Chồng Sói

Chương 11



Tia nắng cuối ngày phủ lên sống lưng màu bánh mật và tràn vào những rãnh nhỏ được tạo nên bởi cơ bắp của Phù Ly.

Chờ hắn xoay người, Thủy Thời mới dám đưa mắt nhìn theo bóng lưng chàng dã thú khuất dần sau những hàng cây to lớn. Và Thủy Thời vẫn đứng như trời trồng đến tận khi Phù Ly khuất dạng.

Sau đó cậu khe khẽ thở dài rồi tiếp tục công việc của mình.

Do không hình thành từng đợt sóng “thú” ồ ạt như ở bình nguyên, nên trận dư chấn ban nãy chỉ khiến đám thú nhỏ dưới tán cây nơi này hốt hoảng chốc lát. Cùng với đó, có thể thấy khu vực nhà cây không có tổn thất gì ngoại trừ mấy chiếc lá khô rơi lả tả, mấy cọng lông gà rụng rải rác, và một vài dấu chân của động vật cỡ bé.

Cây cổ thụ chống đỡ nhà cây vẫn đứng nghiêm trang và mạnh mẽ, từng đợt gió rét lùa qua tán cây gây ra tiếng rì rào vang dội như thể lời rủ rỉ trong mơ hồ.

Quét dọn mặt đất xong xuôi, Thủy Thời chạy lên nhà cây, trải số nấm và mộc nhĩ đã được rửa sạch ra ngoài ban công, đợi được hong nắng vào ngày kế tiếp. Như vậy sẽ tiện cho cậu bảo quản để ăn dần.

Đoạn, cậu nấu thịt hươu khô cùng với táo ngọt, cuối cùng còn tách ít hạt dẻ thả vào canh. Khi tất cả chín nhừ, cậu sẽ có một bữa ăn nồng nàn hơi ấm.

Và thế là một lớn một nhỏ- đã ăn uống no căng- ngồi sưởi ấm trong túp lều một cách vô cùng khoan khoái. Thủy Thời hơ một quả hồng bị đông cứng trước bếp lò tới lúc nó mệt oặt, rồi cắn nhẹ lớp vỏ và thử hút lớp thịt hồng bên trong, cậu thấy thịt hồng vừa ngọt ngào vừa nhũn nhão.

Có lẽ do chịu ảnh hưởng từ những sinh mạng hoang dã mà kiên cường ngoài tự nhiên nên giờ phút này Thủy Thời đã dần trút bỏ được nỗi âu lo, để đến nay lòng cậu chỉ còn mưu cầu sự sống.

Mọi sinh mạng trên đời đều là những cú bứt phá nảy lửa và đều xứng đáng được tôn trọng, bao gồm cả sinh mạng của chính bản thân cậu.

Thủy Thời dựa lên miệng bếp trong lều, ôm Sói Con, nghĩ về những món đồ thủ công phải làm ngày mai rồi mi mắt dần dần trĩu nặng. Đang cơn mơ màng thì cậu bỗng nhớ tới ổ sói của Phù Ly ở gần hồ nước nóng. Nơi ấy mới dễ chịu và ấm áp làm sao, mỗi tội là hơi nhiều sói quá…

Hôm nay bôn ba đường dài theo chân chú sóc làm Thủy Thời ngủ rất ngon lành, thành ra cũng quên chèn thêm củi. Thế là ban đêm cậu bị lạnh tỉnh. Lúc vừa quấn da cừu cứng ngắc vừa nhóm lửa, Thủy Thời thầm nhủ bầy sói lựa nhà mát tay thật đấy!

Thế rồi hắt xì hơi, Thủy Thời chảy nước mũi trong hâm mộ.

Sáng sớm hôm sau, Thủy Thời tỉnh dậy vì mắc tiểu. Tất cả là tại buổi tối húp quá nhiều canh!

Vậy là cậu và Sói Con cùng nhau tưới tắm cho cỏ cây hoa lá ngoài thiên nhiên. Suốt quá trình Thủy Thời giải quyết nỗi buồn, Sói Con luôn đứng canh xung quanh Thủy Thời một cách rất chi là nghiêm túc, bởi nó cho rằng đây chính là thời điểm thú ta lơi là cảnh giác nhất! Thế nên mình phải dũng mãnh như vua cha, phải làm tròn trách nhiệm bảo vệ bầy đàn mới được!

