Tối qua tại thư phòng của Đào Thuận
– ” Ngô Ninh cậu điều tra Cô gái này cho tôi.” Đào Thuận đưa cho Ngô Ninh một bức ảnh của Cô.
– ” dạ vâng thưa thiếu gia!” Ngô Ninh nhận xong liền rời đi.
mười phút sau Ngô Ninh quay lại trên tay cầm theo một sắp giấy có đầy đủ thông tin của Võ Ngọc.
– -” sinh viên năm nhất khoa thiết kế trường Thuận Quốc_ thủ khoa” Đào Thuận đọc một lược rồi dừng lại.
– ” ngày mai tiểu thư Võ Ngọc có buổi khai giảng đầu tiên ở trường thưa thiếu gia.” Ngô Ninh nói với anh.
– ” cậu sắp xếp lịch ngày mai tôi sẽ đến đó.”
Võ Ngọc chúng ta sẽ sớm gặp lại nhau thôi.
Sau một đêm thấp thỏm lo lắng luyên thuyên đủ thứ thì hai cô nàng cũng nhanh chống chìm vào giấc ngủ để hôm sau còn dự lễ khai giảng năm học mới.
– ” Dậy mau cậu mà còn ngủ nữa là sẽ trễ học đấy.” Võ Ngọc lay lay Hoa Nhung dậy.
– ” aizz Mẹ đừng lay con nữa để con ngủ thêm một chút thôi.” Hoa Nhung giọng làu bàu nói rồi cuộn tròn lại trong chăn.
– ” Cậu mà còn không dậy sẽ không gặp được học trưởng của trường mình đâu đấy.” Võ Ngọc hâm doạ cô.
nghe đến hai chữ học trưởng Hoa Nhung cứ như vừa nạp được nâng lượng mà ngồi phắt dậy tỉnh táo -” nhanh,…nhanh chúng ta nhanh lên để đi gặp học trưởng thôi nào.” cô vui vẻ nhảy chân sáo vào làm vệ sinh cá nhân, mười phút sau cả hai cũng đã chuẩn bị xong hết.
Khi còn là học sinh Võ Ngọc đã từng được nhiều lần bình chọn là hoa khôi của trường nhưng để tránh bị nhòm ngó Cô luôn từ chối cái danh hiệu này. Cả trường vì vậy mà bầu chọn cho Huỳnh Tiên làm hoa khôi. Trong lần thi tuyển lần này Huỳnh Tiên cũng trúng tuyển còn học ở khoa nào thì Cô không rõ cũng chả quan tâm.
Cô bạn Hoa Nhung này của Võ Ngọc ngày trước cũng là hoa khôi của trường nên khi cả hai được sắp xếp ở cùng phòng bây giờ lại đi cùng nhau đã làm cho không biết bao nhiêu là ánh nhìn của nam sinh trong trường điêu đứng.
Nếu nói Võ Ngọc đẹp theo kiểu ngây thơ, trong sáng thì Hoa Nhung lại là kiểu năng động nghịch ngợm. Là người ngoài nhìn vào ắt hẳn sẽ không nghĩ đến hai cô là bạn của nhau.
– ” Võ Ngọc cậu nhìn kìa đó là học trưởng trường mình đó anh ấy tên Đào Văn sinh viên năm cuối khoa kinh doanh”. Hoa Nhung nắm tay Cô vừa chỉ vừa hớn hở.
Võ Ngọc nhìn theo tay của Hoa Nhung chỉ đập vào mắt Cô chính là một người con trai tuấn tú với làn da trắng ngũ quan hài hoà trong rất nho nhã và thư sinh.
Hoa Nhung nói -” Học trưởng Đào Văn là em trai ruột của Đào Thuận đó.”
Võ Ngọc thầm nghĩ tuy là anh em ruột nhưng Đào Văn nhìn cứ như là thiên sứ còn Đào Thuận không khác gì là ác ma.
– ” Cậu phấn khích khi gặp học trưởng Đào Văn như vậy à?” Võ Ngọc hỏi Hoa Nhung.
– ” cậu không biết thôi học trưởng Đào Văn nổi tiếng tốt bụng luôn giúp đở mọi người còn rất đẹp trai nữa anh ấy là con rể quất dân đấy, con gái cho đến phụ nữ đã có chồng toàn thành phố Hồ Minh này đều muốn gả cho học trưởng đó.” Hoa Nhung tự hào nói.
Võ Ngọc im lặng không nói gì chỉ lặng lẽ tìm lớp học cho cả hai khi thấy biểu cảm quá khích của Hoa Nhung. Khi hai cô nàng chuẩn bị vào lớp thì Hoa Nhung mắt nhắm mắt mở như lại vô tình đụng phải Đào Văn
– ” a… em.. em.. xin lỗi học trưởng!” Hoa Nhung ríu rít xin lỗi Đào Văn.
