Chồng Để Lại Nhiều Tiền Cho Em Thế!

Chương 42



“Em cũng không biết mình đang từ từ cái gì, chỉ là muốn chờ một chút, với lại ở chỗ của mẹ em, cũng rất tốt mà.”

Anh không nói gì, lúc sau mới buồn bực ‘ừ’ một tiếng.

Thanh xuất hiện ở tập đoàn Vũ thị, cô mang đồ ăn trưa đến cho anh, tin tức này nhanh chóng lan truyền khắp nơi. Ảnh chụp rõ nét, các bài báo bay đầy trời, cộng thêm có đội ngũ dẫn dắt và marketing khiến cho không ít người bắt đầu nghi ngờ tính xác thực của tin tức kia.

Tin tức đó nói anh bỏ thuốc người vợ, nhưng nhìn dáng vẻ của cô ấy ân cần yêu chồng như vậy, đâu có giống người bị hại như tin tức kia nói chứ. Giữa hai người họ chắc chắn là chân tình, chưa kể trong bụng cô gái kia còn có em bé nữa.

Đương nhiên sẽ có vài người phản bác suy đoán đó, chuyện này nhất định là anh đã dặn dò hoặc uy hiếp vợ mình ở nhà, dù sao cô ấy cũng đã có con, việc này mà làm lớn lên, đối với ai cũng không tốt, cặp đôi này ân ái như vậy, cũng chỉ là diễn trò mà thôi.

Trong lúc cô đang nghĩ vụ này vẫn sẽ tiếp tục sôi sục, thì các luật sư ở bộ phận pháp lý của tập đoàn Vũ thị lại gửi đơn kiện, xóa các bài đăng liên quan, động tác nhanh chóng hùng hổ. Vì vậy chỉ mới mấy ngày ngắn ngủi, mọi chuyện đã im lìm sóng lặng, không còn chút manh mối nào.

Đã đến mức này, nhiều người trong ngành mới ngoan ngoãn yên tĩnh trở lại.

Thiện bây giờ đã sớm không phải anh năm đó, thủ đoạn và năng lực, theo dã tâm của anh tăng lên mà càng ngày càng lớn mạnh, chuyện này đối với anh mà nói, chỉ là một chuyện nhỏ không cần tốn sức cũng đủ để giải quyết.

Ngay sau đó, tập đoàn Vũ thị tuyên bố khởi động dự án Thành Đông, tại lễ ký kết đã mở họp báo.

Trong cuộc họp báo, anh vững vàng như núi Thái Sơn, đối mặt với đại biểu chính phủ, không kiêu ngạo, thái độ khiêm tốn ký kết hiệp nghị.

Dự án này là một dự án lớn của chính phủ, truyền hình có hai phút để báo cáo về lễ ký kết.

“Hạng mục này để Vũ thị ký kết, từ nay Vũ thị sẽ ngày càng lớn mạnh.” Ông Quốc không khỏi thổn thức.

Bà Tuyết nhìn TV hai lần, không quan tâm: “Cũng may chuyện kia là giả, nếu là thật, tôi sẽ không tha cho cậu ta đâu!”

Chuyện năm đó con gái bà và anh mơ hồ ngủ với nhau một đêm, hiện tại bà Tuyết còn ghi nhớ trong lòng, lúc nào nhìn anh cũng không vừa mắt, không thấy tật xấu nhưng vẫn luôn tìm cách moi ra để nói.

“Thưa cô, có cậu Dương tới tìm.”

“Đừng để anh ta bước vào, cứ nói tôi không…” Từ “ở đây” còn chưa kịp thốt ra, Thanh đã nhìn thấy anh ta sải bước đi vào trong cùng với ánh mắt vội vàng, biểu cảm nghiêm túc.

Cô thở dài.

Bà Tuyết nhìn cô một cái, vội vàng đứng dậy cười nói với Dương: “Hôm nay sao lại rảnh đến chỗ bác chơi thế?”

“Bác trai bác gái, thật xin lỗi vì đã đột ngột tới thăm hỏi.” Ngoài miệng Dương nói lời này, ánh mắt lại nhìn về phía cô: “Con tìm Thanh có chút việc.”

“Dương à, bác gái biết con muốn nói cái gì, nhưng hiện giờ nó đang mang thai, tâm trạng không thể chịu sự kích động, con nói gì cũng phải suy nghĩ cho nó nhé, nếu không thì hôm khác hãy đến nói được không?”

Dương đứng im không nhúc nhích.

Cô thở dài: “Mẹ, không có gì đâu, nói vài ba câu thôi mà.”

