Chưa Kịp Ly Hôn, Vợ Mất Trí Nhớ

Chương 18: 18: Hôn



Cho dù trong lòng khó chịu, nhưng Trác Vi Lan cũng biết trường hợp nào nên làm chuyện gì, không có ý định khóc ở công ty.

Nàng tâm phiền ý loạn, được Mạc Sương hứa hẹn muốn đến, thoáng an tâm, hít một hơi lau sạch nước mắt, vịn tường từ từ đứng lên.
Nàng lặng lẽ lắng nghe âm thanh của rừng ở đầu dây bên kia.
Mạc Sương đi xuống lầu, Mạc Sương đóng cửa phòng sách lại, Mạc Sương tìm được trợ lý Trần, dặn dò chuẩn bị xe…
Đây không phải là lần đầu tiên nàng nghe được âm thanh vụn vặt này.
Lúc học đại học nói chuyện yêu thương, nàng và Mạc Sương không cùng khoa, trường học lớn như vậy, lịch học dày đặc khó mà gặp mặt, thường thường sẽ nấu cháo điện thoại, không cần suy nghĩ quá nhiều về đề tài cũng không sợ nhạt nhẽo, nghe tiếng hít thở và tiếng động của đối phương đã hài lòng.
Sau khi tốt nghiệp, Mạc Sương bận rộn, cô vẫn có tính dính người, cơ hội điện thoại vốn đã ít, vừa nghe máy lại không bỏ cúp, nếu điều kiện cho phép, Mạc Sương sẽ nhận điện thoại, giúp nàng bớt buồn chán khi phải chờ đợi một mình.

Một lần đến thành phố B thăm bệnh kia, Mạc Sương đều dùng điện thoại để đồng hành trong toàn bộ hành trình, nghe cô nói đã đi qua mấy cây số, bao nhiêu khúc cua, người dẫn đường lần lượt thông báo các khu vực thay đổi, cách mục tiêu càng ngày càng gần.
Khi đó Trác Vi Lan cảm thấy giọng của Mạc Sương không đủ dịu dàng, thậm chí được xem là qua loa lấy lệ.
Bây giờ cô đứng ở cạnh cửa, khe hở bị gió lạnh thổi tới, gò má lạnh lẽo, mũi tắc nghẽn, nói chuyện đều có chút khó khăn.
Trác Vi Lan hậu tri hậu giác* phát hiện, đây là lần đầu tiên nàng không thoải mái dưới tình huống gọi điện thoại, mà so với lúc ấy Mạc Sương ở bệnh viện tiêm truyền nước yếu ớt, khó chịu và buồn rầu là không đáng nhắc tới.
*là một việc gì đó mọi người đều biết hết, chỉ còn mình mình không biết, mãi sau mới phát hiện ra.
Nàng bỗng nhiên hơi hiểu được Đàm Thiều Thi nói “Không muốn quan tâm cậu” là có ý gì —— đối với vợ, đối với bạn thân, nàng luôn là một người yêu cầu, hiếm khi làm gì đó vì người khác.
Dường như Mạc Sương chưa bao giờ nói chữ “Mệt” ở trước mặt nàng.
Mỗi lần Đàm Thiều Thi vội phác họa bản thảo cũng vô cùng căng thẳng, dưới mắt thường có hai quầng thâm, lần này không có linh cảm nhưng hiếm khi than phiền.
Liên quan tới Mạc Sương, Trác Vi Lan cảm thấy quá phức tạp khó mà phán xét, nhưng liên quan tới Đàm Thiều Thi, Trác Vi Lan cảm thấy mình là thiếu nợ.

