Chúng Ta Của Sau Này...

Chương 37: Đả thông tư tưởng



Lý do An Nhi nghỉ phép vừa hợp lý lại vừa không hợp lý, khiến cho trưởng phòng Thanh Nga phải bận lòng suy nghĩ cả sáng, đắn đo nên báo lại với sếp tổng thế nào?

Cũng thật là lạ đi, trước đây Phan Thanh từng nói qua, việc của An Nhi sau này sẽ do tổng giám đốc đích thân quản. Vậy sao bây giờ đơn xin phép lại nằm ở chỗ cô chứ? An Nhi này là đang giữ mặt mũi cho cô, hay là muốn làm khó cô đây?

Gần đến giờ trưa, sau khi sếp tổng từ phòng họp trở về phòng làm việc, Thanh Nga đã nhanh chân chạy theo để thông báo. Bình thường nhân viên nghỉ thì báo với phòng nhân sự và tài vụ, còn An Nhi nghỉ thì phải tìm đến sếp tổng. Thế mới nói, mặt hàng này giá tuy rẻ nhưng lại là hàng ‘limited’.

Tổng giám đốc Trường Phong không phải là người có tính giận cá chém thớt, hoặc là do từ trước tới nay ở công ty anh chỉ có một mặt nghiêm khắc, vậy nên hôm nay không ai biết anh không hề vui vẻ. Mà dù cho có vui vẻ thì các cuộc họp vẫn căng như dây đàn, không khí cũng chả khác là mấy.

Thanh Nga vừa bước vào đã cảm thấy nhiệt độ trong phòng sếp tổng khá lạnh lẽo:

“Tổng giám đốc.”

Trường Phong lại làm bạn với bức tường, không xoay mặt ra ngoài: “Có việc gì cứ tìm Phan Thanh.”

“Trợ lý Thanh nói việc của An Nhi thì trực tiếp thông báo với anh.”

Nghe đến tên ai đó thì tai của Trường Phong lập tức gióng lên: “Là việc cô ấy từ chối nhận bàn giao công việc à?”

“Dạ… An Nhi nộp đơn xin nghỉ không thời hạn.”

Vì sếp tổng không xoay ghế lại nên Thanh Nga không thấy được biểu cảm của anh đang như vừa dẫm phải cứt chó, vô cùng khó coi.

“Lý do?”

“Là giải quyết việc riêng. Nên tạm thời tôi không thể bàn giao công việc lại cho cô ấy.” Tuần sau Thanh Nga phải chuyển sang bộ phận hành chính, hai bộ phận khác biệt, không thể vừa bàn giao công việc cũ vừa nhận công việc mới được.

Trường Phong hạ giọng trầm đục nói hai tiếng “Biết rồi.”, rồi vẫy tay bảo Thanh Nga ra ngoài. Tâm trạng của anh hiện tại chỉ muốn giết người, bộ mặt tối sầm, trong lòng hỗn độn.

An Nhi cô đang muốn tránh mặt anh, hay đang muốn biểu tình phản đối anh? Anh còn định hôm nay sẽ tìm cơ hội giải thích, chưa gì cô đã chặn mất đường lui, khiến anh trở tay chẳng kịp.

Anh làm ăn bấy lâu, cho đến bây giờ mới ngộ ra một chân lý. Tính toán đường đi nước bước của đối thủ còn dễ hơn gấp mấy lần việc suy đoán tâm tư của thiếu nữ.

Ngã đầu về sau, Trường Phong mang một niềm suy tư sâu nặng, đầu cũng đột nhiên nặng trĩu như đang vác mấy trăm ký đá. Anh đưa tay xoa xoa thái dương, cơn đau đầu lại ập tới, khiến tâm tình anh càng trở nên tệ hại. Tuổi già đang đến đấy à? Sao gần đây hay đau đầu thế nhỉ?

Đương lúc khó chịu, điện thoại anh bỗng rung lên tè tè trong túi áo. Lại nói, đang khó chịu thì một tiếng động nhỏ cũng khiến người ta nổi cáu.

“Gì đấy?”

Đình Dĩ cảm thấy giọng điệu bên kia không đúng lắm: “Sao thế? Ai chọc giận anh à?”

“Lâu rồi chẳng nghe tăm hơi. Đây còn tưởng cậu bấm nhầm số rồi cơ?”

“…” Khi không ai gây họa lại khiến anh đi hưởng thế này? Chưa mở mồm nói được chuyện gì đã bị xiên rồi. “Định tìm anh bàn chút việc. Nếu không tiện thì thôi vậy.”

Đầu dây bên kia im lặng rất lâu rồi mới đáp: “Muốn gì thì lăn tới đây.”

