Chua Ngọt

Chương 37: Hào hứng (3)



Tim Nhã Kỳ thắt lại, hết lần này đến lần khác Hà Thích vượt qua thế hiểm rơi xuống đất một cách hoàn hảo, anh đứng giữa trung tâm trong tiếng hò reo của mọi người. Mọi người nhìn về người đoạt giải nhất, mấy người bạn của Hà Thích cũng ở bên cạnh hào hứng nói, “Chắc chắn năm nay khoa chúng ta sẽ lại về nhất thôi. Hà Thích, cậu nên đi tranh giải mười môn kết hợp đi.”

Hà Thích hoàn thành cuộc thi rồi nhận lấy nước trong tay bạn mình uống một hớp, sau đó lau mồ hôi một cái rồi ôm Nhã Kỳ vào trong ngực nghiêm túc nói, “Mình không muốn nhận quá nhiều ánh mắt hâm mộ đâu, bạn gái mình sẽ không vui.”

“Tiếp tục hôn nhau đi, nâng cao sức hô hấp… Bạn gái cậu vui, chúng tôi cũng rất vui…”

“Cút ngay.” Hà Thích thấy vẻ mặt đỏ bừng của Nhã Kỳ, anh trợn mắt nhìn bạn học một cái rồi tiếp tục nói một câu, “Buổi tối mình không về ký túc xá đâu, sáng sớm ngày mai mình sẽ đến dự thi đúng giờ.”

“Á à, không về ký túc xá đánh bài với bọn tôi chắc là đi làm chuyện xấu chứ gì, cẩn thận kẻo chân mềm nhũn, thi chạy vượt rào sáng mai phải làm sao đây…”

“Đi chỗ khác.” Hà Thích đẩy cậu ta một cái rồi kéo Nhã Kỳ đi, sau đó tai cô truyền vào tiếng anh lẩm bẩm, “Nếu chân mềm nhũn cũng là em chứ không phải anh đúng không?”

Nhã Kỳ liếc anh một cái, “Ở bên ngoài thì nghiêm túc chút đi.”

“Vậy chúng ta trở về thì có thể phóng khoáng chứ?”

“…” Nhã Kỳ cố gắng không nói ra hai chữ “thô bỉ” bởi Hà Thích nói từ này nghĩa là gợi cảm.

Hà Thích cứ nhếch miệng cười mãi, thỉnh thoảng lại sờ mặt cô mấy cái, anh thật sự rất vui vẻ. Trước tiên anh dẫn cô đi phòng tự học cất mấy cuốn sách vào trong túi rồi lại dẫn Nhã Kỳ đi ăn cái gì đó, “Em có đói bụng không, muốn ăn cái gì đây?”

“Em vẫn bình thường, hơn nữa bây giờ vẫn chưa tới giờ ăn tối mà.”

“Thế thì chúng ta đi ăn đồ ngọt vậy.”

Hà Thích lái xe chở Nhã Kỳ đi tìm một tiệm ăn rất có phong cách ở gần đó, anh gọi cho Nhã Kỳ một bát tổ yến. Vốn hai người ngồi đối diện nhau, Hà Thích lại ngồi bên cạnh Nhã Kỳ ôm cô vào lòng động tay động chân, lúc này anh vô cùng hưng phấn. Nhã Kỳ đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn Hà Thích, đụng phải tầm mắt của anh cô mới phát hiện trong mắt Hà Thích thể hiện sự đói khát. Nhã Kỳ xoay mặt đi nhưng Hà Thích lại giữ lấy mặt cô, dùng gò má của anh quệt lên mặt cô, “Nhã Kỳ trở nên rất ngoan, rất ngoan.”

“Ừm…” Ngón tay Hà Thích khiêu khích cằm Nhã Kỳ làm cô cảm thấy như đang bay bổng. Đôi mắt anh hiện lên ý cười, “Thế nhưng em cũng không ngoan đâu, dám gạt mọi người chạy tới đây. Anh sẽ xử lý em tại chỗ này!”

“Anh, anh làm gì thế…” Nhã Kỳ thấy mặt Hà Thích dựa càng lúc càng gần, thân thể cũng nhích về phía cô. “Đừng như vậy, như vậy không tốt.”

