Chứng Nghiện Mèo Của Vua Pharaoh

Chương 37: Những lời người nói với ta hôm nay



“Người Hạ Ai Cập quả nhiên vẫn không thành thật, a, chiến binh số một? Một đám nít ranh chưa trải qua lễ rửa tội của máu tươi trên chiến trường.”

“Ừ, vương đô cách đây khá xa. Mấy vị Đại Thành chủ khó tránh khỏi có tâm tư khác, lần ám sát trước đó chính là người của bọn chúng, phần còn lại của hành trình e là sẽ không an bình.”

Những vị tướng thân tín như Abbeliu và Bretton cưỡi ngựa đi sát xe vua, Sok bên cạnh thì vì thân thể quá lớn nên những con ngựa được chọn cũng đặc biệt khỏe mạnh, có thể chịu được trọng lượng lớn.

Nghe thấy đồng bạn nghị luận, Sok thấp giọng hỏi: “Nếu chúng ta đã biết người Hạ Ai Cập không thành thật, vậy chúng ta còn muốn gióng trống khua chiêng như thế làm gì? Lặng lẽ tới đây không tốt hơn sao?”

“Đương nhiên không tốt.” Bretton cười híp mắt dùng khuôn mặt người xấu bẩm sinh của hắn kiên nhẫn giải thích cho anh em, “Sok, ngươi dám đảm bảo ở Thượng Ai Cập chúng ta không có tai mắt do kẻ khác xếp vào sao? Phải biết những kẻ trong bóng tối đó chỗ nào cũng có, giống như lỗ sâu đục trên thân cây chà là vậy.”

“Hành tung của chúng ta sẽ bị cơ sở ngầm truyền lại cho người sau lưng bọn chúng, nếu dân chúng không biết vương đến, người trong chỗ tối sẽ có một cái cớ rất hay tự đưa tới cửa là: ‘Trong lúc vương vi hành thì không may gặp phải giặc cỏ hoặc đạo tặc, bất hạnh bỏ mình’. Khi đó, không chỉ đám thích khách nước khác muốn vương chết kia, ngay cả lũ đại thần mới vừa rồi còn cung cung kính kính, hay các đảng phái tàn dư chưa quật khởi được quốc gia đã diệt vong của mình lẫn lũ nô lệ có tâm phục quốc, đều sẽ không bỏ qua cơ hội ngàn năm có một này!”

Abbeliu gật đầu, tiếp lời: “Thậm chí bọn họ có thể quang minh chính đại xuất binh, giả vờ lấy danh nghĩa quét sạch băng trộm, lại đây vây quét chúng ta, ở ngoài sáng, vương quang minh chính đại đến Hạ Ai Cập, một ít người có tâm tư sẽ bận tâm rất nhiều thứ nên không dám động thủ.”

“Hóa ra là vậy…” Sok sờ gáy, vẻ mặt buồn bực, “Những người này không thể chính diện tới sao! Lằng nhà lằng nhằng phiền muốn chết!”

Abbeliu và Bretton bị hắn chọc cười, chế nhạo: “Ha, ai lại giống như tên đầu sắt nhà ngươi mà đánh trực diện chứ, đâu phải người ta cũng không có đầu óc giống ngươi.”

“Đánh rắm! Sao ta lại không có đầu óc, huống chi ta là chiến sĩ, chiến sĩ thì chỉ cần biết đánh nhau, biết giết người là được!”

Sok lườm cả hai, giọng to như sấm, Abbeliu mím môi vui vẻ, Bretton thì cười nhạo.

Tiếng trò chuyện của bọn họ không nhỏ, cả đội ngũ tính luôn binh lính là hơn 6000 người, tất cả đều người phe mình theo tới từ Thượng Ai Cập, không lâu sau còn có đội khác tiếp ứng, nếu không phải do trời dần tối, mọi người có thể càng thoải mái hơn hiện tại chút.

Một bên khác, hai vị đại thần quan cưỡi ngựa đi cạnh xe vua, vẻ mặt cũng rất tùy ý, giọng điệu thản nhiên như đang thảo luận tối nay ăn gì, bàn bạc khả năng có thể gặp phải ám sát sắp tới.

