Ly nước trên bàn đổ tràn ra làm ướt cả cái laptop, những thứ trên bàn cũng không chạy trốn khỏi sự cố bất ngờ đó, mỗi thứ bị ướt một chút. Tranh vẽ bằng bột màu của Bảo Bảo bị nước thấm ướt nên nhòe nhoẹt không còn thấy rõ. Căn phòng nhỏ lộn xộn, ghế bàn bị lật tung đổ ngổn ngang nằm trên sàn, tivi thì bể nát, chậu cá cảnh cũng vỡ tan tành, không gì còn đẹp đẽ.
Khánh Di ngồi dưới bàn cố trấn tĩnh lại mình sau vụ náo loạn vừa xảy ra. Đầu tóc Khánh Di rối bù, mặt ửng lên vài vết đỏ, tay cô đầy những vết xước lớn nhỏ khác nhau, bàn chân vì giẫm phải những mảnh kính vỡ nên vẫn không ngừng chảy máu. Khánh Di bó gối cúi đầu trốn trong cái tư thế mà như mọi người vẫn thường nói, “Cứ có chuyện buồn con người ta lại tự khắc cuộn mình giống như tư thế còn nằm trong bụng mẹ. Họ dù lớn thế nào vẫn cần mẹ chở che”. Phải, Khánh Di cần mẹ, đang rất cần mẹ. Cần mẹ chở che giống như lúc nhỏ, được mẹ bế trên tay vỗ về mỗi khi cô khóc, được mẹ cõng trên lưng đi đến trường qua từng con đê ngoằn ngoèo ở trong xóm. Mẹ đâu rồi, sao chẳng còn giống trước kia nữa. Đã thật sự khác rất nhiều từ ngày mọi người ở quê nói bà ngoại tình với ông Mạnh, không còn thương ba cha con cô nữa. Người “cha” mà sau khi ba Hải mất bà đã bắt cô và em gái Khánh An gọi như vậy. Mẹ thay đổi rồi, đã không còn thương cô nữa…
Điều đáng sợ nhất mà ai trong cuộc đời cũng một lần phải đối mặt, đó chính là người từng tin quay lưng lại với mình. Điều đó Khánh Di đã nhiều lần trải, đến khi mất tất cả Khánh Di mới ngộ ra rằng mình là kẻ ngốc. Đã quá nhiều lần cho sự lừa bịp tình cảm kia, mẹ chỉ là muốn đem cô bán đi để hòng lấy tiền trả nợ cho người đàn ông kia. Bà ngu muội, Khánh Di cũng ngu muội, nghĩ là lần này bà thật lòng muốn quay đầu hối lỗi. Không trách ai cả, chỉ là do Khánh Di quá tin thôi.
Với tay rót cốc nước lạnh, Khánh Di cẩn thận đem con cá vàng đang ngoi ngớp dưới sàn nhà vì thiếu nước nãy giờ thả vào trong. Con cá vãy đuôi vui mừng bơi đi bơi lại. Quãng đời cá là ngắn ngủi, không trăm năm như con người, nhưng chỉ cần một giây được thở và bơi trong nước đã là viên mãn lắm rồi.
– Là Gia Bảo đem em tặng cho chị. Thằng nhóc nói với chị là phải kêu em là Tiểu Bảo giống như em út trong nhà…
…
-Nhưng mà chị quen gọi cả hai là Bảo Bảo bởi vì muốn nhắc nhớ…Gia Bảo là em trai, còn em là quà thằng nhóc đem đến…
…
– Ba năm nay cùng nhau lớn, chị sắp quên luôn cái tên Trần Gia Bảo rồi…
…
– Nó là em trai chị, sao không phải mang cùng họ Vũ chứ?
…
Cá vàng thản nhiên vẫy đuôi bơi đi bơi lại, còn Khánh Di mắt vẫn chăm chăm nhìn theo một mình độc thoại. Cô đang nói chuyện cùng với một con cá mặc dù nó không hiểu, “não cá vàng”, nó ngu, cô cũng không ngoại lệ.
– Chị! Khánh Di, sao nhà lại…bừa bộn…Chị đâu rồi?…Khánh Di, chị… Đầu tóc…chị sao vậy? Tay chảy máu rồi, cả chân nữa. Làm sao vậy chị? Hả?
Khả Ái cuống cuồng lên khi vừa đặt chân vào nhà, mọi thứ quá lộn xộn, tất cả đều đổ nát tang hoang, Bảo Bảo cũng không thấy, Khánh Di cũng không thấy. Loay hoay tìm mãi mới thấy Khánh Di ngồi ở bàn ăn, thức ăn trên bàn rơi vương vãi, nước đổ lênh láng xuống sàn nhà. Điện thoại bể tan tành, laptop, tranh vẽ, bột bánh đều ướt sũng. Rốt cuộc, chuyện gì đã xảy ra khi cô về nhà rồi?
– Chị Khánh Di, sao thế chị? Hả?
*Khánh Di lắc đầu*
– Em lo lắm đó, chị làm sao vậy? Tay chân đều chảy máu cả rồi.
