Hai người rôm rả dìu nhau vác máy ảnh đi ra ngoài sân, bà Lý bật cười bó tay. Còn Kiều Chi chỉ biết thẹn thùng im lặng, kỳ thật nhìn bố mẹ chồng vui cô cũng vui lây cơ mà vẫn xấu hổ một tẹo. Sau khi bố và Mận đã đi khỏi, bà Lý chu đáo cẩn thận mang đồ ăn sáng ra cho cô.
– Con ăn sáng rồi ngồi nghỉ một lúc nha, chút Chung Dương sẽ về đưa con và Mận đi.
– Vâng ạ!
Kiều Chi cầm muỗng ăn chút cháo, bà Lý nhẹ nhàng đặt nốt cốc sữa xuống rồi xoay bước vào trong. Kiều Chi ngẩng đầu thấy bà bận bịu thì hỏi.
– Mẹ đang nấu gì thế ạ? Để con phụ.
– Mẹ đun cũng gần xong rồi con cứ thoải mái ngồi ăn đi, mẹ hầm bào ngư đặng một lúc nữa đem vào viện cho ông sui, mẹ nấu cho cả thím Chín tẩm bổ, dường như gần đây bà ấy hơi ốm.
Đột nhiên cơ thể Kiều Chi khựng lại cảm động tới nổi nói không lên lời. Bà Lý bỗng dưng thấy cô im re liền quay đầu nhìn, bà quan tâm hỏi.
– Sao vậy con?
Kiều Chi mím môi lắc đầu đè nén giọng nghẹn ngào: – Dạ, không có gì ạ… mẹ ơi?
– Mẹ nghe.
– Con… cảm ơn mẹ nhiều lắm.
Câu nói vừa dứt hốc mắt Kiều Chi cũng đo đỏ, bà Lý nhẹ nhàng gác đôi đũa chầm chậm đi lại vuốt tóc cô cười.
– Trời đất, sao phải cảm ơn? Chi Chi à, chúng ta đều là người một nhà con không cần khách sáo.
Kiều Chi dịu dịu mắt gật gật: – Dạ!
Bà Lý cưng chiều cúi đầu hôn vào trán Kiều Chi một cái. Kiều Chi nhắm mắt đón nhận.
Nhớ đến lúc nhỏ nhìn mấy bạn được mẹ làm như vậy Kiều Chi vô cùng ngưỡng mộ, bản thân không biết cảm giác có mẹ rốt cuộc ra sao, nhưng bây giờ thì cô đã hoàn toàn cảm nhận được rồi vô cùng hạnh phúc, cái cảm giác cất giọng gọi một tiếng “mẹ” thật sự nó lại càng sung sướng hơn! Bà Lý dịu dàng vén lại tóc Kiều Chi vỗ về.
– Ăn đi con kẻo nguội!
Kiều Chi ngoan ngoãn nghe lời ăn hết, phụ mọi người rửa bát xong thì ra ghế ngồi chờ. Tầm một lúc sau Chung Dương cũng về, hành lý được đưa xuống cẩn thận bỏ vào cốp xe để chuẩn bị đi.
– Đến nơi gọi cho mẹ nghe.
– Vâng.
Bố chồng đứng bên hồ hởi: – Chi Chi đi chơi vui nha con, ở nhà không cần lo đâu, chập nữa bố đưa mẹ vô viện rồi.
– Dạ con cảm ơn bố.
Ông híp mắt cười nhìn Chung Dương dặn dò khẽ:
– Đi chơi nhớ phải tiết chế, anh mà bậy bạ không yên với tôi và mẹ anh đâu.
Chung Dương dở khóc dở cười ngẩng đầu liền trông thấy mẹ đang lườm như lời răn đe! Bộ trong mắt của bố mẹ anh tệ tới thế sao? Chung Dương nặng nề thở dài.
– Vâng, bố mẹ yên tâm.
– Được rồi, mau đi đi, lái xe cẩn thận.
– Vâng.
Mận đeo balo vẫy tay cúi đầu: – Dạ con chào ông bà và mẹ con đi ạ.
– Được.
Chung Dương ôn nhu nắm tay vợ, cả hai người đồng thanh lên tiếng: – Bố mẹ con đi!
– Ừ.
Chung Dương dẫn Kiều Chi ra xe, chu đáo cẩn thận mở cửa thắt dây an toàn cho cô xong xuôi mới vòng sang ghế lái khởi động máy chạy đi. Nhìn chiếc xe đi khuất ông bà mới quay vào nhà, bà Lý nhìn dì Ba thở dài thì hỏi.
– Cô Ba sao đấy?
– Dạ tôi lo Mận quá bà chủ.
– Có gì mà phải lo, đâu phải lần đầu cái Mận đi du lịch, cô cứ thong thả đi.
– Dạ không phải ạ, những lần trước đi với ông bà có gì sai bà chỉ dạy, còn đi với cậu mợ tôi sợ với tính cách lanh chanh của con bé khiến cậu mợ phật lòng.
Bà Lý bật cười xua tay: – Ôi chao, cô Ba đừng lo, Mận lanh lợi vui vẻ như thế sao mà phật lòng được huống hồ con bé rất hiểu chuyện.
Dì ba nghe vậy thở sâu: – Vâng, mong là thế. Mà bà chủ vào viện luôn giờ ạ?
– Ừ.
– Dạ vậy để tôi vào múc đồ ăn bỏ vào hộp.
– À, tôi hầm nhiều lắm cô Ba múc ra rồi để phần cho mọi người ăn nha, bào ngư đợt này rất tươi.
