Chúng Ta Của Sau Này...

Chương 30: Tiếc nuối



Năm ngày sau, An Nhi xuất viện.

Tiền viện phí Trường Phong đã giấu nhẹm đi, nói công ty đã chi trả toàn bộ, đó là đãi ngộ dành cho nhân viên. An Nhi chưa từng nghe qua công ty có đãi ngộ này, nhưng sếp tổng lại nói là do cô chưa từng hưởng nên chưa biết.

Ừ cũng đúng đi. Gần ba năm làm ở công ty Núi cô chưa từng bệnh tới mức phải sử dụng đặc ân này.

Đúng như lời Lý Phi đã nói, phòng thị trường thật sự mong chờ An Nhi, và đã chờ đợi mỏi mòn suốt một tuần liền.

Khi An Nhi vừa mở cửa phòng, chỉ thiếu một màn trải thảm đỏ, còn lại người nào người nấy mặt mũi rạng ngời, bắn pháo đì đùng.

“Chào mừng An Nhi trở về.” Phước Hào hô to vang vọng.

An Nhi hơi ngượng, tuy biết mọi người mong chờ cô vì điều gì, nhưng ít nhiều cũng cảm nhận được một nửa chân tình.

“Cảm ơn mọi người rất nhiều.”

Minh ca tiến lên, tặng cô một bó hoa cúc trắng, khiến cô nhớ đến bó hoa của Vĩ Hoàng đã bị sếp tổng tàn nhẫn thẳng tay quăng vào sọt rác, rồi tự mình đi mua một bó cúc hồng lòe loẹt cắm vào bình. Cắm xong lão còn nói: “Tuyệt vời.”

An Nhi bước vào trong tiếng chào mừng hân hoan của mọi người, và dĩ nhiên cái gì tốt lành quá thường có hạn sử dụng ngắn.

Nhã Trân đẩy vai An Nhi về bàn làm việc, máy tính đã được bật sẵn chờ cô nàng mở mật khẩu. Trên bàn hồ sơ chất cao gần tới mặt. Đúng là không còn chút lương tâm nào.

Không đợi An Nhi lên tiếng, Phước Hào đã ngồi xuống bên cạnh, mặt đầy áy náy:

“An Nhi, cô thông cảm nha. Việc của cô ngay cả phó giám đốc cũng không nắm rõ được, chúng tôi làm sao giải quyết được. Chứ không phải mọi người không có lòng chia sẻ với cô đâu.”

An Nhi nhìn đông ngó tây cũng không thấy trưởng phòng đâu, liền hỏi: “Chị Nga đâu rồi?”

“Giám đốc gọi chị ấy qua đó rồi.”

“Có biến gì hả?”

Nhã Trân lắc đầu kéo ghế ngồi xuống bên còn lại: “Nghe nói công ty muốn tái cơ cấu vị trí. Dạo này chị Nga cứ lên phòng giám đốc điểm danh, không biết là bị điểm chỉ hay là được thăng quan tiến chức nữa.”

Nghe đến đây An Nhi à một tiếng, dĩ nhiên là thăng chức rồi. Thanh Nga tuy tính tình hơi khó ưa, nhưng cũng không phải người vô dụng. Trước khi cô đến đây cô ấy đã làm trưởng phòng hơn bốn năm, cũng đã đến lúc được bổ nhiệm vào vị trí cao hơn rồi.

Vậy thì khi đó ghế trưởng phòng thị trường sẽ trống, chẳng biết ai sẽ là ứng cử viên sáng giá đây?

Sau một tuần nghỉ dưỡng, An Nhi cũng rất hào hứng với công việc. Cô nàng khởi động tay chân, bắt tay vào làm ngay cho nóng.

Đầu tiên là soạn giấy tờ ngắn hạn làm trước, sau mới đến hồ sơ dài hạn. Tiếp theo là hợp đồng hợp tác, hợp đồng sản xuất, hợp đồng xuất khẩu, mỗi cái đều phải được kiểm tra tỉ mỉ trước khi giao lại cho người khác đi ký. Sau đó là một vài kế hoạch và báo cáo thương vụ, hầu hết đều là những phi vụ mà An Nhi đã ký thành công, đang trong quá trình triển khai và thực hiện. Cô là người lập kế hoạch, xin ý kiến thông qua và đàm phán với đối tác, quy trình làm việc cô là người dõi theo sát nút, cho nên ngoài cô ra thì người khác không ai làm được.