Nefes: “Động tĩnh lúc trước của chúng ta cũng khá lớn, lần ám sát này có lẽ sẽ nhỏ đi một nửa.”

Jesé: “Há, ta nghĩ Sách của Người Chết không chừng là mồi nhử của kẻ địch.”

Nefes ngoáy tai: “Tự tin chút, xóa từ ‘không chừng’ đi, còn có, vương đã sớm dự đoán được chuyện này rồi.”

Jesé: “… Nefes, ngươi không chỉ là một đại thần quan, mà còn là phụ nữ đấy, có thể chú ý hình tượng một chút hay không.”

Nefes cười quyến rũ: “Jesé, ông không phát hiện ta chỉ như thế trước mặt mỗi mình ông thôi hả?”

Jesé: “…”

Nam đại thần quan bỗng nhiên cứng đờ, biểu tình trên mặt biến hóa không ngớt, như thể đã trải qua một lộ trình tâm lý xoắn xuýt, dài dòng như: ‘Tại sao nàng ấy lại nói như vậy?’, ‘Có phải nàng ấy thích ta hay không?’, ‘Ta phải uyển chuyển từ chối ra sao?’, v.v…

Nefes tâm đen cười híp mắt thưởng thức xong rồi, sau đó bổ sung một câu: “Đừng nghĩ nhiều, bởi vì ta coi ông là chị em tốt đó, Jesé.”

“…”

Nefes: “Phốc, với cái đầu chìm ngập trong mớ ảo tưởng tình yêu và cái tính biệt nữu của ông kia, quả thực rất giống thiếu phụ quý tộc đa tình, yêu mà không được ha ha ha ha —— “

“……”

Jesé · thiếu phụ đa tình sầm mặt lại, xiết chặt pháp trượng, nghiến răng nghiến lợi, người nhỏ trong lòng đang nhảy qua nhảy lại giữa hai lựa chọn từ chức hay đánh chết cái người phụ nữ này, cuối cùng lại chọn thúc ngựa rời đi, để lại cho Nefes một bóng lưng thẳng nam giận dữ.

Nefes ở phía sau say sưa ngon lành thưởng thức.

Bên cửa sổ nhỏ của xe vua nặng nề và hoa lệ, cái chân nhỏ nghe đủ bát quái rồi lặng lẽ meo meo rụt về.

Không gian trong xe rất lớn, rất rộng rãi, meo địa gia đen xì buông cái chân đang víu cửa sổ ra, lười biếng ngã xuống chính giữa hai chân Jofar đang ngồi xếp bằng.

Nó ngước đầu nhìn người đàn ông như đang phát sáng, đôi mắt xanh biếc như một hồ nước nhỏ màu bích lục phản chiếu ánh sáng lung linh dưới ánh trăng.

Jofar đang uống rượu, dưới góc chết như này mà hắn vẫn đẹp trai như cũ khiến Bass muốn biến thành một con mòe lưu manh.

Rượu vang đỏ sẫm nhẹ nhàng lắc lư trong ly rượu miệng hẹp bằng vàng dưới sự di chuyển của xe vua, có hơi khó khăn, cuối cùng thấm ướt đôi môi nở nang, lúc Jofar mím môi sẽ nhiễm chút màu nhàn nhạt.

Bass biết Jofar chưa bao giờ uống quá nhiều rượu, cũng sẽ không uống say, hắn không thích suy nghĩ và đầu óc của mình bị bất cứ thứ gì chi phối, mất kiểm soát.

Bass xem đến mê li, nhẹ nhàng gọi: “Meo?” Từ đầu ngươi đã biết con đường đi tìm Cuốn sách của Người Chết đầy rẫy nguy hiểm sao?

“Ừm.”

“Meo ngao.” Vậy mà ngươi vẫn đi.

“Thay vì kiêng kỵ bụi gai trong bóng tối, chi bằng hãy nhổ tận gốc nó dưới ánh ban ngày.”

Jofar cụp mắt, vuốt ve bụng Bass, ngón tay gãi gãi cằm nó, giọng điệu vẫn lạnh nhạt trước sau như một.

