Gió Bắc thét gào.
Đại Thiên Cẩu cả người lạnh lẽo trở về. Nhóm Nha Thiên Cẩu đều đã đi nghỉ. Cả tòa nhà yên tĩnh chẳng có tiếng người, chỉ còn có đèn lồng dưới hiên lung lay trong gió, dường như trong đêm đen chỉ có ánh sáng từ đây.
Đại Thiên Cẩu ra ngồi ngoài hiên nhìn ra đình viện đầy hoa mai.
Hoa mai này tên là Hoàng Kim Cốt, một loài mai có tiền cũng khó mà mua. Trong đêm cũng có thể thấy được ánh sáng nhàn nhạt từ cánh hoa, vẻ đẹp tuyệt vời khó đâu có được. Yêu Hồ rất thích loại mai này. Ngày trước y đặc biệt trồng một vườn mai như vậy trong Uyển Thiên Các, hứng lên thì dù có lạnh đến đâu cũng lôi kéo hắn đi dạo trong vườn mai.
Thật ra Đại Thiên Cẩu không thích hoa mai, hắn chỉ yêu người dưới tán mai mỉm cười với hắn nên chưa bao giờ từ chối. Mỗi một lần chớp mi liếc mắt của Yêu Hồ với hắn, còn xinh đẹp gấp mấy lần hoa mai. Hồng mai dù có đẹp đến đâu, nhưng vẫn không thể bì được nửa điểm phong tình của Yêu Hồ.
Chỉ cần Yêu Hồ thích, vậy hoa mai liền đẹp.
Lúc hắn vừa quay lại Hắc Dạ Sơn liền muốn trồng một vườn Hoàng Kim Cốt như ở Uyển Thiên Các. Nhưng có lẽ do điều kiện trong Hắc Dạ Sơn không được như Uyển Thiên Các, dù hắn rất cố gắng, loài mai này trồng mười cây nhưng chỉ sống được một, cuối cùng trong đình viện chỉ còn lại vài cây.
Trong mơ hắn còn khoe với Yêu Hồ, khoe rằng ta đã trông Hoàng Kim Cốt ngươi thích, mùa đông ngươi có thể thưởng tuyết ngắm mai.
Nhưng thật ra, chỉ có vài cây Hoàng Kim Cốt như thế này, sao có thể so được với vườn mai năm đó.
Khi đó hắn hoảng sợ tới loạn, chỉ muốn dâng tất cả mọi thứ đến trước mặt Yêu Hồ để níu kéo y.
Hắn sợ nếu chỉ có thế sẽ không đủ làm Yêu Hồ vui thích, chỉ muốn mang tất cả mọi thứ Yêu Hồ thích tới chất trong Hắc Dạ Sơn, biến nơi đây thành nơi dừng chân y muốn.
Rốt cuộc cũng chỉ là một giấc mơ, hết mơ thì tàn mộng, hiện thực đáng buồn thế này, liệu hắn có đợi được tới ngày Yêu Hồ quay về không?
Việc tụ hồn trước nay vốn phụ thuộc vào duyên phận.
Tàn hồn của Yêu Hồ phân tán có thể đang ở bất cứ đầu trên đời này. Có khi đang ở rừng sâu biển rộng, cũng có thể đang nơi vực thẳm núi cao. May mắn thì chỉ mất vài tháng tụ hồn, nhưng cũng có thể trăm năm khó xong.
Đại Thiên Cẩu biết, hắn có thể cướp người từ U Minh Gian đã là may mắn hiếm thấy.
Nhưng phàm ai cũng tham lam, một ngày vắng Yêu Hồ, hắn cũng một ngày hoảng hốt.
Hắn không sợ cô độc, hắn chỉ sợ Yêu Hồ về muộn quá, dù hắn có là đại yêu thọ mệnh rất dài, cũng không thể cùng y thể nghiệm nhân gian.
“Tuyết rơi tới bao giờ đây?”
Đại Thiên Cẩu ngước nhìn tuyết rơi đầy trời, hỏi ngọn đèn chong.
Không có tiếng đáp lại.
Đại Thiên Cẩu nhắm nghiền hai mắt, mặc kệ gió lạnh thổi qua.