Đàm Thiều Thi vào công ty sớm hơn nàng nửa năm, tốt nghiệp trường hơi kém, dùng thời gian rất lâu để chuẩn bị, trải qua chồng chất lần thi mới thành công, rất xem trọng tiền thưởng và khấu trừ, vô cùng hy vọng mình có thể làm tiếp lâu dài ở công ty.
Nàng thì sao? Có sự quan tâm của bạn cùng thầy Dư Chỉ, có lời nói đỡ của Mạc Sương không biết từ lúc nào, bên ngoài rõ ràng là nhờ vào thân phận người trong nhà của tập đoàn X dễ như trở bàn tay giải quyết công lao và thành tích của gian hàng quảng trường Thiên Tần mới, giao thiếu bản thiết kế một lần cũng không có vấn đề, cho dù không ở lại công ty, nàng có thể thu dọn đồ đạc xoay người trở về nhà, có thể ở trong biệt thự nhỏ ung dung thong thả sống qua ngày và tìm một nơi tiếp theo, hoàn toàn trở thành nghỉ phép.
Trác Vi Lan tỉ mỉ nghĩ đến, nhận ra rằng những gì mình đã nói trước mặt Đàm Thiều Thi có chút thiếu đánh.
Cái gì gọi là “Lần này không có, lần sau bổ sung là được, đừng quá để trong lòng”?
Đây là đứng nói chuyện không đau thắt lưng*.
*nói chuyện thì rất tốt, rất dễ dàng, nhưng hoàn thành công việc lại là một vấn đề khác (thành ngữ).
Trác Vi Lan suy nghĩ thông suốt rồi, nhìn về cánh cửa trên sân thượng đang khép hờ, khẽ thở dài.
“Vi Lan?” Mạc Sương chú ý tới tiếng thở dài này, nhẹ nhàng hỏi: “Nghe được không?”
Trác Vi Lan buồn buồn “ừm” một tiếng, mượn tiếng vang của mở cửa xe đoán được độ tiến triển: “Chị lên xe rồi sao?”
“Ừm, trợ lý Trần lái xe rất nhanh, hai mươi phút nhất định có thể đến.”
Nếu là trước kia, Trác Vi Lan nhất định sẽ muốn càng nhanh càng tốt, nhưng hôm nay nghĩ nhiều rồi, phản ứng đầu tiên của nàng là Mạc Sương quen lái xe an toàn, video tai nạn xe cộ kinh khủng lần trước, phản ứng thứ hai là Mạc Sương thay quần áo, khóa phòng sách trong mấy phút ngắn ngủi, xuống lầu nói cô không cần làm cơm tối trước, sau đó tìm được trợ lý Trần, chạy ra khỏi nhà ngồi lên xe, hơi thở hồng hộc.
“Từ từ đi.” Trác Vi Lan muốn để bản thân quan tâm một chút: “Buổi chiều 3 giờ em mới đi làm, thời gian vẫn còn sớm.”
“Muốn gặp em sớm hơn một chút.”
Trong lời nói mang theo tiếng thở dốc, không giả vờ thâm tình, giống như là đang suy nghĩ rồi tự nhiên nói ra lời thật lòng.
Trong lòng Trác Vi Lan ấm áp, khóe môi cong lên, sự lạnh lẽo nơi gò má từ từ hòa tan trong vui sướng, không còn cứng đờ như vậy.

Nàng thở phào, cử động đôi chân đã đứng mỏi nhừ rồi đi vòng qua cánh cửa chật hẹp.