Bass tặc lưỡi, nó thật sự rất khó tưởng tượng Jofar với vẻ ngoài và biểu cảm này thực ra lại là một quân vương có dã tâm và thích giết chóc.

Bass do dự meo meo meo meo kể cho hắn nghe về vị thành chủ mập mạp, Jofar cau mày, khóe môi mím xuống, rất khó hiểu.

Hắn hỏi: “Tại sao ta không thể trách tội gã?”

Bass: Ta chỉ là một con mèo…

Jofar: “Ngươi là mèo của ta.”

Bass: “…”

Mắt cục than đen lấp loé, nội tâm ấm áp.

Jofar: “Mặc kệ bản thân gã có làm hay không, kẻ làm Pharaoh tức giận đều đáng bị trừng phạt.”

Bass meo: ‘Nhưng gã không phải là thần tử rất quan trọng sao, bởi vì chút chuyện nhỏ này mà làm gã xấu mặt, có thể hay không quá chuyện bé xé ra to, chọc phiền phức, ví dụ như ghi hận trong lòng với ngươi gì đó?’

Trong phim nó xem kiếp trước đều diễn như thế.

“Tại sao?” Jofar hỏi ngược lại: “Gã có trung thành hay không không liên quan gì đến chuyện này, nếu gã chọn phản bội, thì ta sẽ giết gã sau khi gã phản bội ta, ban cho gã cái chết.”

‘Vậy nếu gã là trung thần thì sao?’

“Đó cũng là điều gã phải làm.”

“…”

“Ta là Pharaoh của Ai Cập, bất cứ ai bước chân vào Ai Cập đều sẽ thành tài sản của ta, ta thống trị sự sống chết của bọn họ, quyền lợi duy nhất của bọn họ chính là quỳ xuống, thần phục ta, kính dâng tất cả vì ta.”

“…”

Hắc đống đống sửng sốt, im lặng một hồi, không thể hiểu nổi.

Bass không phải là người sinh sống ở Ai Cập cổ đại, hoàn toàn không thể hiểu được ‘vương quyền’ trong miệng Jofar, chứ đừng nói tới việc suy nghĩ từ góc độ của một quý tộc hay một nô lệ.

Cậu đã từng đọc những ghi chép lịch sử thiếu sót, ở niên đại mà người người bình đẳng, thứ ‘không công bằng’ trong miệng người hiện đại, ở thời đại thần quyền cổ đại, nó hoàn toàn không phải là thứ to tát gì cả, tư tế tùy tiện nói một câu tiên đoán, sau đó vương sẽ ra lệnh tàn sát cả làng.

Không có đạo lý, không có công bằng, không có nhân quyền, thậm chí ngay cả cảm xúc của bản thân cũng bị mệnh lệnh.

Sinh mạng của kẻ thấp kém chính là bùn đất, nếu rơi trên bàn rượu của quý tộc cũng sẽ khiến quý tộc phiền lòng tức giận, chứ đừng nói đến bậc đế vương.

Hơn nữa giai cấp bình dân Ai Cập cũng nghĩ như vậy.

Bọn họ đã quen phục tùng người đàn ông trên ngai vàng và cả Thần Miếu, đã quen bị thống trị, ngay cả Jesé cùng với thân vệ đi cuối đội ngũ cũng có thể vì Jofar mà vứt bỏ sinh mạng, chỉ vì bảo vệ Pharaoh là một trong những chức trách của hắn.

Bass chịu ảnh hưởng bởi hoàn cảnh sống trước đây vẫn luôn cho rằng những điều đó đều là do cách viết khoa trương.

Trong nội tâm nó, vương có thể quyết định sự sống còn của con người, mà phần lớn đều là nói lý lẽ, nói pháp luật, kết quả, từ ngày xuyên qua tới nay, trải qua chuyện thị nữ của vườn thú vườn, tiệc tối của đại thần, và sau khi tới Hạ Ai Cập, Bass đã có vài suy đoán không tốt lắm về những quyền lợi mà Jofar nắm giữ cũng như cách hắn nhìn nhận mọi thứ…

Hóa ra ta mới là người có tư tưởng kỳ quái, hoàn toàn không hợp với thời đại này sao?