“Cái gì không tốt?” Hà Thích dựa sát vào người cô, thầm thì bên tai việc gì đó mà sắc mặt Nhã Kỳ đỏ ửng, thế nhưng cô vẫn lắc đầu, “Em không muốn đâu, em, em đang không tiện.”

Vốn Hà Thích cũng không ôm hy vọng gì với câu trả lời của Nhã Kỳ nhưng đôi mắi lại hiện vẻ hơi hậm hực, anh tiếp tục quấn lấy cô: “Trẻ em mà lừa gạt người khác sẽ bị mũi dài đấy.”

“Ai gạt người chứ, đó là sự thật mà.” Vốn Nhã Kỳ không muốn cùng anh bàn luận chuyện riêng tư này, nhưng cái vẻ mặt đó của Hà Thích lại làm cho cô không chịu được mà nói ra sự thật, nói xong tròng mắt cô rũ xuống không dám nhìn thẳng vào mắt anh.

Hà Thích ôm cô vào ngực, “Haiz, không được cũng không sao, tương lai còn dài mà.”

Nhã Kỳ ho nhẹ một tiếng không đáp lời, cúi đầu xuống ăn tổ yến, tim cô đập rất nhanh. Hà Thích giành lấy cái muỗng trong tay cô, “Hay là để anh đút em ăn nhé.” Hà Thích bắt đầu không biết xấu hổ, anh cũng không quan tâm đây là nơi công cộng mà bắt đầu đút đồ ăn cho cô. Sau đó chính là em một miếng, anh một miếng.

“Hà Thích, không phải là anh mắc bệnh sạch sẽ sao…”

“Hôn môi với em anh đã được miễn dịch rồi, có thể chịu được.” Đây là lời của Hà Thích, thật là không biết xấu hổ, Nhã Kỳ hung hãn trừng mắt nhìn anh.

Nhã Kỳ không biết được quyết định của mình lại đem đến cho Hà Thích sự ngạc nhiên và mừng rỡ như vậy, cả ngày anh đều ở trong trạng thái phấn khởi, cũng nói nhiều hơn. Sau khi ăn cơm tối, hai người trở lại cái ổ nhỏ của Hà Thích, anh rửa hai trái táo rồi vừa ăn vừa cùng Nhã Kỳ nói chuyện hồi còn bé, kể những chuyện vui cho cô nghe. Nhã Kỳ nghe rất say mê, không ngờ từ nhỏ đến lớn anh đều là con người tùy ý như vậy, chạy nhảy phá phách. Cô nghe anh kể chuyện mà hận mình không thể đi về quá khứ để được làm quen với anh, nghĩ đến việc lãng phí ba năm học cấp hai, Nhã Kỳ liền há miệng cắn cổ Hà Thích.

“A, đừng…” Trong nháy mắt cơ thể Hà Thích căng cứng, đẩy Nhã Kỳ ra sau, “Đừng có lại khiêu chiến giới hạn của anh lần nữa.” Nhã Kỳ ngã lên người Hà Thích, giọng nói của anh cũng đã thay đổi, lúc hai người có phản ứng mới phát hiện cô đang nằm trên người anh, vùi đầu vào cổ anh, động tác này hết sức mập mờ. Hà Thích cứng người còn Nhã Kỳ dừng lại từ từ bò dậy khỏi người anh.

Hà Thích thở gấp, anh dùng sức cắn răng, đôi mắt mở rộng cố đưa cổ mình về phía trước cà vào mặt Nhã Kỳ một cái, tiếp theo anh nhỏ giọng nói một cau, “Nhã Kỳ, em để cho anh miễn dịch đi.”

“Anh muốn nói gì vậy?”

Hà Thích xoay người một cái đè Nhã Kỳ dưới thân, hai tay hơi cong cù lét phần dưới tay của cô. Nhã Kỳ không ngờ Hà Thích lại chơi chiêu này với mình, cô lập tức luống cuống, muốn duỗi chân cũng đã bị anh giữ chặt, lập tức vừa khóc vừa cười, “Không muốn, không muốn, này…”

“Em đùa giỡn anh không chỉ mới một hai lần đâu…” Hà Thích chơi đùa đến phấn khích cười vui vẻ, làm bậy trên người cô, sau đó Nhã Kỳ thật sự khóc lên.

