Editor: Tĩnh Tĩnh Yên Yên
Bên người Đồng Vũ Vụ chưa bao giờ thiếu người vây quanh.
Lúc này cô đang ngồi một bên uống champagne, vừa mới được thanh tĩnh một chút liền có một người phụ nữ trẻ tuổi mặc váy đỏ đi tới.
Người đến là Lục Nhân Nhân, coi như là chị em tuỳ tùng của Đồng Vũ Vụ. Trước khi Đồng Vũ Vụ ở bên cạnh Phó Lễ Hành, Lục Nhân Nhân là người luôn nhìn cô bằng ánh mắt khinh thường. Bây giờ, phong thuỷ thay đổi.
“Vũ Vụ, cậu đoán xem ngày hôm qua tớ gặp được ai?” Lục Nhân Nhân ngồi bên cạnh Đồng Vũ Vụ, làm bộ dáng thần thần bí bí thấp giọng nói.
Đồng Vũ Vụ lúc này mới lên tinh thần, nhìn cô một cái, mi mắt cong cong: “Ai nha?”
Mỗi lần Lục Nhân Nhân nhìn thấy một thân giả tạo này của Đồng Vũ Vụ đều âm thầm cảm thấy ghen ghét.
Nhưng sau khi nhìn thấy khuôn mặt của Đồng Vũ Vụ, cảm giác ghen tuông này lại dịu xuống ngay lập tức.
Nếu cô là đàn ông, cô cũng sẽ thích Đồng Vũ Vụ. Cho dù là người có địa vị cao không ai với tới ở Yến Kinh như Phó Lễ Hành, thì cũng chỉ là một người đàn ông.
“Tớ đụng phải Hướng Thư Linh!” Lục Nhân Nhân thì thầm, “Chính cậu cũng nói cô ta có chút đặc biệt đấy, năm trước không phải có tin nói là cô ta muốn đính hô cùng với con trai của một ngôi sao nào đó sao, kết quả là tin tức còn chưa được chứng thực thì nữ chính đã tự mình đính chính.”
Vận khí của Hướng Thư Linh trên phương diện hôn nhân rất rất không tốt.
Lúc trước khi ‘Trình Giảo Kim’ là Đồng Vũ Vụ xuất hiện, mọi người đều cho rằng Hướng gia sẽ liên hôn với Phó gia, cô ta sẽ trở thành Phó thiếu phu nhân. Kết quả không tới vài ngày sau, có tin Phó Lễ Hành mang theo Đồng Vũ Vụ đi du lịch Tokyo.
Sau khi Đồng Vũ Vụ kết hôn với Phó Lễ Hành, Hướng Thư Linh trở thành trò cười. Nhưng vì sợ hãi thế lực của Hướng gia, không ai dám cười cợt trước mặt cô ta. Cho dù vậy, những cuộc trò chuyện sau lưng cũng đủ để chọc cười mọi người.
Đồng Vũ Vụ nghe Lục Nhân Nhân dùng giọng điệu chế giễu, đột nhiên tâm trạng chùng xuống.
Đối với chuyện của Hướng Thư Linh, cho dù cô nghĩ thế nào cũng không được nói ra, ai biết sẽ bị xuyên tạc thành như thế nào.
Nhiều người không biết rằng Đồng Vũ Vụ thực sự ghen tị với Hướng Thư Linh, Hướng gia tài đại khí thô*, cô ta còn có một anh trai tài giỏi, gia đình mỹ mãn lại hạnh phúc, cho dù làm chuyện gì cũng đều có người chống lưng, loại chuyện như kết hôn—— Nếu như cô có thể trở thành Hướng Thư Linh, mang trong mình loại tự tin như vậy, thì con mẹ nó ai còn để ý đến chuyện kết hôn hay không kết hôn, gả chồng hay không gả chồng chứ!
Cô thật sự rất muốn tráo đổi với Hướng Thư Linh. Nhưng người ta có thể sẽ không đồng ý đâu.
Có tiền có thế, lại còn được sủng ái, là Hướng gia đại tiểu thư, làm sao còn để ý gì đến loại đàn ông tồi tệ nào đó, cho dù là Phó Lễ Hành ở trước mặt cô, cô cũng không thèm.
