Bình tĩnh, đừng lo lắng.
Chiếc nhẫn cũng chỉ là một món đồ, không có chân mà chạy đi được, nghĩ kỹ lại xem đã để nó ở đâu.
Cô cẩn thận nhớ lại lần trước đi Paris đã để chiếc nhẫn ở trong hộp nhẫn, cái hộp được bỏ vào trong vali… không đúng, bỏ vào chưa nhỉ?
Cách đây hai tháng, cô chơi đùa ở Paris vui đến mức quên cả những việc nhỏ bé, cô không còn chút ấn tượng nào, huống chi lúc đó cô đang trốn Alex, rời đi vội vội vàng vàng, bây giờ nghĩ về chiếc nhẫn, trong đầu cô thực sự trống rỗng.
Hẳn là mang về đây rồi, thế nhưng để ở đâu?
Cô mở vali ra, lục lọi lại, không tìm thấy.
Lại lục lọi quần áo trong phòng một lần nữa, vẫn không thấy đâu.
“Kỳ lạ, nhẫn của mình đâu?” Cô càng nghĩ càng hoảng sợ, Thiện vẫn đang đợi ở dưới lầu, nếu như cô không tìm được nhẫn thì làm sao đưa cho anh?
m thanh phát ra từ trên lầu.
Dì Liên vội vàng từ phòng bếp đi ra, bưng chén trà cho anh, cười nói: “Cô chủ chắc là đang tìm đồ, để tôi đi xem một chút.”
Anh ngẩng đầu nhìn về phía lầu ba, uống một ngụm trà, mặt mày rũ xuống, nói một câu không rõ hàm ý: “Dì Liên không cần bận tâm, để cho cô ấy tự mình tìm.”
Dì Liên xoay người bước lên lầu, cứng đờ tại chỗ, quay đầu nhìn anh, sửng sốt vài giây, có chút ngờ nghệch.
Lời này, cậu chủ không nên nói mới đúng.
Suy nghĩ một lúc, dì Liên nói: “Cậu chủ, có những lời mà người ngoài như tôi cũng không nên nói ra, nhưng hiện tại cậu đã bình an trở về, lại bận rộn chuyện công ty, cũng nên dành chút thời gian cho cô chủ, cậu không biết mấy tháng nay, cô ấy không những ngủ không ngon mà còn ăn cơm không nổi. Mỗi ngày tôi phải nhìn chằm chằm thì cô ấy mới ăn được vài ba miếng, cậu xem cô chủ so với ba tháng trước có phải ốm đi nhiều rồi không?”
Ánh mắt của Dì Liên như ánh mắt của mẹ nhìn con trai vậy, thân thể nhỏ bé của cô nhìn thế nào cũng cảm thấy gầy.
Trong lòng anh hừ lạnh một tiếng, nhớ lúc trước cô ta ở trước mặt dì Liên ăn cơm không nổi, dì đành phải ăn hết đồ ăn thừa. Cơm thì không ăn, lúc đói lại đi kiếm những món bừa bãi ăn, mặc kệ dạ dày có chịu được không.
“Khoảng thời gian cậu vừa mất tích, cô ấy luôn rầu rĩ không vui, cả ngày ở trong phòng không ra ngoài, buồn bực đến mức suýt chút nữa thì lâm bệnh, tôi thấy sắc mặt đó quả thực còn khó coi hơn bệnh nhân, khuyên tới khuyên lui, phu nhân mới chịu ra ngoài dạo chơi giải sầu.” Dì Liên thở dài: “Thật may là cậu đã trở về, nếu không tôi thực sự rất lo lắng cho cô ấy.”
“Dì Liên yên tâm, con biết nên làm gì, trong khoảng thời gian này, trong nhà nhờ dì chăm sóc vậy, cảm ơn dì.”
“Cảm ơn tôi làm gì, đây đều là việc mà tôi nên làm, cũng sắp đến giờ cơm rồi, tôi đi chuẩn bị vài món cậu thích ăn.”
“Anh cả!” Minh từ bên ngoài bước nhanh tới, còn chưa kịp thở đã đi đến trước mặt anh. 5 năm trước, lúc anh nhặt cậu ngoài bãi rác về, thiếu chút nữa là mất mạng, anh đưa cậu đến bệnh viện chữa bệnh, đối với cậu mà nói, anh là ân nhân cứu mạng của cậu.
Năm đó anh cho cậu hai sự lựa chọn, một là cho cậu một khoản tiền, đủ để cậu sống tốt qua ngày, hai là đi theo anh.
Cậu không nói lời nào liền chọn cái sau.
Vì thế cậu ta đã ở bên cạnh anh 5 năm rồi.