“Nói lời gì dễ nghe, anh sẽ tha cho em.” Hà Thích đã không biết xấu hổ thì thôi, còn vô sỉ. “Hà Thích, anh rất tốt…” Cô thút thít, “Là người vô cùng tốt, huhu…”

Hà Thích cẩn thận nghẫm nghĩ, lời này rất hay, lại nhìn cô hai mắt ngấn lệ long lanh, tóc xốc xếch, trong lòng anh cứ như bị sâu gặm nhấm rất khó chịu, lại bảo Nhã Kỳ nói thêm mấy câu rồi mới thả cô ra. Nhã Kỳ được buông tha lập tức đấm Hà Thích mấy quyền, mệt mỏi rồi lại khóc lớn.

Hà Thích cười phì một tiếng rồi ôm cô vào trong ngực trấn an, tựa như việc ôm cô vào trong ngực cũng khiến thân thể mình thoải mái một chút, “Đừng khóc, đừng khóc nữa, anh mua kẹo cho em ăn.”

“Hừ… Quỷ mới muốn ăn kẹo!” Nhã Kỳ khóc đủ rồi mới phát hiện khóa của vạt áo trước đều bị anh kéo xuống, đồ lót bên trong cũng lộ hơn một nửa ra bên ngoài lập tức lật đật sửa sang lại quần áo, nhìn thấy ánh mắt mập mờ của Hà Thích liền đạp anh một cước, “Cút!”

Hà Thích xoay người rời đi, “Anh đi tắm đây, đợi chút nữa hai chúng ta ngủ chung.”

“Em không muốn ngủ với anh.”

“Dù sao em cũng không tiện, có gì phải lo lắng đâu.”

“…”

Sau khi Hà Thích đi tắm xong thì Nhã Kỳ cũng tắm, lúc đi ra Hà Thích liền lôi cô cùng nhau trở về phòng nghiêm mặt nhìn cô, “Hôm nay em bị người khác bắt nạt?”

Nhã Kỳ thở phì phò nhìn anh, “Không phải là mới bị anh bắt nạt đấy à?” Mắt còn sưng đau đây nữa.

Hà Thích bóp mặt cô một cái, “Anh làm vậy với em mà gọi là bắt nạt à, là thân mật. Ngốc, bị người ta bắt nạt cũng không nói với anh, ngày mai anh sẽ kêu người đi dạy dỗ mấy cô gái đó.”

Lúc này Nhã Kỳ mới hiểu Hà Thích đang nói chuyện gì, cũng không biết vì sao anh lại biết được, cô lắp bắp nói, “Thật ra thì cũng không có gì, tính ra…”

“Đám con gái kia không có đầu óc lại dám bắt nạt Tiểu Kỳ Kỳ của anh, ngày mai anh dẫn em đi đi tiêu diệt bọn chúng.” Ánh mắt Hà Thích lạnh như băng thế nhưng một giây tiếp theo đã trở lại bình thường mà trêu chọc cô, kéo cô trên giường, “Đến đây, chúng ta ôm nhau nói chuyện phiếm.”

Chỉ là đơn thuần đắp chăn nói chuyện phiếm, đối với đàn ông mà nói thì thật sự rất khó chịu.

Sáng sớm ngày thứ hai, Hà Thích tham gia thi vượt rào 110 m. Động tác vận động của Hà Thích nhìn có vẻ lơ đãng nhưng rất đẹp mắt, bướt chân dài, thong thả vượt qua từng rào cảng, tư thế lưu loát hài hòa, nữ sinh chạy đến bu đầy hai bên reo hò hết đợt này đến đợt khác. Nhã Kỳ nhìn Hà Thích chỉ cảm thấy tựa như bất cứ chuyện gì anh làm cũng đều như hổ thêm cánh.

Đột nhiên Nhã Kỳ cảm thấy bị người khác đẩy một chút, lúc xoay người lại thì thấy ba nữ sinh hôm qua mắng cô đang đứng bên cạnh dùng ánh mắt khinh thường nhìn mình. Nhã Kỳ không thèm để ý, mơ hồ nghe thấy mấy cô gái ấy đang chê cười gì đó nhưng bỗng nhiên trên sân vang lên tiếng hét chói tai. Nhã Kỳ không nghe ba người ấy nói gì mà cho dù có nghe thì cô cũng sẽ làm như không nghe được, cô không muốn so đo cùng với mấy người ấy mà chỉ muốn cổ vũ Hà Thích.