Hắn biết, nếu Yêu Hồ ở đây, nhất định sẽ vừa tức giận vừa đau lòng kéo hắn vào trong nhà, dù y biết hắn là đại yêu không dễ dàng bị bệnh, nhưng vẫn sẽ quan tâm mà nấu cho hắn một bát canh ấm người.
Nhưng hôm nay bên cạnh hắn chỉ có một ngọn đèn chong.
Một ngọn đèn cho hắn hy vọng, cũng vĩnh viễn không đáp lại hắn.
Trong ngực hắn không có thân thể ấm áp, mang theo mùi hương dễ chịu, tay hắn không vương mái tóc mềm mại, khóe môi cũng vắng đi đôi môi ngọt ngào thân mật triền miên.
Yêu Hồ bỏ mặc hắn trong đêm rét lạnh như vậy.
Cho nên hắn không muốn làm theo ý nguyện của Yêu Hồ, hành xử như đứa trẻ đang giận dỗi, muốn Yêu Hồ thấy hắn không thèm quan tâm đến bản thân, thấy hắn trằn trọc ngày đêm không ngủ.
Hắn mong mỏi tới khờ dại, rằng Yêu Hồ tốt như vậy, yêu hắn như vậy, thấy hắn như thế này có khi nào sẽ mủi lòng mà về bên hắn sớm hơn hay không?
Ý nghĩ này ngây thơ tới nực cười, trẻ ba tuổi cũng khinh thường kiểu làm nũng này.
Nhưng bây giờ hắn chẳng khác nào kẻ chết đuối vớ được cọc gỗ, dù có là một cành cây khô cũng muốn ôm lấy không buông.
Dù biết là vô dụng.
Hoa mai nở dưới trăng vẫn đẹp như thế, trăng giữa sương gió cong như móc câu, dưới hiên nhà, chuông gió kêu tinh tang, trong đêm tĩnh lặng nghe rất rõ ràng.
Mùa đông Khánh Cảnh năm thứ hai mươi, cũng là năm đầu tiên Yêu Hồ vắng nhà.
–
Khánh Cảnh năm hai mươi bốn, chức vị quốc sư bỏ trống đã lâu cuối cùng cũng có người kế nhiệm.
Quốc sư mới nhậm chức tên là Hoang.
Người này không xuất thân từ Hắc Dạ Sơn, cũng không phải từ tông phái nào, giống như bước ra từ không khí.
Đại Thiên Cẩu từng nghe tới cái tên này. Nhưng lúc đó, Hoang vẫn còn là người thủ hộ vùng biển, không biết đã có chuyện gì xảy ra khiến người này trở thành quốc sư.
Mà cùng lúc ấy, trong giang hồ, đại môn phái tên Liễu Các cũng đưa tiểu công tử nhà họ vào cung. Danh nghĩa là trợ giúp hoàng thất tu sửa điển tịch, nguyên nhân sâu xa trong đó lại không mấy ai hay.
Liễu Các trước đây cũng có giao tình với Uyển Thiên Các. Từ sau khi có tin Yêu Hồ ẩn cư thì Uyển Thiên Các hành sự khiêm tốn hơn rất nhiều, Liễu Các cũng từ đó mà mở rộng hoạt động hơn.
Yêu Hồ từng nói với Đại Thiên Cẩu về tiểu công tử Nhất Mục Liên của Liễu Các, nói người này “đẹp mà mềm lòng”.
Đại Thiên Cẩu dù để ý chuyện Yêu Hồ khen người khác đẹp, nhưng không thể phủ nhận mắt nhìn mỹ nhân của y.
Tiểu công tử tên Nhất Mục Liên, ánh mắt vô cùng sạch sẽ, đôi mắt như phỉ thúy, như gương sáng, dường như chưa bao giờ thấy một thế gian xấu xa, cũng chưa từng phải đối mặt với lòng người độc ác.
Đáng tiếc, tiểu công tử vốn nghe đồn được Liễu Các yêu thương, cuối cùng vẫn bị đưa vào đầm rồng hang hổ.
Đại Thiên Cẩu viết hai cái tên “Hoang” và ” Nhất Mục Liên” xuống tấm gỗ, bỏ vào một bản vẽ các mối quan hệ. Trên bản vẽ có rất nhiều tên các triều thần cùng tông phái giang hồ, cùng với thế lực khắp thiên hạ của họ.
