Chúng Ta Của Sau Này...

Chương 3: Bàn công việc



Minh Anh lắc đầu lùi lại mấy bước, đường phố giờ này vắng tanh, giữa đoạn ngã ba này chỉ còn lại hai người, sương đêm cũng bắt đầu buông xuống. Cô nhìn kỹ người trước mặt, hóa ra là người quen, ban đầu cô còn tưởng cô nhìn nhầm. Cớ gì buổi sáng vừa nhắc thì buổi tối lại gặp ngay cơ chứ, sống thế này thì cũng linh quá rồi còn gì.

Cô chần chừ một hồi mới lên tiếng phá vỡ sự gượng gạo của không khí nãy giờ:

“Tôi đưa anh đi bệnh viện nhé.”

Hải Vinh không trả lời ngay mà nhìn cô, ánh mắt có chút xa lạ, lúc sau mới nói:

“Tôi tự đi cũng được.”

Minh Anh hơi khó xử, gặp lại nhau trong tình cảnh này thì có hơi kỳ cục, cũng không tiện nhắc lại kỉ niệm xưa. Cô nàng cười trừ một cái rồi nói:

“Vẫn nên để tôi đưa anh đi. Sẵn tiện bồi thường luôn.”

Hải Vinh cười bằng gương mặt đầy máu: “Không cần đâu. Tôi gọi người đến đón là được. Nếu em bận cứ đi trước đi.”

Minh Anh ngẫm nghĩ một lát, quá tam ba bận, nói hai lần rồi không chịu thì thôi, cô cũng không phải là người biết kiên nhẫn. Vả lại ai mượn ban nãy anh ta không xuống xe từ sớm, rõ ràng là có ý tránh mặt, không muốn gặp cô đây mà. Đã thế thì kệ luôn đi, sống chết có số.

“Được, xin lỗi đã làm anh ra nông nỗi này.” Cô nhặt chiếc giày cao gót lên mang vào chân đàng hoàng rồi đi lại chỗ xe mình, lục tìm trong túi xách một tờ danh thiếp nhỏ đưa anh: “Đây là phương thức liên lạc của tôi, nếu anh muốn tính chuyện bồi thường thì cứ liên hệ, tôi rất vui lòng.”

Hải Vinh đưa tay cầm lấy, liếc qua một cái rồi cất vào túi quần: “Được rồi, em về trước đi. Khuya lắm rồi, nghe nói đường này khá nguy hiểm.”

Minh Anh mặt không biểu cảm, quay người leo lên xe, chạy được mười mét thì lùi lại ngay chỗ Hải Vinh, hạ kính xe:

“Lần cuối, mau leo lên xe tôi đưa đi bệnh viện.” Cô chỉ là sợ bản thân áy náy, đêm về khó mà ngon giấc thôi.

Người bạn cũ này của cô cũng không phải loại người chịu nghe lời, đưa tay vào túi móc điện thoại ra bấm số, sau lại chìa màn hình điện thoại ra trước mặt cô, bên trên hiển thị ‘Đang gọi Trợ lý Thanh’. Cô hơi bĩu môi, bày ra biểu cảm ‘Được thôi, không cần thì tôi đi’, thế là một đường phóng xe đi mất.

Người ở lại vẫn đứng đó, nhìn theo bóng xe của cô khuất dần trong màn đêm, trên môi hiện lên một nụ cười đầy ẩn nhẫn.

“Đến ngã ba 323 đón tôi, bị tai nạn rồi.”

“Cái gì? Mới về đã bị tai nạn, anh ăn gì mà may thế?”

Hải Vinh thở dài: “Không phải ăn cứt là được rồi.”

“…”

Dù thế nào thì An Nhi cũng không yên tâm người bạn của mình, nên bản thân tuy vừa mới bị đụng xe cũng phải tìm bạn của mình hỏi trước:

An Nhi: ‘Mày về nhà chưa Minh Anh?’

Ngọc Lam: ‘Tao ngủ được ba giấc rồi mà tụi mày vẫn chưa về nhà hả?’

An Nhi: ‘Tao vừa mới về tới.’