Hà Thích vừa thi xong thì Nhã Kỳ cầm nước suối chạy tới. Anh nhận lấy nước suối từ tay cô từ từ uống hai ngụm nước, nhìn quanh một vòng liền phát hiện ra ba người nữ sinh kia. Hà Thích nhìn quần áo Nhã Kỳ một cái rồi hỏi cô, “Em muốn đánh bọn họ hay muốn bọn họ xin lỗi?”

“Hả?”

“Nếu em muốn đánh người anh sẽ tạo cơ hội cho em còn nếu muốn họ xin lỗi cũng rất đơn giản.”

“Được rồi, vậy nói xin lỗi đi, hôm nay em mặt váy làm thế nào đánh người được?”

Hà Thích ngoắc ngoắc tay với nữ sinh cầm đầu, “Kia có phải là sinh viên ngành tiếng Trung không, mấy cô cũng đến đây đi, chúng ta nói chuyện một chút.” Nhã Kỳ tựa hồ có chút biết nữ sinh này là ai, đó chính là hoa khôi của ngành tiếng Trung, là người mà Hà Thích ngoắc tay.

Cô nữ sinh này hơi khựng lại, trên mặt thoáng qua vẻ ngạc nhiên, ngay sau đó mỉm cười quay ra phía sau nói hai người còn lại cái gì đó rồi ba người đi đến chỗ Hà Thích. Hà Thích và Nhã Kỳ đi phía trước, ba nữ sinh đi theo phía sau. Đi đến một chỗ không người bỗng Hà Thích hôn lên mặt Nhã Kỳ, “Bây giờ tôi cho các cô một cơ hội nói lời xin lỗi với cô ấy.”

Lập tức vẻ mặt của ba nữ sinh kia đều có vẻ mất tự nhiên, ánh mắt cùng nhìn về phía Nhã Kỳ. Nhã Kỳ mặt 囧 囧 nhưng cũng hung hãn trừng lại. Hà Thích cà lơ phất phơ hỏi, “Nói, ai là đồ hư hỏng hả?” Hà Thích cười lạnh một tiếng, “Bạn học này trông thật quen mắt nha, ngày nào cũng đến…”

“Tôi xin lỗi.” Một người trong nhóm nói tiếng xin lỗi rồi xoay người chạy.

“Còn một người, quán bar…” Hà Thích sờ cằm.

“Tôi xin lỗi.” Một người khác cũng cúi người nói xin lỗi rồi lập tức bỏ chạy.

“Còn có cô.” Hà Thích chỉ hoa khôi khoa Tiếng Trung ho nhẹ một tiếng, ánh mắt sắc bén nhìn thẳng và cô ta, “Muốn tôi nói ra sao?”

“Không, không, tôi nói.” Hoa khôi khoa Tiếng Trung cắn răng nghiến lợi nói ra ba chữ, mắt ngấn lệ, xoay người chạy ra xa.

“Tình huống gì thế này…” Nhã Kỳ đau đầu, trước tiên không nói lời xin lỗi có đủ thành ý hay không thế nhưng vì sao Hà Thích chưa nói gì mà sắc mặt của ba người ấy lại khó coi như vậy.

“Cũng không có gì, chẳng qua anh chỉ nhắc nhở mấy cô ấy một chút việc, giả bộ ngây thơ quá mức rồi.” Hà Thích sờ đầu cô, “Sau này họ không còn mặt mũi xuất hiện trước mặt em đâu. Nếu còn bị người khác bắt nạt nữa thì phải nói ngay cho anh biết, nhìn em như vậy mà bị người khác bắt nạt cũng chỉ biết nuốt vào trong bụng.”

“Em đâu phải vậy.” Nhã Kỳ cự nự.

“Không phải cái gì.” Hà Thích vỗ trán cô tựa như dạy dỗ trẻ con, “Em chỉ có thể bị anh bắt nạt còn người khác thì không được. Sau này nếu ai đó mắng em, em cứ mắng cô ta, đừng sợ phiền phức. Nếu không làm được chuyện này thì sẽ bị khí thể của đối phương áp đảo ngay!”

“Em không phải là anh, em không biết…” Tiếng nói của Nhã Kỳ rất nhỏ, cô che trán mình.

“Không biết cũng phải học! Ngốc nghếch, em không biết việc đơn giản nhất chính là tìm viện binh à?”

“Hừ.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.