Chúa Tể Vũ Trụ

Chương 12: Bạch Tử



“Người ta đã mang tới, giao cho ngài”

“Được, để xuống đi”

“Ngài kêu ta mang người này về, không lẽ bao năm qua ngài chờ chính là hắn?”

Người nói chính là Vân Tinh Trúc, ngài trong miệng nàng là 1 người hết sức thần bí, người này 20 năm trước xuất hiện, sức mạnh nắm giữ vượt xa toàn bộ võ giả liên minh, không ai biết lai lịch ông ta ra sao, chỉ biết ông ta đang chờ 1 người nào đó xuất hiện

“Không sai”

“Tuy rằng hắn ta biểu hiện rất đáng sợ, nhưng tuy thế, so với những thiên tài trong võ giả liên minh, hắn ta kém còn rất xa, ngài xác định là hắn?” Vân Tinh Trúc giọng đầy nghi vấn, tuy Vũ Minh biểu hiện rất xuất sắc trong trận chiến tại Nam Thành, nhưng bất kỳ 1 thiên tài nào ở đây đều có thể làm được, thậm chí còn hơn thế

“Ngươi không hiểu” lão giả kia lắc đầu

“Thứ này có lẽ giúp ích cho ngươi, xem như phần thưởng cho ngươi trong suốt 20 năm qua giúp ta, lui ra đi” lão giả ném về phía Vân Tinh Trúc 1 chiếc hộp nói

“Thế còn đám Huyết Ma quân còn lại….” cố nén sự tò mò không mở ra xem, nàng hỏi

“20 năm bố cục, nếu ngay cả 1 đám hề nhảy nhót đó cũng không thu thập được, võ giả liên minh tồn tại còn có tác dụng gì?” lão giả kia lạnh nhạt nói, nhưng câu nói của lão khiến Vân Tinh Trúc đổ mồ hôi lạnh, nàng không hề nghi vấn lời nói của ông ta, bởi ông ta có đủ sức mạnh hủy diệt toàn bộ võ giả liên minh’

“Dạ phải” nàng cúi đầu sau đó liền đi ra ngoài

Vừa ra đến ngoài cửa, nàng hiếu kỳ mở chiếc hộp ra xem, chỉ thấy 1 đốm sáng bay thẳng vào đầu nàng, nàng không hề có lực né tránh, quá nhanh, nàng sợ hãi 1 giây sau sẽ chết, lo sợ lão nhân kia giết người diệt khẩu, bởi tìm kiếm Vũ Minh chỉ có 1 mình nàng biết, nhưng lo nghĩ của nàng hoàn toàn dư thừa, trong óc nàng hình thành từng đoạn chữ, không ngờ lão nhân kia cho nàng thứ như này, cố nén kích động, nàng liền biến mất tại chỗ

Trong phòng, lão nhân nhìn về phía Vân Tinh Trúc biến mất, khẽ lắc đầu, nha đầu này, ở chung 20 năm còn không hiểu tính cách của ta sao? Sau đó ông ta nhìn về phía Vũ Minh đang nằm lẩm bẩm

“Đã lâu không gặp, Vũ Đế!”

“Không sai, cũng đã hơn 1000 năm đi” đột nhiên trong phòng xuất hiện tiếng nói, đồng thời tụ tập 1 đoạn sương mù tụ thành 1 dáng người y như Vũ Minh, chỉ là lớn tuổi hơn thôi

“Không nghĩ tới, năm đó ngươi biến mất, ta đã tìm rất lâu, không ngờ 1000 năm sau lại gặp ngươi tại đây”

“Ha ha, ta là ai? Ta là Thiên Cơ Tông tông chủ, nếu ngay cả chút chuyện này cũng tính không ra, sao dám tự xưng Thiên Cơ” lão nhân kia ngạo nghễ nói, chỉ là vừa dứt lời, quyền ảnh của Vũ Minh, chính xác hơn là Vũ Đế đời trước đánh tới

