Chồng Tôi Mắc Hội Chứng Bác Học

Chương 37: Bất ngờ



Edit: Flanty

Bởi vì phản ứng của thị trường tốt hơn so với mong đợi, cho nên Phương Hủy đã đẩy nhanh việc quảng bá shop online chính thức của phòng làm việc, trước hết đưa ba mẫu giày mới nhất lên trang chủ của cửa hàng Taobao. Hơn nữa trên trang chủ của cửa hàng còn ghi rõ các thông tin của văn phòng, có ảnh thật chụp phòng làm việc, địa chỉ, số điện thoại liên hệ. Nhờ có sự giúp đỡ trang trí của Bạch Tranh, văn phòng trông vô cùng sang trọng, vừa nhìn đã thấy rõ đẳng cấp và thực lực của văn phòng, mang lại không ít điểm cộng cho cửa hàng.

Quảng cáo trên trang chủ Taobao rất có lực hấp dẫn, chỉ một buổi sáng mà cửa hàng mới của bọn họ đã có không ít điểm, thậm chí còn bán được một đôi giày. Điều này khiến Phương Hủy vô cùng cao hứng, lập tức vung tay mời bốn người ra ngoài ăn mừng một bữa, một bữa cơm bằng lợi nhuận của mười đôi giày.

“Phương Hủy, cậu lại đây giúp tớ nhìn chút, cái vòng tay này đẹp không?” Thời gian trà chiều, Mộc Tiểu Nhã ngồi bên quầy bar xem giao diện website của một nhãn hiệu trang sức nào đó.

“Để tớ nhìn xem.” Phương Hủy đi qua liếc mắt một cái, “Ồ, họ mới ra sản phẩm mới, vòng tay này kiểu dáng khá ổn, đeo lên nhất định sẽ đẹp.”

“Vậy mua cái này.” Mộc Tiểu Nhã đặt hàng trên mạng, sau đó lựa chọn cửa hàng để đến lấy.

“Cậu muốn đến cửa hàng lấy đồ? Cửa hàng này cách chỗ chúng ta rất xa, tự mình đi lấy còn không bằng để cho bọn họ chuyển phát nhanh qua đây, cùng một thành phố thì sẽ chuyển trong ngày thôi.” Phương Hủy nói.

“Tí nữa tớ muốn mang đi tặng người khác.” Mộc Tiểu Nhã trả lời.

“Tặng người khác, ai vậy?” Phương Hủy tò mò.

“Bạn gái của đồng nghiệp Bạch Xuyên.”

“… Mối quan hệ này có phải hơi xa quá rồi không?” Phương Hủy không nói nên lời.

“Hôm qua Bạch Xuyên ôm một bó hoa hồng về tặng tớ.” Nhớ tới bó hoa hôm qua Mộc Tiểu Nhã liền muốn cười, “Tớ hỏi mới biết được, hoa anh ấy lấy là của một đồng nghiệp trong văn phòng vốn dĩ muốn đem tặng cho bạn gái mình.”

“… Vậy cũng được.” Phương Hủy bị thuyết phục bởi hành động của Bạch Xuyên.

“Thế nên chốc nữa tớ phải trả cho người ta.” Mặc dù Mộc Tiểu Nhã không biết chính xác tình huống ngày hôm qua, nhưng mặc kệ nói thế nào, Bạch Xuyên thật sự đã lấy đồ của người khác. Bạch Xuyên không hiểu đạo lý đối nhân xử thế, cô là vợ, lại là người được tặng hoa, dù sao cũng phải tỏ vẻ một chút. Vì vậy cô mới mua quà, chuẩn bị để lát nữa đến tập đoàn Dật Phong tìm người đồng nghiệp vô tội đã bị Bạch Xuyên đoạt mất hoa hồng để xin lỗi.

“Cậu cũng đủ mệt.”

“Nhưng tớ được nhận hoa nha.” Hơn nữa còn là lần đầu tiên Bạch Xuyên tặng hoa cho cô đó.

“Không phải chỉ là một bó hoa hồng thôi sao.” Phương Hủy không khỏi oán giận, “Cậu còn chưa hiểu hết sự đời, sau mấy năm kết hôn, bảo đảm cậu nhận hoa mỏi tay.”

Mộc Tiểu Nhã cười, đương nhiên hoa cô sẽ nhận, nhưng người tặng không giống nhau, tự nhiên hoa cũng không giống nhau.

