Nhấp một ngụm cà phê đắng, lòng dạ Vĩ Hoàng đắng ngắt, vả như thứ anh vừa nếm phải là mùi vị của một mối quan hệ tan vỡ. Anh cười nhẹ, đặt ly cà phê xuống bàn, không nhìn An Nhi nói: “Tôi cho rằng mình không hề thay đổi.”
“Ngày xưa anh đáng tin cậy hơn bây giờ.” An Nhi thẳng thắn nói.
“…”
Nhận thấy người trước mặt có chút bối rối, An Nhi chuyển sang cách nói nhẹ nhàng hơn: “Năm xưa, ấn tượng của tôi đối với anh là một người chính trực, đáng tin tưởng. Anh cũng là người bạn khác giới thân thiết đầu tiên của tôi. Khoảng thời gian đó, chúng ta có nhiều điểm chung, nhiều điểm hợp. Nếu không có tình cảm trai gái xuất hiện, có lẽ đến bây giờ chúng ta vẫn là những người bạn thân thiết.”
Kỉ niệm xưa nhắc lại cảm giác hơi chạnh lòng. Vĩ Hoàng nở một nụ cười đầy gượng ép: “Vậy có nghĩa là giữa chúng ta không nên xuất hiện thứ gọi là tình yêu à?”
An Nhi hướng ánh mắt về anh từ đầu tới cuối, chỉ có anh là cố tình né tránh.
“Nói sao nhỉ, quá khứ đã qua nhắc lại cũng chẳng thay đổi được gì. Cái chúng ta cần quan tâm không phải là thực tại hay sao? Người anh nên để tâm bây giờ là Ngọc Tư chứ?”
“…”
“Vĩ Hoàng, anh của bây giờ khác xưa rất nhiều. Ngày xưa tôi có thể nhìn nét mặt mà đoán được tâm trạng vui buồn của anh. Còn bây giờ, anh có cười tôi cũng thấy thật giả tạo.”
Vĩ Hoàng nhướng mắt lên nhìn cô một cái rồi lại nhìn xuống ly cà phê đang tan đá, cảm giác như tâm tình của anh cũng dần tan ra.
“Ngọc Tư và em hoàn toàn khác nhau. Cô ấy chưa từng nói chuyện với tôi kiểu như vậy.”
An Nhi nheo mắt lườm anh: “Bởi vì tôi là tôi, Ngọc Tư là Ngọc Tư.”
Ngưng một lúc, cô bất giác phát hiện ra điều gì đó, đôi mắt lóe lên một tia lửa, giọng nói nặng nề hơn lúc đầu mấy phần:
“Đừng nói anh lựa chọn bên cạnh Ngọc Tư bởi vì cô ấy có nét giống tôi đấy nhé?”
Dù rằng cái nhan sắc ‘hoa ghen thua thắm, liễu hờn kém xanh’ kia đủ để đè bẹp mười An Nhi cô thì ngoài nguyên nhân đó ra còn gì khác nữa.
Vĩ Hoàng im lặng trầm ngâm, không gật đầu cũng không phủ nhận.
Cô đanh mặt nhìn anh, cô không tin người này có thể nhất kiến chung tình với mình đâu. Ảo tưởng cũng có mức độ chứ.
“Vĩ Hoàng, bản tính của anh khẳng khái, hào sảng, từ khi nào lại trở nên ích kỉ đến thế? Yêu thì yêu, không yêu thì thôi, cần gì phải buộc người khác như diều, thích thì kéo về, không thích thì thả hết dây.”
“…”
An Nhi thở dài, cô tốn bấy nhiêu nước bọt mà mặt Vĩ Hoàng vẫn nguyên một vẻ cố chấp.
“Trong trí nhớ của tôi, Lâm Vĩ Hoàng vui vẻ, náo nhiệt, nghĩ gì nói đó, tâm tư chưa từng che giấu. Giám đốc Lâm của hiện tại, tâm tư khó đoán, tính tình khó chiều, tình cảm khó nói. Con người mà, trải qua nhiều chuyện sẽ thay đổi đi nhiều, ai cũng phải trưởng thành. Có điều, bản tính tốt đẹp của anh ngày xưa, bây giờ không còn nữa.”
Lời An Nhi nói từng chữ một len lỏi vào tâm trí anh, ngự trị ở đó, khống chế mọi suy nghĩ hiện tại của anh. Chỉ có một chấp niệm anh luôn mang theo trong suốt thời gian qua là không gì kiềm hãm được.
“Trong lòng tôi có một khuất tất, đã bảy năm rồi vẫn chưa giải được.”
