Chồng Sói

Chương 5



Nhìn cặp đùi cừu tươi ngon trước mắt và tấm da cừu chưa được thuộc da trong tay, Thủy Thời quyết định sẽ nhóm lửa trước hết. Như thường lệ, cậu lại ma sát đến mòn tay thì cỏ vụn mới bắt đầu bốc khói, cậu vội dùng tay bụm lại, phồng má, và thổi mạnh.

Sau đó cậu nhồi thêm ít cỏ vụn và cảnh củi khô, ngọn lửa bùng lên, một bụm khói đen bị gió thổi tan trong rừng núi.

Nằm trên cây cổ thụ, xuyên qua cành cây tua tủa thành tầng, Phù Ly nhìn thú cái đang miệt mài nhóm lửa. Ánh lửa đỏ chập chờn kia rất nguy hiểm, bầy thú đều sợ hãi. Xem ra cậu ta sẽ không dễ dàng bỏ mạng, sinh vật nào cũng có bí quyết sinh tồn của riêng mình.

Thủy Thời cũng ngẩng đầu nhìn lên tán cây rậm rạp ở tít trên cao nhưng không nghe thấy bất cứ tiếng động nào. Tự giác cho rằng đối phương đồng ý để mình ăn uống tại địa bàn của hắn, Thủy Thời mới quyết định lấp đầy bụng rồi còn lại tính sau.

Nghĩ đoạn, cậu gác đùi cừu lên trên đống lửa, nướng một hồi, mùi thơm xì xèo của thịt chín và dầu mỡ bắt đầu lan tỏa.

Sói con đi chưa vững, không trèo nổi cây, chỉ biết bồn chồn nhìn người đàn ông vất vưởng giữa những nhánh cây và vừa kêu áu áu, vừa cào cào vỏ cây một lúc rõ là lâu. Thế rồi cái mũi nhỏ phấn khích, nó từ bỏ việc trèo cây tìm người, chuyển sang loạng choạng đến bên chân Thủy Thời và cắn ống quần của cậu.

“Mày ăn thịt cừu sống rồi mà, chỉ cho mày một miếng nhỏ nữa được thôi đấy!”

Cậu xẻo một khối thịt bắp đắt đỏ, vừa thổi thổi thì nhãi con đã nhảy phắt lên, đớp vội, và cắn xé. Thủy Thời không dám thò tay ra, có đáng yêu đến mấy thì cũng là một con chó sói với bản tính ngang bướng và khư khư giữ đồ ăn.

Thấy sói con hăng say ăn thịt chín, trầm ngâm chốc lát, Thủy Thời lại xẻo một tảng thịt đùi đang xèo xèo chảy mỡ. Xong xuôi cậu đặt tảng thịt vào bát sứ rồi bưng lên ban công trước nhà cây.

Đứng từ đây có thể nhìn thấy cặp chân dài của người đàn ông với bắp thịt săn chắc, như có thể đuổi kịp bất cứ con mồi nào, hình ảnh của hắn chính là cái đích mà đời trước cậu hằng mơ ước. Giữa trời giá rét, chỉ vắt hờ một tấm da thú lên mình, mà hắn chẳng có vẻ gì là thấy lạnh.

Thủy Thời hắng giọng, “Khụ, anh… thịt này chín rồi, anh thử nếm đi ạ.” Sau đó thấy thân cây khẽ động, cậu lại vội vàng đặt bát xuống và lép bép chạy vút đi như một con thỏ giật mình.

Lúc xuống khỏi cầu thang, vừa quay đầu lại, cậu đã thấy ngoài ban công chỉ còn độc chiếc bát sứ vỡ một nửa, kèm theo một phiến lá vừa lững thững đáp xuống bên cạnh chiếc bát.

Thủy Thời đứng một hồi, hít mũi, rồi yên tâm quay lại bên bếp lửa ăn thịt, anh ấy đã chấp nhận lòng tốt của mình.

Thịt cừu mềm hơn thịt hươu, dễ nhai hơn, có điều tuy thơm nhưng lại không có vị. Thủy Thời cần muối và rau quả, nếu không về lâu về dài sức sẽ yếu đi, dễ bị nhiệt, sức đề kháng giảm.

Nhỡ đau ốm trong hoàn cảnh này thì cậu tin mình đi đời nhà ma là cái chắc.