Mà hiện tại, lãnh địa của thằng nhãi sói chưa nhú hết răng chỉ có mỗi Thủy Thời nên bầy đàn của nó cũng chỉ có mỗi cái cậu con người yếu nhớt ấy.

Tuy nhiên mai này nó sẽ học được rằng, dù là ở cái chốn chả có ma nào ngoài mình thì cái anh “Hai Chân” ốm nhách kia cũng lệ thuộc vào một người khác chứ chẳng phải nó. Lúc ấy Sói Con chua chát không sao mà tả xiết, chưa gì linh hồn trẻ thơ đã phải đích thân trải nghiệm sự bất công trên đời. Để rồi về sau nó sẽ hăm hở hơn bao giờ hết bởi giác ngộ được một điều rằng, rèn luyện sức mạnh của bản thân mới là chân lý!

Trở lại hiện tại, Thủy Thời nhìn con sói con dựng thẳng đôi tai và cẩn thận dè chừng xung quanh mà buồn cười, rồi cậu ôm nó vào lòng đùa giỡn.

Công việc hôm nay của cậu là thuộc da thú để khiến da hươu da cừu ôm sát thân hơn cho đỡ cộm. Thủy Thời khều tro cỏ cây từ bếp ra và hòa lẫn vào nước tuyết, dùng gậy khuấy tan, rồi quệt lên mặt trong của lớp da cừu khô khốc. Về lý thuyết cậu phải ngâm hẳn da vào, nhưng giờ cậu không có nhiều nước lắm.

Tấm da hươu lớn hơn hẳn da cừu nên không đủ nước, do đó Thủy Thời phải tạm hoãn công việc của mình và lên nhà cây ăn hạt dẻ với táo. Thể lực cậu đang có triệu chứng yếu dần vì không được ăn muối, chưa kể là ăn canh thịt mãi cũng chán rồi.

Phù Ly không ăn muối mà vẫn khỏe mạnh vạm vỡ như thường, có khi anh ấy uống máu động vật cũng nên, Thủy Thời nghĩ bụng, vì lượng muối trong máu động vật về cơ bản là đủ cho nhu cầu của cơ thể. Nhưng mình không thể bắt chước được, một là cậu không săn được thú sống, hai là cậu uống không vào! Vì vậy cậu đành phải gác chuyện này sang một bên.

Thủy Thời đang nghỉ ngơi trong nhà cây thì Sói Con quấn quýt bên chân bất thình lình dựng thẳng hai tai, kêu áu một tiếng rồi lon ton lao xuống cầu thang.

Hóa ra là Phù Ly dẫn theo mấy chú sói khác trở về. Hắn vác trên vai hai con cừu a-ga đã ngỏm, bên hông còn dắt chiếc bát bằng xương sọ Thủy Thời đưa hắn tối qua.

Sói Con ngúc ngoắc cái mông mà cọ lên người Phù Ly, mấy con sói khác thấy Sói Con thì cũng cụp đuôi, cúi đầu, và cọ mũi với nó.

Phù Ly xách cổ nhãi sói dưới chân và ném sang bên cạnh. Trong giây lát trầm ngâm thì hắn nhớ ra Thủy Thời đã từng phải vật lộn nửa ngày trời với mấy tấm da thú, nên hắn dừng chân ở bìa rừng, hàm răng sắc bén cắn chặt vào gáy con cừu, hai tay ghì xuống vết thương trên cổ nó và rồi bắp thịt gồ lên, một tiếng xoẹt phát ra, chỉ trong chớp mắt hắn đã tách lìa bộ da ra khỏi cơ thể con thú.

Nhổ phăng lông bò dính vào miệng và ném con bò đã được lột da cho đám sói trắng xong, hắn giương mắt nhìn thú cái đang trợn mắt há mồm ở lưng chừng cầu thang gần đấy.

Phù Ly liền khiêng con bò còn lại qua và quẳng cả nó lẫn bộ da ban nãy xuống bên chân Thủy Thời, rồi hắn xoay người toan rời khỏi.

Thủy Thời nhìn con thú dưới mặt đất, miệng mấp máy, tay chà lên nhau, cuối cùng cậu vẫn không kìm nổi lòng mà gọi: “Anh Phù… ừm… Phù Ly.”