*Khánh Di lắc đầu*
– Chị nói gì đi mà, làm sao? Đừng khóc, ngoan…ngoan. Nói em nghe, chuyện gì vậy hả?
Thiên Anh từ đầu đến cuối chỉ biết đứng nhìn hai chị em họ khóc. Cậu hoàn toàn không hiểu một chút xíu gì tình huống đang xảy ra.
– Bảo Bảo…bị…họ bắt…bắt đi rồi. Bắ…t…Bảo Bảo đi mất rồi…
Khánh Di ôm chầm lấy Khả Ái òa khóc nức nở, câu nói cũng không rõ ràng bởi vì tiếng nấc quá lớn. Khánh Di hiện tại không còn ai để méc lại, chỉ có mỗi Khả Ái là biết rõ vấn đề này dạo gần đây cô gặp phải. Cũng chỉ có Khả Ái mới hiểu được “họ” chính là người nào.
Đôi lần bà Nhiên đến tìm Khánh Di, còn có một người đàn ông áo quần lượm thượm đi theo, thấy họ lớn tiếng cãi nhau Khả Ái mới tò mò đứng sau phòng bếp nghe lén. Mối quan hệ của họ không tốt, lần nào đến cũng có cãi nhau, hoặc là tranh giành Bảo Bảo, hoặc là lấy tiền rồi đi về. Cứ như vậy, hàng tháng bà ta đều đến tìm, cứ không có tiền người đàn ông kia lại chửi bới, đập phá đồ trong nhà. Chỉ khi Khả Ái can ra và dọa sẽ báo cảnh sát họ mới chịu ra về.
Khả Ái không hỏi, Khánh Di cũng không nói, chuyện như vậy lại cứ thế tiếp diễn. Mấy tháng trước, Khánh Di còn một lần bị bà Nhiên lừa bán đi. Lần đó ở bệnh viện cô đã tức giận đến mức đập bàn đòi Khánh Di kể ra. Kết quả, đó là một câu chuyện buồn, mà khi chính mình là người trong cuộc mới biết nó khó nói như thế nào…
– Đừng khóc! Chị mạnh mẽ nhất mà. Ngoan, nghe lời em, em xem vết thương cho chị trước, có được không?
Bản thân Khánh Di là một người vô cùng mạnh mẽ, ai không tin nhưng Khả Ái thì luôn luôn tin, Khánh Di một mình tự làm nên tất cả, đi học, đi làm, chăm sóc em trai, mở tiệm bánh, làm gia sư…tất tần tật những điều khó dễ Khánh Di đều làm qua. Chỉ tiếc một điều, Khánh Di luôn bị làm phiền bởi hai người gọi là người nhà kia, một là cha dượng, và một là mẹ.
Đã từng là người cực ghét thức ăn ngọt, bây giờ Khả Ái lại thành ra nghiện, nghiện mùi vị của bánh kem, nghiện từng hương vị của ly trà sữa, nghiện ly trà cacao nóng mỗi lần trời mưa được chị chủ ưu tiên pha cho một ly đặc biệt ngậy mùi cam sữa, Khả Ái nghiện luôn cả cô chủ tiệm bánh có nụ cười ngọt như thiên sứ kia. Khả Ái luôn ví Khánh Di là bánh, để cô có thể vì cái nghiện kia mà cắn ngay một phát cho thỏa mãn cơn thèm. Nhưng không, Khả Ái mong Khánh Di ngọt ngào nhưng đừng là bánh, bởi vì loại bánh nào rồi cũng vậy, bảo quản lâu cỡ nào cũng mấy năm rồi hư cả. Khả Ái muốn Khánh Di là loại bánh ngọt có thời hạn sử dụng “cả đời”, vì như vậy nguồn sống của cô mới thật sự có ý nghĩa.
– Em sống với Khánh Di kể từ khi bỏ đi đến giờ?_Thiên Anh nghe xong câu chuyện thì ngờ vực hỏi.
– Ừm, chị ấy tốt lắm, cực tốt luôn. Chỉ là không hiểu sao, may mắn chị lại không có. Toàn là những chuyện buồn không thôi…
– Vậy Bảo Bảo là em trai của Khánh Di?
– Ừm, thằng nhóc chỉ là mến em thôi. Vả lại hàng ngày chị Khánh Di phải đến tiệm bánh từ sớm nên không tiện đưa Bảo Bảo đi học, em dạy cùng trường thằng nhóc nên tiện thể hai chị em cùng đi.
– Ra là vậy…Nhưng mà thật sự không sao chứ? Là bắt về hay là bắt cóc? Anh có thể giúp Khánh Di điều tra, đây là chuyện không nhỏ đâu. Lỡ như…
Khả Ái tinh nghịch ném gối về phía Thiên Anh, máu nghề nghiệp lại nổi lên rồi chăng? Hổ dữ còn không ăn thịt con mà, lỡ như là lỡ như thế nào, toàn nói xúi quẩy.