Thủy Thời lập tức hành động. Những việc cậu phải làm là dựng bếp, thăm dò khu vực phụ cận núi rừng, xem xem có thể tìm ra rau củ dại, hạt thông hoặc hoa quả đóng băng không.

Dựng bếp tương đối đơn giản, đầu tiên phải đào đất, cũng may đất ở đây không bị đóng băng nhiều- đào qua nửa ngón tay đất băng là có thể nhàn nhã xới đất bình thường. Mà đất dưới chân núi có khi phải bị đóng băng đến cả mét. Đất đóng băng rất cứng, bằng sức lực hiện giờ cậu đào rất khó khăn.

Trong khi Thủy Thời đào xới cực khổ, Sói Con đã ăn no sinh rảnh rỗi mà hối hả chạy về phía Thủy Thời. Nhìn cậu không ngừng đào đất, nó bắt chước bới đất theo, nhìn bề ngoài không thôi thì trông cũng ra trò phết.

Sói muốn đào hang! Hang mà ấm á!

Thế là, số đất Thủy Thời vừa đào ra chớp mắt đã bị bốn cái chân mập của nhãi con lấp trở về.

Thở dài đánh thượt, cậu xách Sói Con lên, phủi phủi bộ lông lấm lem đất bụi của nó rồi dúi nó vào trong tấm da cừu dày. Nhóc con toàn đám no bụng xong buồn ngủ, do đó giữ nó một lúc là nó ngủ ngon lành.

Tiếp theo, Thủy Thời rút một que củi cháy dở từ đống lửa và liếc nhìn hướng gió. Mùa này, gió ở nơi đây chủ yếu là gió hướng tây bắc, cậu cần đặt lỗ thông khí của bếp lò ngay tại hướng gió để tránh trường hợp bị sặc khói.

Cậu không đi xa, mà đào một hố đất rộng một mét, sâu chừng ba mươi phân ở trên một bãi đất trống cách gốc cây tầm mười mét. Dao xương không dễ đào nên cậu đã vát rộng và vót nhọn đầu của một cành cây, hiệu quả ra sao không bàn tới, chỉ biết chí ít cũng vừa tay. Các bước cuối cùng trong chuỗi việc cần làm là kê số đá quanh đống lửa lên bếp, dọn đường thông gió cho bếp lò.

Xong xuôi hết thảy, Thủy Thời nhóm lửa trên bếp lò đất, mang chiếc nồi đá cũ từ nhà cây xuống. Thứ này cũng không hẳn là nồi, nó chỉ là một khối đá bị khoét lỗ. Nó rất nặng nên Thủy Thời đành phải khệ nệ nhấc lên rồi ném xuống từ nhà cây, kế đó lại trầy trật đẩy đến cạnh bếp lò.

Nồi đá ấy tuyệt đối không thể dùng để xào nấu, nhưng nó kín nên có thể trữ nước. Vì vậy Thủy Thời dùng nó để đựng số tuyết sạch không còn lại bao nhiêu mà cậu góp nhặt được.

Hì hục tới trưa, cuối cùng Thủy Thời- đã bị khói hun cho đen nhánh- cũng được uống ngụm nước ấm đầu tiên.

Hơi ấm chảy từ cổ họng đến dạ dày, ủ ấm cái bụng và cơ thể gầy gò của cậu.

Hiện tại là giữa trưa, mặt trời to như cái chảo, dù trời lạnh thì ánh nắng vẫn ấm áp vô cùng.

Thủy Thời hết ngó tán cây im ắng lại đến nhìn con sói ngủ say trong tấm da cừu. Chắc hẳn đây là lúc dã thú chợp mắt nhỉ, nhất là bầy sói ấy…

Ngẫm nghĩ chốc lát cậu lại xoay người cầm dao xương, vát đầu một khúc gỗ, bện cây dây leo thành gùi và đeo ở sau lưng.

Thủy Thời chuẩn bị đi khảo sát vùng núi rừng lân cận nhằm tìm suối và trái cây. Sợ lạc đường, cậu còn xé dải lụa đỏ hôm trước thành nhiều sợi dây nhỏ, định bụng lát nữa đi đến đâu cột lên cây đến đấy, coi như ký hiệu.

Cầm gậy gỗ, cậu từ phiến đất trống bên cây cổ thụ chậm rãi bước vào cánh rừng rậm rạp. Sột sà sột soạt, bóng hình ốm yếu tiến vào rừng, rồi dần dần mất dạng.