“Này! Vũ Vụ, cậu uống ít lại đi.” Lục Nhân Nhân thấy Đồng Vũ Vụ uống champagne, khuôn mặt nhỏ trắng nõn hiện lên một màu hồng nhạt, ánh mắt cũng có chút mê mang, nhìn dáng vẻ hẳn là có chút say.
Đồng Vũ Vụ đương nhiên sẽ ngừng lại.
Không đề cập đến việc tửu lượng của cô khá tốt, ở những bữa tiệc kiểu này, chỉ cần cô uống nhiều một chút, cũng sẽ bị người có ác ý xuyên tạc, nói không chừng ngày mai liền có tin đồn là cô bị Phó Lễ Hành bỏ rơi, cô đơn lạnh lẽo đến nỗi phải mượn rượu giải sầu.
Ít ai biết Đồng Vũ Vụ có thể uống được rất nhiều rượu.
Khi cô đang đi du học ở một trường đại học thì bị một người bạn kéo đến một bữa tiệc, lúc ấy cô bị người ta chuốc rượu, thiếu chút nữa là bị giở trò. Từ ngày đó, cô rút ra được kinh nghiệm xương máu, hiểu được rằng với dung mạo này của mình mà không có chỗ dựa, cô chắc chắn sẽ gặp nhiều rắc rối. Cô không thể dự đoán được những cái khác, nhưng cô không muốn tửu lượng cao lại trở thành điểm yếu của mình.
Tuy không thể nói là ngàn ly không say, nhưng chỉ với ít ly champagne, đừng nhìn sắc mặt cô ửng hồng, thực ra thì cô vẫn rất tỉnh táo.
Đồng Vũ Vụ cuộn cuộn tóc, vẻ mặt bối rối: “Cậu không biết đấy, bình thường chồng tớ đều không cho tớ uống rượu, cùng anh ấy đi xã giao, nhiều nhất cũng chỉ được nếm thử, hai ngày nay anh ấy vừa mới đi công tác về, nên buổi tối tớ đều phải ngủ rất muộn.”
Lục Nhân Nhân:… … Này, tớ biết là cậu đang trắng trợn khoe khoang chuyện tính phúc của hai người đấy, có cả chứng cứ rõ ràng nha!
Bên cạnh có vài người đứng nói chuyện phiếm, nhưng thật chất lại đang dỏng tai lên nghe ngóng.
“Hôm nay tớ muốn uống chút rượu, có lẽ buổi tối sẽ ngủ ngon hơn một chút. Bác sĩ của tớ cũng nói như vậy.”
Mấy thiên kim tiểu thư âm thầm trợn mắt ——
Được rồi, biết cô cùng chồng cô sinh hoạt hài hòa, biết cô thiên kiều bá mị khiến cho chồng cô muốn ngừng mà không ngừng được. Cô lăn đi được rồi đấy!
Đúng 10 giờ, Đồng Vũ Vụ liền cầm túi xách rời đi.
Chờ đỡ Đồng Vũ Vụ ngồi xuống sau xe, Lục Nhân Nhân vẫn có chút không yên tâm: “Thật sự không cần tớ đưa cậu về sao?”
Đồng Vũ Vụ cười phất phất tay, “Không cần, cậu mau trở về đi.”
Lục Nhân Nhân cũng cảm thấy những lo lắng của cô là không cần thiết, mỗi lần Đồng Vũ Vụ ra ngoài đều có tài xế đi theo, người này cô cũng biết, thân thủ lợi hại, lại kiêm nhiều chức vụ, vừa là tài xế vừa là bảo vệ, đương nhiên sẽ đưa Đồng Vũ Vụ an toàn trở về.
***
Phó Lễ Hành rất ít khi đem công việc mang về nhà, đặc biệt là khi hắn mới đi công tác về, rất nhiều công việc đều đã ở trong giai đoạn cuối, một tuần này là khoảng thời gian mà hắn rãnh rỗi.
Nhưng điều này không có nghĩa là hắn có tâm trí ngồi xem phim truyền hình giải trí.