– ” Em không sao chứ? có bị thương ở đâu không để anh xem.” giọng nói Đào Văn vàng lên cứ như rót mật vào tai vậy.
– ” Em không sao ạ!” Hoa Nhung ngại ngùng đỏ cả mặt khi được Đào Văn hỏi thăm.
– ” Hai em là sinh viên mới của khoa thiết kế à?”
– ” vâng ạ! Em tên là Hoa Nhung còn cậu ấy là Võ Ngọc thủ khoa của trường năm nay đó ạ.” Hoa Nhung giới thiệu cho Đào Văn. Anh lướt nhìn qua Võ Ngọc khá ngạc nhiên vì cô gái này trông thật thuần khiết.
Theo phép lịch sự Võ Ngọc chào hỏi lại Đào Văn rồi cũng xin vào lớp.
Võ Ngọc vừa vào lớp thì có thông báo đã đến giờ học nên Cô cũng tìm cho mình một chỗ để nghe bài giảng đầu tiên. Tiếng giáo sư vừa vang lên cả lớp điều im lặng lắng nghe
– ” Hôm nay trường chúng ta rất vinh dự khi mời được ngài Đào Thuận đến chia sẽ cho các em về kinh nghiệm trong lĩnh vực thiết kế. giáo sư vừa dứt lời cả lớp đã náo lên vì sự xuất hiện của nhân vật có tên Đào Thuận kia.
học sinh A -” cậu thấy không anh ấy đẹp trai thật đấy.”
học sinh B -” wow… nhìn body của anh ấy kìa, thật muốn ôm một cái quá đi.”
học sinh C -” cậu không muốn sống nữa à?…”
học sinh A -” nếu ôm anh ấy mà chết tớ cũng mãn nguyện.”
cả lớp cứ thế bàn tán về người đàn ông đứng dưới bục giảng, ngày trước Đào Thuận cũng từng là học trưởng của trường Thuận Quốc một Sinh viên ưu tú thành tích luôn đứng tốp một của trường.
– ” Xin chào.. tôi là Đào Thuận đến để chia sẽ kinh nghiệm với các bạn. Có câu hỏi liên quan thì xin mời hỏi.” vẫn gương mặt lạnh lùng ấy vẫn cái giọng lạnh như băng kia nhưng lại toát ra một sức hút kì lạ.
buổi học bắt đầu bằng hàng tá câu hỏi được đặt ra,
bạn học nữ một -” Đào Thuận học trưởng anh có bạn gái chưa ạ.?’
bạn nữ hai -” cho em hỏi mẫu bạn gái lý tưởng của anh như nào ạ?” bạn nữ hai ngại ngùng hỏi.
mọi câu hỏi dường như chỉ xoay quanh vấn đề làm thế nào để có thể trở thành người phụ nữ của Đào Thuận mà thôi.
– – ”Thật vô vị!” thái độ chán chường của Võ Ngọc cùng câu nói của Cô vô tình lọt vào tai của ai kia.
Đào Thuận nhìn Cô mỉm cười mà trả lời các bạn sinh viên kia -” Bạn gái tôi? không phải là đang ở đây sau!” anh tiến đến đứng cạnh Cô xác định chủ quyền.
Mọi người ai nấy đều bắt ngờ trước câu nói của Đào Thuận vốn từ lâu ai ai cũng biết anh không gần nữ giới nay lại ở đây mà công khai bạn gái, tin này mà được đồn ra ngoài chỉ có lên top một tìm kiếm.
Trước sự ngỡ ngàng của nhiều người Võ Ngọc khua tay -” Anh nói bậy gì thế ai là bạn gái anh?” Cô đáp lại anh bằng ánh mắt không mấy thiện cảm cho lắm.
Đào Thuận bước thêm một bước nói nhỏ vào tai Cô -” tối qua em đã nhận là Vợ tôi!”
Cô hậm hực nhìn anh -” chuyện đó…”
Chuông báo hết giờ vang lên, anh cũng vui vẻ tạm biệt rồi rời đi bỏ lại Cô trước hàng trăm con mắt đang nhìn có người ghét có người thì ganh tỵ với Cô.
Hoa Nhung nhìn Cô -” Hôm qua không phải cậu nói không quen Đào Thuận sau? Vì sao lại thành bạn gái anh ta rồi.” gương mặt hiếu kì mong chờ đáp án.
– ” tớ không biết”… câu trả lời của Cô làm Hoa Nhung đứng hình vài giây.