Trên cây, Phù Ly đang ngủ trưa thì đột ngột mở mắt, ánh nắng xuyên qua kẽ lá rải lên khuôn mặt hắn. Hắn híp mắt, con ngươi dựng đứng thu hẹp thành đường thẳng.

Thủy Thời chọn một con đường bằng phẳng. Đi được một quãng thì cậu gặp khá nhiều chim muông, thi thoảng còn có chú chim trĩ xinh đẹp bay qua, tuy nhiên biết mình không tài nào đuổi kịp nên cậu không trông đợi gì.

Càng đi sâu vào rừng, nhiệt độ càng ấm áp, sắc xanh cũng ngày một dày lên, song lại thoang thoảng một thứ mùi lạ không dễ ngửi.

Dễ nhận ra tuổi đời của cây cối xung quanh đang tăng dần, dù không cây nào khổng lồ như cây đỡ nhà cây, nhưng tầng tầng lớp lớp cây cao cây thấp liền kề vẫn tạo nên quang cảnh thư thái cho khu rừng. Đa số chúng đều còn xanh um màu lá, ngoài ra có vài thân cây khô quắt nằm vắt ngang trên mặt đất.

Thủy Thời thận trọng bước tới chỗ mấy thân gỗ chết, kiểm tra kỹ càng. Thấy thân cây đặc ruột, chưa bị thú vật khoét rỗng, cậu mới yên tâm mà tiếp tục tìm kiếm.

Quả nhiên! Dưới đống rễ cây bị phủ một lớp lá khô có khá nhiều nấm thể quả và điểm xuyết vài bọc nấm khổng lồ màu trắng. Dùng gậy gỗ chọc thử thì thấy bên trong đen kịt và xì ra một làn khói. Thủy Thời không biết phân biệt nấm ăn được với nấm độc nên không dám ăn bừa, chỉ cất mấy cụm nấm đùi gà và nấm trắng mình quen thuộc vào gùi, để nấm khổng lồ lại và rải lá khô lên che lấp.

Sau đó, cậu dùng gậy gỗ xới một lùm cỏ thấp thì thấy lẫn trong đó mấy khóm rau cần, rau cần dại hơi quắt, khả năng cao là do nơi này thiếu nước mưa. Tuy nhiên đã mọc được rau cần thì chắc nguồn nước sẽ không ở xa đây quá.

Ngắt ít rau dại xong cậu tiếp tục đi về phía trước, càng đi càng thấy dưới chân ẩm ướt, mùi khó chịu vấn vít trong không khí. Thủy Thời hơi sợ, cậu đã đi rất xa, gùi không còn nhiều dây đỏ.

Lại sợ nhỡ phía trước là vùng đất ngập nước, mình rơi vào sẽ không ra ngoài được. Cậu không đủ kiến thức sinh tồn ở thế giới này, ký ức duy nhất mà Thủy ca nhi có chỉ là những mẹo vụn vặt liên quan đến làm ruộng và nuôi gà nuôi vịt.

Không ai lại để “ca nhi” vào rừng săn thú cả, vì đây là biểu hiện cho sự yếu kém của đàn ông trong nhà. Điều này càng đúng hơn với trường hợp nhận nuôi như nhà Thủy ca nhi, dù cậu của cậu ta có độc ác cỡ nào thì cũng sẽ lo cho sĩ diện.

Sau phút trầm ngâm, Thủy Thời không muốn mạo hiểm. Dầu gì cậu vẫn có thể hỏi thăm anh chàng mắt vàng đáng sợ đó một phen.

Nhưng, nghĩ đến lỗ máu như dấu răng nanh trên cổ cừu a-ga và con hươu đực, Thủy Thời lại sợ một điều khác nữa- sợ anh ta chỉ cần uống máu giải khát là xong!

Mặt trời lúc này không nảy nở như giữa ban trưa. Thủy Thời càng nghĩ càng bối rối, thậm chí bắt đầu thấy rét run, cậu liền vỗ lên mặt mình coi như xốc tinh thần, rồi quay trở về.

Đến bên một thân cây cong cổ, Thủy Thời đang rút sợi dây đỏ mình buộc xuống thì bất thình lình, những tiếng “rào rào” vang lên giữa tán cây, một thứ lông xù thoắt hiện! Hú hồn, cậu lùi lại xa lắc.