“Vậy được, các con nói chuyện đi.” Nói xong liền kéo ông Quốc đi.

Trong phòng khách chỉ còn lại cô và anh.

Nhất thời, hai người đều không nói gì.

Dương không kiềm chế được liền nói trước: “Chuyện kia rốt cuộc là thật hay giả?”

“Cái gì thật hay giả?”

“Bài viết ồn ào lan truyền trên mạng kia, ba năm trước em và anh Thiện kia…”

“Là giả.” Cô nhìn anh ta, thở dài: “Đã bác bỏ rồi.”

Trong lòng cô hiểu rõ nguyên nhân Dương tới đây, anh ta cũng chỉ muốn nói về chuyện này, suy nghĩ một chút, vẫn quyết định đánh đòn phủ đầu, để anh ta đừng giữ mãi tình cảm của những năm tháng đó.

“Nếu như anh vì chuyện năm đó mà đến, vậy thì không cần. Khi ấy anh đã lựa chọn xuất ngoại rồi thì hiện tại cũng không cần biết năm đó ai đúng ai sai, bởi vì theo em thấy, anh là bạn trai của em, lúc em trải qua chuyện đó, anh không những không lộ diện, ngược lại còn không nói một tiếng nào mà ra nước ngoài, anh chê em đã không còn trong sạch, em biết, chuyện này dù là bất kỳ người đàn ông nào, cũng đều không thể chấp nhận được. Nhưng loại hành vi trốn tránh này của anh, làm cho em cảm thấy anh so với anh Thiện còn đáng ghét hơn!”

Sắc mặt Dương rất khó coi, năm đó xuất ngoại không phải xuất phát từ ý định của anh, nhưng anh cũng không phản kháng, thậm chí có thể nói là cố ý trốn tránh. Ba năm trước do yếu đuối và do dự, bây giờ điều đó lại trở thành vũ khí trên tay cô, dễ dàng khiến anh máu me đầm đìa.

Làm cho anh ta không thể phản kháng.

“Anh biết lúc trước anh… Là anh sai, anh không nên xuất ngoại vào thời điểm đó, ở nước ngoài ba năm anh cũng nghiêm túc nghĩ lại mọi chuyện, nếu như cho anh một cơ hội làm lại, anh nhất định…”

“Nhưng đã không có cơ hội làm lại rồi, em đang mang thai.” Cô vuốt ve bụng: “Là con của Thiện, chẳng lẽ anh không ngại sao?”

Trong nháy mắt Dương do dự, nhưng cũng vẻn vẹn chỉ trong vài giây, anh ta gật đầu: “Anh không ngại!”

“Nhưng tôi ngại!” Từ của truyền đến một thanh âm trầm thấp, như đang kìm nén sự giận dữ.

Cô giương mắt nhìn về phía cửa, Thiện nãy còn đang xuất hiện trên màn hình TV giờ lại xuất hiện trước mặt cô.

Anh trầm mặt đi vào, cô không biết anh ở bên ngoài rốt cuộc nghe được bao nhiêu, tuyệt đối đừng chỉ nghe đoạn phía sau…

“Chồng, không phải anh đang bận sao? Sao anh lại ở đây?”

“Bận xong rồi.” Dự án đã ký kết, mọi thứ đều chấm dứt, anh không kịp đi bữa tiệc ăn mừng, đã không ngừng chạy xe đến đây.

Nào biết còn chưa bước vào cửa, đã nghe thấy tiếng người đàn ông khác đang tìm cách làm cha đứa con của anh.

Nghĩ người cha ruột này chết rồi à?

Anh ôm eo cô, tư thế thân mật, dùng lợi thế chèn ép Dương tuyệt đối.

Thậm chí còn kích thích anh ta: “Đứa bé trong bụng vợ tôi sáu tháng sau sẽ ra đời, khi đó đến tiệc đầy tháng của đứa nhỏ, anh nhất định phải có mặt đấy.”

Bằng mắt thường có thể thấy được sắc mặt Dương đang trắng bệch, nắm đấm siết chặt. Cô muốn thoát khỏi cái ôm của anh, dù sao cô cũng đang mang thai, lát nữa nếu hai người đánh nhau liên lụy đến cô, vậy không phải sẽ thành tai họa sao.

Nhưng mà sự việc lại không xảy ra theo tưởng tượng của cô.

Bàn tay đang nắm chặt của Dương vô lực buông ra, ở trước mặt Thiện anh ta đã trở thành một kẻ thất bại hoàn toàn. Tất cả đều là bởi vì ba năm trước anh ta quá hèn nhát.