Sự trở lại của An Nhi khiến phòng thị trường náo nhiệt trở lại. Cô cứ như năng lượng tích cực để bộ máy vận hành tốt hơn. Chẳng phải có cô thì họ mới siêng năng làm việc, mà bởi vì thái độ làm việc của cô ảnh hưởng rất lớn đến mọi người. Sự năng nổ của cô giúp họ giảm bớt sự xao nhãng.

Gần đây mọi thứ tiến hành thuận lợi, Hải Vinh đã yên tâm phần nào. Trụ sở công ty cơ bản đã bước vào giai đoạn cuối cùng, tuần sau là có thể tiến hành xác nhận bàn giao công trình.

Phía công xưởng cũng đang thi công thuận lợi, dự kiến thời gian hoàn thành là sau trụ sở công ty một tuần.

Mấy ngày qua Vĩ Hoàng bận rộn giải quyết vụ cháy hàng, Hải Vinh không muốn làm phiền nên chưa thông báo về tiến trình của hai công trình kia. Tiền trong tay do Vĩ Hoàng chuyển cũng sắp cạn rồi, Hải Vinh phải suy nghĩ xoay nguồn vốn mới.

Phan Thanh hôm qua đã liên lạc với Hải Vinh để nói về hồ sơ ủy nhiệm vay tiền đang bị dòm ngó. Bởi vì người tên Phan Thanh trong thời gian ngắn đã vay quá nhiều, từ đứng tên đến ủy nhiệm. Bọn họ cho rằng đó là dấu hiệu mờ ám, cho nên sắp tới e là Phan Thanh không thể quay vòng vốn giúp Hải Vinh được. Tin này tuy là tin buồn, nhưng Hải Vinh cũng đã lường tước, cũng không thấy lo lắng cho lắm. Tiền anh nợ Phan Thanh đã nhiều, anh chẳng muốn nợ anh ta thêm nữa. Không khéo người phải ra đường là Phan Thanh chứ không phải là anh.

Trước đó, Hải Vinh đã tìm được một nguồn vốn mới, muốn cùng anh ta thương lượng. Thế nhưng người ta vừa nghe tới Đại Dương là đã bỏ chạy, cho anh leo cây hai tiếng đồng hồ. Hải Vinh vừa giận vừa cười, cũng khó trách được người ta.

Hôm nay anh đã tìm được một nhà đầu mới, so với người đã bỏ chạy có kém hơn một chút, nhưng họ vẫn có lòng tin ở anh. Khi Hải Vinh bàn bạc xong định ra về, đúng lúc lại gặp được vị luật sư giúp anh làm hồ sơ ủy nhiệm hôm bữa. Anh ta vừa thấy anh thì lập tức bắt lấy:

“Anh Vinh đúng không? Sao tôi chẳng liên lạc được với anh thế?”

“Gần đây khá bận. Anh đang đi gặp khách hàng à?”

Luật sư ngó xung quanh xem thử, có lẽ khách hàng vẫn chưa đến nên anh ta đặt mông xuống đối diện Hải Vinh, thái độ rất niềm nở:

“Dạo này anh đã tìm được người bao nuôi chưa?”

“…”

Vị luật sư ngưng đùa giỡn, giở mặt nghiêm túc ra: “Nghe Phan Thanh nói anh gặp khó khăn trong việc tìm nhà đầu tư.”

“Đúng là có chuyện này.”

“Trong tay tôi có đầy đủ hồ sơ của anh, cảm thấy anh rất thích hợp với một doanh nghiệp lớn đang phát triển về hướng ứng dụng công nghệ mới trong sản xuất.”

Ở đời lại có chuyện may mắn đến như vậy hay sao? Hải Vinh khá dè chừng, lại bị luật sư nhìn ra: “Tôi là bạn của Phan Thanh, Phan Thanh tin anh được thì tôi cũng tin anh được. Tôi hiện đang làm luật sự cố vấn cho họ, nên mới biết cái hiện giờ họ cần là gì.”

“Anh hãy nói ra nghe thử đi.” Hải Vinh nhận định rõ người trước mặt là có lòng giúp đỡ, liền cởi bỏ lớp đề phòng.

Đã là ngày thứ năm Minh Anh không đến công ty làm việc. Gần đây rảnh rỗi chẳng làm gì, cô đã tranh thủ đến giúp Hải Vinh cải tạo căn nhà một chút. Sẵn tiện sắm sửa thêm ít đồ, biến cái nhà kho của anh thành một căn nhà thật sự.

Tủ lạnh đầy đủ thức ăn, nhà bếp cuối cùng cũng đã được dùng đến. Nhà cửa gọn gàng ngăn nắp. Nhà sạch thì mát, bát sạch ngon cơm, anh về cũng có chỗ ngã lưng thoải mái.