“…” Đình Dĩ chỉ ước rằng, giá như có ai đó ngăn mình lại trước cuộc gọi này.

Đến giờ cơm trưa, Minh Anh đưa An Nhi cùng về công ty Vạn Hoa.

Vì vắng mặt rất lâu, số giấy tờ cần có chữ ký của Minh Anh đã chất đầy mặt bàn, không thể không ghé qua giải quyết.

An Nhi không thường đến chỗ Minh Anh chơi, nên quên mất bạn mình là sếp sòng.

Vào phòng làm việc của Minh Anh, cảm giác có phòng riêng cũng thật là thoải mái, chẳng phải chung chạ với ai, cũng không cần phải giấu tab máy tính để giữ sự riêng tư.

Minh Anh tuy bận rộn nhưng vẫn không quên dùng con mắt thứ ba dòm ngó đến bạn mình:

“Sao nào? Lý do gì lại muốn nghỉ việc thế?”

Ghế trong phòng khá êm, An Nhi vừa vào đã đặt lưng xuống rất tùy tiện, úp úp mở mở đáp cho có lệ: “Được thăng chức rồi.”

Minh Anh ngẩng đầu lên, biểu cảm không biết nên vui hay nên buồn: “Thăng kiểu gì mà dọa mày bỏ chạy thế? Thăng lên làm đương gia chủ mẫu nhà họ Đặng à?”

“Đùa không vui.”

Quả nhiên Minh Anh không hợp với cách nói đông nói tây, cứ thẳng thắn là tốt nhất. Cô đổi sang thái độ nghiêm túc: “Vô công bất thụ lộc đúng không?”

Đằng kia thở dài rõ tiếng, nhìn đăm đăm lên trần nhà: “Mày nói coi, trước đây tao nhảy việc vì sếp, bây giờ cũng vì sếp, số tao ăn ở thế nào mà cứ bị mấy ông sếp xoay cho chóng mặt thế này? Hay tao tự mở công ty làm chủ cho rồi đi.”

“Tao cũng thấy mày thích hợp làm chủ đấy.”

“Nếu có tiền…”

“Chủ nhà.”

“…” Mẹ, An Nhi không nên vui mừng quá sớm. “Ngưng đùa đi.”

“Mày đã chịu nói chuyện chính đâu?”

An Nhi ngồi bật dậy: “Mày nói đúng rồi còn gì?”

“Ồ… rồi sao nữa?”

Cô nàng An Nhi cảm thán, đúng là không giấu nổi Minh Anh chuyện gì. Kiểu gì cũng bị con người lươn lẹo này moi ra sạch sẽ. Ừ lỡ rồi thì đành kể ra hết chứ sao nữa.

Minh Anh vừa ký tên hết tờ này đến tờ khác, vừa gật gù: “Cho nên mày cảm thấy tổng giám đốc Phong làm việc không được chu toàn, hại mày bị đồng nghiệp xem thường đúng không?”

Có vẻ đúng mà cũng không đúng cho lắm. Một mặt An Nhi cũng nghĩ vậy, mặt khác cô lại nghĩ sếp tổng nào sẽ hại cô chứ?

“Vậy nếu là mày thì mày nghĩ thế nào?” Thấy Minh Anh đang tập trung làm việc, cô đành ngã lưng xuống tiếp: “Mà thôi, chủ cả như mày làm sao hiểu được cảm giác của nhân viên.”

Ai đó nghe thấy thì lườm cô nàng một cái rõ bén: “Nếu là tao, tao sẽ đi hỏi cho rõ.”

“Tao hỏi rồi, cũng chẳng rõ.”

“Hoặc là do cách mày hỏi có vấn đề.”

An Nhi chưng hửng, mặt đần ra vài phút. Hình như có vấn đề thật. Hôm qua cô hùng hổ xông vào phòng sếp tổng chất vấn lão, còn bày tỏ thái độ bức xúc hết sức rõ ràng. Đổi lại nếu là cô, khi bị chất vấn kiểu như vậy thì chữ nghĩa chắc cũng co giò chạy hết.

“Ê Minh Anh, ngoài Hải Vinh ra, có ai tỏ tình với mày chưa?”

“…” Mặt Minh Anh tối sầm lại.

“Sao thế? Tao đã kích hoạt ổ mìn lúc nào à?”

“…”

“Đành rằng mặt mày khó ưa khó chịu, nhưng trên đời này đâu phải chỉ có một mình Hải Vinh thị lực có vấn đề đâu.”

Minh Anh gằn giọng: “Chưa có một ai.”

“Vậy Hải Vinh tỏ tình với mày lúc nào thế?”

