Tiểu Giản có thể xem là tiền bối của công ty, chị ấy và tôi là chân trước chân sau vào công ty. Tiểu Giản là trợ lý của Giám đốc, khi chị ấy nộp đơn từ chức, Giám đốc còn gọi tôi vào dắt chị ấy đi tỉnh ngộ.
“Tiểu Giản, chị tìm được chỗ khác hả?” Tôi hỏi Tiểu Giản.
“Không có. Chỉ là chị làm lâu quá rồi nên muốn nghỉ ngơi một chút.” Tiểu Giản nói.
“Em không tin những lời này.” Châm ngôn của Tiểu Giản chính là Không đi làm, làm sao mua túi xách, không đi làm, làm sao thỏa mãn cảm giác hư vinh của tôi.
“Được rồi, được rồi, coi như bị em phát hiện.” Tiểu Giản khoát vai tôi, ghé vào tai tôi nói nhỏ: “Em có muốn đến công ty bạn trai chị với chị không?”
“Anh ấy nói chỉ cần em sang đó. Anh ấy sẽ cho em làm Quản lý cấp cao, lương tăng gấp đôi.”
“Hả…”
“Sao?”
“Từ nhỏ mẹ đã dạy chúng ta, không có cái bánh nào từ trên trời rơi xuống.”
“Chuyện này không phải là bánh rơi, mà em chính là chiếc bánh, em không biết bản thân mình giá trị cỡ nào đâu.” Tiểu Giản nâng cằm tôi lên, chân thành nói.
“Em là cái bánh, đi ra ngoài sẽ bị ăn hết.” Tôi nắm cổ áo Tiểu Giản, ra vẻ đáng thương nói.
“Cô gái ngốc, có mẹ theo cô, cô còn sợ cái gì?”
“Mẹ… y chang ma cô chăn dắt gái.”
Tiểu Giản phỉ phui tôi. “Em nói mau, em có chịu nể mặt người chị này không? Chị đây dắt em đi ăn ngon mặc đẹp đấy.”
“Chị đừng đánh lạc hướng, em đến để khuyên nhủ chị.” Tôi giải thích. “Chị thật sự muốn vứt bỏ ông già hói đầu để chạy vào lòng trai trẻ nhiều tiền?”
“Em nói vậy, chị cảm thấy bản thân thật sáng suốt.” Tiểu Giản trầm mặc vài giây. “Chị phải dùng mọi cách để vứt bỏ lão già đầu hói.”
“Tiểu Giản, chị ác thiệt. Nhưng mà em cảm thấy chị phải suy nghĩ cẩn thận.” Tôi giải thích. “Em sợ tên Cao tổng kia nói ngon nói ngọt chỉ để * chị rồi lỡ như chị có thai?”
Vẻ mặt Tiểu Giản thay đổi, chị ấy suy nghĩ một chút mới lên tiếng. “Tiểu Hoàn, cứ như vậy đi, ý chị đã quyết.”
“Nhưng…” Tiểu Giản như vậy, thật sự tôi không biết phải khuyên chị ấy như thế nào nữa. “Vậy được nhưng em vẫn hi vọng chị suy nghĩ cẩn thận một lần nữa.”
“Tiểu Hoàn, tình trạng của em không giống chị, hiện tại em là con át chủ bài của Giám đốc, tương lai sau này có thể trở thành người nắm quyền thứ hai. Còn chị chỉ là trợ lý quèn, không bằng thừa dịp bản thân còn xuân sắc mà tìm một lối thoát.”
Tôi quả thật không còn lo lắng, có lẽ là nhờ việc thăng chức lần này.
“Được rồi, em đừng khuyên nữa, tan làm chúng ta vẫn còn tiệc chia tay đấy.”
Trong công ty, Tiểu Giản có quan hệ rất tốt. Tiểu Nguyên đến, còn dắt theo bạn gái anh ấy. Sau một khoảng thời gian mập mờ, nhờ có Tiểu Giản chỉ dạy, rốt cuộc Tiểu Nguyên cũng ôm được người đẹp về. Lần đầu tiên Tiểu Nguyên dắt bạn gái ra mắt cho nên anh ấy vô cùng phấn khởi, vui sướng hoa tay múa chân.
“Đàn ông đúng là bị hormone chi phối mạnh mẽ.” Tiểu Giản chắc lưỡi vài cái với tôi, tỏ ý “cười nhạo” Tiểu Nguyên.
Tôi cũng cười theo.
Lúc tôi đứng dậy đi lấy đồ uống, cô bạn gái sinh viên của Tiểu Nguyên cũng ngỏ ý muốn đi cùng. Tính tình bạn gái anh ấy khá cởi mở.
Bạn gái Tiểu Nguyên tên là Tiểu An, tôi vừa quay người, cô ấy đã tự nhiên nắm cổ tay tôi. Thật ra việc này cũng không có gì, các cô gái thẳng luôn rất thân thiết với nhau, chẳng qua cô Tiểu An này khiến tôi luôn có cảm giác hết sức kỳ quái. Tôi từng thấy Tiểu Nguyên đăng hình Tiểu An lúc học Trung học. Tóc ngắn, tóc mai cũng cạo gọn, năng động thì năng động nhưng nhìn sơ qua cô ấy có hơi giống T.