Chọn quà xong, Mộc Tiểu Nhã lại trốn làm một lần nữa. Cô định đến lấy vòng tay ở cửa hàng cách tập đoàn Dật Phong không xa. Mộc Tiểu Nhã trước đi lấy vòng tay, sau đó lại ở trung tâm mua sắm mua thêm 15 phần gà rán và Coca, dặn dò bọn họ sau khi làm xong thì đưa đến phòng Nghiên Phát trò chơi của tập đoàn Dật Phong, rồi sau nữa mới cầm vòng tay đi đến tập đoàn.

Mộc Tiểu Nhã chưa từng tới tập đoàn Dật Phong bao giờ, lại không muốn thông báo trước để tạo bất ngờ cho Bạch Xuyên, vì thế đã bị nhân viên lễ tân dưới lầu ngăn cản.

“Ngại quá, không có hẹn trước cô không thể đi lên.” Lễ tân kiên nhẫn giải thích.

“…” Mộc Tiểu Nhã có chút bất đắc dĩ, xem ra bất ngờ này không cho được rồi. Lấy điện thoại, khi Mộc Tiểu Nhã đang chuẩn bị nhắn tin cho Bạch Xuyên, bỗng nhiên nghe thấy có người gọi tên mình.

“Cô Mộc? Quả nhiên là cô Mộc, cô còn nhớ rõ tôi không? Tôi là Vương Tịnh.” Vương Tịnh dường như mới từ bên ngoài đi vào, trong tay ôm một đống văn kiện và tư liệu, thấy Mộc Tiểu Nhã nhìn mình nên vội vàng đi tới.

“Thư ký Vương.” Mộc Tiểu Nhã gật đầu, cô đương nhiên nhớ rõ Vương Tịnh, tuy chỉ gặp mặt qua một lần, nhưng người này là “vợ trước” của Bạch Xuyên, sao cô có thể dễ dàng quên được.

“Cô đến tìm Nhị thiếu à?” Vương Tịnh nhìn thoáng qua điện thoại trong tay Mộc Tiểu Nhã rồi nói, “Lúc làm việc, Nhị thiếu rất tập trung, gần như không phản ứng với bất kỳ âm thanh nào bên ngoài, điện thoại cũng không nhận, để tôi đưa cô lên.”

“Vậy… làm phiền cô.” Thật ra Mộc Tiểu Nhã không lo lắng việc Bạch Xuyên không nhận điện thoại của cô, nhưng để không phá hỏng bất ngờ dành cho Bạch Xuyên, Mộc Tiểu Nhã vẫn rất nguyện ý phối hợp.

Vương Tịnh đưa Mộc Tiểu Nhã qua cổng, tiến vào thang máy.

“Bộ phận Nghiên Phát của Nhị thiếu ở tầng 22.” Sau khi ấn tầng lầu, Vương Tịnh giới thiệu.

“Tôi biết, Tiểu Xuyên đã nói với tôi rồi.” Mộc Tiểu Nhã trả lời.

“Như vậy à.” Vương Tịnh trầm mặc trong chốc lát, trên mặt bỗng hiện lên một chút giãy giụa. Vừa rồi khi gặp Mộc Tiểu Nhã ở dưới lầu, thật ra Vương Tịnh có chuyện muốn hỏi cô, nhưng lại không biết nên mở miệng thế nào, bây giờ chỉ có hai người họ trong thang máy, đúng là thời điểm tốt để nói chuyện, Vương Tịnh suy nghĩ một lúc, cuối cùng vẫn không kiềm chế được mà hỏi Mộc Tiểu Nhã nghi hoặc trong lòng cô ta.

“Cô Mộc, tôi có thể hỏi cô một vấn đề được không?”

“Chuyện gì?” Mộc Tiểu Nhã nhìn Vương Tịnh một cách khó hiểu.

“Là chuyện này, trước đây tôi là trợ lý sinh hoạt của Nhị thiếu, hơn nữa vẫn luôn rất hoà hợp với Nhị thiếu, nhưng lần này sau khi Nhị thiếu quay lại làm việc, đột nhiên bắt đầu mâu thuẫn với tôi. Tôi muốn biết, có phải tôi đã làm sai điều gì khiến Nhị thiếu không vui hay không?” Mặc dù Vương Tịnh luôn hỏi vì sao Bạch Xuyên bỗng nhiên mâu thuẫn với cô ta, nhưng trong mắt cô ta đã biểu hiện rõ, cô ta biết chuyện này có liên quan đến Mộc Tiểu Nhã.