Bass tự hỏi, có phải trong lòng Jofar không có tình cảm với bất kỳ ai mà chỉ có thống trị. Xưa nay hắn chưa từng đặt bất cứ ai ở trong lòng…

Nhợt nhạt thiết tưởng một hồi, Bass lập tức cảm thấy khó chịu, mặc dù bây giờ nó đã trở thành một con mèo, nhưng nó vẫn coi mình như một con người, một ‘con người’ trong xã hội hiện đại.

Hơn nữa, Bass cảm thấy sự quan tâm và tôn trọng mà mình nhìn thấy trong mắt Jofar không phải là giả.

Huống chi luôn có việc mà vương cũng không làm được… Cục than vẫy vẫy đuôi, mang chút may mắn trong lòng không ngừng quẫy đuôi, ánh mắt có một tia vô lực và mong đợi, nó kêu lên với vị Pharaoh tuổi trẻ tuấn mỹ.

‘Jofar.’

Jofar nghe tiếng tiếp tục xoa xoa thân thể của nó, đáy mắt tràn đầy dịu dàng, điều này khiến Bass cảm thấy an tâm, nó lập tức hỏi: ‘Loại thống trị mà ngươi nói có bao gồm cả tình cảm không? Chính là, ừm, ngươi có nghĩ rằng người khác đối tốt với ngươi chỉ vì ngươi là vương không?’

Không biết câu này tại sao lại chọc giận hắn, nụ cười của Pharaoh đột nhiên tắt ngấm.

Một lúc sau hắn mới trả lời: “Trước khi lên ngôi, ta không có gì cả, sau khi lên ngôi, ta có tất cả… tài phú, địa vị, quyền lợi —— đương nhiên, cũng bao gồm cả tình cảm.”

Nghĩ đến những người đã từng trào phúng hắn, thương hại hắn, bây giờ lại thần phục dưới chân hắn, khuôn mặt tươi cười a dua nịnh hót, Jofar liền cảm thấy trong đó tự nhiên bao hàm cả tình cảm.

“……”

‘Nhưng, nhưng mà’ —— Hắc đống đống vươn mình, chân trước víu chặt cánh tay bưng ly rượu của Jofar, vội vàng giải thích: ‘Lúc trước ta ở cùng ngươi cũng không phải vì ngươi là Pharaoh mà, ta thật sự muốn làm bạn với ngươi!’. Nó thậm chí còn nghĩ rằng bọn họ đã là bạn bè.

“Bạn bè?”

Jofar cúi đầu, một người một con mèo đối diện, hai loại màu mắt đan xen lẫn nhau.

Chú mèo đen thui dùng sức gật đầu: ‘Đúng, đúng.’

“Bast.” Jofar để ly rượu xuống, đưa tay ôm nó, hai mặt thân cận, đôi mắt xanh biếc như đá quý không chút mù mịt, hắn nhíu mày, tựa hồ không hiểu bạn bè là cái gì.

Kỳ thực Bass không biết, Jofar thật sự không rõ lắm, hắn chiếm được quyền lợi, đối người và vật mình thích, phương thức biểu đạt yêu thích của hắn chính là cho đối phương địa vị và thứ càng tốt hơn.

“Meo!” Ta đây!

Mắt Bass long lanh, mong đợi nhìn về phía hắn, mặc dù là biểu tình tiêu cực, nhưng nó lại tỏa sáng trên khuôn mặt của một người ưa nhìn như Jofar, đến nỗi nó khiến người ta sinh ra một loại ảo giác nào đó ——— Jofar rốt cuộc cũng trả lời, hắn nói:

“Ngươi không phải là thú cưng của ta sao?”

“……”

“Lúc trước ngươi rất biết điều, rất tốt.” Jofar vẫn dịu dàng hôn mũi chú mèo đen như trước, “Tiếp tục lấy lòng ta, ta sẽ vẫn luôn chiều chuộng ngươi, cho ngươi một cuộc đời áo cơm không lo.”

“……”

Thú cưng… Ạch, chỉ có thú cưng?

Bass choáng váng, như bị một chậu nước đá tưới thẳng xuống thiên linh cái, còn có khối băng ầm ầm ầm đập đầu nó vang ong ong.

