Tại shop thời trang Faye,
Người con gái xinh đẹp đang tập trung đo đạc để cắt vải, chuẩn bị may một bộ đầm tiểu thư nhẹ nhàng. Trên vai cô vắt một thước dây chuyên dụng để đo vải, trông cô đài cát, tao nhã, dù đang làm việc vẫn vô cùng cuốn hút.
Trước đây cô học chuyên ngành thiết kế thời trang, cũng từng đi du học Mỹ ba năm, từ năm hai đại học cô đã được trường trao suất học bổng đi du học vì là một trong hai sinh viên xuất sắc nhất khoa.
Sau khi du học trở về, cô kết hôn cùng chủ tịch tập đoàn Amora và anh cũng là người điều hành công ty thời trang Juhi đứng top mười thế giới. Vì muốn toàn tâm lo cho chồng, khi đó Tố Du chỉ nhận làm nhà thiết kế hợp đồng cho một công ty thời trang, chủ yếu cô làm việc online, nếu có việc cần mới trực tiếp đến công ty. Nhưng nào ngờ cuộc sống hôn nhân không hạnh phúc và dẫn đến tan vỡ.
Sau ly hôn, cô tập trung, đầu tư nhiều hơn cho sự nghiệp. Tố Du dùng số tiền mình tích góp được mở một shop thời trang, bán những mẫu quần áo do chính cô thiết kế. Chỉ trong hai năm, shop thời trang mang thương hiệu Faye của riêng cô đã phát triển vượt bậc, cô mở thêm nhiều chi nhánh trên khắp các tỉnh thành trong nước, là một bà chủ trẻ tuổi xinh đẹp, độc lập tài chính.
Đang say sưa, cẩn trọng trong từng đường kéo, chợt điện thoại trong túi đổ chuông, cô lấy điện thoại ra xem rồi mỉm cười bắt máy:
– Alo, mình nghe đây Nhã Khánh.
Đầu dây bên kia, cô bạn thân của Tố Du nhỏ nhẹ cất lời:
– Mình đang trên đường tới shop của cậu, ăn gì không mình mua sang luôn?
Cô mỉm cười, Nhã Khánh luôn chu đáo và đối tốt với cô như vậy, thật sự mát lòng mát dạ.
– Vậy cậu mua món mì Ý đi, món chúng ta đều thích.
Nhã Khánh vui vẻ đáp:
– Được, lát nữa mình đến.
Một lúc sau, Nhã Khánh xuất hiện, trên tay cầm theo túi đựng hai hộp mì ý. Cô ấy là bạn thân chơi chung từ cấp ba của cô. Nhã Khánh hiện đang kinh doanh một spa lớn trong thành phố. Vốn là bà chủ nên mọi việc đã có nhân viên lo liệu, mỗi ngày cô ấy chỉ ghé spa để kiểm tra hoạt động cũng như doanh thu cuối ngày.
Thời gian rảnh còn lại Nhã Khánh thoải mái tận hưởng cuộc sống, đặc biệt là thường xuyên ghé shop thời trang của Tố Du tâm sự.
– Này tình yêu, vài ngày trước lớp trưởng Ý Duyên gọi cho mình nói về chuyện họp lớp.
Tố Du vừa cắt cho xong mảnh vải để may tay áo vừa đáp lời:
– Ý Duyên cũng có gọi cho mình.
Nhã Khánh ngồi xuống ghế, chống một tay lên má, cô ấy nghiên đầu nhìn Tố Du đang đứng cạnh:
– Vậy cậu có đến buổi họp lớp không?
Cô im lặng vài giây, vẻ mặt nghĩ suy, tay dừng công việc đang làm dở dang:
– Chắc mình không đi đâu.
Hai người vốn dĩ đã thân thiết với nhau hơn mười năm qua, chỉ cần nhìn thoáng qua, Nhã Khánh cũng đủ nhận ra tâm tư của Tố Du.
– Cậu ngại gặp lại Sở Triệu đúng không?
Câu hỏi thẳng thừng vào vấn đề khiến cô không khỏi nhói lòng, nhưng đây là cách mà đôi bạn thân chuyện trò cùng nhau, thẳng thắn, rõ ràng lại không vòng vo.
Tố Du im lặng vài giây, cố gạt bỏ dòng ký ức đau thương đang ùa về ngự trị trong tâm trí. Cô gật đầu thừa nhận.
Nhã Khánh thở dài một hơi, cảm thông cho cuộc hôn nhân tan vỡ của Tố Du, chỉ trách cô đã đem lòng yêu một người vô tâm.
Hiện tại Nhã Khánh đã có bạn trai sau bao cuộc tình thất bại, nghe đâu cô ấy dự tính sẽ tổ chức lễ cưới vào năm sau.1
Nhã Khánh nở nụ cười:
– Nếu là lý do đó thì cậu không phải lo, lần họp lớp này, Lộ Sở Triệu sẽ không đến.
Cô rất ngạc nhiên, vội kéo ghế ngồi xuống cạnh Nhã Khánh để hỏi rõ:
– Sao cậu biết là anh ấy không đến?
Nhã Khánh nở nụ cười:
– À, vì cậu không có trong group lớp nên không biết. Hôm kia, lớp trưởng đã gửi danh sách những ai đến và không đến buổi họp lớp để biết số lượng tham gia mà đặt phòng ăn.
Cách đây một năm cô đã bị mất tài khoản mạng xã hội nên phải tạo lại tài khoản khác. Cũng từ đó không còn trong nhóm lớp trên mạng nữa, do vậy cô nào biết chuyện này.
Nhã Khánh tiếp tục giải thích rõ:
– Tối hôm nay là chốt danh sách rồi, nên mình muốn sang hỏi cậu có đi không? Cậu quyết định thế nào?
Vì công việc của cô khá bận rộn nên loay hoay cô lại quên mất lúc nói chuyện điện thoại, Ý Duyên có nhấn mạnh rằng hôm nay là hạn chót cho cô ấy câu trả lời về chuyện cô có tham gia buổi họp lớp hay không.
– Lu bu quá nên mình quên mất. Nhưng nếu Sở Triệu không tham gia thì chẳng có cớ gì mà mình không đi. Cậu thấy đúng chứ?
Nhìn thấy cô bạn thân vui vẻ tích cực như vậy, Nhã Khánh đương nhiên ủng hộ hai tay hai chân.
– Cậu nghĩ như vậy là đúng lắm. Họp lớp là để gặp gỡ thư giãn mà, dù sao Sở Triệu cũng không đến nên cậu cứ thoải mái.
Dù bên ngoài cô tỏ ra vui vẻ như thể đã quên đi nỗi đau, quên đi Sở Triệu, nhưng thật ra mọi muộn phiền xót xa, Tố Du đều cố giam giữ vào sâu trong cõi lòng.