Bên cạnh đó cô cũng lấp đầy tủ quần áo trong phòng ngủ, giải phóng một vài cái áo đã có dấu hiệu ‘cầu số lên’ của anh. Vỏn vẹn chỉ trong một ngày. Khi Hải Vinh về đến, còn tưởng đã đi nhầm nhà.

Hai ngày trước mẹ Phương hay tin Minh Anh đình công, bà không mắng cũng không la, chỉ đến hỏi cô lý do vì sao, rất bình tĩnh nghe cô trình bày. Sau cùng mẹ Phương nói: “Con dành thời gian này để nghỉ ngơi đi.”

Minh Anh cười khì khì: “Dù gì con cũng phải về. Gần đây Phạm Nguyên rục rịch khởi động dự án mới, sợ cha lại bỏ tiền đầu tư.”

“Để ổng tự làm tự chịu đi.”

Nói thì dễ, nguồn vốn này mà đem đầu tư chẳng biết bao giờ mới lấy lại được. Có được quan hệ tốt, lại chẳng được miếng ăn, lợi ích chính chỉ thuộc về một phía. Còn lâu Minh Anh mới để Phạm Nguyên được như ý.

Mấy ngày này Minh Anh thường đến nhà Hải Vinh để nấu cơm, không để anh ăn cơm ngoài nữa. Hôm nay cô đi chợ sớm, dự định sẽ làm món sườn ram mà Hải Vinh thích nhất. Minh Anh cảm giác mình đang rất dại trai.

Đang mãi mê thái thịt thì nhận được cuộc gọi của Đình Dĩ, vừa bắt máy đã nghe anh khẩn trương ở đầu dây bên kia:

“Minh Anh, em chịu mở điện thoại rồi.”

“Anh tìm em có chuyện à?”

“Gần một tuần nay anh không liên lạc em được nên thấy lo. Em đang ở nhà phải không?”

Minh Anh đoán Đình Dĩ muốn đến giải thích với cô về chuyện ngày hôm đó, cô lập tức từ chối: “Anh muốn bàn về chuyện đó à? Thật ra cũng không cần đâu. Anh có làm hay không tự bản thân anh biết, không cần giải thích với em làm gì.”

Cô thẳng thắn đến mức Đình Dĩ cảm thấy khó chịu: “Em không nể mặt anh vậy à?”

“Em đặc biệt nể mặt anh nên mới nói như vậy. Hay anh muốn em giả tạo lấy lòng anh?”

“…” Anh quả thật là bó tay với cô luôn.

“Nếu không có gì quan trọng thì em cúp máy nhé?”

Đình Dĩ thở dài vào điện thoại, sau cùng vẫn thừa nhận: “Anh xin lỗi. Anh không nghĩ chú sẽ tức giận với em. Anh đã giải thích từ trước, nhưng chú không nghe lời anh nói.”

“Việc công ty do cha em làm chủ. Sau này có việc gì anh cứ trực tiếp tìm ông ấy.”

Đến mức tuyệt tình như vậy rồi à? Đình Dĩ không cam tâm nói: “Phạm Nguyên và Vạn Hoa độc lập phát triển. Hợp tác về mặt sản xuất và xuất khẩu là bước tiến để khẳng định địa vị trên thị trường. Sản phẩm mới chắc ăn phải do Vạn Hoa phát triển. Em từ chối như vậy sẽ ảnh hưởng rất lớn đến quan hệ hợp tác.”

“Hợp đồng vẫn còn giá trị pháp lý. Đã khẳng định từ đầu Vạn Hoa có quyền từ chối các sản phẩm không phù hợp. Hơn nữa rủi ro của sản phẩm lần này khá lớn, em làm vậy để giữ lại hòa khí cho đôi bên.” Tránh để khi xảy ra sự việc ngoài ý muốn lại đổ lỗi cho nhau, đôi bên đều mất mặt.

“Sao em có thể chắc chắn được sản phẩm lần này không thành công?”

“Bản phân tích nằm trong tay anh.”

“…” Anh muốn dựa vào thành công của sản phẩm này để ngỏ lời với cô, không nghĩ cô lại từ chối ngay bước đầu. “Anh đến tìm em được không?”

“Ngại quá, em đang bận, không có ở nhà.”

“Em không đến công ty nữa à?”

Đến chứ, chỉ là: “Không phải hôm nay.”

“Em đang ở đâu? Anh đến tìm em được không?” Anh thật sự nhớ cô đến điên rồi.

