Chu Hạ ngồi ở vị trí Đường Tốn từng ngồi nghiêng đầu ra ngoài cửa sổ nhìn người đi lại trên đường, tư thế lười biếng tao nhã.
Thường xuyên có khách lơ đãng liếc trộm cô, cảm thấy khí chất của cô đặc biệt lạnh nhạt, cũng không biết trải qua chuyện gì mà ánh mắt mới có thể lạnh nhạt đến mê người thế.
Chỉ có mấy nhân viên trong quán biết, Chu Hạ không trải qua chuyện gì cả, cô chỉ đang nghĩ xem nên tìm cớ gì để gọi điện cho Đường Tốn thôi.
Linh An bưng cho Chu Hạ một ly chocolate nóng, cô ấy ôm khay nói: “Chị Hạ Hạ, em không biết chị đang xoắn xuýt cái gì.”
“Ài, em không hiểu đâu.”
“Cái này có gì mà không hiểu, chỉ cần chị lắc lư trước mặt anh ta nhiều lần, em cam đoan anh ta sẽ thích chị.”
Chu Hạ đan tay lên bàn, nghiêm mặt nói: “Đường Tốn không giống những người đàn ông khác.”
Linh An thuyết phục thất bại, định đi thì người đằng sau chần chờ lên tiếng: “… Gặp nhiều sẽ tốt?”
Linh An: “…”
Tình yêu thật là một thứ lạ lùng.
…
Muốn Đường Tốn có thể nhìn thêm mình mấy lần, đầu tiên, hai người phải gặp mặt.
Chu Hạ luôn cảm thấy mình là người ngay thẳng, loại chuyện làm bộ tình cờ gặp gỡ cô sẽ không biết làm.
Sau đó cô đang đứng ở con phố phía sau Đường Nhĩ.
Đối diện Đường Nhĩ có một quán cà phê, Chu Hạ đi vào chọn vị trí có thể dễ dàng nhìn thấy cửa chính của Đường Nhĩ. Lúc gọi chocolate nóng, cô nhớ tới ly chocolate Linh An pha mới uống có một ngụm.
Không uống đồ nhà mình lại chạy tới uống đồ nhà người khác.
Quả nhiên tình yêu khiến người ta mù quáng.
Bây giờ là giữa trưa, là giờ cao điểm nghỉ trưa của dân công sở, Chu Hạ không biết Đường Tốn có đi ra khỏi công ty không, thậm chí cô còn không biết chính xác Đường Tốn ở công ty không. Nghĩ thế nào cũng không thấy đáng tin cậy, cô liền không thèm nghĩ nữa, ôm cậy đợi thỏ chính là cô.
Lần đợi này, đợi được nửa giờ.
Người đi trên đường thay đổi liên tục, Chu Hạ nghĩ thầm kế hoạch ngẫu nhiên gặp gỡ lần này đoán chừng thất bại. Cô lắc lắc cái ly, chất lòng màu nâu nhạt bên trong khẽ lay động, dính vào màu trắng của thành ly, còn có một ít bột dính lên, thật giống như trái tim vỡ thành tửng mảng của cô.
Bụng trướng đến khó chịu, Chu Hạ cất di động vào túi, mất hứng rời khỏi quán cà phê.
Có lẽ ông trời muốn đùa giỡn, Chu Hạ vừa vẫy taxi liền nhìn thấy Đường Tốn đứng ở bên đường đối diện.
Hai mắt Chu Hạ phát sáng, rối rít nói xin lỗi với tài xế taxi, cô đi qua lối sang đường để sang bên đối diện, Đường Tốn đã cách cô một đoạn khá xa.
Mới vào thu, Chu Hạ mặc một cái áo khoác bên ngoài áo sơ mi mỏng, ống quần đến giữa bắp chân lộ ra mắt cá chân tinh xảo, chân đi trên đôi giày cao gót, nhìn cả người từ trên xuống dưới, đường cong uyển chuyển điệu đà.
Cách ăn mặc này không hề thích hợp để đuổi theo người khác.
Chu Hạ cắn răng cố đuổi theo sau,mắt thấy sắp đuổi kịp lại do dự muốn rút lui.
Cái ngẫu nhiên gặp gỡ này có phải quá giả hay không?
Trong đầu có ánh sáng lóe lên, cô nghĩ ra một lý do sứt sẹo.
Cô muốn giả vờ bị trậc chân.
Hai người cách nhau rất gần, cô lớn tiếng kêu đau nhất định Đường Tốn sẽ nghe thấy, anh chỉ cần quay đầu là có thể nhìn thấy cô — Chu Hạ căn bản không ngờ, còn chưa kịp giả vờ trậc chân thì lại gặp sự cố lúng túng hơn.
Chu Hạ vừa định “A”, tiếng kêu lập tức bị kẹt lại.
Bởi vì còn chưa bắt đầu diễn, Đường Tốn lại quẹo ngang.
Chu Hạ quýnh lên, gọi: “Đường Tốn.”
Chân Đường Tốn dừng lại, nghe thấy tiếng gọi quay đầu.
Lúc Chu Hạ vẫy tay, kích động đến mức mắt cá chân bị trẹo sang một bên, giày cao gót bị mắc vào khe cống.
Cô thật sự bị trậc chân rồi.
Thần kinh ở mắt cá chân như bị một cây kim đâm mạnh vào kích thích tuyến nước mắt của Chu Hạ, nước mắt chảy xuống đầm đìa, cô kiềm chế tiếng kêu, nào còn nhớ nhiệm vụ đi quyến rũ Đường Tốn.