“…”
Vĩ Hoàng ngẩng đầu, đôi mắt đen mang một nét u buồn: “Ngày xưa em có từng thích tôi không?”
“Chúng ta lạc đề rồi thì phải.”
“…” Vĩ Hoàng nhìn sâu vào mắt An Nhi, rồi quay đầu nhìn ra cửa, không gian vắng lặng, lòng người cũng lắng đọng. Qua một lúc, anh nhẹ nhàng nói: “Thật ra mục đích tôi muốn tìm em chỉ có bấy nhiêu đó thôi.”
“Còn tôi là vì Ngọc Tư.”
“Trong mắt em từ ngày hôm đó đã không còn có tôi nữa đúng không?”
An Nhi hiểu ngày hôm đó mà anh nói có lẽ là ngày anh tỏ tình với cô vào bảy năm trước. Cô không đồng tình, cũng không phản bác, chỉ nói: “Bảy năm không gặp, giữa chúng ta nhiều nhất chỉ gọi là bạn cũ.”
Vĩ Hoàng cười trừ, vẻ như chua xót: “Em giống Ngọc Lam quá.”
“…” Nói như vậy chẳng khác nào nói cô cũng giống như anh, không còn là An Nhi của ngày xưa nữa. Dùng yêu sách của cô chống chế chính cô, con người này quả nhiên rất xảo biện.
“Đối với Ngọc Tư, là tôi có lỗi với cô ấy. Đối với em, có lẽ là tiếc nuối không quên.”
An Nhi hơi khó chịu trong lòng, cô không muốn nhắc đến chuyện tình cảm, cô chỉ muốn vạch ra điểm sai của anh thôi.
Thời gian anh biến mất, An Nhi có chút không quen, bởi người đã từng quan tâm mình đột nhiên không ở bên cạnh nữa, sự lắng lo cũng vụt mất, không quen mới là đúng.
An Nhi từng tiếc nuối, nhưng cô không hối hận vì đã từ chối anh.
Cô cười giã lã, một nụ cười xóa đi ân tình năm cũ: “Chúng ta của ngày xưa rất hợp nhau, chỉ là không thích hợp để yêu đương.”
Không nghe anh trả lời, cô lại nói: “Tôi có thích anh hay không cũng không ảnh hưởng gì nữa. Trái lại, anh có yêu Ngọc Tư hay không, đó mới là điều anh nên suy xét lại.”
Vĩ Hoàng hiểu cô đang ám chỉ anh một chân đạp hai thuyền, mà điều này ngay cả trong lòng anh cũng không rõ. Anh phân vân tình cảm của mình giữa hai người phụ nữ, thứ anh cần là một đáp án cũ kĩ mà không có được, một lần nữa khuất tất của anh rơi vào bế tắc, như kẻ trộm gặp đường cùng.
Anh nhìn cô mỉm cười, năm đó giá như anh cố gắng mà không từ bỏ, tương lai có lẽ đã viết nên một cái kết mới.
Giữa buổi sáng, phía cảnh sát đã gọi điện thoại thông báo cho Ngọc Lam về kết quả điều tra bước đầu, yêu cầu cô đến trụ sở công an để phối hợp cung cấp thêm thông tin trùng khớp.
Khải Lộc đã vào giờ làm, Ngọc Lam sợ làm phiền anh nên không nói, mà nhắn tin lên nhóm, kết quả không một ai rảnh rỗi. Minh Anh bận họp, An Nhi không trả lời tin nhắn. Cô không muốn nhờ Phương Nghi, vì chị ấy đã thay cô gánh vác Spa suốt khoảng thời gian này rồi, cuối cùng cô đành đến đó một mình. Mấy việc này đối với Ngọc Lam đã đủ để gọi là mạo hiểm.
Khi đến nơi, đồng chí Lý Lâm hôm đó thân thiện mời Ngọc Lam vào trong, rót cho cô một ly nước trà, hướng dẫn cô ngồi vào bàn tiếp công dân. Thái độ hòa nhã, cởi mở, khiến Ngọc Lam đỡ căng thẳng hơn rất nhiều.
“Ngày hôm qua phía bị hại cho đến, cung cấp thêm rất nhiều chứng cứ, nên hôm nay chúng tôi mới mời chị đến đối chiếu.”
Ngọc Lam nghe đến hai chữ ‘chứng cứ’ thì toàn thân toát mồ hôi hột, dù bản thân ngay thẳng cũng không lường được chị em nhà kia giở trò gian xảo gì nữa.