Qua mười phút hơn vẫn không thấy Minh Anh trả lời, An Nhi lại nói:

An Nhi: ‘Ủa, con Minh Anh đâu? Đã nói cướp giật nhiều lắm mà giờ này còn chưa về à?’

Ngọc Lam: ‘Có khi nào nó đang ngồi tâm sự với cướp không?’

An Nhi: ‘Tào lao quá đ*.’

Minh Anh: ‘Đây, vẫn còn sống.’

An Nhi: ‘Trễ quá.’

Minh Anh: ‘Bị tai nạn.’

An Nhi và Ngọc Lam đồng loạt nhấn cuộc gọi nhóm, vừa bắt máy đã thấy Minh Anh đang ngồi trong phòng tắm:

An Nhi: “Mày bị tai nạn trong nhà vệ sinh à?”

Ngọc Lam: “Táo bón hay gì?”

Minh Anh thở dài: “Không có. Đ*, tao đụng xe.”

An Nhi: “Tao cũng mới đụng xe.”

Ngọc Lam: “Ủa hai đứa mày đụng nhau hả?”

An Nhi: “Mày có điên không con kia?”

Minh Anh tỏ vẻ nham hiểm: “Tụi mày đoán coi tao vừa gặp ai?”

An Nhi: “Không phải Diêm Vương là mừng rồi.”

Minh Anh: “…” Coi có điên không chứ? Ừ thì mất cả hứng kể chuyện.

Hôm sau đi làm, Ngọc Lam tìm mãi cũng không thấy Phương Nghi, hỏi qua nhân viên mới biết cô ấy đã theo lời cô nói mà đi gặp người bạn cũ làm ở chi cục thuế kia của cô.

Ngọc Lam ngồi vào bàn tiếp tân, mang điện thoại ra bấm, xem qua danh thiếp của người bạn cũ kia. Trước nay cô không có nhiều bạn bè,hồi còn đi học cũng không xã giao nhiều, cũng có thể là do cô có hơi hướng nội, ngại tiếp xúc với xã hội. Nguyên nhân chủ yếu chắc là do cô sợ phải vướng vào các mối quan hệ không tốt đẹp, vừa ảnh hưởng tâm trạng vừa ảnh hưởng công việc, nên trước nay ngoài Minh Anh và An Nhi, cô không chơi chung với ai nữa.

Phương Nghi trước đây là bạn cũ của chị cô, trùng hợp thế nào cả hai lại làm chung một nghề, sau này thấy hợp nên hợp tác làm ăn chung. Đã được mấy năm cũng rất yên bình, chưa từng có xích mích hay tranh chấp gì. Hoặc là do bản tính Ngọc Lam chịu nhường nhịn, không muốn làm mọi chuyện trở nên khó xử, nên chuyện nhỏ đều bỏ qua hết luôn.

An Nhi chạy đến ngã tư đêm qua thì nhìn thấy cái biển số xe nằm lăn lốc ngoài đường, liền nhớ đến chiếc xe bị cô đụng trúng, dãy số cũng rất quen, ’30V – 123.59′. Vài giây hồi tưởng thì có thể xác định đây là của chiếc xe đó. Hay quá luôn, đụng nhẹ một cái rơi cả biển số xe, may mà xe cô không bị hư hao gì.

Cô không để tâm gì nhiều, một đường thẳng tiến đến công ty TN, hôm nay nếu còn không diện kiến được vị tiên sinh này, cô thề sẽ không về nhà.

Cô đỗ xe ở cổng công ty, mang theo một tập hồ sơ chạy vào, ghé qua bàn tiếp tân:

“Xin chào, tôi là người của công ty cà phê Núi, tôi đến để gặp ngài giám đốc Lâm.”

“Xin lỗi cô, quy định của giám đốc Lâm là không gặp đối tác nữ.”

Trên đầu An Nhi xếp ngay ngắn ba vạch đen, rủa thầm trong bụng không biết bao nhiêu mà nói.

“Vậy còn trợ lý Thành thì sao?”

“Xin lỗi, chúng tôi không được thông báo về lịch trình của trợ lý.”

An Nhi nặn ra một nụ cười thân thiện: “Vậy hôm nay giám đốc Lâm có đến công ty không?”