“Kể cả Hải Vinh.”

“…” An Nhi ngồi bật dậy lần nữa, máu tò mò bắt đầu sục sôi: “Gì má? Hải Vinh chưa tỏ tình hả? Sao… sao tao thấy hai đứa giống như đã yêu nhau từ kiếp nào thế?”

Mặt Minh Anh lúc này sắp gom lại thành một cục nhúm nhó rồi: “Không yêu. Chỉ là bạn thôi.”

An Nhi trề cái môi mỏng vánh ra: “Ừ, bạn.”

“Mày hỏi thế để làm gì? Tổng giám đốc Phong tỏ tình với mày thế nào?”

An Nhi nằm xuống lần thứ ba: “Thôi chả muốn nhắc tới.”

“Mày từ chối thế nào?”

“Chả muốn nhắc.”

“Chúc bạn phỏng vấn thành công. Lựa công ty nào có sếp nữ ấy nhé.”

“…” Mẹ, họng An Nhi sắp bị móc ra ngoài rồi. “Lão tỏ tình một lần, còn tao từ chối hẳn hai lần.”

Minh Anh búng ngón tay cái lên: “Trâu bò thật.”

“Thật ra mà nói, lão thích tao được đến bây giờ thì cũng trâu bò thật đó.”

“Tao nói mày trâu bò á, chứ không nói lão.”

“…”

Giấy tờ cơ bản đã ký xong, Minh Anh phân loại ra, xếp gọn trên bàn, rồi đi đến chỗ An Nhi ngồi xuống, rót một tách trà: “Ví dụ đi. Tao là con của tổng giám đốc công ty này. Mẹ tao còn là chủ tịch hội đồng quản trị. Từ khi tao vào đây làm việc, trước mặt tao người ta nể mặt, sau lưng ai biết đã nói xấu tao thành ra cái gì. Mà vậy thì sao? Tao vẫn phải làm tốt công việc của mình. Chức vụ cao hay thấp, trách nhiệm của bản thân đều phải tự gánh vác. Đá trên lưng ai người đấy tự khênh thôi. Lớn hay bé đều có sức nặng riêng của nó. Người ta nói thêm một câu, hay nói bớt một câu, cũng chẳng làm đá trên lưng mình bớt nặng được.”

Quay sang thấy An Nhi đang đăm chiêu, Minh Anh cảm thấy có vẻ vẫn chưa thông suốt đâu: “Việc tổng giám đốc Phong thích mày hay không, và việc mày có lên chức hay không, tại sao cứ phải đem đánh đồng với nhau? Nếu lão vì sợ mày bị người khác lời ra tiếng vào mà cứ ù lì mãi không suy xét đãi ngộ cho mày, thì tình cảm của lão mới gọi là hại mày thê thảm. Đằng này, lão đã làm gì không tốt chứ? Thăng chức cho nhân viên có cố gắng và nỗ lực cống hiến, sai chỗ nào? Rõ ràng là công tư phân minh. Kẻ nào nói mày ‘dùng mông thăng chức’ thì chính là kẻ muốn dùng mông nhưng không dùng được, mới đi ganh tị cái mông giá trị của mày. Mày nghĩ thử xem có đúng không? Hay do mày không đủ tự tin, cảm thấy bản thân không xứng đáng được thăng chức? Vậy thì vấn đề nằm ở mày, chứ đâu phải ở lão.”

Sao Minh Anh lại nghĩ giống như sếp tổng vậy?

Hàng chân mài An Nhi đã dần giãn ra: “Cũng có lý. Chỉ là việc lão chuyển Thanh Nga đi, rồi mang tao đặt vào đó là thế nào? Tuy tao và chị Nga không thuận thảo, nhưng làm vậy cũng quá đáng. Tao đâu phải loại người thích hưởng mối hờ từ nỗi đau của người khác. Người khác không muốn nhiều chuyện cũng phải thắc mắc đó. Thà chị Nga thăng chức, rồi tao thay bả làm trưởng phòng, thì mọi chuyện đã đâu vào đấy rồi.”

Minh Anh ngẫm nghĩ một chút rồi gật đầu: “Tao cũng chẳng hiểu lão có dụng ý gì. Thanh Nga không nói gì với mày à?”

“Không. Thái độ còn rất lạnh nhạt. Ví như tại tao mà bả mới bị điều đi. Cho nên tao mới chạy đi tìm sếp tổng.”