Mới thêm hai người, đã mang tới một hồi phong ba.
Khánh Cảnh năm thứ hai mươi tám, thiên hạ đại loạn.
Kết giới phương Bắc bị phá vỡ, kết giới Tây Nam bị buông lỏng, ngay cả trong hoàng thành cũng đã bắt đầu xuất hiện những vụ bị yêu ma hại người.
Mà làm người ta bất an nhất chính là yêu ma hiện không rõ tung tích.
Yêu ma này chẳng phải ai khác, chính là Viện Hoa phu nhân mà hoàng đế yêu thương nhất.
Tin tức này tuy bị giấu kín, nhưng trên đời làm gì có bức tường nào không lọt gió, vẫn khiến triều đình dậy lên sóng to gió lớn.
Cả thành hoảng loạn, Tỳ Mộc Đồng Tử cầm theo chiếu thư tự tay hoàng đế viết, thay người chấp chính, chỉ huy quân đội tới biên giới đàn áp yêu ma.
Đại Thiên Cẩu dù cách xa ngàn dặm, nhưng vẫn nắm chuyện trong hoàng thành rõ như trong lòng bàn tay. Hắn đứng bên cửa sổ, nhìn tầng kết giới trong suốt phủ lấy Hắc Dạ Sơn, chấn nhiếp ma vật tứ phương, uy hiếp bọn chúng không cho tiếp cận nơi này.
Thời gian yên bình của Hắc Dạ Sơn nhờ vậy mà không bị ảnh hưởng, mấy đứa nhỏ chậm hiểu còn chẳng biết có chuyện gì xảy ra, vẫn vui vẻ đến trường đùa giỡn, chỉ thấy tiếc chuyện cứ mười lăm ngày lại được xuống núi đi chơi một lần bị hủy rồi.
Chiến hỏa phương xa đang căng thẳng, e rằng chẳng mấy nữa, lửa chiến tranh sẽ thiêu tới từng tấc đất của thiên hạ này.
Trận chiến này, dù không có Ngọc Tảo Tiền khai hỏa, hắn và Tỳ Mộc cũng không tránh được.
Suy cho cùng, bọn họ vẫn cần một trận chiến như vậy, xào lại thế cục của triều đình và thiên hạ, thiết lập lại mối quan hệ của nhân tộc cùng yêu tộc, và đánh vỡ sự giằng co của hoàng thất với các môn phái giang hồ.
Mỗi người bọn họ đều là tội nhân.
Chiến hỏa vẫn chưa ngừng ở phương xa phản chiếu trong đôi mắt xanh biếc của Đại Thiên Cẩu.
Bên tay hắn là hồn đăng của Yêu Hồ, trong không gian xám xịt, có một đốm lửa xanh từ không trung bay lại đây, nháy mắt liền bị hút vào trong.
Đại Thiên Cẩu nhìn theo đốm lửa, không kìm được nở một nụ cười. Hắn vuốt ve hồn đăng, thấp giọng nói, “Nguyện lúc ngươi trở về, trời yên biển lặng.”
–
Sau một năm, chiến tranh kết thúc, tân hoàng đăng cơ.
Suốt một năm này trăm họ lầm than, thân nhân ly biệt.
Ngay cả Hắc Dạ Sơn cũng mất đi một vài thần quan.
Khi chiến tranh nổ ra, rất nhiều thần quan tới từ giã hắn, tự nguyện rời khỏi Hắc Dạ Sơn được hắn bảo hộ, đi tứ phương gia nhập đội quân bình định yêu ma.
Thần quan Hoành Tiêu mới tổ chức hôn lễ không lâu cũng gia nhập đội ngũ viễn chinh, để lại Lan Trạch tiên sinh nhà hắn.
Sau khi chiến tranh kết thúc, Hoành Tiêu quay về, mất một tay nhưng ít ra còn sống. Lan Trạch tiên sinh nhào vào đánh hắn, rồi lại ôm hắn khóc rống lên.
Cũng có người đi rồi chẳng về nữa.
Như vị bệ hạ ôn nhu lại ngây thơ kia, vì quá yêu Ngọc Tảo Tiền mà đem mệnh tế giang sơn.