“À có. Nhưng cũng không thể gặp cô được.”

“…”

Quá đáng đến thế là cùng. Cô trưởng phòng Thanh Nga kia chắc ăn là muốn dựa vào chuyện lần này mà vùi dập cô với giám đốc, sau đó bản thân sẽ nhảy ra làm người cứu cánh, khuyên giải với giám đốc bỏ qua cho sự sai sót và yếu kém của cô. Đồng nghiệp với nhau thôi mà, huống hồ cô còn là nhân viên dưới trướng của cô ả, cô đạt thành tích thì cô ả cũng được khen, cớ gì phải chèn ép cô đến thế. Lý lẽ của người hẹp hòi thật là khó hiểu.

“Giám đốc của các cô trước nay có gặp qua đối tác nữ nào chưa?”

Tiếp tân quả quyết lắc đầu: “Chưa.”

“…” Đây là do bị dị ứng với phụ nữ, hay là bạn trai anh ta quản quá nghiêm thế?

An Nhi đi đến cái bàn ngoài sảnh chờ ngồi xuống, suy nghĩ làm sao đột nhập vào tầng trên để chạy đi tìm giám đốc Lâm. Bây giờ đến mặt của anh ta cô còn chưa được biết qua, nếu có đứng trước mặt cô cũng tưởng là không khí.

Cô mở điện thoại, gọi cho trưởng phòng Thanh Nga:

“Chị Nga, chị có ảnh của giám đốc Lâm không? Em không gặp được anh ta.”

Đầu dây bên kia nói chuyện rất hời hợt: “Chị không có. Em hỏi tiếp tân đi.”

“…” Nghiệp dư đến mấy cũng biết hỏi tiếp tân mà, chẳng qua là người ta không nói nên mới tìm ả thôi, nếu không còn cần tìm để nghe cái giọng điệu châm biếm của ả chắc. “Em cúp máy đây.”

An Nhi tâm tình không tốt, ngồi thơ thẫn ở sảnh chính, mắt đảo qua đảo lại giữa những người đang ra vào, đi lại trong công ty, biết đâu giám đốc Lâm là một trong số những người đó. Người có tam quan không bình thường thì ngoại hình chắc cũng không bình thường, thấy ai nhìn lạ một chút thì chạy đến, hên thì đúng, xui thì thôi.

Sáng sớm đi làm, Minh Anh vì suy nghĩ về chuyện tối qua mà cả đêm không ngủ được. Hải Vinh lúc đi không nói một lời, khi về cũng chẳng thông báo một câu, ngày xưa rõ ràng rất tốt mà, không hiểu lý do vì sao khiến anh ta trở nên như thế, hai người bây giờ như chưa từng quen biết.

Suy nghĩ rất lâu, Minh Anh liền chạy đến gõ cửa phòng làm việc của cha mình, không đợi ông ấy lên tiếng mà đi thẳng vào luôn:

“Con có chuyện này muốn hỏi cha.”

Tổng giám đốc Văn đuổi khéo trợ lý của mình ra ngoài rồi vui vẻ tiếp chuyện với con gái:

“Ngồi xuống đi.”

“Lúc trước vì sao công ty Đại Dương rút vốn khỏi Vạn Hoa vậy cha? Con nhớ hợp đồng chưa hết hạn.”

Thái độ ông Văn thay đổi, có chút khó nói:

“Chuyện cũng lâu rồi, con nhắc lại làm gì?”

“Sau chuyện đó con không còn nghe tin tức gì về gia đình họ Dương nữa. Có phải xảy ra chuyện gì không?”

“Chuyện nhà người ta mình quan tâm làm gì?”

“Cha đâu phải không biết lúc đó anh em nhà họ là bạn của con.”

“Chuyện tin đồn sản phẩm lỗi đã xử lý xong chưa?”

Minh Anh vẫn rất cố chấp, gương mặt nghiêm nghị mà nói: “Tối qua con gặp Hải Vinh.”

Ông Văn hơi bất ngờ, sau đó lại quay về dáng vẻ thản nhiên:

“Nó về nước rồi à?”

