Buổi sáng có năm tiết học, Nhã Kỳ không nghe vào một chữ nào, cả người cô luôn ở trạng thái ngẩn ngơ, vô tri vô giác. Lúc hết tiết, Thi Mộng vươn tay sờ trán Nhã Kỳ, ân cần hỏi, “Người cậu không thoải mái à?”
“À, không, tớ không sao.” Nhã Kỳ lắc lắc đầu, tỏ ra mệt mỏi, buổi trưa sau khi tan học, cô xuống phòng ăn ăn qua loa, rồi trở lại phòng trọ trùm chăn đi ngủ mặc kệ thời tiết nóng bức. Đến khi ngủ dậy, cô thấy Thi Mộng đang ngồi ở giường đối diện, vẻ mặt tức giận, cô tò mò nhìn cô ấy. Lúc sau Thi Mộng mới quay sang cô, buồn bực hét lên, “Anh họ tớ đi ngoại tình.”
“Ơ…”
“Cậu không biết đâu, nhìn bên ngoài ông ấy trông hiền lành, trung thực, thế mà lại ngoại tình! A a a, tớ không dám tin nữa a a, Nhã Kỳ, cậu nói thử xem trên thế giới này đến cả hôn nhân cũng không tin tưởng được thì còn tin vào cái gì nữa.”
“Chuyện này…”
“Tớ phải quản lý bạn trai tớ thật chặt mới được, anh ta mà dám vụng trộm sau lưng tớ, tớ sẽ giết chết anh ta. Không, tớ sẽ chết chung với anh ta.”
Lần này Nhã Kỳ không thể nói được từ nào, đã trải qua giai đoạn yêu đương rồi kết hôn mà còn như vậy, vậy cô thì sao, còn chưa bắt đầu không lẽ phải kết thúc? Nhà Kỳ thở dài, trèo xuống giường để lên thư viện, có lẽ cô còn non nớt, còn có nhiều việc không thể bình tĩnh xử lý được. Cô ngồi trong thư viện cả một buổi chiều, vừa cảm thấy không cam tâm, vừa thấy tâm trạng yên tĩnh trở lại, tự nhiên lại muốn có người tâm sự, cô gọi điện ngay cho Nhã Tĩnh.
Khi Nhã Tĩnh nhận được điện thoại của cô, có lẽ cậu đang tập cùng nhóm nhạc, xung quanh rất ồn ào, phải mất một lúc đầu dây bên kia mới trở lên yên tĩnh. Dường như đoán được cô sẽ gọi điện, cậu mở miệng trước, “Hôm nay em luyện đàn mà thấy rất buồn bực, có phải tâm trạng chị lại không tốt không?”
“Ừ…” Nhã Kỳ đáp lại, “Nhã Tĩnh, hình như Hà Thích có bạn gái mới…”
“À… Đây là chuyện bình thường mà.”
“Chị mắng cô ta rồi, còn nói với cô ta em và Hà Thích đang yêu nhau.”
“…”
“Không phải người ta nói nước phù sa không chảy ruộng ngoài sao, nếu mà có thể, chị thà nhường cho em.”
“Nhã Kỳ, chị làm sao vậy, bị kích động đến nói năng lung tung.”
“Nhã Tĩnh, chị rất khó chịu… Liệu có phải đàn ông đều thích đùa giỡn tình cảm? Có phải họ đều thích bắt cá hai tay?”
“Cũng vui vui, ở trong game em cũng có nhiều vợ mà.”
Nhã Kỳ nghiến răng, dập máy “Chị không nói chuyện với em, chị về nhà đây.”
Cúp điện thoại, Nhã Kỳ thấy tâm trạng mình lại xấu đi, ngay cả thằng em sinh đôi của cô còn như vậy, cô làm sao mà tin vào người khác? Cô bĩu môi đi về nhà, dọc đường đi, điện thoại của cô liên tục đổ chuông, là Hà Thích gọi tới. Cô cảm thấy lòng mình lại bực bội, có khi lại là hoa khôi tìm cô hỏi chuyện, cô dứt khoát tắt âm điện thoại, không thèm để ý đến nữa.
Nhã Kỳ cảm thấy yêu Hà Thích chẳng phải chuyện tốt đẹp, cảm xúc của cô đều phụ thuộc vào anh, trước kia là thế, bây giờ vẫn vậy. Cô muốn thoát ra mà không làm được, cô không kìm nén nổi tình cảm của mình. Từ nhỏ đến lớn, mọi chuyện đều có người lo lắng giúp cô, xét về mặt tự chủ, tính lệ thuộc của cô rất lớn, đúng như Nhã Tĩnh nói, ở một số phương diện có thể cô rất thông minh, nhưng ở phương diện khác, khả năng xử lý của cô lại kém hơn người bình thường.