Đại Thiên Cẩu có tới đám tang của ngài.
Nhìn thấy vị ấy nằm đó, hắn vẫn không tin được, vị hoàng đế luôn e lệ mỉm cười này đã đi rồi.
Người này thật ra chẳng phải là một đế vương tốt, tốt tình lại mềm lòng, cả đời chẳng dám cầm đao, nói gì tới chuyện nắm giữ quyền sinh sát.
Nhưng ngài cũng làm được điều khó ai làm được, bảo vệ được hài tử ca ca ngài giao phó, đưa Tỳ Mộc tới ngôi vị hoàng đế vốn thuộc về gã.
Ngài cũng không thẹn với phó thác của cố nhân.
Bây giờ ngài đã an nghỉ, quốc gia này vì ngài mà khóc than.
Đại Thiên Cẩu đứng trong hàng ngũ đi viếng, thấy Tỳ Mộc sắc mặt còn tái nhợt nhưng nghiêm trang, đứng ở nơi cao không thể chạm tới. Các đại thần xì xào bàn tán, nói rằng cuối cùng gã cũng đạt được ước muốn, lấy lại ngôi vị hoàng đế của mình.
Chẳng ai biết gã đã mất đi nhân thân cuối cùng muốn bảo vệ gã trên đời này, mất đi tiểu hoàng thúc từng ngâm nga hát ru cho gã, ôm gã đi dọc hành lang trong thâm cung lạnh lẽo này.
Chiến trận qua rồi, cuối cùng cũng chẳng có kẻ nào thắng.
Bọn họ đều mất đi thứ quan trọng nhất của mình.
Kể cả Ngọc Tảo Tiền.
Đại Thiên Cẩu nhìn qua vẻ mặt của các đại thần, rồi lại nhìn tới Tửu Thôn Đồng Tử đứng ở hàng đầu.
Tửu Thôn Đồng Tử mặc bạch y ngoài chiến bào, cũng không che được khí sắc mệt mỏi xác xơ, nhưng ánh mắt y nhìn Tỳ Mộc lại chẳng giấu được dịu dàng, dường như đã đem mệnh của mình buộc lên người ta rồi.
Nhưng Tỳ Mộc chưa một lần nào nhìn tới y.
Tỳ Mộc cũng từng cố chấp theo đuổi Tửu Thôn, vì y mà điên, vì ánh mắt của y mà vui mừng, ngốc nghếch ngây ngô đem chân tình trao ra.
Bây giờ vị trí của họ lại đảo lộn, Tỳ Mộc thu hồi một tấm chân tình đầy đớn đau, giấu sau lớp khôi giáp nặng nề, mặc cho Tửu Thôn bám đuổi thế nào cũng không chịu giao ra nữa.
Đại Thiên Cẩu không khỏi cười tự giễu.
Cũng là tiền căn hậu quả mà thôi, Tỳ Mộc cũng từng giống như tiểu hoàng thúc của hắn, bây giờ chẳng còn muốn đem chút tình cảm nào trao cho Tửu Thôn nữa.
Hắn cũng chưa bao giờ nhớ Yêu Hồ như hôm nay.
Trời đất này lạnh lẽo quá. Cố nhân đều đã vội vã mà đi. Cảnh thì còn đó, người đâu mất rồi.
Hắn đứng trong mưa phùn, vô cảm mà nhìn tang lễ diễn ra, cảm thấy lạnh cả người.
Hắn hy vọng chớp mắt thôi sẽ thấy Yêu Hồ đang đứng cạnh bên, mái tóc mềm mại màu bạc vẫn đổ xuống, dùng đôi bàn tay ấm áp nắm lấy tay hắn, nói với hắn, ít ra… y còn ở đây… ít ra… bọn họ mãi mãi chẳng chia lìa.
Nhưng không có, trong gió mưa lạnh lẽo này, chỉ có mình hắn, tiễn vị hoàng đế ấy một đoạn đường cuối cùng.
Hắn không thể nào không nhớ lại ngày hắn mất đi Yêu Hồ, trời cũng lạnh như vậy.
Nhưng Yêu Hồ của hắn rồi cũng sẽ quay về bên hắn.