Vẻ mặt Ngọc Lam ái ngại, ăn nói không có chút chí khí gì cả: “Vậy bây giờ tôi có được xem chứng cứ đó không?”
Đồng chí Lý Lâm cười rất tươi, trấn an cô: “Chứng cứ cung cấp sau kết quả điều tra bước đầu thì chưa công bố được. Lát nữa có người dẫn chị đến phòng khác nói chuyện, chị cứ cung cấp chứng cứ có lợi cho mình là được.”
Ngọc Lam mặt mài méo mó, ngoài bộ đồ lòng trong bụng ra thì còn cái gì để mà cung cấp nữa đâu. Cô đơn thân độc mã đến đây, mấy chiến sĩ áo xanh ai nấy đều mang bộ mặt hình sự, dọa cô đến mất mật, trí nhớ lập tức giảm đi nhiều. Bước vào đồn, bản thân trong sạch mấy cũng cảm giác như đã phạm tội vậy.
“Chị sợ à?” Đồng chí Lý Lâm rót cho Ngọc Lam một ly trà khác, chị gái này nãy giờ cứ nhấc ly nước lên uống hết ngụm này tới ngụm kia, khuôn mặt tái mét.
Ngọc Lam lắc đầu, nâng ly trà mới rót lên uống tiếp, không đáp lời.
Đồng chí Lý Lâm cười cười, trêu chọc cô: “Chị cứ như thế người ta lại nói chị có tật giật mình cho xem.”
“…”
“Bạn chị đâu? Mỗi lần đến đây đều có người đi theo hộ tống chị mà.”
“Bận cả rồi.”
“Vậy à. Chị đừng lo, chỉ là đối chiếu lời khai, có nói có, không nói không, không cần căng thẳng.”
Giọng nói của đồng chí Lý Lâm tựa như chàng trai trẻ mới lớn, cũng khá dễ nghe, biểu cảm còn thân thiện, Ngọc Lam nghe thấy thì thư giãn nhiều: “Lát nữa là ai lấy lời khai vậy?”
Đồng chí Lý Lâm nhìn ngang ngó dọc, rồi chỉ vào một người đang ngồi ở phòng đối diện, chân mài dựng đứng, đôi mắt hếch cao, sống lưng cô lập tức lạnh ngắt. So với bộ dạng dũng mãnh của Vĩ Hoàng, người này trông giống xã hội đen hơn nhiều: “Công an gì mà dữ tợn quá vậy.”
“…”
Đồng chí Lý Lâm này tuổi khá trẻ, tính tình lại tốt, thấy Ngọc Lam lo sợ như vậy, liền đề nghị đổi người lấy lời khai, tuy nhiên lời đề nghị của anh không có hiệu lực, sau cùng chỉ còn cách cùng Ngọc Lam vào phòng lấy lời khai.
Đồng chí trông dữ dằn kia hỏi han sát sao, Ngọc Lam trả lời đến không có thời gian thở. Đồng chí Lý Lâm có ấn tượng rất tốt với phía bị đơn, trái lại ác cảm với nguyên đơn mỗi lần gặp là mỗi lần tăng, nói đi nói lại anh vẫn không tin cánh hoa băng thanh ngọc khiết này có thể hại người.
“Đồng chí, anh hỏi dồn dập như thế sao cô ấy trả lời được?”
Đồng chí với bảng tên Tiết Minh lườm đồng chí Lý Lâm một cái rồi lướt qua Ngọc Lam, vậy mà thỏa hiệp: “Chị Lam đây có cần giải lao một chút không?”
“Còn bao nhiêu nữa ạ?”
Đồng chí Tiết Minh nhướng mài với cô, hàng lông mài như cặp sâu róm kia càng trở nên kinh dị: “Còn rất nhiều.”
Ngọc Lam đắn đo một hồi, nói: “Vậy giải lao đi ạ.”
“Thôi thì làm một lần cho xong. Tra tấn một lần cho đến chết, ngáp phút nào lo sợ phút ấy cũng dễ thòng tim lắm.”
“…” Đây là lấy lời khai hay đang tra tấn vậy hả?
Tiếp sau đó, đồng chí Tiết Minh đã giảm biên độ lại, thẩm vấn chậm rãi, lời lẽ nhẹ nhàng, không bức ép, không áp đặt, giọng điệu hạ xuống mấy tông.
Đồng chí Lý Lâm ngồi bên cạnh ghi chép biên bản, thi thoảng mỉm cười trấn an Ngọc Lam, buổi thẩm vấn cứ như vậy diễn ra suông sẻ hơn nhiều.
“Chúng tôi không thể tiết lộ kết quả nghiêng về phía ai, mong cô thông cảm.”