– Dạ, cảm ơn bà chủ.
Bà Lý gật đầu rồi đi vào trong phòng sửa soạn, dì Ba cũng nhanh chân đi vào bếp chuẩn bị!
***
Chung Dương lái xe đến thẳng sân bay. Tại sân bay chị Huệ và Thanh Nhã đã có mặt trước! Vừa nhìn thấy Kiều Chi chị rôm rả chào hỏi còn Thanh Nhã thì mặt mày hằm hằm không nói không rằng. Lườm liếc một cái rồi tiếp tục lướt điện thoại, dáng vẻ chắc hẳn rất bực bội, mà Kiều Chi thì cũng không mấy bận tâm.
Nghe chị Huệ bảo đối tác của Chung Dương lần này sang du lịch nên anh quyết định bay ra đấy sẵn tiện nghỉ ngơi luôn! Ngồi ít phút thì cũng tới giờ bay. Nói đậm nét nhà quê thì đây là lần đầu tiên Kiều Chi được đi máy bay, cũng là lần đâu tiên cô được đi du lịch. Hoàn cảnh gia đình, hơn nữa cô thương bố nên trước giờ không hề đòi hỏi! Bây giờ nhìn thấy thứ gì với cô cũng lạ lẫm thú vị cả. Chung Dương ngồi bên bàn tay luôn nắm chặt tay cô, anh cười, nhưng không phải vì thấy cô quê mùa, mà thấy cô đáng yêu hết nấc, Chung Dương ôn hòa vén lọn tóc của cô lên tiếng.
– Nếu em thích như vậy thì tháng nào chúng ta cũng đi.
– Chú, đi cái này có đắt không ạ?
– Không đắt!
– Vậy sau này em nhất định sẽ đưa bố em đi một lần.
– Được, đợi bố khỏe lại chúng ta sẽ đưa bố đi, không chỉ là du lịch trong nước mà còn ngoài nước nữa, Chi Chi, em muốn đi đâu tôi đều sẽ đưa em đi.
Kiều Chi ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt anh, khóe môi đỏ mọng cong lên nở rộ. Chung Dương nhìn dường như không thể kìm nén, anh duỗi tay vuốt ve một bên má cô, động tác vô cùng nhẹ nhàng vân vê, chạm vào làn da trắng trẻo mịn màng ấy càng khiến anh thêm mê mẩn.
Chung Dương khẳng định! Anh yêu thật rồi, anh đã yêu cô bé này, yêu sự ngây thơ trong sáng của Kiều Chi.
Nhịn không được Chung Dương cúi đầu hôn lên trán cô một cái, mà Kiều Chi không hề né tránh, cô nhắm mắt nhận lấy.
Hàng ghế đằng kia Thanh Nhã nhìn thấy mà lòng vô cùng chua chát khó chịu, chị ta nắm chặt chiếc khăn che đùi ánh mắt nổi lên tia lửa. Đình Huệ bắt gặp bật cười trào phúng.
– Cậu Dương và Chi vốn dĩ là vợ chồng, có làm hành động đấy người ta cũng coi bình thường, còn em kẻ ngoài cuộc thể hiện thái độ kia thì người ta gọi là vô duyên ghen ăn tức ở hiểu không?
– Chị…
Thanh Nhã đã bực bội còn bị cạnh khóe nói đểu, chị ta điên tiết nhưng cũng không dám lớn tiếng, đành ngậm ngùi nuốt xuống, lườm liếc rồi quay ngoắt mặt đi.
Đình Huệ và Mận cười hả dạ!
***
Vèo một cái đã đến nơi, vừa xuống sân bay đã có xe đến rước về khách sạn. Nhìn khách sạn xa hoa trước mắt đã vậy còn gần biển Kiều Chi không khỏi há hốc miệng.
Đẹp thật sự rất đẹp! Đáy mắt Kiều Chi long lanh như sao trời.
Nhìn cô thích Chung Dương cũng vui lây, anh ôm eo cô dịu dàng nói bên tai.
– Nghỉ ngơi một chút, lát tôi dẫn em đi dạo.
– Vâng ạ.
Kiều Chi hí hửng nghe lời, vào trong làm thủ tục nhận phòng, Thanh Nhã từ đầu chí cuối vẫn một mặt khó chịu, chị ta cầm xong thẻ liền đi lên phòng trước.
Mận còn nhỏ với lại cô bé sợ nên không muốn ở một mình, Mận chọn ở cùng phòng với chị Huệ! Trước khi về phòng nghỉ Mận có qua phòng Chung Dương sắp xếp quần áo tươm tất, đang loay hoay thì bỗng dưng nghe tiếng chuông điện thoại reo.
– Cậu Dương, điện thoại cậu có chuông.
– Là ai gọi?
– Em không biết, không hiện tên á cậu!
– Mang ra đây giúp cậu đi, cậu đang bận tay rồi.
– Vâng.
Mận dừng động tác cầm di động của anh lên chạy lại chu đáo nhấn nút nghe rồi đặt sang một bên để anh tiện trả lời.
– Alo.
Đầu dây lập tức phát ra tiếng rên như mèo, nỉ non:
– Anh Dương… em bị té trong toilet rồi.
Chung Dương cau mày, khi bị Thanh Nhã làm phiền, anh lạnh lùng đáp.
– Thanh Nhã, cô té thì đứng lên đi gọi cho tôi làm gì?
– Em đau lắm, em không đứng lên được, anh qua với em có được không?
– Không, tôi bận.
– Anh… anh bận cái gì chứ? Dương à… em…
– Tôi bận rửa chân cho vợ tôi thế đã được chưa?