Không nhắc đến 5 năm này, chỉ tính riêng 3 năm thôi, thời gian cậu bên cạnh anh còn nhiều hơn thời gian Thanh ở cạnh anh.
m thanh của Minh run rẩy, đôi mắt đỏ lên, không biết là vì mồ hôi chảy vào hay do xảy ra chuyện gì.
“Anh cả anh không sao chứ?”
“Không sao.” Anh nói ngắn gọn, ánh mắt nhìn về phía sô pha đối diện: “Ngồi đi.”
Minh ngồi xuống đối diện anh.
“Anh cả, lúc ấy trên du thuyền rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, sau đó anh cả làm thế nào…”
“Sau khi du thuyền nổ tung anh lâm vào hôn mê, có lẽ do mạng lớn nên không chết, trôi dạt đến một thành phố nhỏ ven biển, được đưa vào bệnh viện, mấy ngày trước mới tỉnh, về phần chuyện du thuyền nổ tung. ” Đáy mắt Thiện xẹt qua một tia sáng lạnh lẽo: “Sau đó anh sẽ điều tra rõ ràng. Cậu nói cho anh biết tình hình hiện tại của công ty đi.”
“Vâng!” Minh nghiêm túc kể lại tình huống công ty, thông báo các chi tiết trong khoảng thời gian này cho anh.
Công ty vận hành bình thường, anh vừa mới chết, nhân lực vẫn còn, Thiệu bên kia tạm thời còn chưa dám đối đầu, nhưng dùng việc trả lương cao đã dồn các nhân viên cấp cao của Vũ thị vào góc tường, đôi khi xảy ra chuyện tranh chấp hạng mục, quan trọng là Vũ thị và Phan thị đã tranh chấp nhau dự án quy mô hơn trăm tỷ hai năm nay, phần thắng của Phan thị phụ thuộc vào Phan Thiệu, nhưng Thiện tung tích không rõ, cho nên các bộ phận liên quan lại càng coi trọng Phan thị.
Anh lẳng lặng nghe báo cáo của Minh, tỏ vẻ không có gì to tát, cuối cùng nhắc tới Kiều: “Kiều, cô ấy…”
“Cô ấy là người của thằng Thiệu.”
“Người của Phan Thiệu? Không phải cô ấy đã ở trong công ty được bảy năm rồi sao?!”
Thiện không hiểu, Kiều đi theo mình bảy năm, tại sao lại đột nhiên phản bội mình, trở thành người của bên kia.
Nhưng chuyện đã đến nước này, ba chữ ‘tại vì sao’ này, đã không còn quan trọng nữa.
“Chuyện di chúc tạm thời không đề cập tới, về phía công ty cậu để ý nhiều hơn một chút, hai ngày nay tạm thời anh không đến công ty, tin tức anh trở về cũng đừng truyền ra ngoài.”
Cậu biết anh đã có dự định cho bản thân, liền gật đầu: “Em hiểu rồi.”
“Được rồi, không có việc gì nữa, cậu đi về trước đi.”
“Vâng.” Minh đứng dậy, sơ ý liếc mắt nhìn về phía lầu ba, nhưng rất nhanh, cậu đã nhìn sang chỗ khác, lông mày rũ xuống, cúi đầu không nói một lời nào, bèn đi ra ngoài.
Thiện nhíu mày, trước khi cậu sắp đi ra khỏi cửa biệt thự, gọi cậu lại: “Chờ một chút.”
Cậu quay đầu.
“Cậu bao nhiêu tuổi rồi?”
Minh hơi giật mình, đôi môi mím lại, tuy rằng không biết anh hỏi với ý gì, nhưng vẫn thành thật trả lời: “Hai mươi ba…” Anh suy nghĩ, mang cậu trở về đến giờ đã năm năm rồi.
Thằng nhóc ngày nào giờ đã trở thành một người đàn ông trưởng thành. Là do anh một tay dạy dỗ.
“Có bạn gái chưa?”
“… Chưa.”
“Thích kiểu phụ nữ như thế nào?” Khi anh nói những lời này, giọng điệu rất thoải mái và tự nhiên. Thật sự rất giống một người anh cả đang quan tâm tình trạng hôn nhân của em trai mình, nhìn không khác một chút nào.
Mặt trời gần trưa có chút ấm áp, chiếu lên người hẳn là rất thoải mái, nhưng Minh lại cảm thấy hoảng sợ, ánh mặt trời ấm áp như đang đốt cháy tấm lưng cậu, như những cây kim nhọn hoắc chi chít, có một cảm giác nhức nhối không thể chịu đựng được.
“Em… Tạm thời vẫn chưa muốn tìm.”
Cách khoảng vài mét, Thiện trầm xuống nhìn cậu, hai tay đan xen ra trước, ngón tay vuốt ve.
Giọng điệu của anh không rõ ý: “Hai mươi ba cũng không nhỏ, có thể tìm thì tìm một người đi.”
Minh gật đầu: “Em biết rồi.”
