Hắn muốn cái gì?
Dạ Lăng Hàn không rõ hắn muốn gì, nhưng hắn cũng chẳng muốn nghĩ.
Lần đầu nhìn thấy Kỷ Nhiên, hắn đã biết, người này là người của hắn.
Chỉ có hắn không cần, Kỷ Nhiên không có quyền rời đi!
“Dạ Lăng Hàn…… Tôi đối với anh không có một chút lưu luyến!”
Thanh âm của Kỷ Nhiên yếu ớt, nhưng ngữ khí vẫn rất kiên định, cặp mắt trống rỗng kia giờ phút này lại loé lên ánh sáng quật cường.
Dạ Lăng Hàn đột nhiên bị ánh mắt ấy doạ sợ, nắm tay siết rôm rốp.
Dù chỉ còn là một cái xác, hắn cũng sẽ không buông tay!
“Đưa em ấy đến bệnh viện!”
Dạ Lăng Hàn lạnh lùng nói: “Bằng mọi giá cứu lấy em ấy cho tôi!”
Xe hơi gầm rú phóng như bay trên đường, hướng bệnh viện đi đến.
Viện trưởng nhận được thông tin, một đội ngũ nhân viên đã sớm chờ ở cửa bệnh viện.
Xe hơi dừng lại ở cửa bệnh viện, cáng đỡ lập tức tiến đến, viện trưởng chạy lại đây, nịnh bợ nói: “Dạ thiếu, cáng đã chuẩn bị xong!”
Dạ Lăng Hàn không nói một lời, xanh mặt bế Kỷ Nhiên đặt lên cáng.
Thịnh Duy Thanh được mời đến bệnh viện tham gia giao lưu trao đổi kỹ thuật y học, mới vừa ra đến cửa liền nhìn thấy Kỷ Nhiên nằm trên cáng cứu thương, ánh mắt lập tức chấn động, bước nhanh về phía trước.
Mấy ngày không gặp, Kỷ Nhiên gầy đến gió thổi cũng ngã, gương mặt hốc hác.
Thấy một màn như vậy, Thịnh Duy Thanh tiến lên, vung tay đấm về phía Dạ Lăng Hàn: “Cậu chăm sóc em ấy kiểu gì vậy?”
Dạ Lăng Hàn dễ dàng né cú đấm của Thịnh Duy Thanh.
Bảo tiêu tiến lên chắn trước mặt Dạ Lăng Hàn, chặn Thịnh Duy Thanh lại.
“Dạ Lăng Hàn, cậu đã làm gì em ấy? Nếu cậu không thích em ấy thì cũng đừng tra tấn em ấy!”
Thịnh Duy Thanh mắng ầm lên: “Cậu đúng là không phải con người! Kỷ Nhiên vì cậu trả giá nhiều như thế, mà cậu lại đối xử với em ấy như vậy!”
“Chuyện của tôi và em ấy cậu không có tư cách hỏi.”
Dạ Lăng Hàn ánh mắt lạnh băng, hắn nhìn về phía viện trưởng: “Còn thất thần làm gì? Mau cứu người!”
Viện trưởng lập tức phản ứng lại, thúc giục nhân viên đưa Kỷ Nhiên vào phòng cấp cứu.
Dạ Lăng Hàn đi đến trước mặt Thịnh Duy Thanh, lạnh lùng mà nhìn hắn, nói với bảo tiêu: “Buông hắn ta ra.”
Bảo tiêu buông tay, lùi về một bên.
“Dạ Lăng Hàn, cậu hành hạ Kỷ Nhiên còn chưa đủ sao? Cậu muốn em ấy sống không bằng chết mới hài lòng? Em ấy là một Alpha, vì cái gì mà chịu đủ mọi khi dễ lăng nhục từ cậu chứ? Cậu chỉ biết lo cho chính cậu thôi, một mực bắt em ấy trở thành Omega. Còn chẳng thèm suy xét đến cảm nhận của em ấy. Nếu cậu thật sự yêu Kỷ Nhiên, sẽ chẳng đối xử tàn nhẫn như vậy!”