Chàng dã thú với những bước chân bừng bừng khí thế phía trước nghe vậy thoáng sững người. Tại nơi rừng núi thẳm sâu, kết bạn với chim muông và thú dữ, tiếng nói của con người trở nên phai nhạt và dần bị thay thế bởi tiếng tru của thú rừng. Ngay cả tên gọi của hắn cũng đã bị lãng quên. Không con thú nào lại đi gọi hắn bằng tên loài người hết.

Ngón tay khẽ giật, Phù Ly nghiêng mình nhìn cậu thú cái có vẻ mặt áy náy. Sắc vàng trên con ngươi của hắn đậm hơn, nét mặt của hắn bị che đi bởi những bím tóc rủ xuống sườn mặt của mình.

Cậu thú cái đứng trên cầu thang kia vừa gầy vừa yếu ớt- cái thể trạng mà ban đầu rõ ràng sẽ không sống nổi bao lâu, vậy nhưng nay cậu ta lại như cỏ dại, mềm dẻo mà kiên cường giữa mảnh rừng hoang dã. Gương mặt cậu hồng hào hơn, có sức sống hơn, để giờ cậu ta nắm chặt đôi bàn tay bé nhỏ và ngước cặp mắt long lanh nhìn mình.

Nhìn mình, gọi tên mình, gọi cái tên đã bị tất cả mọi người quên mất.

Thủy Thời hô được xong tên hắn thì cũng thấy dễ mở miệng hơn: “Anh dẫn em đến nguồn nước được không ạ? Em định thuộc da nhưng xung quanh đây không có nước. Ừmm, nguồn nước nào cũng được, miễn ở gần là được ấy!”

Phù Ly mới học ngôn ngữ con người được chừng mấy năm, trong khi đã không còn sử dụng từ mười mấy năm trước sau khi lão thợ săn qua đời. Thành ra lời Thủy Thời nói giờ đây cứ ù ù bên tai hắn, làm hắn phải nghiêng đầu ngẫm nghĩ kỹ càng thì mới đoán ra cậu thú cái muốn ngỏ lời gì.

Và vì thế nên hắn dùng ánh mắt ra hiệu cho Thủy Thời bám theo.

Thủy Thời mừng rơn, nhưng cậu không đi ngay mà tung tăng nhảy xuống cầu thang rồi vừa rụt rè vừa sung sướng nói: “Chờ em một tí! Một tí tí thôi!”

Nói đoạn cậu nhanh nhẹn kéo ra mấy nhánh dây mây và cột quanh tảng da thú. Sau đó “hự” một tiếng, cậu gánh tảng da trên bờ vai gầy nhom của mình rồi ngẩng đầu một cách khó nhọc, “Mình đi… đi nào.”

Nhìn cuộn da to hơn cả vòng eo Thủy Thời, Phù Ly im lặng.

Thậm chí hắn còn cảm giác cậu thú ốm yếu này sẽ bị đè chết trên đường đi lấy nước.

Thế là hắn vươn tay, nhấc cuộn da thú một cách nhẹ tênh rồi đi thẳng vào rừng mà đầu không buồn ngoảnh lại. Thấy sức nặng trên vai đột ngột biến mất, Thủy Thời ngẩng đầu nhìn bóng lưng đi trước với vẻ chần chừ, nhưng cuối cùng vẫn ngoan ngoãn theo đuôi.

Chẳng qua cậu còn lí nhí tiếng “cảm ơn anh” ở sau lưng hắn.

Phù Ly không đi nhanh như thường ngày. Đây không phải một chuyến đi săn mà phải gọi là hành trình tìm nước của thú cái sau lưng hắn. Cậu ta đã muốn tiếp tục sống ở đây thì phải để cậu ta tự mình đi một lần rồi mới nhớ được.

Ngày xưa “cựu Vua Sói” cũng dạy mình như thế. Ngày ấy, một con chó sói vạm vỡ mà thanh nhã chầm chậm dẫn đầu, theo sau là một thằng nhỏ bước ngả bước nghiêng, nó cũng bắt chước loài sói, đi bằng tứ chi…

Thuở bấy giờ Phù Ly tự nhận định bản thân là chó sói, do đó hắn di chuyển bằng tứ chi và không che đậy cơ thể, để rồi sống những ngày tháng nhọc nhằn giữa bầy đàn. Tận đến khi lão thợ săn xuất hiện và bảo hắn rằng hắn là hậu duệ của tộc Thần Sói, tên là A Sử Na Phù Ly, và là một con người.

