Editor: Phương – Beta: Min
Chuyên viên trang điểm thấy tính tình của Thẩm Tân Nam tốt mới nói như vậy, gặp phải người khác, hắn cũng không dám nói giỡn như vậy. May mà Thẩm Tân Nam không hề tức giận.
Cậu ta vốn đang nhắm mắt lại, để chuyên viên dùng cọ trang điểm cho mình, nghe nói như thế, nháy mắt mở mắt ra, thật lòng thật dạ mà nói rằng: “Anh Tây Ninh quả thật rất trắng, so với mấy bạn nữ ở học viện của em còn trắng hơn.”
Kha Tây Ninh bật cười, nói rằng: “Đừng, tôi chịu không nổi so sánh đó đâu.”
Thẩm Tân Nam chỉ cười. Cũng không biết một câu này Kha Tây Ninh đụng trúng đến huyệt cười nào nữa.
Chuyên viên trang điểm dùng cọ nhẹ nhàng vuốt hai má Thẩm Tân Nam, nói: “Nhắm mắt.”
Thẩm Tân Nam liền ngoan ngoãn mà nhắm hai mắt lại.
Kha Tây Ninh nhìn dáng vẻ này của cậu ta, khó hiểu nhớ tới tài khoản weibo của Thẩm Tân Nam —— có lẽ là do chưa chính thức xuất hiện trước khán giả nên cậu ta không giống người khác để mặt mình làm ảnh đại diện mà là dùng meme.
Meme này lưu truyền rất rộng, là một con gấu chó màu nâu vừa gào thét vừa dùng từng quyền đánh vào lồng ngực của mình.
Lúc cậu theo dõi chỉ cảm thấy thật thú vị, hiện tại ngẫm lại, meme gấu chó này cùng với con người Thẩm Tân Nam rất giống nhau.
Kha Tây Ninh nghĩ đi nghĩ lại liền nở nụ cười.
Thừa dịp chuyên viên trang điểm quay đầu lấy hộp phấn trang điểm, Thẩm Tân Nam trộm mở một con mắt, nhìn Kha Tây Ninh: “Anh Tây Ninh, anh đang cười cái gì vậy?”
Kha Tây Ninh sao có thể nói là đang cười cậu ta, cậu chột dạ mà nói rằng: “Không có gì.”
Thẩm Tân Nam mơ mơ màng màng mà ồ một tiếng.
Chuyên viên trang điểm xoay người trở về, lại dặm mặt Thẩm Tân Nam, thở dài: “Nhắm mắt lại.”
Thẩm Tân Nam lại thành thành thật thật mà nhắm hai mắt lại, cậu ta trả lời Kha Tây Ninh: “Anh Tây Ninh, cảnh tiếp theo em cùng anh đối diễn, còn có cảnh… Hôn, hôn diễn, anh có hồi hộp không ạ?”
Kha Tây Ninh: “…”
Lộ Linh phát hiện bệnh tình của mình càng ngày càng nghiêm trọng, trải qua một phen đấu tranh tư tưởng, cố sức tránh mặt bác sĩ tâm lý. Bác sĩ tâm lý phát hiện Lộ Linh mất tích, wechat, tin nhắn, điện thoại… Tất cả các phương thức liên lạc đều không tìm thấy cậu. Bác sĩ tâm lý hoảng sợ, cậu ta bắt đầu từ phố lớn ngõ nhỏ mà tìm người, rốt cục tìm được cậu ở một cửa hàng bán thú bông.
Một khoảng thời gian xa cách ngắn ngủi, đã khiến bác sĩ tâm lý phát hiện mình thích Lộ Linh, lúc thổ lộ cũng tặng kèm thêm một nụ hôn trên trán. Cho nên nói chính xác thì cảnh diễn tiếp theo đúng là hôn diễn. Nhưng không có giống mấy bộ phim thần tượng triền miên hôn, đó chỉ là một nụ hôn ngây thơ đặt trên trán.
Kha Tây Ninh thành thật trả lời: “Không hồi hộp.”
Thẩm Tân Nam thở dài, ai thán mà nói rằng: “Làm sao bây giờ, em rất hồi hộp.”
Kha Tây Ninh quay đầu lại thấy, Thẩm Tân Nam quả nhiên rất khẩn trương, ngón tay xoắn vào với nhau, cũng không biết rối rắm cái gì. Kha Tây Ninh có chút muốn cười, nhưng nghĩ Thẩm Tân Nam có lẽ là lần đầu tiên diễn cảnh hôn, nên không thể làm gì khác ngoài việc bản thân phải nghiêm túc hơn một tí.