Lúc cô trở về, mẹ lại không có ở nhà, nhà cửa vắng ngắt, ngay cả tủ lạnh cũng trống trơn, cô mới nhớ đến hai ngày trước mẹ gọi điện cho cô nói phải đi công tác, có lẽ sáng mai mới về. Nhã Kỳ chán nản nằm trên ghế salon, lăn hai vòng, rồi chậm chạp đứng lên rót nước uống, lúc này cô cảm thấy vô cùng buồn chán.
Nhã Kỳ vừa mới quyết định ra ngoài ăn tối thì điện thoại bàn đổ chuông, lại là giọng nói của Nhã Tĩnh, cậu nói, “Nhã Kỳ, em đi tỏ tình với Hà Thích như mong muốn của chị rồi.”
Nhã Kỳ muốn câm nín, lát sau cô nói, “Em nói lại lần nữa.”
“Trước hết chờ em chinh phục được cậu ta, em đánh cho cậu ta mềm ra rồi cho chị chơi.”
“Nhã Tĩnh, em bị thần kinh à?” Nhã Kỳ cảm thấy mình sắp điên rồi, “Em nói chuyện với anh ta rồi à?”
“Đúng vậy, em nói chuyện với cậu ta rồi, em nói này, chị nhìn chị mà xem, rõ là muốn nói chuyện với cậu ta, cứ coi như mắng cậu ta cũng được, sao lại không nhận điện thoại, ngay cả em chị cũng không thèm nhận?”
“Anh ta nói gì với em?”
“Cậu ta nói thích em.” Nhã Tĩnh cười ha ha, lần này Nhã Kỳ không nói gì mà cúp luôn điện thoại.
Nhã Kỳ cầm điện thoại, bấm số của Hà Thích, điện thoại mới vang lên một tiếng tút, anh đã bắt máy. Nhã Kỳ nín thở, cô nghĩ Hà Thích sẽ nói những lời cô không muốn nghe, nhưng đợi lúc lâu cũng chỉ nghe tiếng hít thở nhẹ nhàng của anh vờn bên tai cô, lúc sau anh mới gọi một tiếng, “Nhã Kỳ.”
“Ừ.”
“Sao em không nhận điện thoại của anh?” Sau khi gọi tên của cô, anh ngừng lại, lâu đến mức cô nghĩ anh sẽ không nói gì nữa, đang chuẩn bị cúp điện thoại thì lại nghe được giọng nói lạnh lùng, nhàn nhạt của anh, tay cầm điện thoại của cô cứng đờ. Lúc đó, cô chỉ muốn khóc, giọng cô đầy chất vấn, hùng hổ dọa người, “Có phải anh đưa điện thoại cho bạn gái khác cầm không?”
“Bạn gái của anh chỉ có em, làm gì có ai khác?” Hà Thích khẽ hừ nhẹ, giọng nói không vui.
Nhã Kỳ nghẹn lời, không nói được gì nữa, cô bỗng khóc thành tiếng. Cũng không biết khóc bao lâu, Hà Thích lại kiên nhẫn chờ đợi, cho đến khi thanh âm ngừng lại, mới thở dài nói, “Nhã Kỳ, anh cảm thấy thật nhiều áp lực.”
“… Hả?”
“Anh cứ nghĩ là em giống anh, tin tưởng đối phương, cho dù có chuyện gì xảy ra cũng không thể dễ dàng nghi ngờ như vậy. Anh cứ nghĩ em tin anh như anh tin em,… chỉ tiếc, em trẻ con quá.”
Nhã Kỳ thở phào nhẹ nhõm, tâm trạng đã bình thường trở lại, bàn tay cầm chặt điện thoại cũng nới lỏng ra, cô thấy hô hấp của mình đã thông suốt, cũng không còn tức giận nữa, lấy tay lau nước mắt, vẫn còn thút thít, “Là do con chó nhỏ nhà hàng xóm chết rồi, em rất buồn nên mới khóc, chỉ có vậy thôi.”
“…” Hà Thích yên lặng một lúc, rồi nói, “Thà em bảo anh bị ảo giác, chứ đừng nguyền rủa con chó nhà người ta.”
“Hà Thích, em nghĩ xong rồi.” Nhã Kỳ ổn định cảm xúc, “Em có lời muốn nói với anh.”
“Anh biết em thích anh, ừ, anh cũng thích em…”
Nhã Kỳ im lặng, khẽ cười, rồi lại cảm thấy thật ngượng ngùng, mất tự nhiên nói, “Quốc khánh em đến chỗ anh nhé, năm nay anh sẽ không đuổi em đi như năm ngoái chứ?”