Minh Anh biết Đình Dĩ là người cố chấp, nhưng cô vẫn còn giận: “Có chuyện gì không thể nói qua điện thoại được sao?”

“…” Đình Dĩ im lặng hồi lâu, giọng anh khàn khàn: “Anh rất muốn gặp em.”

Vừa đúng lúc Hải Vinh đi công việc trở về, anh nhấc điện thoại của Minh Anh lên: “Em nghe điện thoại đi, để anh nấu cho.”

Minh Anh hơi cười, đây rõ ràng là cố ý: “Tay em dơ rồi, anh cầm hộ em đi.” . ????ha????h ????hất tại { t????????m t????????y????????.V???? }

Đình Dĩ nghe bên kia nam nữ nói chuyện thân mật, lẽ nào cô đã có bạn trai? Trong lòng anh chấn động, vẫn cố tỏ ra bình tĩnh: “Em không phải đang không ở nhà sao?”

Minh Anh đưa miệng lại gần điện thoại: “Em bận rồi, chúng ta nói chuyện sau nhé.”

“…”

Đình Dĩ đứng ở cổng Tân Minh, trong lòng vừa hụt hẫng vừa tức giận. Anh ở bên cạnh Minh Anh bấy lâu, cũng chẳng biết cô đã có người trong lòng. Người đàn ông đó rốt cục là ai?

Điện thoại vừa tắt, Hải Vinh cũng bày ra vẻ mặt khó coi. Đúng lý là có chuyện vui, nhưng bây giờ thì không vui nữa.

“Anh sao thế? Công việc không thuận lợi à?” Vốn dĩ muốn chọc ghẹo anh một chút, hỏi anh ‘Không phải có việc phải đi à?’, nhưng cái bản mặt đó đã đủ méo mó như bánh phồng chiên rồi, cô không muốn đổ thêm dầu đâu.

Hải Vinh tựa người vào tường, ngắm nhìn cô, không trả lời.

Thấy có gì đó không đúng, Minh Anh quay đầu thì bắt gặp bộ mặt đần thối của anh: “Sao vậy? Ai lừa tiền anh hả?”

“Không có gì.”

“Vậy anh nhìn em như vậy làm gì?”

“Giám đốc Dĩ tỏ tình với em à?” Trước đó hai người nói gì anh không nghe thấy.

“Không có.”

“Anh ta từng tỏ tình với em chưa?”

“Chưa từng.”

“…”

“Sao thế? Anh ghen à?”

Hải Vinh xì một tiếng, anh đâu có tư cách đó. Minh Anh nhìn theo bóng lưng lãnh đạm của anh đang đi vào phòng khách, bĩu môi: “Ấu trĩ.”

Một buổi sáng chỉ giải quyết được một phần ba công việc, An Nhi đã mệt bở hơi tai. Chỉ một ca phẫu thuật cắt ruột thừa thôi đã khiến cô yếu đi nhiều. Bình thường cô còn có thể làm việc xuyên suốt mà không mảy may nhức mỏi, bây giờ thì vai hay eo đều đau.

Thanh Nga họp cả buổi sáng, đến giờ cơm trưa mới về lại phòng thị trường. Biểu cảm trưởng phòng thoải mái, ghé qua bàn làm việc của An Nhi hỏi thăm mấy câu. Cứ nghĩ trưởng phòng lại xách mé cô nghỉ việc quá lâu, công việc tồn động sẽ làm cho đáng đời, không ngờ chị ta lại như thay đổi 180 độ:

“Cố gắng lên nhé. Nếu cần giúp đỡ thì vào phòng gọi chị.”

An Nhi thất kinh, thà mẻ mắng cô còn hơn, cứ cái kiểu dịu dàng nho nhã này thấy ớn quá. Trước cơn bão bầu trời thường rất đẹp, cô rất sợ.

“Đây vốn là việc em phải làm mà.”

Thanh Nga không đáp lại, chỉ mỉm cười quay đi. Chưa được ba bước đã quay lại: “Đi ăn cơm trưa đi.”

Một lần nữa, An Nhi thấy lạnh sống lưng. Lẽ nào chuyện sếp tổng thích cô cả công ty đều biết, đến cả trưởng phòng cũng phải hạ mình lấy lòng cô? Cứ đà này, cô sẽ chẳng thể trụ lâu được đâu.

Làm đúng thì được khen, làm sai thì bị mắng, cô rất hài lòng với quan điểm này. Trước nay cô làm việc luôn đề cao chân lý này. Vậy mà bây giờ chỉ vắng mặt vài bữa, mọi thứ dường như thay đổi đến chóng mặt.