Cậu cố nhịn không cười, tri kỷ mà an ủi: “Không có việc gì, chỉ là hôn trên trán thôi, không sao hết.”
Thẩm Tân Nam ngoài miệng vâng một tiếng, hành động lại không giống vậy. Cậu ta sờ soạng trong túi một hồi rồi lấy ra một vật nhỏ, thừa dịp người khác không chú ý, lột vỏ, lập tức ném vào miệng.
Cậu ta che dấu rất tốt. Cho nên Kha Tây Ninh không thấy rõ cậu ta ăn cái gì.
Nhưng nhìn dáng vẻ Thẩm Tân Nam nhai đi nhai lại là có thể nhìn ra, đó là kẹo cao su.
Chuyên viên trang điểm thấy thế, còn ai u gọi một tiếng, thở dài nói: “Thẩm lão sư, cậu muốn nhai kẹo cao su cũng phải nói với tôi một tiếng chứ như vậy tôi sẽ chưa son lên môi cậu vội.”
Lần thứ hai bị gọi là Thẩm lão sư mặt Thẩm Tân Nam lại đỏ bừng, cũng không biết là ngượng ngùng do bị vạch trần chuyện nhai “Kẹo cao su”, hay là một câu “Thẩm lão sư” này nữa.
Phim trường..
Thẩm Tân Nam đóng vai bác sĩ tâm lý đi qua các con phố lớn ngõ nhỏ, tìm kiếm Lộ Linh. Cậu ta đi tới con đường hai người lần đầu gặp mặt, đi tới con đường Lộ Linh thường đi, thậm chí còn chạy đến trường Lộ Linh học, hỏi bạn học và giáo viên của cậu. Nhưng mà đối phương đều nói không gặp Lộ Linh.
Cảnh này diễn tương đối đơn giản.
Kha Tây Ninh cũng không giống như thường ngày ngồi ở bên người Giang Dụ Phi nhìn cảnh quay, mà là ngồi ở một góc lướt Weibo.
Xung quanh là hai cô gái đang đứng. Hai người đều là chuyên viên trang điểm.
Chuyên viên trang điểm A nói: “Chị biết không? Đoàn phim bên cạnh hôm nay khởi động máy. Em vốn cho rằng cũng như chúng ta là một đoàn phim chưa thành danh… Kết quả chị có biết em nhìn thấy ai không?”
B hiển nhiên có chút không cho là đúng, cô cắn quả táo hỏi: “Ai vậy.”
“Bạch Tử Uẩn ấy!”
B nói: “Cũng tốt ha, đoàn phim trước chị làm cũng có cậu ta.”
A chỉ tiếc rèn sắt không thành thép mà nói rằng: “Em nói chứ, có phải chị không xem tin tức giải trí không? Bộ phim mới Bạch Tử Uẩn nhận, chính là diễn cùng với Nghiêm Tự bộ 《 Cung đình 》, đây chính là đại chế tác, không nghĩ tới là đoàn phim bên cạnh.”
B giật mình.
Kha Tây Ninh mắt điếc tai ngơ mà tiếp tục chơi di động.
Đúng lúc này, A nắm cổ tay áo B kinh hô: “Em… Em không phải là nhìn lầm rồi chứ?”
B theo ánh mắt A nhìn qua, cũng suýt nữa không tin vào mắt của mình.
Nghiêm Tự trong miệng bọn họ đang đứng bên cạnh Giang Dụ Phi, ngẫu nhiên cùng đạo diễn nói vài câu.
Kha Tây Ninh buông xuống di động, quay đầu lại nhìn, phát hiện ánh mắt Nghiêm Tự thẳng tắp mà hướng tới cậu.
Cậu không rõ Nghiêm Tự vì cái gì sẽ xuất hiện tại đoàn phim《 Nói mê 》. Mà lúc này Giang Dụ Phi vậy mà lại gọi Kha Tây Ninh tới: “Tây Ninh, cậu tới đây một chút.”
Kha Tây Ninh hơi sửng sốt, đứng lên, không nhanh không chậm đi tới.
Thẩm Tân Nam diễn xong cảnh của mình, cũng bị Giang Dụ Phi gọi qua.