“Vạn Hoa cũng đã nhiều lần cải tổ, nhưng ít khi điều người sang bộ phận khác. Hay là lão có suy tính gì khác chăng? Chứ đời nào tổng giám đốc như lão lại đem chuyện tư xen vào chuyện công, trả thù một trưởng phòng bé nhỏ được? Nếu muốn, cứ trực tiếp đuổi cổ đi là xong, còn nhọc công an bày này nọ lọ chai làm gì?”

Càng nghe càng thấy Minh Anh nói rất có lý, ý chí nghỉ việc của An Nhi đã bị lung lay, như cây ngô đồng lẻ loi trước bão giông vậy.

Có điều, lời Minh Anh càng có lý thì An Nhi càng thấy mình vô lý. Vậy thì mặt mũi nào để cô đi gặp sếp tổng nữa đây? Ngày hôm qua, cô hết chất vấn lại đến khước từ tình cảm, vạch rõ ranh giới, xây bức tường thành khổng lồ giữa hai người. Giờ đây, đột nhiên chạy đến ôm chân xin lỗi lão thì có quá hèn hạ không?

Tối qua còn rất khí khái nghĩ mình ăn ngay nói thẳng nhất định không bao giờ hối hận, vậy mà dăm ba câu của Minh Anh đã khiến cô hối hận chẳng kịp nữa rồi. Biết vậy đừng kể cho nó nghe, rồi mang suy nghĩ sai lầm đó đến cuối đời cũng đỡ hơn là thấy áy náy suốt đời.

Minh Anh xem sắc mặt An Nhi dường như đã thông suốt, cô liền tiện tay dội thêm một ráo nước lạnh: “Người như tổng giám đốc Phong để ý đến một tiểu cô nương chưa trải sự đời như mày thì đúng là tội lỗi. Đã lỡ rồi, thôi thì cứ để lão chấm dứt ảo mộng đi. Mười bốn tuổi giữa mày và lão không phải gọi là xa đâu, phải gọi là xa lắm. Bắn phi thuyền bằng tốc độ ánh sáng rượt theo còn chưa nhìn thấy nhau nữa. Mày không thể trưởng thành kịp để đồng điệu với lão, mà lão cũng không cách nào hồi xuân để hợp với mày. Cho nên mày từ chối lão cũng không sai. Mày không có xứng với người ta.”

“Mẹ, mày đang an ủi tao hay đang đấm vào mặt tao vậy?”

“Mày nghĩ sao thì là vậy.”

“Nhưng…”

“Chứ ý tao đương nhiên là đấm rồi.”

“…”

Cuộc trò chuyện đầy tính triết lý nhân sinh kết thúc thì cũng là lúc Minh Anh giải quyết xong công việc. Sau đó hai người dắt nhau đến chỗ của Ngọc Lam để bàn bạc đối sách. Trước mắt đã nắm được thóp của chị em nhà họ Lâm, bây giờ phải suy nghĩ tìm cách lấy được bằng chứng để chứng minh Ngọc Lam vô tội.

Đầu giờ chiều, Vĩ Hoàng đã hẹn Hải Vinh ra gặp mặt để nói chuyện, hai người vì quá bận rộn mà đã lâu không có thời gian trao đổi về tình hình công việc.

“Cái gì? Cậu quyết định khi nào mà không cho tôi biết? Mối làm ăn cũng đã tìm được mà tôi đến nửa chữ còn chưa nghe?”

Trước thái độ bức xúc của Vĩ Hoàng, Hải Vinh đành dùng bộ mặt lạnh tanh của mình để trấn áp: “Cậu bình tĩnh lại nghe tôi giải thích đi.”

“Cậu có xem tôi là anh em không thế? Chuyện quan trọng như vậy mà không bàn bạc với nhau câu nào là sao?”

“Chẳng phải cậu bận lo vụ cháy hàng à? Tôi bớt phiền phức cho cậu mà còn trách cái gì?”

“…” Lời này có lý quá Vĩ Hoàng không cãi được. “Ít ra cũng phải cho tôi hay một tiếng chứ?”

Hải Vinh khuấy đều ly cà phê đen, tiện tay múc một viên đá cho vào miệng nhai rôm rốp, tan rồi mới chậm rãi đáp lời Vĩ Hoàng: “Việc trong tay làm mãi không vơi, tôi không có thời gian để nhớ ra mà thông báo cho cậu.”

Vĩ Hoàng vốn chỉ tức giận vì không được biết chuyện sớm một chút, chứ cũng chẳng trách cứ gì người bạn này. Ai mà không hiểu đây là lúc khan hiếm thì giờ nhất.

“Được rồi. Mọi thứ đã đâu vào đấy hết chưa?”