Mười năm cũng được, một trăm năm cũng được, hắn còn đợi được, thì bao lâu cũng đợi.
–
Năm thứ bảy Tỳ Mộc lên ngôi.
Trong đêm khuya, hồn đăng được đặt trên đầu giường của Đại Thiên Cẩu nghênh đón mảnh tàn hồn cuối cùng.
Đại Thiên Cẩu còn chưa ngủ. Hắn chăm chú nhìn ảnh lửa nhỏ màu lam bay vào trong hồn đăng.
Giây tiếp theo, ngọn lửa màu lam u ám biến thành màu đỏ ấm áp.
Hy vọng đột nhiên biến thành sự thật luôn khiến người ta như người trong mộng, chẳng dám tin vào sự thật.
Đại Thiên Cẩu nhìn chằm chằm ngọn đèn không chớp mắt, dù nhìn ánh nến ấy nhún nhảy như vậy hắn vẫn không thể tin được.
Không thể tin chờ hết mười bảy năm, ước nguyện của hắn rốt cuộc cũng biến thành sự thật.
Ánh lửa trong hồn đăng biến thành màu đỏ, ấm áp như mặt trời nhỏ, báo cho hắn biết cố nhân trở về.
Đại Thiên Cẩu không hay biết rằng hắn đã khóc.
Hắn ôm hồn đăng trong ngực, cuối cùng cũng cảm thấy được một hơi ấm xuyên qua lồng ngực, truyến tới trái tim của hắn.
Hồn đăng lạnh lẽo bao năm, cuối cùng cũng có nhiệt độ.
Sáng sớm hôm sau, Đại Thiên Cẩu đứng chờ trên sơn đạo.
Trong sương mù sớm mai, thân ảnh mảnh mai của một nữ tử chậm rãi tiến tới, nàng mặc trường bào đen nhánh, sắc mặt như tuyết, trong tay còn cầm theo một đóa Tê Hoa Liên nở rộ.
Đóa Tê Hoa Liên này là bông hoa đẹp nhất Đại Thiên Cẩu từng thấy, cả bông thuần một màu trắng ngần, dường như ánh trăng cô động mà thành, trên chóp cánh còn có ánh vàng nhàn nhạt.
Đóa hoa này sẽ trở thành vật dẫn giúp Yêu Hồ của hắn trở lại thế gian.
Đại Thiên Cẩu ôm hồn đăng, bái một cái với Cô Hoạch Điểu.
“Đa tạ.” Hắn nói.
Cô Hoạch Điểu không chịu nhận lễ này của hắn, lùi ra sau một bước, đáp lễ lại.
Nhìn qua nàng vẫn còn trẻ trung như thiếu nữ, nhưng đôi mắt như trải qua cả đời tang thương, nàng nghiêm túc nói với Đại Thiên Cẩu, “Ta cũng muốn cảm tạ ngài, đa tạ ngài giúp cho A Tể có thể trở về.”
Trong sương trắng buổi sớm mai, họ nhìn nhau rồi cùng mỉm cười, trong nụ cười giấu mấy phần thở than.
–
Sùng Minh năm thứ bảy, thiếu chủ Hồ tộc quay về nhân gian, từ chức các chủ Uyển Thiên Các, cùng người yêu ẩn cư tại Hắc Dạ Sơn, từ nay về sau không màng thế sự.
Tin này chẳng mấy ai biết, nên cũng chẳng gây ra sóng gió gì.
Nhưng nhóm tiểu thần quan trên Hắc Dạ Sơn lại cảm nhận rõ rệt sự thay đổi từ đây.
Đại Thiên Cẩu đại nhân xưa nay ít nói ít cười, nét mặt lạnh lẽo chẳng đổi bao giờ, dạo này đi dạy nhưng ngực hay phồng lên.
Tiểu thần quan vô cùng tò mò, không biết trong ngực Đại Thiên Cẩu đại nhân giấu cái gì, nháy mắt huých nhau, bị Đại Thiên Cẩu đại nhân vỗ đầu.
Bọn họ lập tức ngoan ngoãn ngồi chờ phạt, trong phòng học liền yên tĩnh không tiếng động.
