Chú lùn Harlan vô tình đọc được câu chuyện xưa về Công chúa Bạch Tuyết và Bảy chú lùn trên một quyển sách.
Harlan không có cha mẹ cũng không có anh chị em, sống một mình lẻ loi tại căn nhà gỗ trong rừng rậm có đôi lúc cũng sẽ sinh ra cảm giác cô đơn. Sau khi đọc được câu chuyện xưa kia, có khi cậu sẽ lâm vào ảo tưởng khát vọng có một nàng công chúa xinh đẹp gặp nạn đành tiến vào nhà cậu tạm lánh, sau đó sẽ cùng cậu trải qua một quãng thời gian sinh hoạt hạnh phúc.
Cậu chắc chắn sẽ không khiến cho công chúa cảm thấy thiệt thòi, sẽ không để nàng làm việc nhà, lúc nào cũng chọc nàng vui vẻ.
Sau mười năm cần cù làm việc, cậu gặp được nàng công chúa đầu tiên.
Nàng tên Gabrielle, trông nàng rất xinh đẹp, có một mái tóc dài vàng óng uốn xoăn cùng đôi môi hồng hào như cánh hoa và làn da non mềm trắng nõn như tuyết.
Cậu đốt lửa sưởi ấm trong nhà đem công chúa đưa vào trong, chăm sóc nàng một cách cẩn thận. Nàng muốn ăn cái gì cậu đều cố gắng đi tìm.
Harlan biết có một ngày hoàng tử sẽ tìm tới nhưng trong lòng cậu luôn mang một chút hy vọng, hy vọng công chúa có thể đem lòng yêu cậu.
Liệu một cô gái xinh đẹp sẽ yêu một chàng trai còn thấp bé hơn chính mình sao? Cậu nguyện ý trả giá tất cả những gì mình có miễn là đổi được trái tim của nàng.
Qua một tháng, cậu lại nhặt được một nàng công chúa trong tuyết.
Công chúa thứ hai tên Natalie có mái tóc dài đỏ như quả táo, lông mi cong vút kèm theo đôi má trắng trẻo mềm mại bầu bĩnh.
Cậu nghĩ chờ tuyết ngừng, nhất định sẽ có hoàng tử tới tìm nàng.
Nhưng bây giờ nếu không đem nàng mang về có thể nàng sẽ bị đông chết ở chỗ này. Vì thế cậu đành đưa nàng về nhà, dốc lòng chăm chóc cho nàng cẩn thận như lúc chăm sóc nàng công chúa đầu tiên.
Có điều đáng mừng là nàng khỏe lại rất nhanh.
Trong mùa đông dài đằng đẵng này, chú lùn đã nhặt được bảy nàng công chúa xinh đẹp tuyệt trần ở trong tuyết.
Cậu không biết vì sao lại có nhiều nàng công chúa trốn đi như vậy, bọn họ cũng không nhắc tới chuyện cũ với cậu cho nên cậu cũng chỉ có thể để các nàng ở tạm nhà mình.
Vào lúc nhặt được công chúa cuối cùng tên Sisley tóc bạch kim mắt xanh, Harlan một bên dìu nàng đi bộ hướng về nhà mình một bên nhịn không nổi mà chảy ra hai hàng nước mắt.
Nước mắt tiếp xúc với cái lạnh buốt giá của mùa đông lập tức đóng băng thành hai dòng nước đá mỏng.
Sisley dịu dàng nói: “Cậu không cần vì chuyện đã qua của tôi mà bi thương, tôi đã chạy thoát ra rồi.”
Thật khó để Harlan giải thích nguyên nhân mình khóc với nàng.
Cậu đã không thể nuôi nổi nhiều công chúa như thế, lúc đầu một hai cô công chúa còn đỡ nhưng việc nhà sau đó lại dần dần trở nên nặng nề.
Cuộc sống của cậu đã hoàn toàn bị các nàng xâm chiếm, ngày ngày phải thức dậy chuẩn bị cơm ba bữa lại còn phải chải tóc, thắt bím tóc cho họ đã vậy còn thêm mấy việc lặt vặt như đốn củi, nấu nước.
Bộ dáng các nàng cười rộ lên rất xinh đẹp cũng nhờ điều đó mà có thể khiến cho cậu tạm thời quên đi khổ cực trong phút chốc ngắn ngủi.
Phòng ngủ của cậu cũng không tính là to, sau khi công chúa thứ bảy vào ở cậu chỉ đành ngủ trên ghế nhỏ ngoài phòng khách.
Sau khi các nàng công chúa săn sóc biết sự khổ cực của cậu họ đã sôi nổi bắt tay giúp đỡ cậu.
Một ngày tỉnh lại, Harlan kinh ngạc xấu hổ phát hiện mình bị Gabrielle ôm vào trong ngực.
Cô gái xinh đẹp ôm eo cậu, khẽ ngân nga một bài hát ru.
Nàng thấy cậu tỉnh giấc bèn dịu dàng cười với cậu, khe khẽ đặt trên mí mắt cậu một nụ hôn.
Harlan cảm nhận được nhiệt độ của nàng qua lớp vải lập tức mặt đỏ tai hồng, cả người cứng ngắc không dám nhúc nhích.
Công chúa tóc nâu Mia không biết từ đâu mang về một đống củi lớn.
Các nàng làm việc còn nhanh nhẹn hơn cậu rất nhiều.
Ban đêm đã đến.
Trước lúc đi ngủ, các công chúa thổi tắt ngọn nến trong phòng.
Harlan bị Gabrielle ôm gắt gao, trên mặt còn nóng bừng.
Ngày thường nhìn nàng lâu một chút cũng sợ mạo phạm nàng, cậu nào nghĩ tới bản thân lại có thể ngủ chung với nàng.
Tuy rằng cậu sớm chiều ở chung với các công chúa nhưng chưa bao giờ tiếp xúc thân mật cùng họ đến như vậy.
Gabrielle có mùi hương hoa dễ chịu trên người.
Cậu hoa mắt chóng mặt đến mơ hồ, lúc sắp chìm vào giấc mơ đột nhiên cảm thấy có thứ gì đó cứng rắn nóng bỏng chọc vào giữa bắp đùi mình.
Cái gì thế?
Lúc chú lùn duỗi tay tính đem vật kia đẩy ra lại nghe được Gabrielle kề sát bên tai cậu thì thầm: “Harlan, sau khi mùa đông kết thúc, ta sẽ cầu hôn cậu.”