấy thật là thê lương, cũng là đôi bàn tay này, trong hiện thực thật là phế so với trong tiểu thuyết.
Chạng vạng tối, mẹ tôi trở về nhà, còn kéo theo một người đàn ông.
Tôi đứng ngây người ở cửa, mở to đôi mắt vô thần nhìn mẹ và người đàn ông kia lời lẽ khách sáo.
“Vào đi, Tiểu Kiệt, đây chính là đứa con gái bất hiếu nhà bác, sau này cháu chiếu cố cho con bé nhé.” Mẹ cười hì hì nói, hiền lành ôn nhu như vậy.
“Dao Dao, con còn không mau mời người ta vào nhà.” Mẹ lườm tôi, hung thần ác sát, ước gì đem tôi đi lột da cho rồi.
Dường như bên tai tôi có tiếng TV truyền đến: “Ới công tử ơi~ Mau vào mà xem, chỗ ta các tiểu cô nương đều rất tươi ngon mọng nước, Tiểu Đào à, nhớ phải phục vụ công tử đây cho tốt, biết chưa?”
“Vâng, thưa mama-san!” Tôi quyến rũ nói.
Mẹ lườm tôi một cái.
Vị khách làng chơi kia, à nhầm, vị khách kia nghênh ngang ngồi lên vị trí tôi yêu thích nhất.
Cái đệm tình nhân của tôi! Trái tim tôi đau biết mấy.
“Mẹ, mẹ đang làm cái gì vậy, chèo kéo khách đến phát mê rồi có phải không?” Tôi kéo mẹ qua một bên, nhỏ giọng hỏi.
Mẹ tôi nghiêm túc nhìn tôi một cái, giọng nói lạnh lùng không có tí nhiệt độ nào: “Ngày mai mày bắt đầu đi tìm việc cho mẹ, mẹ không thể nuôi mày cả đời được. Tiểu Kiệt là mẹ tìm người giới thiệu, mẹ cảm thấy thằng bé sẽ là một người chồng tốt, mày nữ tính một chút, mau gả ra ngoài.”
“Con không muốn.” Tôi lớn tiếng nói.
“Không muốn không mủng gì hết, mày ở bên ngoài làm loạn đủ rồi, hiện tại mày phải nghe mẹ.”
“Không…”
“Mẹ là mẹ của mày đấy!” Mẹ lại lườm tôi.
Tôi đổ lệ nhưng đành nuốt vào tim, mẹ con tôi khắc khẩu cả đời, chúng tôi đã quá quen thuộc với cách thức của nhau rồi, cãi nhau làm cái gì, người ra ngoài làm loạn là tôi, người để mẹ phải nuôi cũng là tôi, tôi nghe mẹ, gả thì gả đi.
Hơn nữa, tôi cũng không cho rằng tôi chạy ra tự nhận với gã kia là tôi thích nữ giới thì sẽ giải quyết được hết thảy sự tình, tôi tàn nhẫn, mẹ tôi còn tàn nhẫn hơn, tôi là mẹ tôi sinh ra mà, tôi nghĩ gì mẹ lại chả biết tỏng hết.
Tôi cúi thấp đầu, ngoan ngoãn ngồi chơi trên ghế sô pha, nghe mẹ và tên kia thao thao bất tuyệt, người ngoài nhìn thế này không biết còn tưởng người gả đi là mẹ chứ chả phải là tôi.
Mẹ tôi nói Tiểu Kiệt thật đúng là một chàng trai quy củ thích hợp làm rể, phong cách nói chuyện vô cùng khiêm tốn, thoạt nhìn đã biết là người cần kiệm biết lo nghĩ cho gia đình mai sau rồi. Tôi nhìn mà cảm thấy ăn mất cả ngon.
Nhìn mẹ nhiệt tình mời hắn ta ở lại dùng cơm không thành công, đành phải thả hắn đi, tôi hoàn toàn sụp đổ, lười biếng nằm liệt ở trên ghế sô pha, này này, cái chỗ hắn ta vừa ngồi là trụ sở riêng của tôi đấy, hiện tại tôi cũng không cần nó nữa, phủi mông đi tìm chỗ khác, tốt hơn nhiều so với việc chung đụng nhiệt độ với hắn ta.
Mẹ tôi cũng không nói gì thêm, tùy tiện chiên cơm rồi gọi tôi đi ăn, tôi lớn tiếng nói “Con không ăn.”
“Không muốn ăn thì thôi, cũng không ai cần mày ăn.” Mẹ tôi trở về phòng, không ngoái đầu lại lấy một lần.