Ngọc Lam cười cười cảm ơn anh, định ra về, thì đồng chí Tiết Minh lại nói: “Chứng cứ của cô rất có lợi cho cô. Nếu cô có thể cũng cấp thêm vài chi tiết bất lợi cho bên nguyên, không khéo cô lại thành bên nguyên đấy. Chúc may mắn nhé.”
Ngọc Lam: “…”
Đồng chí Lý Lâm mon men đến gần đồng chí Tiết Minh, thúc vào hông anh một cái: “Anh vừa tiết lộ luôn rồi còn gì?”
“…” Ai bảo bên nguyên khó ưa quá làm chi.
Sau khi rời khỏi trụ sở cảnh sát, Ngọc Lam lập tức mở cuộc gọi nhóm, nhưng chỉ có An Nhi bắt máy. Ngọc Lam không chậm một giây trình bày vấn đề:
“Chắc mình phải đến bệnh viện một chuyến.”
“Làm gì?”
“Công an nói Mỹ Phượng còn điều trị tại bệnh viện, phía đó yêu cầu tao đến thanh toán viện phí.”
An Nhi bực dọc mắng tục tĩu, rồi bức xúc nói: “Mẹ nó, bệnh viện chứ phải resort năm sao đâu, nghỉ dưỡng lâu thế cơ à? Có mù thật thì ở thêm một ngày cũng đâu có sáng mắt ra, đó rõ ràng là nằm vạ.”
“Cho nên công an khuyên mình đến đó hòa giải lần hai. Nếu không được thì phía công an sẽ nộp biên bản lên tòa án đề nghị mở phiên hòa giải. Dù gì đây cũng là tai nạn nghề nghiệp, không phải mưu sát.”
“Nếu tao là mày, tao sớm đã chọc mù mắt nó cho rồi.”
“…”
“Ủa mày đến trụ sở cảnh sát với ai thế? Minh Anh à?”
“Mình ên.”
An Nhi bán kinh bên kia: “Mày mà dám đi mình ên á? Mai tao đổi họ người ta cũng tin á.”
“…”
“Bình thường đi nhiều người còn run chân, hôm nay sao gan dạ thế?”
“Chuyện của mình còn không tự lo được, trông cậy mãi vào ai đây?”
An Nhi cười tắm tắc: “Ồ, giác ngộ ra rồi à?”
Ngọc Lam bất lực thở dài: “Mỉa mai đủ chưa? Rồi chiều nay có đi với tao được không?”
An Nhi bấm ngón tay tính toán lại một chút: “Có trả lương không? Một buổi vắng của tao hao tài tốn của lắm đấy nhé.”
“…” Nếu An Nhi đang ở trước mặt chắc Ngọc Lam đã liếc cô nàng chẻ ra làm bốn luôn theo phương trục hoành luôn.
Đầu giờ chiều, Ngọc Lam mang theo đầy quà cáp cùng nỗi uất hận trong lòng, dắt theo An Nhi đến bệnh viện mắt Medic.
An Nhi đã đến đây lần thứ hai, nhìn chung là quen thuộc hơn chút đỉnh. Hai người hít một hơi sâu, gom đủ khí thế, bước chân vô cùng mạnh dạn đến gõ cửa phòng bệnh.
Mỹ Dung bước ra mở cửa, dường như đã rút được kinh nghiệm từ lần trước:
“Hai người đến đây làm gì?”
Ngọc Lam cười giã lã, trong khi An Nhi thì nghiến răng nghiến lợi, hận không thể nuốt cô ả vào tiêu hóa luôn cho rồi.
“Chúng tôi đến thăm chị Phượng.”
An Nhi mạnh tay đẩy cửa bước vào, lời nói không hề khách khí như lần đầu đến:
“Ngấp nghé cả tháng rồi, cô Phượng chắc sắp đơm hoa kết trái luôn rồi nhỉ?”
“Cô nói gì?”
Mỹ Dung không cản Ngọc Lam, để mặc cửa cho cô vào trong phòng có Mỹ Phượng đang ngồi ở chiếc ghế cạnh cửa sổ, mắt vẫn còn mang băng gạt, cô ả ngắm cảnh bằng mồm à?
An Nhi kéo chiếc ghế bên cạnh giường bệnh ngồi xuống, hướng người về phía Mỹ Phượng, còn Ngọc Lam thì đặt quà cáp lên giường.
An Nhi để ý Mỹ Phượng một hồi thì quay sang Mỹ Dung đang đứng cuối giường: “Mắt của chị cô có tiến triển gì không?”