– Thôi đi, Bảo Bảo cũng là con trai người ta đó, anh muốn chia rẽ tình thâm sao?
– Chắc chắn thằng bé không được đối tốt đâu. Tính tình họ xấu vậy còn gì.
– Anh bớt suy diễn đi, TÍCH CỰC lên một chút.
– Không nói thì không nói. Anh giúp em dọn dẹp.
– Nhỏ chút, cho chị Di ngủ…
-•-
Cái nắng của hôm nay làm con người ta phát bực, vừa nóng lại vừa gắt, chói chang làm cay cả mắt, hai người hiện tại đứng đối diện nhau còn sợ là không nhìn rõ. Đúng thật, ông trời giết người bằng ánh sáng.
Đưa tay nhìn đồng hồ, đã hơn 11 giờ. Cuộc họp hôm nay là vào lúc 11:30, mọi thứ đều đã chuẩn bị xong chỉ mỗi việc tắt đường là Chí Đại không tính trước, nếu hôm nay đi sớm hơn một chút thì giờ có lẽ cậu đang ở trong phòng họp rồi. Buổi họp này, Chí Đại chắc chắn là đến trễ. Nhưng mà hợp đồng lần này, không ký nghĩa là Chí Đại đã thẳng chân đạp đổ công ty của mình tự gầy dựng.
Năm đó khi gia đình cậu phản đối Khánh Vy, ép buộc cô rời khỏi cậu, âm thầm sắp xếp cho Khánh Vy đến một đất nước xa xôi không để cậu biết. Lúc đó Chí Đại rất hận ba mình, một mình ra ngoài sống, thiếu gia Chí Đại một thời vì cãi lời cha mẹ liền bị cúp lương, khóa thẻ. Chí Đại vứt bỏ mấy bộ đồ hàng hiệu của mình, trả lại thẻ cho ba mẹ, tự mình ra ngoài tìm nhà trọ ở. Cậu đi xin việc làm thêm, không nơi nào nhận. Cậu sống bên ngoài nhờ vào chút tiền lương hàng tháng cho việc làm gia sư dạy mấy cô cậu ấm nhỏ nhỏ như cậu ngày trước có giáo viên dạy riêng ở nhà. Cuộc sống không sung sướng chút nào, tiền trọ thiếu, tiền ăn uống thiếu, tiền tiêu vặt thiếu. Chí Đại về nhà, kéo vali đi thẳng luôn lên thành phố, nhưng vẫn không quên bế theo Shino, con trai của cậu và Khánh Vy.
Ở nơi thành phố xa hoa này, Chí Đại lại bắt đầu một cuộc sống mới với hai bàn tay trắng, không cần bạn bè giúp đỡ, không cần tiền chu cấp từ mẹ lén ba gửi cho. Cậu đi học, đi làm, làm những gì có thể làm, con trai thì giao lại cho một dì ở gần đấy trông giúp. Chí Đại thông minh, học giỏi, lại có tài, chính nhờ bài piano cậu biểu diễn ở trường được mọi người quan tâm và chia sẻ nhiều vì vậy một vài học viện âm nhạc đã mời cậu về trường làm Học trưởng. Chí Đại từ chối, chỉ nhận lời biểu diễn ở các quán cà-phê, phòng hòa nhạc, và vài sự kiện tiệc tổ chức ở nhà hàng. Tên tuổi Chí Đại được nhiều người nhắc đến, tài năng cũng được khen ngợi. Sự nghiệp của Chí Đại đi lên từ đó, cậu nhận lời làm giảng viên dạy piano các bé tiểu học. Với gương mặt sáng cùng với vóc dáng khá cao, Chí Đại được mời làm mẫu ảnh, cậu đến công ty thời trang, vừa hoạt động, vừa tập sự và nhân tiện học hỏi chút kinh nghiệm nghề nghiệp, bởi vì Khánh Vy thích làm mẫu ảnh, và Chí Đại muốn thiết kế những bộ trang phục dành riêng cho cô ấy, người con gái làm anh thay đổi.
Công ty Chí Đại đang quản lý chuyên đào tạo người mẫu, thiết kế trang phục và cả kinh doanh mỹ phẩm. Tất cả những gì làm ra đều phục vụ cho phái đẹp, và Khánh Vy chính là điều làm cậu muốn cố gắng nhất.
Bốn năm rồi, Shino đã bốn tuổi và chưa một lần được biết “mẹ” là như thế nào. Thằng nhóc gọi cậu là Daddy Ca, đồng nghĩa với việc các đứa trẻ khác kêu bằng ba, thằng nhóc gọi Khánh An bạn thân cậu là Mami, nhưng khi được hỏi Mami có đồng nghĩa với việc kêu bằng mẹ không thì cậu nhóc lắc đầu, rồi lý giải, “Con biết Mami là bạn thân của mẹ với ba nên kêu vậy, chứ mẹ con phải là Mami Tỷ. Ca với Tỷ”…
Con nít, nhưng lời lý giải vô cùng là người biết chuyện.