Sau khi nấp sau một tảng đá và cẩn thận quan sát, cậu nhận ra thứ lông xù chẳng qua là một con sóc hơi phì với hai má phồng lên, chắc chắn là do thu gom được cái gì ngon nghẻ để qua đông đây mà!

Thủy Thời nín thinh, một con sóc thôi thì cậu chưa sợ đâu! Không những vậy cậu còn quyết tâm bám nó, định qua nó tìm ra những cây cho hạt cứng như cây phỉ chẳng hạn.

Chỉ thấy con sóc băng qua tán cây cong cổ và hí hoáy một hồi, lúc trèo xuống thì miệng đã trống. Nhất định là nó đã đặt vào hang ổ rồi đây.

Thủy Thời nhìn lên cây đại thụ cao ngất, tự giác ngộ rằng mình không trèo lên nổi, nên chỉ một lòng bám theo con sóc mập đang chạy vù vù.

Sóc Mập toàn tạt qua mấy chỗ cao, chốc chốc nó lại quay đầu nhìn về phía Thủy Thời bằng vẻ tương đối cảnh giác, cái đuôi cũng xù hết cả lông. Nhưng, đến khi thấy rõ Thủy Thời, nó lại trở nên nhởn nhơ và đủng đỉnh, chẳng buồn tránh né, mà chọn luôn con đường rảnh rang nhất để đi.

Thủy Thời thấy mình bị hạ nhục, bị sóc khinh một cách rất chi là trắng trợn…

Cậu nhủ thầm trong bụng, ‘Nhóc con! Hãy đợi đấy, bắt được mày rồi tao sẽ cạo trụi lông mày!”

Sóc Mập cho rằng con thú nhỏ yếu ớt đằng sau không phải đối thủ của mình. Ban đầu nó toan ném đá ra sau cho đỡ chán, sau thấy trên cây đầy quả mẩy, nó liền mặc xác Thủy Thời.

Thế rồi đột nhiên nó thấy sống lưng rét run, không dám chểnh mảng nữa, nó tăng tốc tiến về phía trước.

Thủy Thời vừa theo sát vừa không quên vắt vội lụa đỏ lên cây, thời gian này trời không có gió, không lo bị gió thổi bay.

Không chạy được bao xa, họ đã đến một khoảnh rừng bát ngát. Nơi đây không nhiều loại cây lá nhỏ thẳng và cao ngất ngưởng như ở sâu trong rừng, nhưng lại có những cây lớn cao chừng hai mươi mét, vỏ cây màu xám tro với những vết nứt sâu theo chiều dọc. Tuy nhiên điều làm Thủy Thời ngạc nhiên nhất là trên cây lủng lẳng rất nhiều loại quả màu nâu vàng tua tủa lông nhọn.

Nhác thấy tay mập đã leo thoắt lên cây và mất tăm mất tích, Thủy Thời bèn nhặt một quả cầu gai trông có vẻ đã chín rơi dưới đất.

Đoạn cậu dùng dao xương hẩy ra nhìn thử, thì ra là hạt dẻ!

Thủy Thời vô cùng phấn khích. Hạt dẻ ăn vừa ngon vừa chắc bụng, luộc được mà cũng nướng được luôn. Chưa kể, mấy hạt cậu thử bửa ra xem đều căng bóng.

Không lần lữa thêm, cậu đặt gùi xuống, tạm bỏ nấm và rau cần ra ngoài vì sợ bị đè, sau đó chọn mấy hạt đã chín mà chưa thối dưới đất vào gùi. Hạt dẻ nhiều gai, Thủy Thời bị đâm cho phát rồi chừa, không nhặt bằng tay không nữa, thay vào đó là tay phải cầm sọt, tay trái dùng gậy gỗ gạt vào.

Chắc có nhiều động vật nhỏ đến ăn nên dưới đất không còn nhiều hạt lắm. Thủy Thời lượm được nửa gùi thì ngưng, không khéo nặng quá lại không cõng về được.

Cậu đặt nấm và rau cần lên trên cùng rồi lần trở về theo đường cũ. Lúc đi ngang qua “nhà” của tay mập, cậu còn chọn một hạt dẻ to và mẩy nhất trong gùi, để dưới gốc cây cho nó.

Cậu thầm nhủ, coi như quà cảm ơn cho nhãi mập đi, dù nó khá là tồi.

__________

Tác giả có lời:

Cạo lông sóc mập! Hẳn sẽ đã lắm đây

o(* ̄︶ ̄*)o


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.