Thịnh Duy Thanh đem toàn bộ phẫn nộ bị đè trong lòng xả hết ra.
Trước kia là anh không dám nói, hiện tại Kỷ Nhiên đã nguy hiểm tính mạng, anh chẳng cần kiêng dè gì mà nói.
“Nếu tôi không yêu em ấy, đã không biến em ấy thành Omega.”
Nghe Dạ Lăng Hàn nói vậy, Thịnh Duy Thanh mặt hiện lên biểu tình khiếp sợ.
Anh cảm thấy Dạ Lăng Hàn thật sự bị điên!
Suy nghĩ như vậy là yêu, như thế nào mới thật sự là yêu?
“Cậu căn bản không có yêu em ấy, cậu chỉ yêu bản thân mình thôi!”
Thịnh Duy Thanh liều mạng hét lên những lời này, anh tiến lên lại một lần nữa muốn đấm Dạ Lăng Hàn.
Nhưng Dạ Lăng Hàn nhanh tay hơn, Thịnh Duy Thanh bị hắn đấm ngã trên mặt đất, khoé miệng chảy máu, bộ dạng chật vật.
Dạ Lăng Hàn từ trên cao nhìn xuống anh, lạnh lùng nói: “Về sau cút xa Kỷ Nhiên một chút, nếu không, tôi sẽ khiến Thịnh gia bốc hơi khỏi thủ đô này đấy.”
“Cậu là tên khốn!”
Thịnh Duy Thanh tức đến cả người phát run, nhưng anh biết, Dạ Lăng Hàn có năng lực hủy hoại Thịnh gia.
Dạ Lăng Hàn đã điên lên, người yêu thương nhất còn đối xử như thế, huống chi là tình địch của hắn.
Thịnh Duy Thanh bị bảo tiêu đánh cho thật thảm, người đầy thương tích bị ném trước cửa bệnh viện
Kỷ Nhiên thật sự rất đau khổ, cha mẹ không thương cậu, chỉ coi cậu như công cụ kiếm tiền, từ nhỏ đến lớn, cậu không lấy được một chút yêu thương nào từ chỗ của cha mẹ. Cậu cảm thấy mình là sự tồn tại dư thừa.
Mười tám tuổi gặp gỡ Dạ Lăng Hàn, cậu cho rằng đã gặp được ánh sáng đời mình.
Trong hai năm đầu ở bên Dạ Lăng Hàn, Dạ Lăng Hàn thật sự cưng chiều cậu, nâng cậu trong lòng bàn tay, cẩn thận che chở cậu.
Khi đó cậu đã cho rằng cuộc tình này có thể đi đến sông cạn đá mòn, thiên hoang địa lão, nhưng tất cả cũng chỉ là mong muốn đơn phương của cậu.
Về sau, Dạ Lăng Hàn càng ngày càng không để ý đến cậu, số lần hai người cãi nhau cũng càng ngày càng nhiều.
Trở thành dáng vẻ bây giờ như thế nào, Kỷ Nhiên không nhớ rõ nữa.
Cậu chỉ biết rằng, một lần rồi một lần cãi vã khiến tình cảm của bọn họ tan vỡ.
Nếu không yêu, vậy cũng đừng tổn thương lẫn nhau.
Nhưng vì sao Dạ Lăng Hàn còn muốn trói cậu bên cạnh, hết lần này đến lần khác lấy lý do tình yêu để hành hung.
Kỷ Nhiên dời đôi mắt trống rỗng nhìn người đàn ông bên cạnh, cánh môi khô cằn tái nhợt giật giật: “Dạ Lăng Hàn, chia tay đi!”
Dạ Lăng Hàn hoàn toàn không ngờ anh lại chờ được câu nói này.
Đêm hôm ấy, Kỷ Nhiên nói câu này vô số lần.
Mỗi một lần đều nói lên quyết tâm muốn rời xa anh của Kỷ Nhiên!