Tôi đem cái gối ôm trong ngực hung hăng ném về phía TV, không nghĩ tới làm đổ cái bể cá ở trên đó, âm thanh sắc nét vang lên, trên mặt đất khắp nơi đều là những mảnh nhỏ trong suốt. Hai con cá màu đỏ trên mặt đất nhảy nhảy, điên cuồng tìm kiếm một chút hi vọng sống. Tôi hét lên một tiếng rồi chạy đến, bắt lại hai con cá nhỏ, vội vàng đem chúng chạy vào trong bếp, nhanh chóng thả vào trong chậu rửa mặt, nhìn chúng từ từ phục hồi sức sống, tiếp tục chậm rãi bơi qua lại.
Hai con cá, một con gọi là Diệp Tử (Lá cây), một con gọi là Khiếu Kê Sí (Cánh gà).
(Lời bài hát Diệp Tử của Trần Hiểu Quyên)
Lá là cánh chim không thể bay
Cánh chim là những chiếc lá phiêu du giữa bầu trời
Thiên đường thì ra không hẳn là vọng tưởng
Chẳng qua tôi đã sớm quên mất rồi
Trước đây làm thế nào để bay lượn
Cô đơn là một người cuồng hoan
Cuồng hoan là một đám người cô đơn
Ái tình nguyên lai bắt đầu từ tình bạn
Nhưng tôi cũng đã dần dần quên lãng
Cảm giác khi có một người bầu bạn
Tôi một mình lữ hành khắp chốn
Cũng một mình đọc sách viết thư
Chỉ là trái tim đang phiêu du tới nơi nào
Ngay cả bản thân tôi cũng không hề biết rõ
Tôi nghĩ rằng tôi không chỉ là đã mất đi bạn thôi đâu
– Vì sao cậu lại đặt tên nó là Khiếu Kê Sí, thật là khó nghe, sao không đặt giống như mình gọi là Diệp Tử? Thật dễ nghe biết bao.
– Thế nó mới độc. Gà là loài chim không biết bay, đôi cánh của nó mãi mãi là chiếc lá (Diệp Tử) rơi ở trên mặt đất. Chỉ cần cúi người xuống là có thể dễ dàng bắt được, đặt ở trong lòng bàn tay!
Tay của tôi ở trong nước nhẹ nhàng lay động, cơ thể nho nhỏ lành lạnh của chúng khẽ vuột qua kẽ tay tôi, trượt đi.
“Chúng mày thật là vui vẻ, có thể vĩnh viễn ở cùng nhau, dẫu có giận dỗi cũng chẳng xa nhau được, thật tốt, thật là hạnh phúc, khiến cho người ta đố kỵ.” Tôi cười nói.
Ngẩng đầu lên nhìn về phía bầu trời bên ngoài, cửa sổ phòng bếp đã bị chấn song sắt che lại, bầu trời bị phân cách thành các ô vuông cao thấp đồng dạng, có chú chim nhỏ mệt mỏi bay lướt qua, sau đó xa dần xa dần.
…
Những ngày kế tiếp, tôi tiêu cực phản đối sự áp bách tàn khốc của mẹ, mẹ bảo tôi nói chuyện với Tiểu Kiệt, tôi liền ngồi không, không nói không rằng, lúc mới đầu tay kia còn có thể cười nói với tôi “Phương tiểu thư thật là kiệm lời.” Đến cuối cùng, ngay cả hứng thú nói chuyện với tôi cũng biến mất, nói chi là yêu.
Chắc hẳn hắn ta đang nghĩ “Cái con nhỏ vừa xấu vừa kiêu, tính giả làm gái trinh chắc!”
Kỳ thực tôi có kiêu đâu, hơn nữa cũng chả phải trinh nữ, nhưng tôi lười nói với hắn điều này.
Đến ngày thứ 7 của công cuộc thờ phụng thần mì gói, tôi cơ hồ đã đem toàn bộ mì gói trong siêu thị mang về nhà, mẹ tôi bỏ cuộc, bà đầu hàng, tiền cược của tôi lớn hơn bà, tôi đặt cược cơ thể với cái dạ dày xập xệ của mình. Bà cuối cùng không bỏ được tôi. Bà làm cho tôi một cái bàn cơm để tôi ăn. Tôi cúi đầu ăn mì gói, không nói gì.
Bà ở bên cạnh tôi, đứng yên thật lâu, lâu đến mức tôi bắt đầu cảm thấy xoắn, rồi bà mở miệng nói: “Mày muốn làm gì thì làm.” Nói xong bà mở cửa ra ngoài.
Tôi lập tức vọt tới, đẩy bát mì ăn liền sang một bên, vươn đũa gắp một cục thịt thật to, ngấu nghiến nuốt xuống, mẹ kiếp, mì ăn liền không phải đồ ăn dành cho người, khó ăn muốn chết. Vẫn là đồ ăn mẹ làm là ngon nhất!
Thời điểm ăn xong, bàn ăn chỉ còn lại một mảnh hỗn độn, tôi lại bắt đầu tự vấn về khí tiết của mình, tôi đầu hàng quá dễ dàng, thật là không có chút khí phách nào.