Nói xong, liền vội vàng rời khỏi biệt thự.
Phanh——
Một tiếng kêu lớn từ trên lầu truyền đến.
Anh cau mày, nhìn thời gian trên đồng hồ, đứng dậy đi lên lầu.
Trong phòng, Thanh sứt đầu mẻ trán, càng tìm càng loạn, càng loạn lại càng hoảng, được một lúc lại đụng trúng bàn làm việc, lúc sau lại đụng trúng giá treo áo, cô nào lo căn phòng sẽ trông như thế nào, lục lọi ngăn tủ, chỉ muốn tìm được chiếc nhẫn kia.
Thế nhưng toàn bộ căn phòng đều bị cô lục tung vẫn không tìm được tung tích của chiếc nhẫn, không rõ chiếc nhẫn đã đi đâu.
Xong rồi.
Toang rồi.
Lát nữa anh ta mà hỏi cô biết trả lời thế nào đây?
Mất rồi sao? Không tìm thấy à?
Cô chỉ sợ mình đang lâm vào đường chết.
Chồng mất tích không quá ba tháng, cô làm vợ mà ngay cả nhẫn cũng làm mất, còn không phải là vô tâm sao?
Cô cho rằng khoảng thời gian này không nên trêu chọc anh ta, dù sao người này vừa trải qua sinh tử, lại bị phản bội, cô tốt nhất đừng đụng vào họng súng.
Nhưng phải làm sao đây? Việc này nên giải thích với anh ta như thế nào mới tốt?
Cô mặt mày ủ rũ, im lặng.
Ngoài cửa vọng đến âm thanh đôi giày da đạp trên nền đá cẩm thạch một cách mạnh mẽ. Đột nhiên cô trở nên cảnh giác.
Có một câu nói thế này, không bị ép đến bước đường cùng thì bạn sẽ không biết được giới hạn của bản thân tới đâu.
Trong lúc dầu sôi lửa bỏng, cô bước vào phòng tắm, trong nháy mắt anh đẩy cửa phòng ra, ấn nút xả nước bồn cầu, kèm theo một tiếng thét thê thảm đến chói tai, cô cuống cuồng lao ra khỏi phòng tắm, ánh mắt lo lắng nhìn anh, ngón tay hướng về phía phòng tắm.
“Chiếc nhẫn… em sơ ý làm rớt chiếc nhẫn vào bồn cầu rồi!”
Sắc mặt của cô thay đổi, nghẹn ngào nói: “Chồng, đều là em không tốt, là em quá sơ suất, vừa rồi không cẩn thận… không cẩn thận nên…”
“Chiếc nhẫn rơi vào bồn cầu?”
Cô gật đầu, nước mắt ào ào chảy xuống: “Ông xã, làm sao bây giờ, đó là nhẫn cưới anh tặng cho em, nhưng em lại… do em cẩu thả, em quá ngu ngốc!”
Anh không thấy em ngu ngốc chút nào, anh nói thầm trong lòng.
Nếu là trước kia, anh chỉ bình tĩnh nói rớt thì rớt rồi, lần sau có thời gian lại đi mua cái khác.
Còn bây giờ… anh nhìn thấy cô ra sức diễn như vậy, không phối hợp với cô thì làm sao xứng đáng với hai hàng nước mắt này?
“Em có chắc là rơi vào bồn cầu không? Em không nhầm đấy chứ?”
“Không! Em nhìn nó rơi xuống…” Cô từ nghẹn ngào chuyển sang khóc thút thít, lạc giọng, sắp khóc đến nơi, cô tiến lên, gương mặt tỏ ra áy náy lo sợ sau khi làm sai, mong được tha thứ, ánh mắt của cô lộ ra đáng thương nhưng lại không được quan tâm.
“Ông xã, em xin lỗi, em làm mất nhẫn cưới của hai chúng ta rồi.”
“Không sao” Anh ôm cô, vuốt ve sau lưng trấn an cảm xúc của cô: “Gọi mấy người công nhân đến móc một cái là được tìm thôi.”
Cô sửng sốt, nhìn anh thật cẩn thận, “Có thể…tìm được sao?”
Anh mỉm cười đầy ẩn ý: “Thử là biết ngay.”
Nửa tiếng sau, năm người công nhân bước vào biệt thự, đào đường ống nước ra.
Anh hỏi: “Có thể kiếm được không?”
Mấy người công nhân bảo đảm: “Cậu yên tâm, chúng tôi cái gì cũng móc qua rồi, chỉ là chiếc nhẫn thôi mà, lập tức tìm về cho cậu!”
Thanh cười gượng: “Nhẫn nhỏ như vậy…”
“Cô có thể yên tâm, chúng tôi giúp rất nhiều cô gái tìm nhẫn, vòng cổ rồi, đều tìm về được, chỉ cần nhẫn của cô thật sự rơi vào bồn cầu, chắc chắn có thể tìm ra!”