“Đây là… Đây là Nghiêm lão sư sao?” Thẩm Tân Nam hiển nhiên cũng thấy chuyện này vô cùng khó tin.
Nghiêm Tự đứng đối diện Thẩm Tân Nam, so với cậu ra thoáng cao hơn nửa cái đầu.
Hắn vươn tay cùng Thẩm Tân Nam bắt tay: “Chào cậu.”
“… Xin, xin chào.” Thẩm Tân Nam nói.
Nghiêm Tự nhìn về phía Kha Tây Ninh, ánh mắt đan xen vô số phức tạp, hắn nhấp môi dưới, cũng giống như vừa nãy, vươn tay.
“Chào em… Tây Ninh.”
Biểu tình Kha Tây Ninh rất nhạt, cậu bắt tay: “Xin chào, Nghiêm lão sư.”
Nghiêm Tự nhẹ nhàng mà nắm một chút.
Kha Tây Ninh ở giải trí lăn lộn nhiều năm như vậy. Nghiêm Tự biết cậu, cũng không một ai cảm thấy kỳ quái.
Giang Dụ Phi cười nói: “Nghiêm ảnh đế tới mời ba người chúng ta ăn thịt nướng. Anh ấy nói đoàn phim 《 Cung đình 》 ở cạnh bên, thời gian cũng gần giống nhau, coi như là có duyên phận. Anh ấy đề nghị ăn một bữa để hai đoàn phim gia tăng tình cảm, mời người chủ sang (*) ăn bữa cơm.”
(*) Chủ sang “主创”: chỉ những nhà đầu tư, đạo diễn, biên kịch, diễn viên chính.
《 Nói mê 》 chi phí nhỏ, vận mệnh nhỏ, nói đến chủ sang thì thật chỉ có ba người bọn họ.
Thẩm Tân Nam nghi hoặc nói: “Không có nhân viên chủ sang của《 cung đình 》ạ?”
“Không có.” Nghiêm Tự rất nhanh nói tiếp, “Chỉ có mấy người chúng ta.”
Thẩm Tân Nam cảm thấy rất kỳ quái. Cậu ta tuy rằng không biết rõ nước sâu nước cạn ở giới giải trí, nhưng lễ nghi xã giao cơ bản vẫn biết một chút. Nếu là bữa cơm hữu nghị, vậy vì sao một bên là có đủ cả chủ sang mà một bên chỉ có diễn viên chính.
Giang Dụ Phi cũng thấy kỳ quái, nhưng lại không rõ Nghiêm Tự tính toán chuyện gì, nhưng có thể kết giao với ảnh đế, rõ ràng là chuyện tốt, cho nên Nghiêm Tự nhắc tới chủ ý này, anh cũng rất mau đáp ứng.
Khi bọn họ đang trò chuyện, Kha Tây Ninh không chen vào nói, chờ đến lúc này, cậu mới xin lỗi mà đáp rằng: “Ngại quá, đêm nay tôi còn có chút việc. Chỉ sợ là không đi được.”
Giang Dụ Phi nhíu mày: “Tây Ninh, mấy ngày nay cậu diễn xong không phải đều trực tiếp về khách sạn ngủ sao? Cậu có chuyện gì à?
Nói tới đây, Giang Dụ Phi bừng tỉnh đại ngộ, hỏi: “Có phải mấy ngày nay diễn liên tục quá, cậu mệt à? Mệt thì nghỉ ngơi đi, không cần cố ép bản thân.”
Thẩm Tân Nam cũng khẩn trương mà nhìn chằm chằm Kha Tây Ninh: “Anh Tây Ninh, anh không sao chứ? Đều là lỗi của em… Tối qua muộn như vậy mà em còn lôi kéo anh xem phim.”
Ánh mắt Nghiêm Tự vốn đang nhìn Kha Tây Ninh, nghe được lời này của Thẩm Tân Nam, khó hiểu liếc mắt nhìn cậu ta.
Nghiêm Tự không phải chưa từng yêu. Ánh mắt người mới này nhìn Kha Tây Ninh, quá mức rõ ràng, muốn giấu cũng không giấu được.
Mà thái độ của Kha Tây Ninh với cậu ta cũng không giống với một người bạn diễn bình thường, số lần cười với cậu ta là rất nhiều.
Nhiều đến mức hắn cảm thấy chói mắt.