Chỗ này thật sự rất nhỏ, lúc cô nói chuyện còn có tiếng vang yếu ớt, gót giày giẫm ở trên sàn nhà bóng loáng lại càng rõ ràng hơn, không biết chấn động đến nơi nào.
Trác Vi Lan cảm thấy không được tự nhiên, muốn rời khỏi, liếc thấy cánh cửa sân thượng đang khép hờ lại do dự, nói ra sự buồn phiền với Mạc Sương: “Mạc Sương, bạn của em vì chuyện không nộp tác phẩm thiết kế mà buồn phiền, không muốn nói chuyện, phải làm thế nào mới tốt đây?”
“Người bạn lần trước đưa em về nhà sao?”
” Ừm.”
“Cô ấy không nộp ra được tác phẩm thì sẽ như thế nào?”
Trác Vi Lan thật sự đúng là không chắc chắn.
Lần trước nàng không nộp ra tác phẩm, vò đầu bức tóc nhiều lần, không ăn không uống trực tiếp khiến mình bị bệnh, sau khi Mạc Sương phát hiện không để cho nàng đi làm, nhốt ở nhà bồi dưỡng cơ thể, Dư Chỉ quan tâm mấy câu, không nói tới một chữ về chuyện bản vẽ thiết kế.
Chờ khi nàng trở lại công ty, hội nghị đã tiến hành rồi, tác phẩm tuyển dụng đã được xác định, tất cả đều đã qua.
Tự mình trải qua vấn đề không thể giải quyết, Trác Vi Lan đánh giá quy trình làm việc—— mặc dù bản thiết kế của bọn họ không nhất định sẽ được công ty áp dụng, nhưng công ty mời nhiều người như vậy, là vì có nhiều sự lựa chọn hơn, một nhà thiết kế vẽ không ra, nhiều lần không cầm ra được tác phẩm khiến người khác hài lòng, không mang đến đơn đặt hàng, cũng chỉ mất đi hiệu quả, trừ phi bản thân có danh tiếng, nếu không khả năng bị thay thế bị sa thải là cực kỳ cao.
“Hoàn cảnh khó khăn.” Trác Vi Lan dùng từ ngữ uyển chuyển để hình dung, thở dài: “Em có cần giúp một tay nói tốt với giám đốc hay không?”
Lúc này Mạc Sương nói dứt khoát: “Không cần.”
Trác Vi Lan cảm thấy có gì đó không ổn, truy hỏi một câu: “Nếu như giám đốc không phải Dư Chỉ thì sao?”
“Không liên quan đến giám đốc là ai.” Mạc Sương thu lại lời từ chối tùy hứng: “Em và bạn là cùng cấp bậc đúng không? Cô ấy có hơi kiêu ngạo, sau khi biết
được sẽ không cảm kích em, sẽ cảm thấy em cùng nhau cấp trên quyết định việc rời đi hay ở lại của cô ấy.”
Trác Vi Lan suy nghĩ về tính cách của Đàm Thiều Thi, suy nghĩ là lý lẽ này, phiền não: “Chẳng lẽ em mặc kệ cô ấy?”
“Vi Lan, đây là công việc.” Mạc Sương trịnh trọng nói: “Không phải chơi trò chơi với nhau, cũng không ai có thể vứt bỏ ai.”
Trác Vi Lan như có điều suy nghĩ, suy tính một lúc cũng không nghĩ ra, tâm tâm trạng lại lệch đến chỗ khác: “Mạc Sương, chị khôi phục nhớ rồi sao?”

“Không có.”
“Sao có cảm giác hơi giống với trước kia.”
Mạc Sương mỉm cười: “Trước kia tôi nghe được em muốn tìm giám đốc, họp quyết định mở một công ty mới cho bọn em đúng không.”
Theo những lời này, Trác Vi Lan thật sự có thể tưởng tượng ra giọng điệu không cho thương lượng của Mạc Sương, không khỏi bật cười: “Sao chị biết mình của trước kia sẽ làm gì?”
Mạc Sương thở dài, nói chuyện nghiêm túc.
“Thứ trong két sắt đã nói cho tôi.”
——
Két sắt của Mạc Sương, một tầng là tiền tài vật chất và giấy chứng nhận, một tầng khác chợt nhìn như chồng giấy rất dày, cẩn thận lật ra xem chính là rất nhiều chữ viết được ghi chép, bao gồm một quyển sổ ghi chép tự viết.
Sổ ghi chép giống như quyển nhật ký trước kia vậy, không viết tâm trạng của chính Mạc Sương, mà đầy những thứ linh tinh, ví dụ như hôm nay gặp được người nào, xe đậu dưới công ty, ví dụ như thông tin tên họ của nhân viên trong một bộ phận nào đó của trụ sở chính, ví dụ như…
“Đây là cái gì?” Trác Vi Lan thấy được thống kê của văn hay tranh đẹp, tất cả đều là liên quan tới phân tích phát triển công ty thiết kế trang sức, dở khóc dở cười: “Tháng 7 năm 2015…!Oh, khi đó em tăng ca, giám đốc thấy em ở xa nên đưa em về, quả nhiên là chị ghen, lén điều tra công ty trang sức như thế nào.”
Mạc Sương không nói lời nào, lật xem cùng nàng.
Chính là những thứ này nhìn không có quy luật gì, cho thấy tâm trạng của Mạc Sương, cơ bản đã được ghi lại vào ba năm trước, phía trước gần giống như nhật ký công việc, ở giữa là nhiều chuyện vụn vặt của gia đình, bắt đầu từ một năm trước, Mạc Sương đã bắt đầu tỉ mỉ ghi chép mỗi ngày gặp được người nào, nhìn thấy xe gì, đi qua nơi nào, các bộ phận giống nhau sẽ được đánh dấu bằng một đường kẻ.
Trác Vi Lan đã nhìn ra, Mạc Sương thật lòng hoài nghi mình bị theo dõi, cũng không tin báo cáo điều tra được đặt ở trong ngăn kéo, cặn kẽ ghi chép tất cả những gì đã nhìn thấy, định tìm ra một chút chứng cứ.
Mặc dù là tốn công vô ích.
Mạc Sương tìm người điều tra trong báo cáo, chứng minh phương pháp không ai theo dõi rất là dứt khoát, liệt kê tất cả tài liệu người xuất hiện cùng với tuyến đường đi lại, vẽ ra một sơ đồ giao nhau với hành động của Mạc Sương, hầu hết đều là những lần tình cờ gặp gỡ, số lần vô cùng ít, mà Mạc Sương cảm thấy có người nhìn chằm chằm vào cửa sổ đối diện, chứng minh là phòng được khép kín rất lâu.
Mạc Sương lấy được kết quả là chuyện ba tháng trước, sau khi ghi chép kỹ lưỡng cũng càng viết ẩu, cố chấp lặp lại các bước tốn công vô ích.
Trác Vi Lan vuốt đầu ngọn bút bị xước, dường như có thể tưởng tượng ra biểu cảm phiền não của Mạc Sương.
Nàng hiểu Mạc Sương, hiểu rằng bằng chứng lạnh lùng cũng không thể loại bỏ cảm giác suy sụp bất an.
“Tại sao không nói cho em biết.” Trác Vi Lan nỉ non, nhắm mắt lại không nhìn nét chữ dùng sức đến run rẩy trên cuốn sổ nữa.
Mạc Sương không nói ôm lấy vai của nàng, nhẹ nhàng vỗ về.
Hơi thở của Trác Vi Lan bình thường trở lại, đảo mắt nhìn lại, đúng lúc bắt được gương mặt tràn đầy mơ hồ đang nhìn tài liệu của Mạc Sương.