“Bốp”

Lão nhân kia bay ra ngoài, sau đó vững vàng rơi xuống đất, ông ta tức giận nhìn Vũ Đế nói

“Khốn nạn, sao ngươi vẫn chơi trò đánh lén thế”

“Ha ha, tính cách ngươi vẫn thế a tiểu Bạch, ai kêu ngươi trước mặt ta phách lối, đáng ăn đòn” Vũ Đế cười lớn nói

“Tiện nhân, bao nhiêu năm vẫn như thế, đã bao nhiêu lần rồi? Đừng gọi ta tiểu Bạch, là Bạch Tử” lão nhân xoa xoa gò má của mình quát lớn nói

“Tiểu Bạch, tiểu Bạch, tiểu Bạch, làm sao rồi?” Vũ Đế cười nói, nhưng cái nụ cười trên mặt của hắn lại khiến Bạch Tử kia tức đau răng

“Không pha trò, ngồi xuống nói chuyện đi” Bạch Tử liếc Vũ Đế nói

“Được, ngươi xuất hiện tại đây ta cũng thông hiểu nhiều thứ, xem ra những thay đổi này đều do 1 tay ngươi mà thành” Vũ Đế ngồi xuống bên cạnh chiếc bàn cười nói

“Không sai, xem ra bị ngươi phát hiện”

“Ngươi cho ta là ngu ngốc sao Bạch Tử? Tu luyện hơn 10 ngàn năm, nếu ngay cả chút ít chuyện này cũng không nhận ra, ta sống đến nay nhờ cái gì?” cảm giác trọng giọng nói của Bạch Tử pha chút chế giễu, Vũ Đế tức giận, sau đó nói

“Xem ra khi đó ta cảm nhận là đúng, người quan sát ta chính là ngươi”

“Há, thảo nào hôm đó ta cảm ứng không ra rốt cuộc là ai, ngươi che đậy cảm ứng của ta, hèn gì ta nhìn không ra, chắc người cảm thấy có người dò xét, cho nên đến bây giờ cũng không hoàn toàn dung hợp với bản tôn trong quá khứ đi?” Bạch Tử như hiểu ra nói

“Không sai, hơn nữa, ta bây giờ nếu dung hợp, sợ rằng cơ thể chịu không nổi dẫn đến tinh thần sụp đổ” Vũ Đế cười nhạt nói

“Tất nhiên, nào có chuyện xuyên qua không gian và thời gian đơn giản như thế, nếu không có…..khoan đã, ngươi đang đánh chủ ý tới đồ của ta?” Bạch Tử cảnh giác nhìn Vũ Đế

“Phản ứng không tệ, ta còn tưởng ngươi sẽ mắc bẫy chứ”

“Đừng hòng, đây chính là năm đó Eternity vẫn lạc còn sót lại hình thành viên bảo thạch này, muốn lấy nó đừng mơ” Bạch Tử dứt khoát nói

“Đừng vội từ chối, nếu như ta đổi thứ này với ngươi thì sao?” Vũ Đế cười, đưa tay lên không trung tóm nhẹ, trong tay hắn đột nhiên xuất hiện 1 vật lơ lửng trong lòng bàn tay của hắn

“Không phải đâu, Vĩnh Hằng Chi Tâm, thứ này ngươi cũng có? Sao ngươi biết ta cần thứ này?” Bạch Tử kinh ngạc nói

“Ha ha, đương nhiên biết, người khác có thể không biết, nhưng làm sao qua mắt được ta? Ngươi tu luyện chính là Thiên Cơ Kinh, thần cấp công pháp của Gia Cát Đại Đế, ngươi không có huyết mạch họ Gia Cát mà dám tu luyện, nỗi đau kia ngươi chịu bao nhiêu năm?” Vũ Đế cười khểnh nói