– Kẹt xe thế này hoài chắc trễ quá sếp ơi_anh tài xế ló đầu ngóng về phía trước, một đoạn dài kẹt xe xếp đầy cả sa lộ lớn. Anh lắc đầu ngán ngẩm.
Chí Đại ở phía sau từ lâu đã không giữ được bình tĩnh. Ba mẹ ép cậu đủ đường, một là trở về nhà, hai là công ty phá sản. Mối làm ăn lớn lần này nếu cậu để vuột mất, chuyện gì xảy ra sau đó cậu không dám nghĩ…
Mở cửa xe, Chí Đại cởi bỏ áo vet quăng ngược lại, khom người lấy cái cặp rồi quay đi. Cậu ghét sự chờ đợi hơn là bản thân tự vận động đi tìm, chậm một chút thứ mất cũng sẽ mất, nhanh lên hai chút níu được tới đâu thì níu. Cậu chậm một lần, người con gái cậu yêu cũng đi mất rồi. Lần này cậu không thể chậm thêm nữa, cả một sự nghiệp…
-•-
Bảo Yên uống vội ly nước cam ép để trên bàn, tay phải và tay trái hoạt động hết công suất bóc lia lịa bánh mì để ăn. Nhận cái hợp đồng này quả là khó mà, bà boss khó tính như mụ simla, trễ một giây cũng không được. Bảo Yên giờ đâu còn ai đưa đi đón về như trước nữa, phải xếp hàng chờ taxi, phải đi xe buýt. Khổ chưa?
Cắn tiếp miếng bánh mì ngọt, uống lẹ ly nước cam ép, nhai nhai nhai và nhai.
– Ặc~ Sặc rồi_nhanh quá nên đâm ra bị sặc, Bảo Yên ho sặc sụa.
Nhỏ chịu thua cái thời gian của mẹ boss luôn. Là ác ôn, là giết người, buổi trưa 15 phút đắp mặt nạ cũng không có, ăn uống kiểu này, nhan sắc này, sống sao bây giờ. Trời ạ! Vậy mà boss bả không hề thông cảm. Tiêu chí của bả là “nhanh và nhanh”. Giết người, là trăm phần trăm giết người, Bảo Yên muốn lật bàn.
– Chậm một chút, em uống nước đã, nhai từ từ, nghẹn đó.
Khánh An ngồi ghế kế bên nhắc nhở, nó chưa từng thấy Bảo Yên như này bao giờ, bận đến thế, đến thời gian ngồi ăn tử tế cũng không có.
– Gấp lắm hả?_Khánh An đánh vai Minh Ý, trỏ ngón tay về phía Bảo Yên hỏi.
– Sao anh biết_hắn nhún vai.
…
– Bảo Yên! Anh gọi Hải Nam đưa em đi.
– Ưm. Ừng…ừng…
Bảo Yên liên tục xua tay, có ý chối từ lời đề nghị của anh hai. Nhỏ sợ phiền anh, nếu anh cứ như vậy chiều chuộng nhỏ sẽ sinh ra quá phụ thuộc. Vả lại, mối quan hệ của hai người dạo gần đây không tốt, Hải Nam cũng ít qua nhà chơi như mấy khi trước, Bảo Yên cũng ít dính lấy anh. Hiện tại, Bảo Yên muốn yên lặng một chút cho mối quan hệ này, bởi vì chị quản lý đã nhiều lần nhắc nhở vấn đề chuyện tình cảm với Bảo Yên, bảo rằng báo chí đang quan tâm đến nhỏ, đừng vì bất cứ chuyện gì mà có scandal.
Đôi khi Bảo Yên cũng nghĩ đến việc từ bỏ, bỏ việc bước chân vào nghệ thuật mình đang theo đuổi để tránh cho sau này bị ho, bị cảm nhà báo họ cũng viết tin. Nhưng mà suy đi nghĩ lại, đã là đam mê mình mong muốn từ nhỏ, đang thực hiện mà dừng lại thì biết khi nào mới hoàn thành.
Ba mẹ trước đó cũng khuyên Bảo Yên, chọn nghề gì cũng được nhưng đừng làm nghệ thuật, bởi thế giới đó nó vô cùng phức tạp, nào là ganh đua đố kỵ, rồi đến mưu mô toan tính, rồi còn cả bị lừa gạt và lợi dụng.
Bảo Yên vì nghe anh hai ủng hộ, mặc dù Minh Ý cũng có vài lần phản đối.
– Em xong rồi, đi nha chị hai_Bảo Yên đẩy ghế đứng dậy, vơ vội quả cà chua cùng với một quả táo và một chùm nho tím để lên xe ăn cho kịp.
– Sữa chua của em, cầm lấy. Ăn chậm thôi, đừng gấp quá.
Khánh An dúi vào tay nhỏ hộp sữa chua, lại nhắc thêm một lần nữa sự vội vàng đó. Ăn như vậy lỡ nghẹn thì làm sao.
– Không được gọi anh Nam. Biết chưa…?_câu nói như cảnh cáo, Bảo Yên chạy đi rồi còn quay đầu nói lại với Minh Ý, tay còn trấn ngang cổ làm mặt dữ tợn dọa hắn.
