Chua Ngọt

Chương 56: Đưa tiễn (1)



Nhã Kỳ lưỡng lự, sau đó mới trả lời bằng icon mặt cười: “Ừm, có đây.”

Cô nghĩ thêm rồi gửi thêm một câu: “Chu Thăng Thăng, Nhã Tĩnh thích con trai hay con gái?”

Cô thấy mấy dấu chấm hiển thị đối phương đang trả lời. Một lát sau, cô mới nhận được đoạn thoại Chu Thăng Thăng gửi: “Tất nhiên là con gái rồi, Nhã Tĩnh thích kiểu người dáng đẹp.”

Cô có cảm giác mình như bị sét đánh, cười gượng rồi gửi trả: “À, ra vậy.”

Rồi lại hỏi tiếp: “Nghe nói nó thích một người, anh có biết không?”

“Hồi ở trong nước anh chưa từng nghe đến và giờ ở nước ngoài cũng không nghe nói đến. Vậy nên cũng không biết tình hình mới nhất của cậu ấy ra sao.”

Nhã Kỳ xác định không có hi vọng từ chỗ Chu Thăng Thăng rồi nên càng tò mò hơn. Cô luôn có cảm giác Nhã Tĩnh lừa mình và tin chắc rằng trong lòng Nhã Tĩnh thật sự yêu một người, giống cô hồi trẻ yêu một người vậy.

Đang định đóng QQ thì Chu Thăng Thăng lại gửi tin nhắn đến: “Nhã Kỳ, ngày kia anh bay rồi, em có thể đến tiễn anh không?”

Cô hơi lưỡng lự rồi đánh một chữ: “Được.”

Sau đó, Chu Thăng Thăng còn muốn nói gì đó, trong khung chat hiển thị “Đang trả lời” nhưng cuối cùng vẫn không có gì, và gửi một icon mặt hài lòng. Nhã Kỳ tạm biệt anh ta, tắt mắt và vừa tiếp tục xem ti-vi vừa ăn bánh xốp. Bánh này là do Hà Thích mang về từ lần đi công tác trước, rất ngon, vừa mềm vừa giòn. Khi về đến nhà, Hà Thích thấy vợ mình đang xem ti-vi ngủ gà ngủ gật, thảm rồi đầu gối toàn là vụn bánh, anh hơi sững người, hét to với cô: “Tối đến lại ăn đồ vặt nữa rồi.”

Nhã Kỳ đang mơ mơ màng màng thì giật nảy mình bởi tiếng quát của anh, thở dài thườn thượt: “Đừng ồn mà, mẹ nghe được không hay đâu.”

Hà Thích phụt cười: “Mẹ ở tận tầng sáu, mà hôm nay mẹ cũng không có ở nhà.” Anh cúi người phủi hết vụn bánh trên người cô xuống rồi rót nước cho cô uống, sau đó ngồi cạnh và xoa má cô: “Sao em chòn chưa ngủ.”

“Bây giờ còn sớm mà.”

“Chờ anh hả?”

Nhã Kỳ đang uống nước liền liếc xéo anh: “Biết rồi còn hỏi.”

“Chờ anh làm gì? Mà biết rồi còn hỏi là sao?” Hà Thích áp sát người cô, hà hơi bên cổ. Nhã Kỳ liền đẩy anh ra: “Hà Thích, anh thích kiểu người như thế nào?”

Anh ôm cô, chớp mắt: “Thích như em. Em bảo muốn sinh con mà?”

Cô đỏ mặt tiếp tục xem ti-vi, cúi đầu không thèm nhìn anh. Hà Thích cười đến là sung sướng: “Anh không tài nào tập trung được trong buổi dạy tối nay, toàn nghĩ đến con. Không biết con lớn lên sẽ giống em hay giống anh nhỉ?”

“Tự sướng quá đấy. Ghét thế!”

Như nhớ ra gì đó, cô nhìn anh: “Ngày kia em muốn đi tiễn Chu Thăng Thăng, anh ấy sang Mỹ.”

