Chu Hạ không biết thế nào mà cô và Đường Tốn lại lăn trên giường.
Lúc vật cứng rắn đâm vào nơi bí ẩn, mọi ký ức đều quên sạch, trong đầu chỉ còn sâu một chút… mạnh một chút… nhanh lên chút nữa…
“Đường Tốn… Đường Tốn…” Cô đong đưa cái mông, khát vọng muốn Đường Tốn dùng nhiều sức hơn nữa.
Nơi bí ẩn ướt át bị lấp đầy khiến toàn thân Chu Hạ tê dại, giống như có hàng trăm hàng vạn con kiến đang bò qua bò lại trong cơ thể mình, cô đẩy eo xuống thấp hơn khiến vật đàn ông lại sâu thêm một đoạn.
Tiếng nước róc rách không ngừng chảy ra từ nơi ẩm ướt, quẩn quanh trong không khí, vô cùng phóng túng.
Cái mông Chu Hạ vừa cong vừa tròn, Đường Tốn dùng sức di chuyển, ma xui quỷ khiến thế nào lại đánh một cái lên.
“Ôi! Anh… sao anh lại đánh em?”
“Đáng yêu.”
Vật đàn ông còn đang ra vào trong động hoa, so với trước đây năm cạn một sâu, bây giờ lại tùy ý không theo quy luật. Chu Hạ muốn cười, lại muốn gọi, dứt khoát chôn đầu trong gối, âm thanh buồn buồn, “Đáng yêu anh đánh nhiều thêm một chút?”
Cô đang nói cái gì… Chu Hạ đỏ mặt, cho rằng Đường Tốn không nghe thấy nhưng lỗ tai của người này không nghe thấy cũng khó.
Đường Tốn bị cô chọc cười, vật đàn ông đè vào phần thịt nhạy cảm nhất đang nhô ra bên trong Chu Hạ, hai túi ngọc trĩu nặng, mật hoa ẩm ướt dính lên bộ lông dày rậm, cơ bụng lộ ra càng ngày càng rõ ràng.
Anh bất động nửa ngày, Chu Hạ vừa ngứa vừa khó chịu, cô tức giận quay đầu, “Di chuyển… anh cười cái gì! Chuyển động…!”
Nói xong Chu Hạ cũng bật cười. Bởi vì lần đâu tiên cô nhìn thấy Đường Tốn cười đến vui vẻ như vậy.
Ai ngờ Chu Hạ vừa cười một tiếng, Đường Tốn liền thừa cơ đâm vào, đâm nát tiếng cười của cô, “Đừng đừng đừng… chậm một chút! Chậm một chút!”
“Chậm chút cái gì?”
Đường Tốn đè lên cô, một tay kéo hai đỉnh đồi nhô cao, vừa dày vò vừa xoa nắn khiến chúng sưng đỏ đến tội nghiệp.
Chu Hạ cảm giác trước ngực nóng bỏng, nơi bí ẩn cũng bị làm đến căng đau, cô quay đầu không còn sức để cười, chỉ có thể cầu xin tha thứ, “Chậm một chút… anh nhẹ…”
“Vậy anh đâm…”
Lúc Chu Hạ sắp đạt cao trào, cô đã bị tra tấn đến không thở nổi, nghiến răng nghiến lợi hổn hển nói: “Anh… anh… có phải anh đọc qua rồi?”
Đường Tốn đen mặt đưa đẩy thắt lưng: “Sao này ít đọc truyện tổng giám đốc bá đạo đi.”
“Em thấy anh chính là ghen tức… á!”
Đường Tốn tăng tốc động tác, nhanh đến mức phía dưới Chu Hạ sắp không chịu nổi, cô lập tức đổi giọng: “Anh lợi hại, anh lợi hại nhất.”
Vật đàn ông tiến vào chỗ sâu nhất liền không chuyển động ra vào nữa mà nhẹ nhàng va chạm từng cái một, mềm mại cùng cùng rắn dán vào nhau, sau vô số lần đụng chạm, Chu Hạ cuối cùng cũng lên đỉnh thiên đường.
Mà Đường Tốn vẫn chưa ngừng lại. Bụng dưới Chu Hạ co thắt run rẩy tiết ra mật hoa, cả người mệt mỏi, hết lần này đến lần khác bên trong động hoa không ngừng ngọ nguậy mút lấy thanh cứng rắn nóng bỏng đang sưng to.
Đây là lần hoan án mệt nhất Chu Hạ từng trải qua.
Cô cũng không dám tiếp tục ở trên giường khiêu kích Đường Tốn.
Nửa đêm Chu Hạ tỉnh lại.
Đường Tốn nghủ bên cạnh rất say, cánh tay để trên người cô, vừa mạnh mẽ vừa có lực khiến cô sắp không thở nổi.
Làm bộ lơ đãng xoay người một cái, Chu Hạ vừa nằm nghiêng, cánh tay liền di chuyển từ ngực xuống eo. Cô nhẹ nhàng đặt cánh tay xuống, rón rén rời giường.
“Đi đâu em?” Mơ màng nói mê.
“…Uống nước.” Chu Hạ nhỏ giọng nói.
“Ừm.”
Quay đầu thấy anh ngủ tiếp, Chu Hạ bước nhanh ra ngoài, chạy vào phòng thay đồ.
Cửa phòng nhẹ nhàng mở ra, ánh đèn ngoài hành lang hắt vào, tiếng đóng cửa vang lên, Đường Tốn mở mắt.
Anh nào có ngủ được.
Chỉ cần nghĩ tới Chu Hạ sẽ biết anh thích cô bao lâu, tim của anh muốn đập chậm lại cũng không được.
…
Chu Hạ tìm một chút đã thấy ví tiền của Đường Tốn. Nó đặt ở nơi khá thấp, vừa nhìn đã thấy.
Chu Hạ ngồi xổm xuống, lúc mở ví ra, tâm trạng cô kích động như trúng thưởng.
Bên trong có ảnh chụp.
Mũi Chu Hạ đột nhiên hơi cay. Cô rất ít khóc, trừ khi quá tủi thân, trừ khi quá cảm động.
Bức ảnh là bức cô chụp chung với Đường Tốn —- ngày kỷ niệm trường hoàng tử và phù thủy — nhưng là bức ảnh ghép, chỉ có hai người.
“Em xấu quá…” Chu Hạ bĩu môi, “Anh lại rất đẹp trai…”
Ảnh ghép rất chuẩn.
Chu Hạ nhớ lại ngày kỷ niệm trường năm đó, nếu như không phải Đường Tốn chủ động tới tìm cô mượn mũ, có lẽ đến tân bây giờ cô sẽ không chú ý tới Đường Tốn.
Cho nên ở thời điểm đó, Đường Tốn đã để ý đến cô rồi sao?
Nước mắt từ hốc mắt chảy ra, cô sờ nhẹ bức ảnh, hai người ở cùng một chỗ cực kỳ buồn cười, lại cực kỳ hòa hợp.
Thì ra không phải mình cô yêu thầm. Anh vẫn luôn thế.
Quay đi quay lại tám năm có thừa, vẫn may bọn họ không bỏ lỡ nhau. Chu Hạ đặt bức ảnh ở trước ngực, nước mắt thi nhau rơi xuống thành từng chuỗi.
Đường Tốn tựa ở cửa phòng thay quần áo nhìn bờ vai run run của Chu Hạ, anh sờ mũi một cái, vui vẻ cười lộ tám cái răng.
Phù thủy đừng sợ, hoàng tử nhất định sẽ ở cùng em.
Dù sao chuyện xưa đều là do hoàng tử bắt đầu.