Hóa ra, vẫn luôn, vẫn luôn là sự tưởng bở của kẻ bình dân như ta sao…

Rắc.

Một trái tim xử nam rực lửa, nhảy xuống từ thiên đài tên Nhất Đỉnh Nhiệt*, nát thành bùn nhão, rắc chút hành thái, thêm chút dầu, tiêu là có thể làm nhân sủi cảo. (*raw là 从名为一 头热的天台一跃而下)

Meo đại gia tâm đã lạnh, hai mắt vô thần nhìn chằm chằm tên xấu xa cảm thấy chuyện mình nói là điều đương nhiên trước mặt, đột nhiên cảm giác chính mình cực kỳ giống thụ pháo hôi trong phim hào môn cẩu huyết, bị đánh chân, bị tiểu Tam, bị vô tình piao xong tiện tay quăng dính trên tường, không cạy xuống!

Trong một khoảnh khắc, đáy lòng Bass vang lên lời kịch kinh điển của mấy chị gái ma nữ: Ta con mẹ nó thật hận!

Nó nhìn gương mặt tuấn tú của Jofar, càng ngày càng tức, căm ghét từ tận trong tim! Bất tri bất giác ‘biubiu’ xòe móc câu sắc bén dưới chân ra.

Con mèo chăm chú, hai mắt oánh lục chợt sắc bén lên, nó đột nhiên nhảy lên đánh tới chỗ Jofar!

Không khác gì một cái giẻ lau đen quăng vào mặt.

“Miêu ngao ———— “

Tra nam! Đi chết đi ———

“A!”

Ngày ấy, con mèo đen hốt hoảng chạy trốn đã bị mấy ngàn người đuổi theo bắt về dưới tiếng rống giận của Pharaoh.

Ngày ấy, hai vị đại thần quan cho là không có sát thủ, nhiều tên tâm phúc và thân vệ, tận mắt nhìn thấy vương của bọn họ, vẫn là khuôn mặt sánh ngang với thần linh, làm người say đắm kia, nhiều thêm ba vết mèo cào như trẻ nít vẽ bậy trên gáy…

Sau đó, vị Pharaoh Ai Cập tuổi trẻ anh tuấn cả đường mặt đen như tích nước, tản ra sát khí khiến hai chân mềm nhũn, khi tới thành phố tiếp theo, trực tiếp làm cho lão thành chủ ra nghênh tiếp với khuôn mặt tươi cười, tố chất tâm lý lại không tốt như chiến sĩ ‘phịch’ một tiếng ——

Doạ quỳ.

Tác giả có lời: 【 Tiểu kịch trường 】

Bass: Những lời ngươi nói với ta hôm nay, đều là hỏa táng tràng cháy hừng hực trên đường truy thê của ngươi ngày sau! Phi! Tra nam! Chờ bản meo biến thành người liền lập tức chạy trốn.

Jofar:…

【 Hôm nay vốn định hâm lại hố nhưng thất bại, bế tắc, không dám thay đổi nên quay lại đây viết một chương (tác giả ngu xuẩn quỳ gối khóc rống) 】

【 Hiện tại Jofar và Bass đều chưa đạt đến giai đoạn ‘yêu’. Đối với Jofar mà nói, hắn yêu thích Bass, bất kể chuyện nó là mèo, vẫn là chuyện nó tâm ý tương thông với hắn như thế, hắn đều yêu thích, nhưng hắn thực sự không ‘cứng’ với Bass của hiện tại, là một vị vương giả lớn lên với tuổi ấu thơ sai lệch trong thời gian dài, hắn cũng cần tôi luyện, Bass cũng vậy, tức giận là do hiểu lầm… Dù sao ai cũng không chịu được cảnh một người mà bạn tưởng là rất tốt, thân thiết vượt mức bạn bè (còn có chút cảm tình), đột nhiên có một ngày người đó nói với bạn, người đó không xem bạn là bạn bè (thậm chí không xem bạn là người), nếu đổi thành tác giả ngu ngốc, rầm rì, nhất định phải đánh gãy răng người đó.】


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.