Cô chưa từng xấu hổ như vậy, suýt chút ngã sấp mặt lại còn không tự chủ được bật khóc, hơn nữa lại còn ở trước mặt Đường Tốn.
Cảm xúc bối rối và đau đớn va chạm nhau, Chu Hạ hận không thể tìm một cái lỗ chui xuống.
“Có đau không?”
Chu Hạ ngẩng đầu, đập vào mắt là khuôn mặt Đường Tốn.
Không hỏi vì sao cô ở chỗ này, không hỏi vì sao cô lại không cẩn thận như vậy, mà hỏi cô có đau không.
Rõ ràng biểu cảm của anh lạnh nhạt, giọng nói bình tĩnh không mang một tia gơn sóng, nhưng trong nháy mắt Chu Hạ cảm thấy ấm áp không còn sợ hãi nữa.
Cái gì mất mặt, cái gì đau đớn, đều không thể so với một câu “Có đau không?” của Đường Tốn.
Cô tủi thân, hít hít cái mũi ửng đỏ: “Đau.”
Đường Tốn nhìn mắt cá chân lấy tốc độ mắt thường sưng lên như cái bánh bao, anh nhíu mày: “Cậu đừng nhúc nhích, tôi đưa cậu tới bệnh viện.”
“Ừm.”
Sợ thất lễ nên Đường Tốn định ôm ngang lại chuyển thành để Chu Hạ dựa vào cánh tay của mình, đỡ cô tới chỗ đỗ xe.
Chu Hạ không được ôm kiểu công chúa, cảm thấy tiếc nuối nhưng rất nhanh bị mùi hương trên người Đường Tốn làm cho thỏa mãn.
Mặc dù rất đau, nhưng rất đáng giá.
*
Mắt cá chân của Chu Hạ được quấn băng, cô khẽ cử động liền bị đường vân trên băng gạt cọ vào vừa đau vừa ngứa.
“Cậu ở đây đợi tôi nhé.”
“Ừm.” Chu Hạ gật đầu nói.
Sau khi Đường Tốn đi khỏi, Chu Hạ sờ sờ cánh tay mình, nơi đó còn lưu lại nhiệt độ lúc Đường Tốn đỡ cô lên.
Người đến người đi ở hành lang, Chu Hạ ngoan ngoãn ngồi im, bên cạnh là đôi giày cao gót nằm lặng lẽ, mắt cá chân bị quấn một lớp băng gạt dày, bọc lấy bàn chân trắng trắng mềm mềm. Cô vuốt nhè nhẹ cánh tay của mình, ý cười lan trên khuôn mặt cực kỳ giống yêu tinh xinh đẹp đang đắc ý vì quyến rũ người khác.
…
Đường Tốn quay lại phòng khám, anh cầm lấy sổ khám bệnh để quên rồi xoay người đi khỏi.
Trang Hà gõ gõ mặt bàn: “Ôi chao, cậu không định cùng tôi chuyện trò vài câu à?”
Đường Tốn lạnh lùng nhìn anh ta: “Chuyện trò gì?”
“Chuyện trò về cô gái kia, tới tận bây giờ tôi chưa từng thấy có cô gái nào bên cạnh cậu.”
Đường Tốn nhắc nhở anh ta: “Tôi là đàn ông, bên người có phụ nữ cũng không có gì lạ.”
“Cậu còn biết cậu là đàn ông sao?” Trang Hà nói cực kỳ khoa trương.
Đường Tốn lười để ý tới anh ta, tay cầm nắm cửa, lúc đang muốn đi ra thì nghe thấy Trang Hà nói với lại: “Bảo cô ấy mấy tháng này đừng mang giày cao gót, dưỡng thương cho tốt, thương gân động cốt một trăm ngày đấy.”
“Biết rồi.”
…
Nhận thuốc xong, Đường Tốn muốn đưa Chu Hạ về nhà, lúc ngồi lên xe cũng là anh đỡ.
Chu Hạ nghĩ thầm, Đường Tốn đúng là thân sĩ.
Xe dừng dưới lầu nhà Chu Hạ, nhưng Chu Hạ chưa bước xuống ngay.
Cô nói: “Cảm ơn.”
“Việc nhỏ.” Đường Tốn lặp lại y nguyên lời Trang Hà dặn dò: “Bác sĩ nói mấy tháng tới cậu không được đi giày cao gót, phải dưỡng thương thật tốt.”
Cho dù giọng nói đều đều như nói chuyện hàng ngày, cũng vẫn gợi cảm vô cùng.
Chu Hạ mê mẩn, lại ra vẻ bình tĩnh: “Ừm, được.”
“Còn có, nếu như có chuyện gì, có thể gọi điện thoại cho tôi.”
Chu Hạ sửng sốt: “Cái gì?”
Đường Tốn rũ mắt nhìn tay lái, nói: “Bác sĩ Trang là bạn tôi, nếu cậu tới bệnh viện tái khám, tôi đưa cậu đi sẽ thuận tiện hơn chút.”
Chu Hạ không biết lúc bản thân nghe xong Đường Tốn bổ xung trong tim nảy lên cái gì, cô đột nhiên không tình nguyện cứ như vậy mà xuống xe.
Cô hỏi Đường Tốn: “Cậu có muốn lên nhà uống trà không?”
— —
Chu Hạ: “Đường Tốn và những người đàn ông xấu xa ngoài kia không giống nhau.”
Đường Tốn: “Ừm, so với bọn họ anh còn “cường” hơn.”