– OK! Rõ rồi_Minh Ý làm điệu bộ giơ hai tay đầu hàng.
Suy nghĩ của Bảo Yên chính là không muốn lúc nào cũng phiền anh, nhỏ lo nếu mình quá phụ thuộc vào anh, sau này nếu chẳng may cả hai không hợp mà nói chia tay, thành thói quen rồi lấy gì mà dứt ra được, cho nên phải học cách tự một mình trước vậy…
– Hai đứa nó rốt cuộc sao vậy? Cãi nhau rồi sao?_Minh Ý bóc trái nho bỏ vào mồm chế giễu.
– Cãi được với cái tính của Bảo Yên sao? Em toàn thấy nó dỗi Hải Nam, chứ anh ấy dám nói gì đâu.
– Vậy sao mấy hôm nay hai đứa cứ là lạ, ở bệnh viện Hải Nam gặp anh cũng không nhiệt tình như mọi khi…
– Anh Nam không có vấn đề gì đâu, Bảo Yên ấy, hôm trước anh Nam gọi, ban đầu là Bảo Yên không nghe, sau thì nhờ em nghe giúp, nói là ra ngoài mua chút đồ quên mang điện thoại, còn nói cả tuần đều bận, kêu Hải Nam đừng gọi nhiều…
– Cố tình tránh mặt?
– À, hôm trước Bảo Yên nhờ em gom truyện tranh cho thư viện trường, em thấy có một số tên là, chị…Tiên gì đó gọi, Bảo Yên kêu em nghe giùm nói là đang tắm chút nữa chị gọi lại. Nhưng mà em vừa bấm nghe, bên kia chị đó đã nói một hơi, cái gì mà, chuyện của em với anh chàng kia chị không muốn nhắc nhiều, cánh báo chí…để ý…gì đó. Xong nghe tiếng em thì chị ấy tắt luôn.
Khánh An vừa rửa bát vừa kể, sự việc này nó không tham gia nên không hiểu, nghe được bao nhiêu thì nói bấy nhiêu thôi, Minh Ý là anh trai, chắc phần nào cũng biết một chút ít.
– Chị Tiên, quản lý của Bảo Yên. Được ưu tiên mời riêng cho con bé…
– Ừm~
– Đang nói chuyện tình cảm của Bảo Yên với Hải Nam hả?_Minh Ý có chút khó hiểu.
– Không biết nữa, nhưng em cứ thấy Bảo Yên dạo này giữ khoảng cách với anh Nam, gọi điện cũng trốn…
– Để anh hỏi thử xem sao…_nhổ hạt trái nho, hắn lại đắn đo suy nghĩ.
– Hỏi chuyện từ hai phía nha, Minh Ý đừng điên lên bảo anh Nam bắt nạt Bảo Yên, em gái anh cũng không phải cừu đâu đó…
– Nếu anh mắng Hải Nam thì sao, em lo à_hắn nhíu mày, biết ghen đấy.
– Lo chứ, lo Minh Ý mất một em rể tốt.
– Biết nó là em rể vậy em còn kêu anh anh làm gì. Sau này gọi bằng tên đi. Cứ kêu Hải Nam là được…
Khánh An quay đầu nhìn người con trai ngồi ở phía bàn ăn, hơi nhíu mày khi thấy người kia cũng ngoái đầu nhìn mình rửa bát, lớn thế rồi mà tánh kỳ, vô lý. Nó búng nước vào người đối diện rồi bĩu môi khinh bỉ:
– Người ta là cô giáo, đừng hòng dạy hư…
– Là tại em đối xử với anh khác quá đó.
Hắn đột nhiên đập bàn rồi kéo ghế đứng dậy, một giây đã sải chân bước lại đối diện nó, hai bàn tay cố tình ép sát hai bên má nó để thỏa cơn giận, hành động vừa bẹo má lại vừa cưng nựng.
– Anh bực quá mà!
– Ya~ đừng giỡn nữa mà, đau em…_tay đang rửa bát vẫn còn dính xà phòng nên không tiện gỡ tay hắn ra, lo hắn bị bẩn_Tay em còn xà phòng bẩn lắm đó.
– Rất ghét em, biết không hả?
– Vậy em cảm ơn!
– Đồ đáng yêu_thừa cơ nó không gì chống lại, hắn hôn.
– Đừng!
– Có em thật tốt_hắn cười.
– Bớt nịnh_nó liếc_Về bàn ăn trái cây.
– Được. Về bàn_lại hôn nó một cái hắn mới quay về bàn ăn bóc nho ăn tiếp.
Khánh An bặm môi:
– Còn có tính này…
– Anh gọi Hải Nam đến nhà hỏi rõ cho em xem, bắt con bé Bảo Yên đó phải nói luôn_Minh Ý hùng hổ đập bàn phán.