Kha Tây Ninh đã bao lâu rồi mới tươi cười như thế này? Dường như là một, hai năm, cũng dường như là từ lâu lắm rồi. Lâu đến mức hắn nhớ tới lúc hai người diễn chung bộ《 Tiểu lưu ly 》, Kha Tây Ninh cũng cười như vậy. Hắn thuận miệng nói một câu vui đùa, Kha Tây Ninh có thể cười không ngừng.
“Không phải.” Kha Tây Ninh cười giải thích nói, “Tôi quả thật bận chút chuyện. Lúc trước tôi từng tham gia một đài radio, tuần trước đài radio đó nói, muốn mời tôi lần thứ hai. Đài radio đều quay trực tiếp, không phải thu trước, tiết mục bắt đầu lúc chạng vang… Cho nên, bữa cơm này, ngại quá. Thứ lỗi tôi không thể tham dự.”
Thẩm Tân Nam lộ ra biểu tình vô cùng tiếc nuối.
Cậu ta nói: “Anh Tây Ninh, lần sau em mời anh. Anh muốn ăn gì đều được.”
Kha Tây Ninh cười nói: “Tại sao có thể để cậu mời chứ, nói như thế nào đi nữa, tôi cũng lớn hơn cậu mấy tuổi, muốn mời khách cũng phải là tôi mời.”
Thẩm Tân Nam lắc đầu nói: “Không cần. Mời anh ăn cơm là giấc mộng cả đời của em.”
Giang Dụ Phi mấy ngày thấy sự ân cần của Thẩm Tân Nam đối với Kha Tây Ninh, cũng hiểu là người mới này là fan của Kha Tây Ninh. Cho nên một màn này, dừng ở trong mắt của một cẩu độc thân, thập phần chói mắt, anh không biết phải nói gì đành phải ho khan nói: “Các cậu muốn tú ân ái, liền đi qua một bên, đừng ở trước mặt tôi. Được không?”
Thẩm Tân Nam hiển nhiên bị Giang Dụ Phi nói lắp bắp kinh hãi.
Cậu ta tự nhận không có ý nghĩ kia đối với thần tượng của mình. Cậu thở mạnh nói: “Đạo diễn… Anh hiểu lầm rồi. Em đối với anh Tây Ninh… Chúng em chỉ là bạn bè.”
Giang Dụ Phi vẫy vẫy tay, không hề gì mà nói rằng: “Được rồi, tôi chỉ nói đùa thôi.”
Anh quay đầu nhìn về phía Nghiêm Tự, khách khí mà hỏi: “Nếu Tây Ninh có việc không thể đi, vậy thì ba người chúng ta?”
Nghiêm Tự không nói gì.
Hắn rũ mi mắt, không biết đang suy nghĩ gì.
Giang Dụ Phi lại hỏi một lần.
“Hả?” Nghiêm Tự mới tập trung lại tinh thần.
Giang Dụ Phi đành phải lặp lại một lần.
Nghiêm Tự nói: “Được, cứ như vậy đi.”
Giang Dụ Phi hồ nghi mà nhìn thần sắc vị ảnh đế này, cảm thấy sắc mặt của hắn như là có một tầng âm u, hết sức khó coi, còn có chút dọa người.
Anh đã bị dọa sợ, không biết đã đắc tội vị ảnh đế này chỗ nào, thiếu chút nữa chẳng dám nói tiếp nữa.
Không khí có chút áp lực.
Giang Dụ Phi hợp thời mà hoà giải nói: “Đi, cũng đã nghỉ ngơi đủ lâu, tiến vào cảnh tiếp theo đi.”
Ánh sáng, bối cảnh, bố cục đều chuẩn bị tốt, chỉ thiếu hai vị nhân vật chính.
Trán Kha Tây Ninh đổ chút mồ hôi, trôi đi một ít phấn, cậu đứng ở tại chỗ, để chuyên viên trang điểm lấy giấy hút dầu.
Thẩm Tân Nam đứng hơi mệt, an vị trên băng ghế nhỏ, ngửa đầu không nhúc nhích mà nhìn Kha Tây Ninh, phía sau cậu ta giống như lắp một cái đuôi, có thể vẫy qua vẫy lại
Nghiêm Tự nhìn một màn này.
Mà Kha Tây Ninh vẫn chưa cảm thấy khác thường, chứng tỏ cảnh tượng phát sinh rất thường xuyên.
“Đạo diễn Giang.” Nghiêm Tự nói, “Tôi muốn ở lại xem bọn họ diễn cảnh này, có thể chứ?”
Hết chương 32.