“Chị dễ thương thật.” Tiểu An khen tôi.
Nếu là Tiểu Giản, tôi còn có thể chọc ghẹo lại chị ấy nhưng người này lại là Tiểu An, tôi hơi gượng gạo. “Ừm, em cũng rất dễ thương.”
“Baby, em làm sao dễ thương bằng chị.” Tiểu An nói xong còn nhéo lòng bàn tay tôi.
???
Tiểu An hành động như vậy khiến tôi không thể không lưu ý cô ta. Không lẽ cô bạn gái sinh viên của Tiểu Nguyên thật sự là T sao? Sau đó, Tiểu An còn xin weixin của tôi, trước mặt Tiểu Nguyên nên tôi không tiện từ chối. Đến khuya về nhà, Tiểu An trò chuyện với tôi ngay, có điều cô ta nói chuyện có điểm không ổn.
“Baby, chị có người yêu chưa?”
Đối với xưng hô “baby” này, tôi vẫn cảm thấy khá khó chịu. “Vẫn chưa, sao?”
“Cần em giới thiệu cho chị không? Trường Đại học của em có rất nhiều gái đẹp đó.”
Không cần hỏi, chắc chắn là Tiểu Nguyên tiết lộ tính hướng của tôi. Tôi tìm Tiểu Nguyên, gửi tin nhắn kháng nghị. “Tiểu Nguyên? Tại sao anh nói tính hướng của em cho bạn gái anh biết?”
Mấy người yêu nhau luôn chia sẻ bí mật của người khác, làm vậy thật đáng xấu hổ.
Tiểu An lại gửi một đống icon, đều là “Bà xã đâu rồi”, “Bà xã đi đâu”, “Bà xã không để ý đến tôi”.
Tôi chỉ có thể gửi icon đáp lại, chính là icon của mẹ tôi.
“Hả? Anh chưa từng nói mà.” Tiểu Nguyên trả lời: “Sao thế?”
Gì… Vậy làm thế nào Tiểu An biết? Tôi chợt nhớ rađa của người đồng tính mà Lục Lộc Bỉ từng nói.
Tiểu Nguyên, bạn gái anh rất có thể là đồng tính nữ.
Sáng dậy vừa rời giường, tôi mở weixin, đinh đinh đinh, toàn bộ đều là tin nhắn của Tiểu An, còn có mấy câu rất mập mờ.
Vậy là… Tiểu An đang tán tỉnh tôi à?
“Tiểu Giản, em cảm thấy bạn gái Tiểu Nguyên có hơi là lạ.”
“À? Cô bé cởi mở quá hả, giống như có bệnh thần kinh?”
“Không phải vậy… Em cảm giác bạn gái anh ấy là T…” Tôi kiểm tra newfeed của Tiểu An, cô ta chụp chung vài người bạn mà rõ ràng những người đó đều là T, còn là kiểu [I]gia T*[/I].
*Vẻ ngoài nam tính.
“Cô ta tán tỉnh em?” Tiểu Giản hỏi thẳng.
“Có thể là do em cả nghĩ.”
“Em chụp tin nhắn cho chị xem thử.”
“Không ổn lắm đâu.”
“Nếu làm như vậy mà không ổn, trừ khi là bản thân em cũng có vấn đề.”
Tôi chụp vài tin nhắn gửi cho Tiểu Giản.
“Cô ta đang tán em.” Tiểu Giản nhanh chóng nhận định. “Giống như bọn mình đều chỉ dừng ở mức độ đùa giỡn, tất nhiên sẽ có ý đùa giỡn trong đó. Chị thấy cô ta không giống như vậy, dường như cô ta đang thăm dò ý tứ của em.”
“Vậy em sẽ không quan tâm đến cô ta nữa.”
“Em có định nói cho Tiểu Nguyên biết không?”
“Có lẽ không cần đâu.”
“Nếu người bạn gái em chơi thân bị tên đàn ông cặn bã nào đó lừa, em có nói sự thật cho cô gái đó biết không?”
“Hai chuyện này không giống nhau.”
“Được rồi. Vậy em tự quyết định xem có cần nói chuyện này cho Tiểu Nguyên biết không nhé.”
Tôi sợ nhất là can thiệp vào chuyện tình cảm của người khác đó. Không nói được, hơn nữa chuyện này tôi biết nói thế nào…
“Chị Hựu Thanh QAQ, em gặp nan đề rồi…”
“Sao?”
“Lâu rồi em không gặp những chuyện như thế này, em hơi đau đầu QAQ”
“Chuyện gì?”
“Có một chuyện lớn, em không biết phải nói với người trong cuộc như thế nào.”
“Rất lớn?”
“Lớn gần bằng bầu trời luôn.” Tôi trả lời. “Còn màu xanh biếc nữa.”
“Vậy sao. Vậy đúng là hơi khó nói.”