Sau khi tắm xong, hắn cầm lấy di động trên giường chuẩn bị xem tin tức thời sự, thì một giao diện quảng cáo nhảy ra, là một đoạn video ngắn, hình như là được trích ra từ một phim truyền hình nào đó.
Bất ngờ gặp phải chuyện này, Phó Lễ Hành lại không tìm thấy nơi để tắt, đành phải ngồi xem xong video dài đến hai mươi giây.
Trong video, sau khi nữ chính biết rằng người yêu cũ của mình kết hôn, liền đau buồn uống rượu mua say, nam chính đưa cô về nhà, vừa đỡ nữ chính nằm xuống giường xong thì bị cô ôm lấy, hai mắt đẫm lệ mông lung nhìn hắn, đúng lúc quan trọng, nữ chính lại kêu tên của người yêu cũ. Nam chính liền đấm một quyền thô bạo lên tường.
Phó Lễ Hành mặt không chút biểu tình xem hết video rồi tiếp tục xem tin tức mới nhất.
Chờ sau khi xem xong tin tức, hắn nhìn thoáng qua di động, 10 giờ rưỡi.
Kết hôn với Đồng Vũ Vụ hai năm, cả hai bên đều ngầm hiểu được quy tắc và thói quen của nhau, có nhiều chuyện họ phối hợp với nhau rất ăn ý. Trước kia, mỗi lần đi công tác trở về, hắn đều giành ra khoảng thời gian một tuần để ăn cơm cùng cô. Lần này thì khác, người phá vỡ cái thói quen này không phải là hắn, mà là cô.
Cô hẳn là biết chiều nay hắn sẽ về nhà ăn cơm, nhưng cô lại không ở nhà.
Phó Lễ Hành từ trước đến nay không thích suy đoán tâm tư người khác. Có thể bởi vì phòng ngủ quá mức yên lặng, hắn nghĩ tới chuyện hôm qua.
Ngày hôm qua bọn họ đụng phải Tần Dịch, đêm qua không biết cô đã nằm mơ thấy gì mà lại khóc đến đau lòng.
Phó Lễ Hành đưa tay ra nhéo nhéo sóng mũi.
Đúng lúc này, điện thoại cố định trên bàn reo lên, hắn đi xuống giường nhấc điện thoại thì thấy là cuộc gọi nội tuyến của dì Lưu.
“Cậu chủ, cô chủ đã về!”
Phó Lễ Hành ngừng một chút: “Ừ.”
“Cô chủ uống say, hình như cô ấy đã uống rất nhiều rượu!” Dì Lưu không biết phải làm sao, nhưng bà cảm thấy phải nói với cậu chủ một tiếng, “Tôi đang nấu canh giải rượu cho cô chủ.”
Đồng Vũ Vụ ngồi ở trên sô pha, lỗ tai dựng thẳng lên nghe dì Lưu nói chuyện điện thoại, dì Lưu thật sự là một người tuyệt vời a.
Với một cơ thể mảnh mai như cô, chỉ cần sức lực của một người là dì Lưu đã có thể đỡ cô lên lầu, nhưng dì Lưu không có làm như vậy, mà ngược lại lại gọi điện thoại cho Phó Lễ Hành, ý muốn để cho Phó Lễ Hành xuống lầu đem cô lên.
Cô cũng không biết Phó Lễ Hành nói cái gì trong điện thoại, tóm lại là sau khi dì Lưu cúp điện thoại, bước chân trở nên nhẹ nhàng hơn nhiều.
Diễn trò thì phải diễn phải nửa thật nửa giả, quá giả thì ai cũng có thể nhìn ra chỗ sơ hở. Hôm nay tuy Đồng Vũ Vụ uống rượu, nhưng trên mặt chỉ có chút hồng hồng, chứ nếu như thật uống say, một thân ngập trong mùi rượu thì còn ai có hứng thú nữa.
Cô…… thật đúng là một người rất nhàm chán, đôi khi có chút hèn mọn, lại cố chấp.