Nối gót Phù Ly, Thủy Thời càng đi càng thấy xung quanh quen mắt, chẳng phải đây chính là đường vào rừng của cậu ngày đầu đó sao! Chẳng qua lúc ấy cậu thấy đất lầy, lại thêm có mùi khó chịu xộc lên nên mới không dám đi sâu thêm nữa.

Giờ học Phù Ly, Thủy Thời giẫm lên đá tảng, tránh bùn rồi đi thẳng về trước.

Tự ước lượng dựa theo tốc độ của mình, Thủy Thời đoán họ đã đi xấp xỉ một tiếng đồng hồ. Thảm thực vật xung quanh dần trở nên thưa thớt, mặt đất thoai thoải hướng xuống, không khí phảng phất một thứ mùi kỳ lạ, có điều gió đã bớt lạnh hơn.

Cậu liên tục quan sát cảnh vật trên đường nhằm tìm kiếm loại quả nào ăn được. Cuối cùng tuy không thấy hoa quả nhưng Thủy Thời lại soi ra những khóm tía tô xanh dạt dào sức sống ngay liền kề vùng đất ngập. Thủy Thời tiện tay ngắt một cọng ngửi thử thì thấy mùi rất thơm. Thế là tối nay có thịt nướng ăn rồi!

Đang mừng dở thì cậu vô tình đưa mắt về phía Phù Ly, rồi xuyên qua những tán cây thưa, cậu chợt thấy từng mảng khói đục ngầu và cuồn cuộn như sương mù vậy.

Thủy Thời vội vàng tiến đến gần Phù Ly hơn và cau mày quan sát kỹ, sau đó bước chân chững lại, cậu hoảng hốt gọi, “Phù Ly! Có phải có đám cháy đằng kia không? Khói lớn quá, chúng ta chạy mau thôi!”

Cháy rừng nào phải chuyện đùa, Thủy Thời toan chạy thì thấy Phù Ly chỉ xoay người rồi cúi đầu nhìn cậu, mà không hề nhúc nhích.

Thủy Thời chìa tay nhưng lại không dám kéo Phù Ly cùng chạy, thành ra cậu quýnh hết cả lên.

Chứng kiến bộ dạng nôn nóng của Thủy Thời, Phù Ly hơi híp mắt lại và nói, “Nước nóng”.

Thủy Thời đang tính đến chuyện hay là kéo tấm da thú bên hông đối phương rồi cũng tự mình phủ định, chắc chắn mình không kéo nổi tảng đá bự chảng này rồi, thì lại chợt nghe thấy tiếng nói trầm trầm pha lẫn tiếng thú ấy- mỗi tội bây giờ tiếng nói đã rõ ràng hơn.

Thủy Thời khựng lại, “Dạ? Nước nóng?”

Thái độ bình thản của Phù Ly cũng làm Thủy Thời thả lỏng tâm tình. Dã thú nhạy bén với nguy hiểm nhất, do đó nếu phát sinh cháy rừng thì chắc chắn đối phương sẽ không bình chân như vại. Chẳng qua… nước nóng là sao nhỉ?

Lại quay đầu nhìn những mảng khói dày, Thủy Thời hít hít mũi và thầm nhủ, bọn mình đang đứng ở cuối gió, nên nếu có lửa thì ắt phải có mùi khói tản ra.

Ấy thế nhưng lúc này không những không có mùi khói mà còn có mùi trứng gà thối hoắc!

Giờ Thủy Thời mới muộn màng nhận ra “nước nóng” là gì. Tuy nhiên vừa kịp thở phào thì cậu chợt nhớ tới hành động quá lố của mình ban nãy, thế rồi cậu quay sang nhìn cặp mắt thú vàng sâu thẳm của Phù Ly…

Giây lát ấy Thủy Thời chỉ muốn cuộn mình thành quả bóng mà lăn vèo xuống núi.

_______

Tác giả có lời:

Thủy Thời ngại! Thủy Thời ngoắc ngoắc chân!!


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.