Hà Thích sầm mặt, áp chặt hai má cô: “Không cho đi!”

“Người ta bay đi rồi mà, không đến tiễn sao được?” Cô đập tay anh, nhét thanh sô-cô-la vào miệng anh: “Là đàn ông sao không rộng lượng hơn nhỉ!”

“Hừ, anh hẹp hòi thì sao?” Hà Thích ôm cô thật chặt: “Anh bảo không cho là không cho!”

“Nhưng em đồng ý với người ta rồi!”

“Không được là không được.” Hà Thích lạnh lùng hừ một tiếng: “Nếu không anh sẽ trừng phạt em đó.”

Tâm trạng của Nhã Kỳ khá vui, cô xoa má anh: “Hà Thích, không nên hẹp hòi vậy mà. Thật ra em yêu rất nhiều đàn ông, chẳng lẽ ai anh cũng ghen à?”

Anh nghiến răng nghiến lợi, gằn từng chữ một: “Em muốn tìm đường chết hả?”

“Em nói thật à. Chẳng qua không dám nói cho anh thôi.” Cô bẻ ngón tay đếm, khoe khoang: “Em nhận ra phụ nữ đã lấy chồng vẫn được hoan nghênh lắm, bất kể già hay trẻ.”

“Tạ Nhã Kỳ.”

“Thật ra…”

Hà Thích đè nửa người lên, cô ở ngoài có lắm hoa đào vậy khiến anh cực kì cực kì bực dọc, từ sâu trong đáy lòng bừng lên ngọn lửa không tên.

“A…” Nhã Kỳ rất rất thích thấy Hà Thích ghen vì mình, song không ngờ lần này anh lại dữ dội đến vậy. Anh “nhấm nháp” cô rất lâu, thậm chí còn làm trên sô-pha. Dường như anh không có dấu hiệu muốn tha cho cô, vừa làm vừa cười nói: “Ngoài anh ra thì còn ai có thể thỏa mãn được em đây?”

“Anh đúng là không biết xấu hổ!” Nhã Kỳ cáu giận cắn vai anh, sau đó đáp lại bằng giọng không thể đáng thương hơn: “Em sai rồi…”

“Sau này còn dám khoe khoang lịch sử tình ái của em không hả?” Hà Thích ấn mạnh xuống mông khiến cô ấp a ấp úng: “Thế thì sau này giấu anh là được rồi…”

“Còn dám giấu anh à? Nếu để anh biết thì có mà chặt chân em.” Hà Thích không hổ là mẫu đàn ông vận động, hôm nay như nổi điên vậy. Nhã Kỳ rưng rung nước mắt: “Vậy sau này sẽ nghe theo anh.”

Nhìn con ngươi đỏ au và dáng vẻ đáng thương của vợ, anh hôn lên môi cô và cười hài lòng: “Ngoan vậy có phải không.”

“Thế thì… anh cũng phải tốt với em.”

“Bây giờ anh còn không tốt với em à?” Anh hôn môi cô rồi đẩy lưỡi sâu vào khoang miệng, mơn trớn xuống cổ cô, nỉ non: “Đừng đi gặp tên Chu Thăng Thăng thô lỗ đó được không em?”

“Nhưng mà em hứa với người ta rồi mà… Có lẽ sau này sẽ không còn cơ hội gặp lại nữa nên anh không cần canh cánh trong lòng nữa…”

Hà Thích xụ mặt: “Ban ngày em ngủ rồi thì đêm đừng ngủ nữa!”

Hôm sau, Nhã Kỳ đau lưng mỏi eo không tài nào dậy nổi, đến nỗi khi vào phòng tắm hai chân cô run run. Thấy vậy, Hà Thích liền nói: “Đêm nay tiếp tục một lần nữa, chắc ngày mai em không đến được sân bay đâu nhỉ?”