“Em đừng hòng mơ tới!”
Dạ Lăng Hàn nghiến răng ken két, từng chữ từng đều được nặn ra từ kẽ răng, mỗi chữ đều mang theo tàn nhẫn.
Anh bóp mạnh cánh tay Kỷ Nhiên, nhấc cậu đến trước mặt mình.
“Tôi nói cho em biết, cho dù em chết, tôi cũng không bỏ qua cho em.”
Kỷ Nhiên khẽ cong khóe miệng, nở nụ cười lạnh lùng mà thê lương.
Chết đi! Chết là hết.
Mỗi ngày Kỷ Nhiên một yếu đi, bác sĩ cũng bó tay hết cách.
Dạ Lăng Hàn đút cậu ăn cơm, một miếng cũng không đút được.
Mỗi ngày dựa vào dịch dinh dưỡng để duy trì, Kỷ Nhiên nhanh chóng gầy đi, giống một đóa hoa khô héo. Dạ Lăng Hàn vô cùng cáu kỉnh, trong biệt thự cũng ngập tràn mùi thuốc súng.
“Em ấy không ăn cơm thì nghĩ cách cho em ấy ăn, không phải ông là bác sĩ sao? Chút chuyện nhỏ này cũng không làm được, ông còn làm bác sĩ thế nào?”
Bác sĩ run rẩy nói: “Cậu Dạ, là cậu Kỷ hoàn toàn không muốn sống nữa.”
“Không phải bác sĩ các ông có thể kéo con người ta từ chỗ chết trở về à, ông chữa khỏi cho em ấy cho tôi.”
Bây giờ Dạ Lăng Hàn đã mất đi lý trí, trong đầu anh chỉ có một suy nghĩ duy nhất, đó là làm cho Kỷ Nhiên sống sót.
Bác sĩ lấy hết can đảm nói: “Cậu Kỷ là tâm bệnh! Cậu ấy ở nơi này không vui vẻ, cho nên mới…”
Dạ Lăng Hàn đưa mắt nhìn khiến bác sĩ không dám nói thêm một chữ nào nữa.
Trên giường trong phòng ngủ, Kỷ Nhiên nhắm mắt lại, dáng vẻ yên tĩnh hệt như một con búp bê vải không có linh hồn và sinh mạng.
Bởi vì lâu ngày không ăn cơm, khuôn mặt cậu lõm xuống, sắc mặt kém hơn trước kia rất nhiều.
Áo ngủ mặc trên người cậu đã trở nên thùng thình, cơ thể dưới lớp áo cực kỳ gầy gò.
Dạ Lăng Hàn rất rõ ràng, nếu như cứ mặc cho Kỷ Nhiên tiếp tục như vậy, rất có thể cậu sẽ chết.
Đúng như bác sĩ nói, Kỷ Nhiên không có bất kỳ suy nghĩ muốn sống nào nữa, dù y thuật cao minh đến đâu, bác sĩ cũng không cứu được một người một lòng muốn chết.
“Kỷ Nhiên, em cứ muốn rời khỏi tôi như vậy sao?”
Ý thức của Kỷ Nhiên đã rất mơ hồ, nhưng nghe thấy câu nói này của Dạ Lăng Hàn, cậu lại mở to mắt, giật giật khóe môi tái nhợt: “… Ừ!”
Một chữ ‘ừ’ yếu ớt, nhưng lại như một viên đạn bắn thẳng vào trong trái tim Dạ Lăng Hàn.
Đau đớn dữ dội khiến giữa trán anh nhuộm đầy tàn nhẫn: “Ở cùng tôi bốn năm, em không có chút xíu lưu luyến nào với tôi sao?”
Dạ Lăng Hàn gầm thét, hệt như một con sư tử đang tức giận.
“… Không có!”
Giọng nói yếu ớt của Kỷ Nhiên lập tức dập tan cơn giận của Dạ Lăng Hàn.
Không có!
Kỷ Nhiên không còn chút lưu luyến nào với anh, anh còn cưỡng ép gì nữa?