Đột nhiên, bọn họ nghe thấy một tiếng kêu yếu ớt.
lén lút ngẩng đầu lên, thấy trước ngực Đại Thiên Cẩu đại nhân lộ ra một chiếc đầu nhỏ, hai tai lông mềm mềm, mắt đen lúng liếng còn vương nước mắt, miệng nhỏ còn đang bất mãn kêu “chít chít”.
Hóa ra là một chú cáo nhỏ lông trắng, trên chóp tai có chút màu tím nhàn nhạt.
Nhóm tiểu thần quan trợn mắt há mồm nhìn Đại Thiên Cẩu đại nhân bình thường lạnh nhạt hạ thủ không lưu tình đổi sắc mặt trong một giây, đôi mắt xanh trong hiện lên ý cười, nhẹ nhàng ôm cáo nhỏ ra, chẳng buồn để ý rằng còn đang trong giờ học mà đi ra ngoài.
Nhóm tiểu thần quan liếc nhau rồi tranh nhau ôm cửa sổ nhìn ra.
Thấy Đại Thiên Cẩu đại nhân ra hành lang ngồi, cáo nhỏ chỉ lớn bằng bàn tay còn đang lười biếng nằm trên đùi ngài, lộ ra chiếc bụng mềm mại.
Một tay Đại Thiên Cẩu nhẹ nhàng gãi bụng cáo nhỏ, một tay cầm bình nhỏ, cẩn thận cho cáo nhỏ ăn, ánh mắt phải nói là dịu dàng vô cùng.
Cáo nhỏ ăn sữa xong, duỗi chân đạp đạp Đại Thiên Cẩu, ý bảo hắn lau miệng cho, rồi trở mình, lắc đuôi ngủ tiếp.
Đại Thiên Cẩu ngồi một lát, thấy cáo nhỏ đã ngủ, liền nở một nụ cười vừa bất đắc dĩ vừa yêu thương, cúi đầu xuống hôn lên chóp mũi nho nhỏ.
Sau đó hắn chậm rãi đặt cáo nhỏ vào trong ngực, để cáo nhỏ nằm úp vào giữa ngực mình, chỉ để lộ cái đầu nho nhỏ.
Thấy Đại Thiên Cẩu đại nhân quay lại, nhóm tiểu thần quan liền tức tốc tản ra như chim, quay lại chỗ ngồi, giả vờ cầm sách vở.
Nhưng khóe mắt đều liếc về trong lòng Đại Thiên Cẩu. Bây giờ mới biết Đại Thiên Cẩu đại nhân giấu gì trong ngực, lực sát thương quá lớn, không ai tưởng tượng được Đại Thiên Cẩu đại nhân nghiêm túc chính trực còn có một mặt như vậy.
Đại Thiên Cẩu uy nghiêm nhìn họ, “Yên lặng.”
Nhóm tiểu thần quan liền căng thẳng, mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, ngoan ngoãn cúi đầu đọc sách.
Chỉ chốc lát sau, trong thư quán lại vang lên tiếng đọc sách nhẹ nhàng.
Ngoài cửa sổ nắng vừa vặn chiếu vào, anh đào bay trong gió phấp phới, hạ xuống mặt hồ đang độ vào xuân, mấy con vịt trời lội qua lại, thi thoảng kêu vài tiếng.
Trên hành lang, trong điện thờ có mấy vị thần quan vừa nhậm chức vụ ôm giấy tờ vội vã đi qua nhau, lúc sượt qua đối phương còn len lén đưa nhau trái cây.
Đại Thiên Cẩu mặt không đổi sắc nghe nhóm tiểu thần quan nói về các cách giải bùa chú, khóe mắt ngậm ý cười.
Trong ngực hắn, cáo nhỏ trên trán có yêu văn trở mình, vô thức ngẩng đầu liếm cằm Đại Thiên Cẩu.
Giờ đã là Sùng Minh năm thứ bảy, thiên hạ thái bình, trời yên biển lặng.
– —————————-
Xin chân thành cảm ơn các bạn đã đi cùng mình tới đây. Còn ba phiên ngoại, mình sẽ cố gắng hoàn thiện càng sớm càng tốt. Dạo này mới đổi việc, sang công việc mới học nhiều nên không có thời gian lắm. Mình đang hy vọng sớm ổn định xong òi còn thầu tiếp mấy bộ còn lại của chị gái nựa.