Trong khoảng thời gian này cô ta vẫn luôn cẩn thận suy nghĩ, cô ta phát hiện sự thay đổi Bạch Xuyên hẳn là từ lần đầu tiên cô ta đưa Mộc Tiểu Nhã về Mộc gia.

“Không phải Tiểu Xuyên đột nhiên mâu thuẫn với cô, là tôi nói với anh ấy, không muốn cô làm trợ lý sinh hoạt cho anh ấy nữa.” Mộc Tiểu Nhã trả lời dứt khoát.

Quả nhiên là như thế.

“Vì sao?” Giọng nói của Vương Tịnh mang theo sự phẫn nộ, cô không biết rốt cuộc mình đã chọc vào chỗ nào của Mộc Tiểu Nhã mới có thể khiến cô ấy đối xử với mình như vậy.

Trình độ chuyên môn của cô ở tập đoàn Dật Phong không sâu, năng lực cũng không mạnh, mỗi ngày đi làm áp lực đều rất lớn. Mãi cho đến khi cô kiêm chức làm trợ lý sinh hoạt cho Bạch Xuyên, phụ trách đưa đón Bạch Xuyên đi lại và các yêu cầu trong mọi khía cạnh khi Bạch Xuyên ở công ty, lúc này áp lực của cô mới giảm đi một chút.

Sau đó, cô lại từ từ phát hiện ra Chủ tịch và Tổng giám đốc đều vô cùng để ý đến Bạch Xuyên, chỉ cần cô có thể có quan hệ tốt với Bạch Xuyên, gót chân của cô ở Dật Phong sẽ hoàn toàn đứng vững. Vì vậy, mỗi lần trước khi đưa đón Bạch Xuyên, cô đều không ngừng tìm kiếm đề tài nói chuyện phiếm với anh. Nhưng mặc kệ cô nói gì, Bạch Xuyên cũng không đáp lại, vì thế cô lại suy nghĩ một biện pháp khác.

Cô đã vận dụng một chút thông minh bằng cách thay đổi xưng hô với Bạch Xuyên, cô lại phát hiện, mặc kệ cô xưng hô là Bạch Xuyên hay Nhị thiếu, Bạch Xuyên vẫn cho cô một phản ứng giống hệt nhau. Vì vậy, để thể hiện sự thân thiết của mình với Bạch Xuyên, cô bắt đầu gọi Bạch Xuyên là Tiểu Xuyên.

Phương pháp này dùng vô cùng tốt, chẳng qua chỉ là một cách xưng hô, đã có thể phân biệt cô với các trợ lý sinh hoạt trước đây của Bạch Xuyên. Cô đã trở thành trợ lý sinh hoạt được “yêu thích” nhất trong các trợ lý sinh hoạt của Bạch Xuyên, cũng bởi vì như vậy, cô thuận lợi chuyển lên chính thức, hơn nữa tiền thưởng mỗi quý còn được cao nhất trong văn phòng.

Nhưng ngoại trừ một chút thông minh ở bên ngoài như vậy, cô tự nhận thấy mình cũng không làm bất cứ việc gì có lỗi với Bạch Xuyên, cô thật lòng đối tốt với Bạch Xuyên. Cho nên cô thật sự không rõ, Mộc Tiểu Nhã vì sao muốn làm vậy.

Mộc Tiểu Nhã cảm nhận được sự phẫn nộ của Vương Tịnh, trong lòng cũng có chút phức tạp. Rốt cuộc tại sao đời trước Vương Tịnh lại khiến Bạch Xuyên bị bỏng, cô cũng không rõ ràng, cho nên cũng không biết bây giờ có phải Vương Tịnh thật lòng đối tốt với Bạch Xuyên hay không. Nếu thật sự chuyện đời trước là ngoài ý muốn, như vậy bây giờ Vương Tịnh là vô tội, cô không có lý do gì trách cứ đối phương.

Nhưng mặc kệ nguyên nhân như thế nào, Mộc Tiểu Nhã thấy Vương Tịnh, làm thế nào cũng không thích nổi.

“Bởi vì, tôi không thích cô.” Mộc Tiểu Nhã trả lời đơn giản mà trực tiếp, đối với những người cô không thích, Mộc Tiểu Nhã từ trước đến nay đều không có kiên nhẫn. Thời gian cả đời này của cô không nhiều lắm, không muốn lãng phí với những người râu ria.