– Giới nghệ thuật, chuyện riêng tư mà, con bé chắc…cũng…chưa muốn công khai…
Sau câu nói của vợ, sự hùng hồn của Minh Ý tụt xuống mức 0, làm anh, nhưng hắn cũng đắn đo không muốn xen vào, tình cảm chính là chuyện riêng tư của mỗi người, can thiệp quá sâu thì là không tôn trọng, Bảo Yên tính tình thì trẻ con nhưng suy nghĩ và cách làm việc lại rất chính chắn, vả lại người kia cũng đâu phải trẻ, ai cũng là kẻ biết chuyện và hiểu chuyện, huống hồ nhân vật kia lại là Hải Nam bạn của hắn.
– Em đi nha!_Khánh An lau tay khô, ngó ngó xung quanh, rốt cuộc cũng gọn gàng mọi việc.
– Ở lại đi, ở nhà còn mỗi mình anh…
Minh Ý nói như này nỉ, Khánh An mà đi nữa thì nhà trống không luôn, một mình hắn thì chơi với ai. Sáng mới hơn bốn giờ hắn đã phải thức dậy đưa dì Nhan ra bến xe để về quê, chờ dì lên xe an toàn xong mới lái xe trở về. Về tới nhà lại chẳng thấy ai, vắng hơn cả vắng, Bảo Yên đi chụp ảnh, Khánh An đi dạy, hai cu cậu Bảo Bảo và Shino cũng đã được Khánh An tiện thể mà cùng đi xe buýt đến trường. Với cả trưa thì Khánh Di đã đến đón Bảo Bảo, Chí Đại cũng kêu người làm ở nhà đón nhóc Shino về. Lúc nãy Bảo Yên cũng vội vội vàng vàng chạy đi cho kịp giờ chụp ảnh, lại thêm bây giờ Khánh An còn đi dạy. Chùa Bà Đanh sao, còn mỗi hắn ở nhà.
– Giáo viên chủ nhiệm không có vắng ngày học cuối tuần được đâu_Khánh An tươi cười nhéo mũi Minh Ý một cái, làm nũng.
– Anh ở nhà một mình buồn lắm đó…
– Kệ anh~
– Òa~ không có ai chơi, không có gì làm. Anh phải làm sao? Nghỉ ba ngày làm gì chứ, nhạt nhẽo.
– Gọi chị Tú đi, hay ai đó cũng được, Minh Ý có nhiều bạn gái lắm mà…
Gom mấy chai nước ngọt của lũ nhóc kia uống còn sót lại cất hết vào trong tủ lạnh, Khánh An cấm cúi viết mấy chữ vào tờ giấy note dán lên tủ lạnh. Dì Nhan về quê, trong ngoài đều do nó đảm đương, làm dâu mà, là phải vậy đấy, phải thể hiện thật tốt kể cả khi ba mẹ chồng không thường xuyên có nhà, và dù là họ không bắt buộc, Khánh An vẫn muốn thể hiện mình thật tốt. Đơn giản, trước kia ba Hải đã từng dạy hai chị em nó như vậy, phận con gái, chính là làm dâu trăm họ…
– Em nói đấy nhá, vậy thì đừng trách sao anh ác.
Khánh An bĩu môi khinh bỉ, cũng không thèm nói thêm gì, xỏ vào chân đôi giày búp bê màu tím nhạt rồi dặn dò:
– Minh Ý ăn cơm chỉ được ăn cà chua xào trứng, cá chiên, với thịt bò. Lúc nãy Bảo Yên ăn bừa quá trong canh chắc có nước cua, anh cẩn thận chút không lại bị dị ứng.
…
– Với cả nấm nữa, Minh Ý nhớ xem kỹ chút.
– Ừm~
– Canh rong biển Minh Ý không được động đó, biết chưa?
– Ừm~
– Thích ăn tôm cũng không được động, có nấm.
– Anh biết rồi.
– Em có viết trong giấy, không được không xem.
– Ừm~
– Em đi nha~
– Chưa được, vào đây anh hôn cái, cái tội hiểu anh quá làm gì…
– Điên quá!
Khánh An liếc xéo hắn một cái, nhanh trong ba giây đã xách cặp bước ra ngoài, càng ngày hắn càng quá đáng, biết tính Khánh An hay ngượng mà cứ trêu mấy câu tình cảm sến súa. Chưa quen, thật sự là chưa quen.
-•-
Hơn 13 giờ, nhà Khánh Di hiện tại đón thêm một vị khách, con nhà giàu, cao ráo, đẹp trai, phong độ, tầm khoảng hai mấy tuổi bằng với chủ nhà. Khả Ái không biết anh vì sao mà tới, trên người còn mặc blouse trắng của bác sĩ, Khả Ái nhớ cô không gọi, Thiên Anh cũng không, chị Khánh Di lại càng không. Vị bác sĩ này vì sao lại đến chứ, chỉ có cô mới biết chủ nhà không khỏe. Bác sĩ thời nay định vị tốt như vậy sao? Mới có một chút “hơi” không khỏe mà đã tìm đến. Bái phục, thật xin bái phục.