“Mảng công nghệ phức tạp hơn rất nhiều so với những mảng khác. Hiện tại phải cần một nguồn vốn lớn hơn nhiều lần để khởi động công ty. Kế hoạch dành cho công ty bánh kẹo coi như đổ sông đổ biển hết.” Nội dung lời nói thì nghiêm trọng, nhưng thái độ Hải Vinh chẳng nghiêm trọng chút nào.

“Chỗ tôi lần này sức cùng lực kiệt rồi.”

“Ngành công nghệ khá thu hút đầu tư. Phía Thái Hà giao dự án cho tôi cũng coi như là thuận lợi để lôi kéo những nhà đầu tư khác. Có điều để hoàn lại vốn đầu tư, e là trong hai năm đầu khó thu lại lợi nhuận về mình.”

“Cậu đã nhắm vào ai chưa?”

“Tạm thời vẫn cần chỗ công ty Núi. Anh trai của tổng giám đốc Phong là chủ công ty bất động sản lớn, từng đầu tư vào mảng công nghệ ô tô của MiFast, vốn đầu tư có sẵn rất khả quan. Đại Dương thời gian gấp rút, phía họ là ứng cử viên hàng đầu.”

Vĩ Hoàng nói chẳng nể nang: “Ứng cử viên? Cậu tự tin thật. Người ta còn chê cậu non nớt kia kìa, ở đó mà đưa người ta vào danh sách ứng cử. Người ta bỏ chạy còn chẳng kịp.”

Hải Vinh hơi cười, nụ cười ý vị thâm sâu: “Nếu tôi thành công, cậu tính gì?”

“Fuck, nói thì dễ, làm mới khó. Gã Trường Phong đó nhìn tôi chẳng thuận mắt. Cậu lại là bạn tôi, đời nào lão chịu mở lời với phía BuildingHood.” Vĩ Hoàng một mặt bất mãn.

“Cậu chỉ là danh nghĩa nhà đầu tư, ai lại ghi thù kiểu như vậy? Hơn nữa, người như Đặng Trường Phong, tôi không nghĩ anh ta là người thích quơ đũa cả nắm, giết kiến thì giết cả tổ đâu.”

Người nào đó thở dài: “Cậu quá ngây thơ hay là quá tin người? Lần rồi cháy hàng phía công ty Núi, TN đã phải tốn bao nhiêu nước bọt, đổi bao nhiêu lợi ích bù đắp mới thu xếp được. Gã Trường Phong còn chẳng thèm chừa cho tôi mặt mũi kia kìa. Gã làm sao không biết tôi có mặt trong danh sách cổ đông công ty cậu? Phần lợi mà tôi hưởng, gã đời nào chịu chi ra?”

“Cậu gây thù chuốc oán gì với anh ta thế?”

“Chả biết.”

“Được rồi. Tôi sẽ thử nói chuyện xem sao. Cậu giúp tôi đến tìm phía công ty đồ họa Destination được không?”

“Chỗ đó tôi có chút quen biết. Có điều mảng công nghệ tôi không đủ rành. Cậu hãy gửi kế hoạch chi tiết để tôi nghiên cứu trước đã.”

“Ừ. Tối nay sẽ gửi.”

Trước khi ra về, Vĩ Hoàng lại nhắc đến chuyện muốn hẹn Minh Anh ra gặp mặt, nhưng cô ấy đã từ chối thẳng thừng.

“Tôi trông đáng ghét lắm à? Sao ai cũng tránh như tránh tà thế?”

Hải Vinh lại nghĩ đến lúc Minh Anh đối với anh lạnh nhạt hờ hững, anh cũng chẳng hiểu nổi: “Làm sao tôi biết được.”

“Cậu giúp tôi hẹn cô ấy được không?”

“Để làm gì?”

“Có vài chuyện tôi cần tìm cô ấy hỏi rõ. Chỉ có Minh Anh mới hiểu.”

Tuy bảy năm trước từng là một nhóm, nhưng Hải Vinh chưa từng biết họ có bí mật chung. Trong lòng Hải Vinh cũng có suy đoán, mà chỉ là đoán mò.

“Gần đây Minh Anh cũng rất bận. Phía Ngọc Lam xảy ra chuyện, cô ấy và An Nhi đã cùng nhau đứng ra giải quyết. Cậu muốn gặp e là phải đợi.”

“Ngọc Lam gặp chuyện gì nghiêm trọng à?”

Hải Vinh thấy chuyện này không phải bí mật, nên tiện miệng nhiều chuyện kể ra.

“Quận S… Được rồi, chú tôi là Trưởng công an quận S, để tôi liên hệ xem có giúp được gì không?”

Xém chút nữa Hải Vinh đã quên mất người bạn này của mình là con nhà quan, có truyền thống quân ngũ.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.