Cô cười ẩn ý, ánh mắt dò xét nhìn cha mình: “Hóa ra cha cũng biết chuyện anh ấy đi nước ngoài.”

Ông Văn không trả lời, Minh Anh lại không cam tâm mà hỏi tiếp:

“Có phải công ty chúng ta và Đại Dương có tranh chấp không?”

“…”

Minh Anh thấy dáng vẻ của cha cô chắc là không có ý định sẽ nói rõ mọi chuyện cho cô, cô thở dài, rồi quay người đi ra ngoài, trước khi đóng cửa còn nói bồi lại một câu:

“Con xử lý xong rồi. Cha ký tên đóng dấu là có thể công bố.”

“Ừ.”

Ngọc Lam mang theo sự bồn chồn chờ đợi chị Phương Nghi về Spa báo cáo tình hình, nhưng kết quả lại nhận được điện thoại của cô ấy:

“Lam ơi, chị nói em nghe nè. Người bạn này của em cái nết rất ư là dễ thương nha.”

“Vậy người ta có giúp mình không?”

“Dễ thương lắm mà cũng dễ ăn đấm nữa.”

“…”

“Em mau đến quán cà phê ở đường 66 đi, chị mệt mỏi quá.”

Ngọc Lam nghe có vẻ tình hình không ổn, nên cũng muốn thoái thác: “Chị còn nói không xong, em đi thì có được gì đâu.”

“Người ta nói muốn để bạn cũ nói chuyện.”

“…”

Ngọc Lam hít một hơi thật sâu, chuyến này phải đi thật rồi. Từ trước đến nay mấy việc xả giao hay gặp khách hàng đều là Phương Nghi ra mặt, cô chỉ ở bên trong tính toán sổ sách, không lú mặt ra ngoài. Lần này không biết là người bạn nào lại nhớ nhung cô thế này.

Trước khi đi, cô gọi điện thoại hỏi Minh Anh trước:

“Ê cái người làm ở chi cục thuế là ai vậy? Tao không nhớ bạn mình có ai tên Lộc hết.”

Minh Anh ngẫm nghĩ một lát rồi nói: “Hồi đó mày có để ý đâu mà biết. Đó là cái người ngồi ở bàn gần cuối tổ của mày.”

“Có giao tình gì với mày không?”

“Không có.”

“Với tao?”

“Sao tao biết được?”

“Tao nhờ chị Nghi đi gặp, người ta nhất quyết phải là tao mới được.”

“Hay do chỉ không đủ đẹp.”

“…”

“Mày cứ đi đi, coi thử thế nào. Theo trí nhớ của tao thì hồi đó người ta cũng có thiện cảm với mày.”

“Tao có chơi với ai ngoài tụi mày đâu mà thiện cảm.”

“Ai bảo mày đẹp? Chỉ cần đẹp là có thiện cảm liền, không cần chơi chung.”

“…” Ừ cũng không thu hoạch được thông tin gì bổ ích.

Về phía An Nhi, cô ngồi nhìn từng người ra vào trong công ty, nhìn đến hoa cả mắt, vẫn không thể nhìn thấy ai có dán chữ ‘giám đốc Lâm’ lên mặt. Ở đây đều là người phàm trần, chẳng có ai mang dáng vấp của người cõi trên như thế. Cô ngáp ngắn ngáp dài, thầm nghĩ ngồi đợi thế này cũng không phải là cách, đành phải giở trò mới được.

Cô chạy lại bàn tiếp tân, bày ra dáng vẻ bất đắc dĩ:

“Này cô. Thật ra tôi là em gái của giám đốc Lâm mới ở nước ngoài về. Tôi định cho anh ấy bất ngờ nên mới chạy đến đây. Cô có thể chỉ tôi phòng làm việc của anh tôi được không?”

Nhân viên tiếp tân ngờ vực nhìn cô, ánh mắt tám phần là không tin:

“Cô đùa tôi hả? Ban nãy thì là đối tác, quay đi một cái là thành em gái. Cô quay cái nữa có khi thành vợ giám đốc chúng tôi luôn rồi.”

“…” Đúng là tiếp tân, mồm mép kinh quá.