Cô lườm anh: “Anh dám? Anh mà dám em đi phẫu thuật đổi giới tính ngay đấy!”

“Có dịp thì cứ làm, cũng chỉ là chuyển sang chỗ khác mà thôi.” Hà Thích nhìn cô đầy vẻ mờ ám: “Mà vốn là sao, em…”

“Ghét anh!” Nhã Kỳ không muốn nghe anh nói tiếp nữa bèn quay về phòng, điên tiết khóa cửa phòng lại. Hôm nay cô còn muốn đi làm nhưng lại chẳng có tâm trạng gọi điện xin nghỉ. Cô nằm trên giường nhìn trần nhà, phải sống sót qua ngày tháng thế nào đây…

Một lúc sau, Hà Thích tìm chìa khóa mở cửa, bưng đồ bổ cho cô uống. Cô nhăn mặt hỏi: “Gì vậy?”

“Mẹ bảo uống cái này để bồi dưỡng cơ thể.”

“Hừ!”

“Ngoan nào, em uống đi.”

“Hừ!”

“Hôm qua em bảo tư thế đó dễ thụ thai, hay là anh đã gieo giống thành công?” Hà Thích cười tít mắt, bón thuốc cho cô.

Nhã Kỳ lạnh lùng lườm anh: “Anh ngày càng không biết xấu hổ!”

“Tức rồi, giận rồi hả? Tối qua em là người vui nhất mới đúng.” Hà Thích thấy cô vợ nhà mình không chịu phối hợp gì cả bèn pha trò chọc cười khiến mặt cô đỏ bừng không biết xả cơn tức thế nào. Thấy mặt cô dịu lại, anh liền cười ha hả và kéo cô dậy, vuốt ve tóc: “Lại đây, nên ăn gì đó trước rồi anh đưa em ra ngoài chơi nhé!”

Cô lẳng lặng ăn, cảm thấy bản thân quá dễ dãi, đều tức giận như nhau vậy mà cô lại dễ dàng dịu xuống trước. Anh chờ vợ ăn xong rồi cẩn thận lau miệng cho cô: “Em có muốn ngủ tiếp không?”

Nhưng cô chỉ nhìn anh mà không đáp. Tâm trạng người đàn ông được thỏa mãn nên ra ngoài rửa bát rồi cầm theo sách muốn nằm trong chăn với cô: “Anh chăm sóc em…”

Nhã Kỳ ngủ đẫy giấc rồi nên hai tay tự nhiên vòng tay ôm anh, gối đầu lên anh: “Hà Thích, có nhiều người thích em nhưng em chưa từng có ý nghĩ sẽ ngoại tình.”

“Có cho em cũng không dám.” Hà Thích vuốt tóc cô: “Để mai anh đưa em ra sân bay.”

“Ừm.”

“Không được cười, không được vui vẻ, không thì ngày mai anh sẽ cho em không xuống nổi giường.”

Như nhớ ra điều gì đó, cô chợt nhìn anh: “Trước đây anh ngây thơ trong sáng thật đấy…”

“Ngây thơ trong sáng không quan trọng lắm, người khổ vẫn là em mà, lần đầu tiên của như kẻ giết lợn hả?’ Hà Thích véo má cô rồi bị châm biếm lại: “Nếu bây giờ có dao trong tay thì em sẽ đâm đít anh. Có phải lần đầu tiên của anh giống như chọc tiết lợn không?”

“Cái gì, em muốn ăn đòn hả!” Hà Thích quẳng sách đi, đánh mạnh xuống mông cô: “Qúa chiều em nên hư vậy!”

Nhã Kỳ đáng thương bị Hà Thích bắt nạt hồi lâu, cho đến khi anh đi dạy cô mới được giải thoát. Đang nằm lì trên giường giết thời gian với cái điện thoại, Chu Thăng Thăng nhắn tin cho cô: Ngày mai em sẽ đến chứ!

“Chắc chắn.” Ôi, phải lấy thân thể ra đánh đổi đó.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.