– Đến rồi hả? Còn mặt đồ bác sĩ, trời ạ! Thấy Khánh Di chưa?_Thiên Anh đặt xuống hai túi lớn bao gồm những món đồ chuẩn bị cho bữa ăn trưa, nhưng trễ. Thấy Ân Vũ bạn mình đã có mặt lập tức hỏi ngay vào vấn đề.
Ân Vũ lắc đầu. Chỉ thấy mỗi cái cô gái nãy giờ đi qua đi lại và soi sét con người anh thôi. Còn khi anh mở miệng lại lập tức bị nạt cho im bật.
Mày Khả Ái nhíu lại nghi hoặc, hỏi nhau cái câu “đến rồi à?” nghĩa là có biết nhau, hơn nữa chính là người này gọi người kia đến. Anh trai ngồi ở kia, với Thiên Anh đứng bên cạnh cô, kết luận là có quen.
– Trông quen quá chừng, có thấy trên tivi hay sao ấy? Nhỉ?
Khả Ái gãi cằm, trông mặt quen quá, hình như đã từng thấy, quay sang Thiên Anh cô bắt đầu chất vấn:
– Là ai vậy? Anh kêu đến làm gì? Chị Khánh Di không khỏe cũng không cho khám đâu. Chị ấy nói bác sĩ mời về tận nhà lấy tiền thuốc rất là đắc, mà uống thuốc cũng không hết bệnh.
– Chị hai, không phải cứ mặc đồ bác sĩ là đến để khám bệnh đâu. Nhận người quen thôi_Thiên Anh vái tay hai cái trước mặt Khả Ái, suy luận và cả nói năng không tốt về bạn anh chút nào. Nếu là đúng, thì Ân Vũ bạn anh cũng là ngoại lệ.
– Quen biết gì đây mà nhận?_Khả Ái liếc mắt nghi hoặc.
– Tấm ảnh này, lớp 12A.
Thiên Anh chìa ra tấm ảnh, một tập thể lớp cùng với thầy chủ nhiệm và hiệu trưởng chụp chung trên sân trường ngày tổng kết cuối năm, góc phải bên dưới còn đề dòng chữ “Tập thể lớp 12A, niên khóa 2009-2011”
– Nè nha, anh dám chôm đồ của chị Di, còn bỏ vào túi.
– Gì mà chôm với chỉa chứ, đây là ảnh tập thể lớp, anh cũng có. Đây, em xem_vừa nói Thiên Anh vừa mở ví tiền dí sát mặt Khả Ái chứng minh_Ân Vũ cũng có. Nghĩ sao anh lại trộm bức ảnh bé xíu này chứ…
– Bớt bạo biện, trộm thì là trộm, lúc nãy dọn dẹp em tìm đã chẳng thấy, còn tưởng chị Di vứt. Hóa ra anh cầm. Grừ~_Khả Ái nghiến răng.
– Anh bất ngờ đó, bởi vì quen biết em gái bạn cũ…
– Làm ơn, bớt bớt chút!
Khả Ái liếc mắt khinh bỉ, giựt trên tay Thiên Anh tấm hình của cô chị Khánh Di, tiện tay lấy luôn ví tiền của người yêu, ngó nghiêng vị bác sĩ kia thăm dò:
– Anh là người tốt hay người xấu vậy?
???
– Đừng hỏi điên nữa, cậu ấy là cậu chủ Lạc gia, Lạc Ân Vũ đấy_đẩy đầu người ngồi cạnh mình một cái, Thiên Anh nhăn nhó gương mặt, bạn cậu không phải kẻ xấu, nghi ngờ gì chứ.
– Oasei~ Là người ở trên tivi đúng không, cái người học ở Harv…_mắt Khả Ái sáng rực.
Thiên Anh lập tức đánh đầu cô, cân nhắc:
– Nè, vợ của anh. Em đừng có quá mê trai được không?
– Trai đẹp mà_gạt tay ra, Khả Ái cãi.
– Chồng em đây không đẹp sao?
Khả Ái liếc mắt khinh bỉ, cô nghe sai cái gì rồi chăng.
– Được, được. Em đi xem chị Di…
Trước sự truy sát bằng ánh mắt của anh cảnh sát về nhan sắc mình, Khả Ái chọn cách chuồn là thượng sách. Ừm, hình tượng “anh đẹp trai” cô từng mê trước đó. Ừm, hình tượng một anh cảnh sát cương trực và liêm minh. Hình ảnh soái khí ngầu ngầu pha chút dịu dàng ôn nhu của người có tính cách lạnh lùng nhưng thiện cảm. Cả cái tính trầm trầm ít nói, tao nhã và nghiêm túc. Giờ lại thành kẻ chuyên nói đùa, mặt dày, lưu manh và cơ hội. Thích anh, là do trước kia Khả Ái nông nỗi rồi…
– Đừng cười, chuyện của tôi không vui bằng sự hạnh phúc sắp có của cậu đâu_búng tay kéo mạch cảm xúc của người đối diện về zero, cũng là để cả hai bắt đầu nói chuyện nghiêm túc_Đây, cái hình này, của cậu đâu? Cả lớp mỗi người một tấm đúng chứ? Và chủ nhà tên là Khánh Di, người thương thầm của cậu đây. Đúng không?