“Giám đốc không thích gặp đối tác nữ, cô cố gắng cũng vô dụng thôi.”

“…” Đúng là hết cách luôn.

Thôi thì cứ tìm cách lên được lầu trên trước, rồi mới đi tìm phòng làm việc của tay giám đốc quái gỡ đó sau.

“Công ty cô có phòng y tế không? Tôi đợi tới chóng mặt, hạ đường huyết luôn rồi.”

“Bệnh viện ở ngay bên kia đường.”

“…” Mẹ, có cần tuyệt tình như thế không?

An Nhi nhận thấy tình hình không ổn, chỉ còn cách ôm đồ đi về, rồi ném lại cái danh thiếp cho trưởng phòng, thương vụ này bà đây không thèm làm nữa. Hoa hồng có cao đến đâu cũng không bù đắp được sự nhọc lòng của cô. Huống hồ cái tay giám đốc kia không phải người phàm, người trần như cô không tiếp nổi.

Cô mang lại túi xách, cầm hồ sơ chạy ra hướng cửa, vừa đúng lúc có một chiếc xe đỗ lại, trên xe có một tiểu tiên nữ bước xuống, nhìn trước ngó sau chỉ có một chữ ‘Sang’. Cô đứng đơ vài giây, mới nhận ra đây là bạn học cũ của cô ở đại học, năm đó còn có giao tình rất tốt đẹp nữa. Cô nàng kia vừa bước xuống xe, nhìn thấy An Nhi liền nhận ra cô, rất chủ động đi đến chào hỏi:

“An Nhi? Là cậu hả?”

“Mình còn tưởng cậu quên mình luôn.”

Ngọc Tư mỉm cười xinh đẹp, nét đẹp thanh thoát khiến người đối diện như được rửa mắt:

“Lâu lắm rồi không gặp, cậu đến công ty mình làm gì thế?”

“Cái gì? Đây là công ty của cậu hả?” An Nhi như mở cờ trong bụng.

Ngọc Tư cười cười: “Mình đang làm việc ở đây thôi. Giám đốc ở đây là người yêu của mình.”

“Giám đốc… Lâm hả?”

Ngọc Tư hơi ngạc nhiên: “Sao cậu biết?”

Còn tưởng tiên sinh cõi trên kia và trợ lý là tình nhân, ai ngờ được lại có cô người yêu như hoa hậu ngay đây. Hèn gì không thèm gặp người khác giới, hóa ra không còn ai đủ tầm nhảy được vào mắt gã ta nữa. An Nhi không giấu nổi niềm vui, liền bợ đít cô nàng:

“Ngại quá, lâu ngày gặp lại mà đúng lúc mình đang có việc khó. Mình đang định tìm giám đốc Lâm bàn chuyện mà không gặp được. Không biết mình có thể lợi dụng quan hệ bạn bè với người yêu giám đốc để đi cửa sau được không?”

Ngọc Tư rất phóng khoáng mà nói: “Dĩ nhiên là được. Mà cậu không cần gặp anh ấy làm gì. Lên phòng của mình đi, mình trực tiếp bàn việc với cậu.”

“Cậu… được luôn hả?”

“Sao lại không? Mình là phó giám đốc kinh doanh, đại diện ký cũng được. Hơn nữa anh ấy thường không quản mấy việc này.”

“Vậy anh ta quản cái gì?”

“Kéo theo trợ lý đi tập gym thì hay, mấy việc này thường là vào tay mình.”

An Nhi thấy một đàn quạ đen bay đến, rất nhiều rất nhiều. Người yêu mình dắt theo một thằng đực rựa khác đi tập gym, bỏ bê công việc mà cô ấy còn thản nhiên thế à? Cái suy nghĩ mờ ám về mối quan hệ của hai người kia vẫn không thoát khỏi não của An Nhi. Mà thôi, số cô cứt chó thế nào không biết, gặp được tiên nữ thế này coi như cải được ba phần mệnh đi. Ký xong hợp đồng mang về dằn mặt trưởng phòng cũng coi như là mãn nguyện. Chuyện ai yêu ai thì có liên quan gì đến cô đâu.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.