“?!” Trên mặt Vương Tịnh tràn đầy không thể tin được, hiển nhiên không nghĩ tới Mộc Tiểu Nhã sẽ nói trắng ra như vậy.

“Xin lỗi, tôi biết những lời này không dễ nghe, nhưng thật sự tôi không thể nào thích cô được. Cô thử nghĩ xem, nếu cô là một người vợ, tất nhiên cô sẽ không thể nào thích bên cạnh chồng mình xuất hiện một người phụ nữ xa lạ lại có diện mạo xinh đẹp.” Thang máy vừa lúc dừng ở tầng 22, cửa thang máy “tích” một tiếng mở ra, “Tôi tự đi vào, cảm ơn cô đã dẫn tôi tới đây.”

Nói xong, Mộc Tiểu Nhã không để ý đến Vương Tịnh, chính mình từ trong thang máy đi ra ngoài.

Cứ như vậy đi, mặc kệ đời trước cô ta có cố ý hay không, đời này cô ta cũng không có quan hệ gì với Bạch Xuyên.

“Xin chào, xin hỏi cô đến tìm ai?” Nhân viên lễ tân Tiểu Lệ lễ phép hỏi Mộc Tiểu Nhã.

“Xin chào, tôi tới tìm Bạch Xuyên.” Mộc Tiểu Nhã tò mò đánh giá không gian tầng 22 một chút, lúc này cô mới phát hiện, tầng 22 không phải chỉ có một văn phòng, nếu không hỏi căn bản không thể biết văn phòng của Bạch Xuyên ở đâu.

“Tìm Nhị thiếu? Cô là?” Vừa nghe là tới tìm Bạch Xuyên, biểu cảm của Tiểu Lệ nháy mắt trở nên nghiêm túc thêm vài phần. Nhị thiếu nhà bọn họ, cũng không phải là ai cũng có thể tùy tiện tìm được.

“Tôi là vợ anh ấy.” Mộc Tiểu Nhã trả lời.

“A! Cô là Nhị thiếu phu nhân?!” Biểu cảm của cô gái một giây sau trở thành ngạc nhiên, “Ngày hôm qua tôi có ăn một viên kẹo cô tặng, ăn đặc biệt ngon.”

“Một viên?” Mộc Tiểu Nhã nói một cách kỳ lạ, “Tôi nhớ rõ trong gói kẹo mừng có tổng cộng mười viên mà.”

“Nhị thiếu không cho tôi kẹo mừng, tôi đã lấy từ một người trong bộ phận Nghiên Phát.” Tiểu Lệ cười tủm tỉm nói, Nhị thiếu chỉ phát cho những người trong cùng văn phòng với anh, những người khác đều không có đâu. Cô thật vất vả mới lấy được một viên.

Người nói không cảm thấy gì, nghe người lại xấu hổ. Sớm biết vậy thì cô đã mua thêm mấy gói kẹo mừng để lúc này mang ra tặng một chút.

“Nhị thiếu phu nhân, Nhị thiếu ở văn phòng bên này, từ bên này trực tiếp đi vào, Nhị thiếu ở văn phòng nhỏ tận cùng bên trong.” Tiểu Lệ chỉ vào văn phòng bên trái nói.

“Được, cảm ơn.” Mộc Tiểu Nhã theo hướng dẫn đi vào. Nhân lúc cô xoay người, Tiểu Lệ cũng đã thông báo tin tức vào trong nhóm chat. Vì thế khi cô vừa bước vào cửa văn phòng, mười lăm người đang cắm đầu vào máy tính đồng loạt ngẩng đầu nhìn lại.

Trường hợp này… Nói như thế nào đây, có chút hoảng sợ.

“Chào… xin chào mọi người.” Giọng nói của Mộc Tiểu Nhã không khỏi có chút run run.

“Chào Nhị thiếu phu nhân.” Mười lăm con người, trăm miệng một lời, vô cùng ăn ý trả lời. Trường hợp này, cực kỳ giống lúc lãnh đạo thị sát, cấp dưới đến hô khẩu hiệu.

“…” Mộc Tiểu Nhã xấu hổ cười cười, trước mắt bao nhiêu người, từng bước một đi về phía văn phòng Bạch Xuyên.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.