“Anh sẽ giữ em lại vài ngày.” Hà Thích cười đến vui vẻ, sau đó lại lộ ra chút mệt mỏi, “Hôm nay anh tham gia một cuộc thi, vừa mới thi xong. Vì thi gấp quá nên hai ngày trước bị thầy đưa đi cách ly, học cả ngày cả đêm.”
“Anh vất vả rồi, nghỉ ngơi cho khỏe đi. Vì thế… Anh không bị hoa khôi khoa tiếng Trung làm cho cảm động chứ?”
“Cảm động cái gì?”
“Có nữ sinh dùng điện thoại di động của anh…”
“Hai ngày trước thầy giáo đã thu mất điện thoại di động của anh, hôm nay mới trả lại mà, dùng cái gì cơ?”
Lúc này Nhã Kỳ cảm thấy mình như lấy búa tự đập vào chân mình, cô chậm rãi nói, “Hà Thích, nếu như có bạn học ở dưới ký túc xá đốt nến thành hình trái tim tỏ tình với anh, anh có cảm động không?”
“Ai lại xấu tính như thế, dưới sân ký túc xá trường anh có sân bóng rổ, sáp nến còn sót lại không thể xử lý, nhỡ ai trượt ngã thì sao”
“Ack… Hà Thích, anh không thể nghĩ lãng mạn được chút sao?”
“Cậu sao đấy, đừng kéo tớ…” Không biết Hà Thích đang nói chuyện với ai, giọng nói không kiên nhẫn, sau đó anh nói tiếp, “Nếu chỉ có vậy mà cảm động, chẳng phải lúc nào anh cũng bị cảm động sao?”
“Có ý gì?”
“Xin lỗi, cậu không thấy tôi đang nói chuyện với bạn gái sao? Tối nay á, không rảnh…” Đầu dây bên kia có chút ồn ào, một lát sau, âm thanh của anh mới rõ ràng, ” Tặng hoa, gửi thư tình, nấu ăn cho anh, còn có người tự tay đan khăn cho anh, gì nữa nhỉ, giữa trời mùa đông giá rét còn mua trà sữa… Em nói anh có cảm động không.”
“Hà Thích, hóa ra anh hấp dẫn như vậy? Còn hấp dẫn hơn cả nữ sinh.”
“Thật ra, anh cảm thấy có người mang nước sôi cho em, có người cho em hạt óc chó cũng có sao đâu. Anh còn nhớ có học kỳ, có bạn học nữ chạy lên tầng thượng thả ngàn hạc giấy, mỗi con hạc đều viết tên anh, nói là muốn cầu phúc cho anh.”
“…”
“Được rồi, được rồi, anh sắp chết đói rồi, chút nữa gọi điện cho em, em ăn nhiều vào, không có chuyện gì đừng nghĩ lung tung.”
“Gặp lại sau nhé.” Nhã Kỳ cúp điện thoại, ngã nhào lên ghế salon, trong lòng cô thấy vui vui, rồi lại cảm thấy tương lai thật nhiều thử thách cũng rất mơ hồ khiến cô vừa lo lắng, vừa sợ hãi. Cô biết bước trên con đường này sẽ gặp vô vàn khó khăn, nhưng cô không thể yêu ai khác ngoài anh, vì trong lòng cô chỉ có anh thôi.
Ngày quốc khánh năm ngoái, anh đối xử với cô như người xa lạ, không kiên nhẫn, lại có chút chán ghét. Một năm sau, rất nhiều chuyện đổi thay, anh không bài xích cô mà lại chấp nhận cô. Cô không muốn chủ động nhiều quá, lại không muốn trở thành người thua cuộc, cô chỉ muốn thắng anh để lấy lại danh dự, nhưng bây giờ, cô không muốn bị khó xử nữa, có lẽ cần phải làm những chuyện mà những người yêu nhau hay làm.
Ừ, chính là thế. Một lúc sau, Hà Thích gọi điện cho Nhã Kỳ, cô ngập ngừng rồi mới mở miệng, “Hà Thích… Anh muốn ăn gì? Em mang cho anh.”
“Em.”
“Này, em hỏi anh có thích ăn gì không mà?”
“…Em.” Hà Thích khẽ cười, “Lâu rồi chưa hôn em.”
Mặt Nhã Kỳ đỏ bừng, chỉ biết cười ngây ngô, cô bắt đầu mong đợi đến ngày quốc khánh rồi. Nhã Tĩnh nói đúng lắm, đúng là cô thích vượt ngàn dặm tìm chồng.
Trước Sau