Mất trí nhớ cũng khá tốt, không phải sao?
“Đừng xem nữa.” Nàng sợ dẫm lên vết xe đổ, khép cuốn sổ lại,
Mạc Sương nghe lời thu hồi tầm mắt, biểu cảm bình tĩnh.
“Chị giống như không bất ngờ gì.” Trác Vi Lan nghi ngờ: “Khả năng bị người khác theo dõi là rất lớn.”
Mạc Sương gật đầu: “Tôi nghĩ mình có thể là có kẻ thù.”
“Tại sao?”
Mạc Sương liếc nhìn nàng, do dự trong chốc lát nhưng vẫn đáp: “Tôi giống như trở nên rất đáng ghét, ba không thích tôi, vợ không thích tôi, mẹ rời đi, một chút tin tức cũng không có…!Ngay cả người thân cận nhất cũng không chịu nổi tôi, những người khác càng không thể nào có kiên nhẫn.”
“Em không có mà.” Trác Vi Lan thấy Mạc Sương như đưa đám, vội vàng cầm tay cô: “Em không ghét chị.”
Dáng vẻ Mạc Sương rủ mắt ảm đạm không kéo dài quá lâu, nhéo nhéo đầu ngón tay của nàng, ngước đôi mắt sáng ngời lên: “Có thật không?”
Trác Vi Lan cảm thấy không ổn, do dự một lúc mới gật đầu.
“Vậy tôi có thể hôn em không?”
“…” Trác Vi Lan cuối cùng biết tại sao Mạc Sương muốn tìm phòng riêng của quán cà phê rồi.
Mạc Sương nói xong yêu cầu, lại tự mình ngượng ngùng, nhỏ giọng giải thích: “Em chuẩn bị đi làm, tôi phải về rồi, thật sự rất không nỡ…”
Trác Vi Lan nhìn thời gian 2 giờ 43 phút, nghĩ đến cuộc họp buổi chiều, phải đối mặt với người bạn thân không thiết sống, trong lòng rất loạn, thấy Mạc Sương âm thầm xoa xoa muốn rụt tay về liền tức giận, bắt lấy: “Hôn thì hôn, một cái.”
“Ừm.”
Trác Vi Lan hít sâu một hơi, nhắm mắt lại, chờ đợi một nụ hôn từ xa.
Nàng là một người nói được là làm được, không dám cau mày, không dám liếm môi, cũng không dám cúi đầu xuống vì sợ cô không chạm vào được.
Trác Vi Lan chuẩn bị rất lâu, nhưng Mạc Sương lại nâng tay nàng lên.
“Hả?” Nàng mở mắt ra, ngây ngốc nhìn cái hôn này rơi vào lòng bàn tay.
Nhẹ nhàng, mềm mại, tương phản với cặp nhẫn cưới trên hai bàn tay, bức tranh đặc biệt đẹp..


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.