“QAQ Vậy em không nói?”
“Nếu em thấy khó xử thì có thể tạm gác lại.”
“=3= Chị Hựu Thanh, lần nào chị cũng hiểu được nỗi lòng của em.”
“Bởi vì đó là em mà.”
Tôi gửi icon “vui rạo rực”.
“Chủ nhật, em có rảnh không?”
“Có ạ.” Tôi chưa nhìn lịch công tác đã vội trả lời chủ nhà. Ôi ~ Chủ nhật này bọn tôi sẽ hẹn hò ư?
“Chủ nhật này, người nhà chị sẽ về đây.”
… Gặp người nhà? Tôi lập tức thấp thỏm, bây giờ tôi nói không rảnh còn kịp không?
“Nếu có cơ hội, chị muốn dẫn em gặp bọn họ.”
“… Em hơi xấu hổ.”
“Bọn họ rất dễ tính.”
Tôi suy nghĩ, nghĩ rồi lại nghĩ. “Vậy em có cần dậy sớm mua thức ăn không?”
Chủ nhà gửi icon [I]”nghịch ngợm”[/I]. “Không cần, chúng ta ăn bên ngoài.”
“Tốt quá.” Tôi cũng không cần tự bêu xấu.
Nhắn tin với chủ nhà xong, tôi báo tin cho mẹ. “Mẹ, mẹ có ở đó không?”
“Con sắp gặp ba mẹ chị Hựu Thanh.”
Mẹ tôi ngay lập tức gửi icon “vui mừng”. “Thật?”
“Mẹ, mẹ đừng nghĩ nhiều, chỉ đơn giản là ăn một bữa cơm thôi.”
“Ấn tượng đầu tiên rất quan trọng.”
“Mẹ đừng nói vậy, con đã hồi hộp lắm rồi.” Tôi trả lời. “Mẹ, bây giờ mẹ khấn vái Phật giúp con kịp không?”
Tôi nhớ gần nhà mình có một ngôi miếu nhỏ.
“Lễ Phật cũng vô ích. Lúc con thi tốt nghiệp Trung học, mẹ cũng cầu xin cho con đạt Thủ khoa, đừng nói Thủ khoa, ngay cả trường Đại học top còn không vào được.”
“Con hơi lo lắng.” Tôi tiếp tục trả lời: “Con cảm giác người nhà chị Hựu Thanh và mình không cùng tầng lớp, đến lúc đó chút kĩ năng giả của con chắc không ứng phó nổi.”
“Mẹ cũng lo lắng.”
“Mẹ, mẹ không thể an ủi con à?”
“Con của mình là dạng người gì, người làm mẹ này rõ hơn ai hết.”
“???” Tại sao tôi lại tâm sự với mẹ chứ?
“Suy nghĩ tích cực chút. Mặc dù đầu óc con không thông minh lắm nhưng con rất hay cười mà.”
“… Mẹ nói vậy, con cảm giác như mình bị thiểu năng.”
“Con chỉ không nhạy bén thôi, vẫn chưa đến mức thiểu năng.”
“…” Cảm ơn mẹ an ủi, tôi không thấy dễ chịu hơn bao nhiêu.
Lúc nào cũng vậy, bạn mong chờ ngày nào đó đến thì thời gian sẽ trôi từng giây từng giây một. Tương tự, cái ngày mà bạn mong nó đến chậm thì thoáng một cái đã đến.
Chủ nhật, chị Hựu Thanh và tôi cùng đến sân bay đón. Mãi đến lúc ba mẹ chị Hựu Thanh bước đến trước mặt, tôi mới nhận ra bọn họ. Bởi vì hai người thật sự quá trẻ, chỉ khoảng chừng ba mươi. Đặc biệt là mẹ chị Hựu Thanh, dì ấy rất vui vẻ: “Con là bé Triệu Hoàn hả?”
“Mẹ…” Chị Hựu Thanh bất đắc dĩ gọi một tiếng. “Mẹ đừng làm Tiểu Hoàn sợ đấy.”
“Gặp con dì rất vui, ôi, so với trong ảnh thì ở ngoài con còn đáng yêu hơn.”
“Đúng đó, mẹ. Mẹ đừng hù cô bé sợ.” Một cô gái trẻ tiến đến từ phía sau.
Cô gái trẻ tháo mắt kính bản to xuống, gương mặt cô ấy có nét tương đồng với chị Hựu Thanh nhưng phong thái hoàn toàn khác biệt. Có lẽ là do phong cách thời trang? Quần áo của cô gái này rất cá tính, khá nổi bật.
“Chào em, chị là chị gái Hựu Thanh, Hạ Hựu Lam.” Cô gái vươn tay.
“Chào chị, chào chị.”
“Hựu Thanh, em đừng chỉ đứng đó nhìn, mau giới thiệu.”
“Tiểu Hoàn, đây là ba mẹ chị, bên cạnh là chị gái chị.”
“Ba mẹ, đây là Tiểu Hoàn, một người bạn con rất thích, các người đừng dọa em ấy.”