“Chỉ cần nhẫn của cô thật sự rơi vào bồn cầu” Câu này đã chọc đến cô, nụ cười trên mặt cô càng thêm cứng ngắc.
Anh một tay ôm lấy cô: “Yên tâm đi, bọn họ nhất định có thể giúp em tìm được nhẫn.”
Cô ngồi trên sô pha, nghe những tiếng động lớn như sấm của các công nhân tạo ra, bề ngoài tỏ ra vừa chờ đợi vừa háo hức, nhưng kỳ thật nội tâm cực kì chột dạ, trên sofa giống như có những cây kim đâm vào người cô.
Nhẫn nhỏ như vậy, dù tìm thế nào, móc thế nào chắc cũng không tìm được ra đâu nhỉ?
Hơn nữa cũng đâu có rơi xuống đó, tìm được thì chắc gặp ma rồi.
Anh ngồi bên cạnh cô, nhìn như không thèm để ý chút nào, nhưng thật ra đang dồn hết sự chú ý lên người cô vợ đang ngồi không yên, nhìn mặt mày cô bối rối chột dạ, khóe miệng anh lộ ra vẻ nhếch mép sung sướng.
Thử dạy cho một bài học xem sao.
Chuông điện thoại di động vang lên, anh nghe máy được hai câu, không nói thêm gì liền cúp máy, chỉ là sau khi cúp điện thoại, ánh mắt phức tạp cố ý nhìn cô thật sâu một cái.
Cô bị ánh mắt này nhìn đến dựng hết cả lông.
Các công nhân không biết họ đã tìm kiếm được bao lâu rồi, nhưng cuối cùng lại không có gì.
“Kỳ quái, sao lại tìm không được vậy? Cô đừng nóng vội, chúng tôi sẽ tìm lại lần nữa, nhất định có thể tìm thấy!”
Thần sắc của Thiện trông khó đoán, thản nhiên nói: “Không cần, hôm nay vất vả mấy anh rồi, Dì Liên, giúp tôi dẫn họ ra ngoài.”
“Được thôi cậu chủ.”
Mấy người công nhân được tiễn ra ngoài, Thanh thở phào nhẹ nhõm, lập tức rơi nước mắt xuống, “Là lỗi của em, là em sơ suất…”
Nhìn nước mắt buồn bã muốn chết của cô, anh nói: “Thanh, anh cho em một cơ hội nói thật.”
Cô cả người cứng đờ, nước mắt chảy dài nhìn anh, đáy mắt tựa như có chút khó hiểu: “Cái gì, cơ hội nói thật gì?”
Sao điều này nghe có vẻ không đúng vậy?
Anh ta không phải là biết cái gì rồi chứ?
Nhưng ba tháng nay cô diễn rất tốt, ngay cả dì cũng không nhìn ra, anh ta đã nhận ra cái gì sao?
Không đời nào! Anh mất tích hôn mê ba tháng, không ai biết chuyện này, anh làm sao có thể biết được.
Chẳng lẽ là cố ý gạt cô?
Cô cắn môi, nhưng lỡ như anh tra ra cái gì đó, anh cho mình cơ hội thẳng thắn này, nếu bỏ qua, chẳng phải là…
Trong lòng cô rối rắm, suy tính đấu với ý trời.
Việc cô rối rắm nằm trong dự liệu của Thiện, anh chậm rãi mở miệng: “Không muốn nói? “
Cô giống như một con vật nhỏ sợ hãi, khiếp đảm nhìn anh, mang theo một giọng điệu nghi ngờ, nhỏ giọng hỏi: “Nói gì?”
Không định nói thật sao?
Anh đưa tay lau nước mắt trên mặt cô.
Đôi tay thon dài, trắng nõn, khớp xương rõ ràng, trông rất đẹp. Tiếc là anh trước kia đã nếm qua không ít khổ sở khiến lòng bàn tay thô ráp, phía trên còn có một lớp chai tay, lau lên làn da mềm mại của cô, cọ đến hai má của cô hơi đau.
Thanh không né tránh, chỉ mở to đôi mắt ướt nhìn anh chằm chằm, cho anh tự nhiên lau nước mắt của mình.
“Người của khách sạn Paris Lizzie liên lạc với anh, nói ở dưới gầm giường phòng em từng ở, tìm được một chiếc nhẫn, người của khách sạn đã xác nhận, chiếc nhẫn kia là của em.”
Cô như bị sét đánh.
Khách sạn Paris Liz, không phải là khách sạn mà cô ở lại khi đi du lịch ở Paris sao?
Anh xoa má cô bằng bàn tay của anh, nhéo cằm cô, ánh mắt dần dần nguy hiểm: “Sao lại hư như vậy? Mới ba tháng, đã biết nói dối rồi?”