Bạch Tử đưa tay muốn lấy nhưng chưa kịp đụng vào thì Vũ Đế thu tay lại, sau đó ngửa 1 tay khác ra, ý tứ rất rõ ràng, vật đổi vật. Không có cách, Bạch Tử đành phải đưa viên bảo thạch cho Vũ Đế, kiểm tra 1 chút không thấy vấn đề, Vũ Đế liền ném Vĩnh Hằng Chi Tâm cho Bạch Tử

“Hừ” Bạch Tử cầm lên Vĩnh Hằng Chi Tâm, quan sát xong khẽ hừ 1 tiếng, thấy vậy Vũ Đế nhếch môi châm chọc nói

“Bớt giả ngây, ngươi nắm thứ này ít cũng hơn 10 ngàn năm, thứ này đối với ngươi cũng chẳng có tác dụng mẹ gì, đổi lấy Vĩnh Hằng Chi Tâm, triệt để hóa giải nỗi khổ tu luyện Thiên Cơ Kinh rồi, đừng tưởng ta không biết”

“Như nhau, ngươi lại không tu luyện Thiên Cơ Kinh, nắm giữ Vĩnh Hằng Chi Tâm cũng có tác dụng chó gì” Bạch Tử cũng không yếu thế nói

“Được rồi, sự việc còn lại giao cho ngươi, thời gian của ta đã đến, cũng nên kết thúc sự kiện này” Vũ Đế lắc đầu nói

“Ngươi thật quyết định?” Bạch Tử nghi ngờ nói

“Đúng thế, tuy ta là hắn, hắn là ta, nhưng dù sao, kiếp này, hắn vẫn là hắn, mà ta chính là ta, nếu ta thực sự chiếm đoạt ý thức linh hồn hiện tại của hắn, ngươi nghĩ ‘tên kia’ sẽ thật sự đứng yên không thèm nhìn sao?”

“Ngươi sợ?”

“Sợ? Ta từng diệt không biết bao nhiêu tiểu thiên đạo, ngay cả đại đạo còn dám chiến, hắn là cái thá gì?” Vũ Đế bá khí nói

“Thôi, nhân quả cũng nên chặt đứt tại đây” Bạch Tử thở dài nói

“Làm phiền rồi” Vũ Đế nói xong, hóa thành 1 vệt sáng chui vào đầu Vũ Minh

“Xem như kiếp trước ta nợ ngươi”

Bạch Tử nhìn biến mất Vũ Đế, lắc đầu, sau đó 2 tay bấm pháp quyết, toàn bộ căn nhà hắn ở đột nhiên biến mất tại địa cầu, dường như chưa từng xuất hiện

Sau cuộc chiến xảy ra tại Nam thành, quân đội liên bang đổ bộ xuống, các loại tiên tiến vũ khí, phi cơ chiến đấu có tới hơn 100 cái nhưng đến nơi lại chẳng dùng được, Lâm gia triệt để bị vây quét, gần như toàn bộ ngươi nhà họ Lâm chịu liên lụy, chỉ riêng gia đình Lâm Dũng không sao, hơn 10 cơ quan các loại vào cuộc điều tra làm rõ, gia đình Lâm Dũng được tuyên cáo vô tội phóng thích, Lâm Đại Hải, cha của Lâm Dũng leo lên chức gia chủ, nhưng do Lâm Khang dính đến phản nhân loại tội danh nên Lâm gia bây giờ chỉ còn lại 1 ít tài sản, triệt để rơi khỏi 4 gia tộc quyền lực nhất Nam Thành, hiện tại Lâm gia chỉ còn là hạng 3 gia tộc

Sở gia cùng Nguyễn gia tuy bị Lâm Khang tính kế, thiệt hại 1 số lớn nhân thủ nhưng rất nhanh lại có thể trở về thời kỳ đỉnh phong, hiện tại Nam thành chính là do Vũ gia cầm đầu, chỉ bởi vì, Vũ Minh được Cung chủ Băng Cung mang đi cứu chữa, chuyện này nói sau