Tay còn chưa kịp đưa ra bức ảnh, nghe ba chữ “người thương thầm” thì Ân Vũ ai oán liếc, bớt vạch trần cậu đi.
– Này, người cậu yêu đang xảy ra vấn đề lớn đấy. Em trai Bảo Bảo bị chính người nh…
– Diện kiến bạn trai của Khả Ái chút nào…
Khánh Di vừa khoác thêm một cái áo ngoài bởi vì bên ngoài trời cũng khá lạnh, tay vén tóc lệch hết sang một bên để lộ phần cổ thanh tú vừa đẹp vừa quyến rũ. Cũng may là cô ra kịp lúc Thiên Anh vừa định nói, để Ân Vũ nghe được chuyện của cô, đó chẳng phải là điều tốt lành gì. Cậu chính là kẻ quan tâm thái quá, phóng đại chuyện bé thành chuyện lớn. Huống hồ Ân Vũ là thích cô, bấy năm xa thì không nói nữa rồi, giờ gặp lại, Khánh Di cô cá kể cả bản thân mình vẫn còn có chút thích cậu nói chi người đậm tình như Ân Vũ. Nhưng mà quả thật hỏi ra, Khánh Di một chút cũng không muốn dính dáng tới mấy đại thiếu gia công tử con nhà giàu. Khi họ yêu ai đó, cho dù là thật lòng đi chăng nữa, thì con đường tình cảm đó chắc cũng không mấy dễ dàng…
Ân Vũ ngồi ở đầu ghế sô-pha liếc nhìn người ngồi ở cuối ghế. Khánh Di lại gầy đi hơn so với tuần trước cậu gặp rồi…
– Nhớ tôi chứ? Thiên Anh_Thiên Anh chìa tay trông chờ cái bắt tay và câu nói nhớ từ người con gái ngồi đối diện.
– Đương nhiên. Cậu quậy nhất khối mà_đập tay cậu trai kia một cái, Khánh Di tinh nghịch kể chiến tích cũ.
– Nào có, tôi chính là hiền nhất. Chỉ có Hải Nam quậy.
Không khí vui vẻ lên được đôi chút, Khánh Di cũng tạm quên luôn cả chuyện Bảo Bảo bị ba mẹ mình bắt đi. Cứ nói cười rôm rả với Thiên Anh, thể như hai người rất thân nhau từ trước. Bỏ quên cả cảm xúc của Khả Ái và cậu trai Ân Vũ.
– Ưm~ còn người khác nữa, hai người đừng vui trong thế giới riêng nữa.
Khả Ái hắng giọng nhắc nhở. Hạnh phúc quá, bỏ quên luôn tình yêu nơi này.
Phản ứng của Khánh Di trước tiên là ngừng cười, im lặng, liếc nhìn và rồi bất chợt rùng mình, là gió, lạnh đến mức cô đã mặc ấm cho mình nhưng vẫn không chịu nổi. Có thể, Khánh Di (đã từng) là người mạnh mẽ trong mắt biết bao người, nhưng rất ít ai biết, Khánh Di thật ra là người yếu đuối và rất dễ mềm lòng, lại hay tin người, mặc dù họ có gạt cô bao nhiêu lần đi nữa, cô vẫn tin. Ít ra, đó vẫn là người thân của cô, người phụ nữ đã sinh ra cô, người cô gọi là mẹ suốt ngần ấy năm nuôi cô lớn.
Khánh Di đang tự dối lòng, nói rằng chẳng muốn tha thứ cho lỗi lầm của mẹ, từ việc “gả” em gái Khánh An đi để đổi tiền trả nợ bạc cho ông Mạnh, rồi đến gạt cô hết lần này đến lần khác bằng việc chuốc thuốc mê và dỗ ngọt để lừa bán sang biên giới, rồi cả việc giống như hôm nay, bắt Bảo Bảo về chỉ để bán đi đổi tiền trả nợ.
Nợ của ông Mạnh gây cho bà gánh bây giờ còn cao hơn cả núi, từ việc ông suốt ngày cờ bạc rượu chè.
Khánh Di rùng mình, cô từng mạnh mẽ. Nhưng hiện tại cô sợ quá rồi, thế giới ngoài kia nhiều chông gai quá, cô hiện tại muốn được ba Hải chở che như năm nào, dù mưa dù nắng, dù khó khăn gian nan cách mấy, chỉ cần cô hoặc em gái Khánh Di gọi hai tiếng “ba Hải”, ông đều đứng ở cạnh bên…
Hình như bên ngoài cửa sổ, gió mạnh lại thổi vào, một đợt mạnh mẽ như muốn cuốn cả con người ta. Khánh Di kéo vạt áo sát vào người giữ cho cơ thể không bị lạnh. Cô cũng không rõ, là do gió thổi lạnh hay lòng mình đang lạnh nữa…