“Thực xin lỗi…” Anh ta nói với cô.

Thiện liền mở miệng đáp trả: “Không sao, tôi có thể tha thứ cho anh vì đã vô lễ, nhưng tôi hy vọng sau này anh đừng đến quấy rầy vợ tôi nữa, hiện tại cô ấy đang mang thai, cần nghỉ ngơi thật tốt.”

Nắm đấm Dương vừa buông ra lại siết chặt.

Một cảnh tượng thật sôi động, mí mắt bà Tuyết giật giật, vội vàng đi ra làm dịu không khí: “Con rể đến rồi à, mau ngồi xuống, trong khoảng thời gian này con chắc là rất bận rộn và mệt mỏi.” Nói xong lại xoay người nói với Dương: “Dương à, cảm ơn con hôm nay đã đến thăm bác nhé, ba mẹ con có khỏe không? Qua hai ngày nữa bác đi thăm bọn họ, con dẫn ta đến chỗ họ chào hỏi chút, vốn là muốn giữ con ở lại chơi, nhưng bây giờ ta… đến lúc ra ngoài và dắt chó đi dạo, con xem…”

“Bác gái, con biết rồi.”Dương cố gắng cười: “Vậy con đi trước, hôm khác lại đến thăm bác gái và bác trai.”

Thiện kéo theo cô ngồi xuống.

Đương nhiên, cô không nhìn thấy ánh mắt đau đớn và xót xa của Dương trước khi rời đi: “Sao anh lại tới đây vậy?”

Anh nhìn bụng cô hơn ba tháng đã hơi hơi nhô lên, nhẹ nhàng nói: “Đến đón em về nhà.”

Đương nhiên, hôm đó thật ra cũng không có về nhà, anh cũng không đi đâu cả, hai vợ chồng cùng ngủ qua đêm ở đây luôn, đã không đụng vào người cô trong ba tháng mang thai, đối với anh mà nói đây đúng là một thử thách lớn.

Cô cả người đều nằm trong lòng anh, anh áp vào lỗ tai cô, hơi thở cực nóng lướt qua tai, tiếp theo là những nụ hôn vụn vặt.

Người mình yêu đang nằm trong lòng, anh khó mà kìm nén được.

“Đứa nhỏ mới bốn tháng…”

“Vậy ngày mai về nhà với anh được không?”

“Không.”

Anh bất giác ôm chặt cô: “Vì sao lại không?”

Cô im lặng một lát, sau đó xoay người lại nhìn anh: “Vì sao em phải trở về?”

Đôi mắt kia trong suốt, không chớp mắt nhìn anh, không biểu hiện rõ ý tứ, nhưng trong nháy mắt anh liền nhận ra.

Nương theo ánh trăng sáng bóng, hôn lên.

“Bởi vì anh yêu em, mà trước kia anh lại làm tổn thương em.”

“Cho nên?”

“Cho nên anh phải bồi thường cho em.”

Cô cười: “Anh yêu em sao? Khi nào?”

Cô cũng nở nụ cười: “Là ba năm trước, lúc em đặt tám trăm đồng lên gối anh.”

Đó là kí ức thời trung học của cô.

Ngày mới bắt đầu, cô tỉnh lại trên giường, không chỉ biến thành một người khác, hơn nữa bên gối còn có một người đàn ông xa lạ, nhưng mà rất đẹp trai, dáng người còn không tệ, nhớ lại sự hoang đường tối hôm qua, tự cảm thấy thật hạnh phúc. Học theo cách làm trong tiểu thuyết, hào phóng lấy ra tất cả nhân dân tệ còn lại trong túi, tám trăm đồng, đặt bên gối anh.

“Có biết bây giờ em nợ anh bao nhiêu tiền không?”

Cô cười: “Không ngại nợ anh thêm một chút đâu.”

“Ngày mai về nhà?”

Cô nói: “Vâng, về nhà.”

Hôm sau, anh đón cô về nhà, Mi Nhon đang ở phòng khách chơi với dì Liên, nghe thấy tiếng động liền chạy đến cửa nghênh đón chủ nhân hơn nửa tháng không gặp.

Cô ôm lấy nó: “Mi Nhon mập lên rồi này.”

Đón ánh hoàng hôn cuối cùng, anh ôm cô cùng nhau vào cửa.

“Sau này sẽ không để cho em chờ nữa.”

Thanh nheo mắt nhìn anh cười, không nói lời nào.

Không có gì đáng để nói cả.

Nhìn vào biểu hiện của anh.

HOÀN


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.