Rõ ràng là đã gả cho Phó Lễ Hành và hạ quyết tâm muốn lấy lòng vị kim chủ này, nhưng nhiều lúc cô lại không thể bỏ được mặt mũi, sâu trong xương cốt vẫn bị sự dạy dỗ khi còn nhỏ của cha mẹ ảnh hưởng, trước năm mười lăm tuổi, cô là một viên ngọc được cha mẹ nâng niu che chở. Bây giờ lại đi làm những chuyện không biết xấu hổ thế này thật sự là khảo nghiệm tố chất tâm lý của cô.
Sau khi uống rượu thì không còn phải để ý quá nhiều, cho dù có làm ra chuyện không phù hợp với thân phận “Phó thiếu phu nhân”, thì Phó Lễ Hành cũng sẽ không để trong lòng, bởi vì cô uống say.
Phó Lễ Hành đi nhanh xuống lầu, mắt quét qua một vòng liền nhìn thấy Đồng Vũ Vụ nằm mơ màng trên ghế salon. Hắn đi qua đứng trước mặt cô, trên người cô có mùi rượu, nhưng không khó ngửi, có chút giống như hương vị tươi mát của trái cây. Cả người cũng không ngồi đoan đoan chính chính như thường ngày, da thịt trắng nõn nhuốm hồng như một trái mật đào, phía trên còn hiện lên một lớp lông tơ.
Cô ngẩng đầu nhìn hắn một cái, trong ánh mắt như mang theo một tầng sương mù, so ra còn quyến rũ hơn ngày xưa.
Xem ra là uống say thật.
Trong ánh mắt ngạc nhiên của dì Lưu, Phó Lễ Hành bế Đồng Vũ Vụ, lập tức đi lên lầu.
Dì Lưu chờ đến khi phòng khách không còn tiếng động, mới lầm bầm lầu bầu. Làm sao mà có thể ôm một người đang sống một cách nhẹ nhàng như vậy được nhỉ? Thật giống như đang xem một bộ phim truyền hình, người nữ được người nam bế kiểu công chúa. Cũng may là cô chủ gầy, nếu đổi một người hơi béo một chút thì làm sao có thể dễ dàng như vậy? (TY: thím ơi, có phải nhầm trọng điểm rồi không ạ?!)
Lầu hai của biệt thự là phòng ngủ chính, Phó Lễ Hành ôm Đồng Vũ Vụ đi vào phòng ngủ. Cô không ồn ào như những người khác sau khi say, chỉ lặng lẽ dựa vào ngực hắn.
Phó Lễ Hành sống đến 30 tới tuổi, kiên định, tự chủ và tự hào về bản thân. Hắn gần như không phạm một sai lầm nào, nếu như kể đến một trong những điều không hoàn hảo trong lịch sử cuộc sống của hắn, thì đó là cuộc hôn nhân này không mang lại cho hắn hay công ty bất kỳ lợi ích nào.
Hắn đứng ở mép giường, từ trên cao nhìn xuống cô vợ nhỏ đang nằm trên giường.
Tính tình hắn nội liễm lại ít lời, suốt 30 năm trong cuộc đời hắn, ngoại trừ tuổi thơ nghịch ngợm, hắn hầu như không biểu lộ cảm xúc ra ngoài.
Đồng Vũ Vụ mở to mắt nhìn Phó Lễ Hành. Lúc cô đang đấu tranh tâm lý xem có nên ngồi dậy ôm hắn eo không buông, rồi nhân cơ hội làm nũng một phen hay không, thì cô chợt nhìn thấy ánh mắt sâu thẳm của hắn, chỉ là cô nhìn không hiểu.
Cô tự hỏi, liệu đó có phải là do ánh sáng trong phòng.
Trong đầu cô đã diễn tập rất nhiều lần, phải dùng phương thức như thế nào, làm thế nào để ngồi dậy một cách hoàn mỹ mà vẫn để cho hắn cảm nhận được là cô đang say.
Chỉ thấy Phó Lễ Hành khom lưng, trên người mang theo hơi thở mát lạnh trong trẻo. Giọng hắn bình thản: “Tôi là ai?” (TY: Anh là ghen hay gì…)