“Thấy rồi còn hỏi.”
Câu trả lời không hề thiện chí, An Nhi không đòi hỏi thiện ý từ cặp chị em nghiệp nặng vành môi này, bởi cô cũng có ưa người ta đâu.
“Ai biết được.”
Còn nhớ lần trước bọn họ dắt nhau đến quậy cho đục nước rồi bỏ về khiến chị em Mỹ Phượng trở tay không kịp, nên hai người đã đề phòng hơn rất nhiều.
“Lại đến đây cảnh cáo chị em chúng tôi à? Các người đừng có mơ.” Lời nói của Mỹ Phượng đã trở nên đanh thép hơn lần trước nhiều.
“Giết người đền mạng, thiệt hại đền tiền, chúng tôi đến đây xem cô Phượng đây cần đền cái gì thôi.” An Nhi nhếch môi một nửa rồi nói.
“…”
Mỹ Dung không hổ danh là người đại diện treo tiền lên mỏ, lần nào đến cô ả cũng chỉ nhắm đến tiền: “Lần trước đã thỏa thuận ba tỉ rồi còn gì. Các người năm lần bảy lượt tìm đến, muốn giảm tiền đền bù à? Đừng có mơ.”
“Ấy ấy, chúng tôi mới đến có hai lần thôi mà.”
“…” Mẹ nó, con nhỏ này nói năng khó chịu thật.
An Nhi không hổ danh là chiến thần phòng thị trường, miệng mồm bao năm oanh tạt trong thương trường tu vi ngày một tăng, nói ra một tiếng người ta liền hiểu là mắng người.
Mỹ Phượng khịt mũi khinh bỉ: “Hung thủ đến đây để xem chiến lợi phẩm à? Muốn xem tôi mù ra sao đúng không? E là khiến cô thất vọng rồi.”
Ngọc Lam không đáp lời, nheo mắt dòm An Nhi như tìm mối gỡ. An Nhi đầu óc nhạy bén, lập tức cắn lấy:
“Ồ, mù có mấy ngày mà tai đã thính hơn hẳn. Bạn tôi chỉ loáng thoáng nói một câu ở tận cửa, cô liền nhận ra đây là người đã khiến cô bị mù mà không phải là người lần trước đến. Lợi hại quá đi. Mù xong tai cũng đắc đạo luôn.”
“…” Mỹ Phượng càng muốn giấu đầu thì càng khó giấu đuôi, chỉ biết cắn miệng không thể đáp trả.
Mỹ Dung mặt xanh mét, không có lời nào để nói đỡ cho chị gái, nên chỉ còn cách tấn công.
“Chúng mày đến làm gì? Muốn chọc tức chị tao ha gì? Ác nhân thất đức. Cẩn thận nghiệp báo tụi mày đó.”
Vẻ mặt An Nhi sương gió thế nào cũng đã xông pha, chút năng lực bé nhỏ của chị em nhà này làm sao đủ đọ với cô:
“Chúng tôi nghe nói chị cô TỊNH DƯỠNG đến mức không có tiền trả, phía công an muốn chúng tôi đến chuộc người. Bằng không ngày nào cô cũng đến đồn cảnh sát khóc lóc, chiến sĩ nơi đó điếc hết cả tai, làm sao vì dân phục vụ được nữa. Bất đắc dĩ, bất đắc dĩ thôi.”
“…”
Giọng An Nhi hơi khan, vốn không phải kiểu giọng của thân gái dặm trường, trong trẻo chua chát, vậy mà lời nói ra lại dễ khiến người ta ê răng, đặc biệt là ‘người ta’ làm chuyện xấu.
Mỹ Phượng đứng dậy lần mò tìm chỗ về giường, Mỹ Dung cũng rất phối hợp chạy đến đỡ lấy, ân cần bảo cô ấy cẩn thận.
“Coi kìa, cô Phượng thị lực hạn chế, không ngờ sức khỏe cũng yếu quá đi, mới tâm sự mấy câu đã tụt huyết áp thở hơi lên rồi. Cô như vậy làm sao tự biện hộ được? Vậy thì phải mời luật sự. Khi ra tòa một luật sư cũng không đủ biện hộ đâu, có chăng mời thêm tám người, thay chị em hai người tranh luận may ra giảm được vài ngày tăm tối.”
Mỹ Phượng nghe đến đây thì tức đến sửng tóc, cả người như con nhím xù lông, sẵn sàng phóng gai về phái kẻ địch, quơ tay ném chiếc cốc ở cái tủ cạnh đầu giường về hướng không người: “Cút.”