Nam thành, Vũ gia

“Ngươi nói là thật?” 1 ông lão ngồi trong phòng nhìn về phía Vũ Nguyên hỏi

“Vâng thưa cha, chính Mạc lão mở miệng nói ra câu đó” Vũ Nguyên ngồi trước mặt, nghiêm túc nói

“Vậy cũng tốt, vậy cũng tốt” ông lão kia

“Nhưng mà cha, Vũ Minh hắn có thể hay không….” Vũ Nguyên do dự nói

“”Là phúc hay họa, nhìn thiên mệnh đi, nhưng theo ta suy đoán cũng không cần quá mức lo lắng” ông lão an ủi Vũ Nguyên

Lúc này, ngoài cửa vang lên tiếng gõ

“Chuyện gì?”

“Bẩm, người liên bang tới, nói có việc cần gặp Vũ Nguyên tướng quân”

“ Đưa họ vào phòng khách chờ 1 chút” tiếng ông lão từ trong phòng vang lên

“Vâng” bên ngoài người kia nghe thấy, vâng 1 tiếng rồi đi

“Con ra ngoài đi, đừng để họ chờ lâu” nhìn về phía Vũ Nguyên, ông lão nói

“Dạ, vậy con ra ngoài trước” Vũ Nguyên gật đầu

Nhìn Vũ Nguyên đi ra ngoài, ông ta từ trên ghế đứng dậy, đi về phía cửa sổ, nhìn về nơi xa khẽ lẩm bẩm

“Ngày đó đến rồi sao?”

Bên ngoài, Vũ Nguyên đi vào phòng khách, nhìn vào trong thấy 1 người trung niên đang ngồi tại ghế khách quý, ông ta liền đi tới. Người kia thấy Vũ Nguyên đến liền đứng dậy chào hỏi

“Vũ tướng quân, hân hạnh được gặp ngài, tôi tên Thomas, thư ký của chủ tịch số 3”

“Xin chào, không biết Thomas tiên sinh đến đây là?” Vũ Nguyên dò hỏi

“Là thế này, xét thấy Vũ, Sở, Nguyên 3 nhà trong cuộc chiến tại Nam thành có cống hiến to lớn, liên bang trao tặng mỗi nhà 2 vị trí trực tiếp có thể vào trường đại học liên bang, đồng thời Vũ gia ngài Vũ Minh có cống hiến to lớn, nên được trao tặng huân chương hạng 1, hưởng đãi ngộ bậc A, kèm theo 1 tỷ đồng liên bang làm khen tặng, hy vọng ngài không chê” Thomas lấy ra giấy chứng nhận cùng 1 chiếc hộp nhỏ nói

“Ồ, vậy ta thay mặt tiểu tử kia cám ơn liên bang” Vũ Nguyên hơi bất ngờ, nhưng rất nhanh liền bình thường trở lại

“Còn 1 chuyện nữa” Thomas đột nhiên thần bí nói

“Mời nói” Vũ Nguyên nhướng mày

“Là thế này..” Thomas kể lại việc của Lâm gia, cùng cô gái mà Vũ Minh nhờ Lâm Dũng chăm sóc kể lại 1 lần

Càng nghe mắt Vũ Nguyên càng sáng, cuối cùng hắn cười thành tiếng

“Người đâu, đưa Thomas tiên sinh đến Tụ Hiền Trang, bất kỳ chi phí toàn miễn, hưởng dụng đãi ngộ Bạch Kim thẻ, hi vọng ngài không từ chối” Vũ Nguyên kêu người tới sau đó nói, nhìn về phía Thomas đầy ý cười

“Vâng, gia chủ”

“Vậy đa tạ Vũ tướng quân” Thomas cười sau đó theo người làm ra ngoài

Nhìn về phía biến mất ngoài cửa Thomas, Vũ Nguyên ánh mắt đầy ý cười

“Tô gia sao? Có ý tứ, haha”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.