Điều An Nhi lo sợ đã dần trở thành sự thật rồi sao?

Sau khi trở lại với công việc, không chỉ có An Nhi là bận rộn, mà tổng giám đốc như Trường Phong cũng bận đến đầu tắt mặt tối. Anh vì đến bệnh viện chăm sóc cô đã hủy rất nhiều cuộc hẹn xả giao, bỏ qua nhiều hoạt động thương nghiệp quan trọng, bây giờ phải bù lại.

Từ sáng sớm sếp tổng đã đến công ty sắp công việc và mở một cuộc họp ngắn với các ban giám đốc, triển khai vài ý chính trong hoạt động kinh doanh sắp tới. Sau đó thì biến mất không thấy tăm hơi.

Phan Thanh cùng với giám đốc của công ty TN bàn về việc bồi thường vụ cháy hàng, đến hôm nay đã đi đến bước thỏa thuận cuối cùng.

Vĩ Hoàng vì để thể hiện thành ý, cũng không kỳ kèo người anh gặp là tổng giám đốc hay trợ lý, anh chỉ mong nhanh chóng đạt được thỏa thuận để tập trung giải quyết hậu quả.

Kết quả điều tra đã có, bây giờ không thể đợi chờ phía luật pháp phán quyết bồi thường, anh phải nhanh chóng khắc phục vấn đề trước, sau đó mới tính đến bước nhận tiền đền bù.

Phan Thanh không kịp ăn cơm trưa đã chạy xuống sảnh đón giám đốc Lâm rồi cùng anh lên phòng chờ ở tầng ba để bàn việc.

Thang máy vừa mở cửa, Vĩ Hoàng nhìn thấy An Nhi đang định bước vào, khiến anh bất ngờ mà chậm một nhịp.

“An Nhi? Em mang hồ sơ cho tổng giám đốc à?” Phan Thanh bước ra ngoài, thân thiện chào hỏi cô.

“Đúng vậy. Chỗ này cần sếp tổng ký một cái tôi mới mang xuống phòng hành chính được.”

Phan Thanh chìa tay nhận lấy, xem thử rồi nói: “Cái này em mang cho phó tổng ký cũng được.”

“Phó tổng cũng không có ở công ty.” Lão phó tổng cứ như oan hồn thoắt ẩn thoắt hiện, muốn tìm lão còn khó hơn tìm sếp tổng nữa.

Phan Thanh giữ lấy hồ sơ: “Em cứ để ở chỗ tôi. Khi sếp tổng về tôi sẽ xin chữ ký rồi mang xuống phòng hành chính giúp cho.” Anh biết công việc cần An Nhi rất nhiều.

Vĩ Hoàng yên lặng hồi lâu, đợi khi họ nói xong chuyện anh mới lên tiếng hỏi han: “Em khỏe rồi hả?” Mấy ngày này anh đều đến ở cửa phòng bệnh, đặt ở đó một bó cúc trắng. An Nhi không hề biết, bởi tất cả đều đã bị Trường Phong ném đi. Tỉ cô mà biết, sẽ ví hành động của Vĩ Hoàng như đi viếng mộ vậy.

An Nhi gật đầu: “Tôi mới xuất viện hôm qua.”

“Sao không nghỉ ngơi vài bữa nữa đã vội đi làm rồi?”

“Tôi khỏe rồi nên mới đi làm.” Dừng một chút An Nhi lại hỏi: “Ngọc Tư gần đây không ở trong nước hả? Sao tôi không liên lạc được với cậu ấy?”

Thái độ Vĩ Hoàng lập tức sượng ngắt, anh cũng đã không liên lạc được với Ngọc Tư kể từ ngày hôm đó.

“Đúng vậy, cô ấy không… ờ không ở trong nước.”

“Khi nào Ngọc Tư về?”

“Tôi cũng không biết.”

An Nhi thật không hiểu người như Vĩ Hoàng làm bạn trai kiểu gì. Chuyện của bạn gái cũng không nắm rõ, thì còn quan tâm chuyện gì nữa chứ? Hay là do cô chưa yêu đương nên đã bị lạc hậu, nam nữ bây giờ yêu nhau thì không cần sớm tối chuyện trò nữa à?

Nói xong chuyện, cô bước vào thang máy. Trước khi cửa đóng lại, trong thoáng chốc Vĩ Hoàng đã ngoáy đầu nhìn cô, ánh nhìn tiếc nuối.

Tại sao lại tiếc nuối? An Nhi không hiểu, tại sao cô lại nhận ra đó là ánh nhìn tiếc nuối? Anh tiếc nuối gì cô?


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.