Tôi có thể tưởng tượng ra cảnh mẹ tôi trở về nhìn thấy cái tình cảnh này, mẹ sẽ cười tôi chết mất, thật là xui xẻo!
Tôi vô lực nằm gục xuống bàn, hối hận vì sự nhu nhược của bản thân. Thật đúng là ăn hại mà!
Lê đôi dép Pool chậm chạp vào phòng, tôi bật máy tính lên tiếp tục công cuộc viết tiểu thuyết sắc tình, lúc này đang đến đoạn trong hồ, viết về tiểu thư khuê các bảo thủ ở trong hồ cá mây mưa thặc là thi thú, chỉ cần thêm tí miêu tả ướt át một chút, nói chung thì cũng đơn giản. Chỉ là không hiểu vì sao cô tiểu thư kia tôi càng viết càng giống như Diệp Tử, Diệp Tử có làn da đẹp, tiếng rên của Diệp Tử giống như tiếng khóc nức nở, Diệp Tử có một chút xíu khuynh hướng thích bị ngược, Diệp Tử. . .
Tôi nhìn lên trần nhà, trần nhà tái nhợt sẽ không nói cho tôi biết nguyên nhân tại sao.
Tôi cầm điện thoại lên, gọi cho một người bạn gái được tính là ôn nhu săn sóc trong số những người bạn gái trước kia, tôi bảo: “Tôi thất tình rồi.”
Cô ấy ở đầu dây bên kia “Ồ” một tiếng rồi thôi.
“Cậu không an ủi tôi được tí nào à? Chúng ta trước kia cũng tốt lắm mà.”
“À.”
Đoẹt. Tôi tức giận cúp máy, sao trước kia tôi hẹn hò với cô ta được nhỉ? Tự tôi nghĩ cũng không ra. Chắc do hồi đó tôi cô đơn quá đây mà, có lẽ lúc đó tôi nghĩ ở bên cạnh có người thì sẽ không quá nhớ nàng nữa, mà cũng có thể là do dáng dấp của cô ta gợi tôi nhớ chút gì đó đến Diệp Tử.
Tôi gắng gượng gọi thêm một người nữa, tôi vừa mới nói tôi thất tình, cô ấy đã bảo: “Thế thì đi bar chơi đi. Cậu bao.”
Tôi không chút do dự nào đồng ý. Bao thì bao, cùng lắm là tôi bán thân.
Quán bar nằm ở trong một con hẻm nhỏ, đi lòng vòng mãi mới đến, nó khiến cho tôi lại một lần nữa thể nghiệm cảm giác về cái nhà xuất bản nho nhỏ kia, thế này được gọi là thần bí đấy.
Đường đến thì nhỏ nhưng quán bar thì không nhỏ, người ở bên trong lại càng không ít, rất ư ồn ào.
Tôi cau mày, nhìn về phía vị trí đối diện trống rỗng, cô gái chết tiệt kia hẹn xong rồi lại thất hứa, để cho tôi một mình ở chỗ này ngửi khói thuốc của người khác.
Ở phía trên sân khấu có một cô gái tôi nhìn không rõ mặt đang hát bài [Diệp Tử], tiếng hát có mấy phần bi thương.
Tôi gọi bartender, tặng một ly nước khoáng cho nàng.
Thời điểm bartender làm ra vẻ mặt đất đắc dĩ bưng nước khoáng đưa cho cô ấy, tôi nhìn thấy cô ấy ngồi xuống cái bàn bên cạnh cùng với điếu thuốc nửa cháy, xuyên qua làn khói nhìn tôi.
“Chán thật.” Tôi tự nhủ với mình.
Tôi chẳng nhớ mình đã nốc bao nhiêu rượu nữa. Tôi chỉ nhớ một ly rồi lại một ly, càng uống lại càng hăng máu, thoải mái đến mức tôi nhẹ bỗng như muốn bay lên, giống như là mọc thêm một đôi cánh, sau đó tôi nhìn thấy một cô gái chao đảo ở trước mặt tôi, khuôn mặt mơ mơ hồ hồ, giống như là Diệp Tử.
Tôi ôm lấy cô ấy nói: “Diệp Tử, Diệp Tử. . . Kỳ thực, tớ hát rất êm tai, cậu có muốn tớ hát ru cho cậu không, tớ sẽ hát cho cậu nghe, cậu phải nghe đấy nhé, ah, ngủ đi ngủ đi, bảo bối thân ái. . . blablabla”
Cô ấy không thể là Diệp Tử, cơ thể Diệp Tử không gầy đến như vậy, không có mùi khói thuốc như vậy, cô ấy không phải là Diệp Tử, chỉ là tôi nghĩ, cứ coi như cô ấy là Diệp Tử đi, mượn ôm một tối sẽ không chết được.
Vì vậy, tôi cứ vô sỉ say rượu, ôm trọn cô ấy hát ca cả đêm.