Nếu là người không có kinh nghiệm đóng phim, đối mặt với cảnh tượng như vậy nhất định sẽ rất xấu hổ, tỷ như Phó Lễ Hành. Nếu không phải nhìn cô đang hứng thú dâng trào thì hắn đã sớm bỏ cuộc không làm. Chỉ có Đồng Vũ Vụ, sâu trong nội tâm cô luôn khát vọng được người khác ngước nhìn, được người khác để ý. Nếu cô sinh ra trong một gia đình trung lưu thì có lẽ cô sẽ bước vào giới giải trí, bời vì không có nghề nghiệp nào được người khác chú ý hơn là minh tinh.
Chỉ tiếc là cô sinh ra ở hào môn, hưởng 15 năm cuộc sống thiên kim đại tiểu thư mưa dầm thấm đất, tuy rằng cô không giống như vài người lớn cho rằng minh tinh chỉ là con hát cao cấp, nhưng loại nghề nghiệp này luôn bị những người trong giới coi khinh. Không chỉ riêng cô, người bên cạnh cô đều không quá thích giới giải trí.
Cô cũng từng yêu thích minh tinh, chẳng qua trong một buổi họp mặt bạn bè, nhìn thấy những nghệ sĩ nổi tiếng được săn đón lại trong tối ngoài sáng tỏ vẻ ân cần với những thiên kim danh viện hoặc phú nhị đại thì ảo tưởng bỗng chốc liền tiêu tan.
Sau đó, khi gặp một tiểu thịt tươi hay nam thần vừa mắt, cô luôn nghĩ– ——
Hắn có khí chất như Phó Lễ Hành sao?
Không có.
Hắn có tiền như Phó Lễ Hành sao?
Tám đời cũng so không được.
Hắn có xã hội địa vị như Phó Lễ Hành sao?
…… Quên đi.
Vì thế, lúc Lục Nhân Nhân điên cuồng theo đuổi minh tinh, cô đều tỏ ra thờ ơ lạnh nhạt.
Bây giờ có cơ hội trải nghiệm diễn xuất, cho dù kịch bản này e là không thể diễn nữa thì Đồng Vũ Vụ không có ý từ bỏ, mạnh mẽ muốn sửa đổi kịch bản thành câu chuyện xưa của hôn quân và vị phi tử xinh đẹp như hoa của hắn. Hình ảnh vừa chuyển, lại là một phân đoạn khác, là bước đầu tiên của Thần phi trên con đường lãnh cơm hộp*. Hoàng Hậu chi vị vẫn luôn để trống, Thần phi đã sớm nhớ thương, hôm nay lúc đang ở một bên mài mực cho Hoàng Thượng thì làm bộ lơ đãng nói: “Hoàng Thượng, thần thiếp đi theo ngài đã nhiều năm, không có công lao cũng có khổ lao.”
*lãnh cơm hộp: cái này t ko rõ lắm, hình như là chỉ những diễn viên sắp hết vai và phải rời khỏi đoàn phim. Dùng ở đây ám chỉ như nv Thần phi sắp hết đất diễn r ấy.
Nhân viên công tác đang diễn thái giám cung nữ kinh ngạc ngẩng đầu:…… Nữa, sao lại sửa lời kịch nữa rồi?
Một đoạn này của Đồng Vũ Vụ thật ra cũng là nhất thời bộc phát. Mỗi khi cô nhớ tới lời hệ thống nói về kết cục trong nguyên tác thì luôn cảm thấy như có cái gì đó chặn ngang yết hầu.
“Thần thiếp bây giờ đã là người xưa. Không phải có một câu là chỉ nghe người mới cười, đâu nghe người xưa khóc. Thần thiếp nay đã hoa tàn ít bướm, Hoàng Thượng không thích cũng là bình thường, chỉ là nếu ngày sau Hoàng Thượng để cho thần thiếp nan kham, chi bằng để thần thiếp chết đi.”
Đồng Vũ Vụ càng nói càng hụt hẫng, tự mình đắm chìm vào vai diễn không thoát ra được nên không nhìn thấy vẻ mặt vừa kinh ngạc vừa không nói nên lời của Phó Lễ Hành.
“Thần thiếp không dám vọng tưởng hậu vị, chỉ muốn hỏi Hoàng Thượng một câu, nếu muốn vứt bỏ thần thiếp, năm đó vì sao lại cưới thần thiếp!”
Chính cô muốn hỏi Phó Lễ Hành trong nguyên tác rằng cô làm gì sai, ly hôn với cô còn chưa tính, còn dùng mấy trăm vạn tống cổ cô đi như ăn mày.
Phó Lễ Hành nhìn lướt qua vẻ mặt của hai ba người nhân viên công tác ở đây, tất vả bọn họ đều có một loại biểu tình “Quên đi, gặp phải một khách hàng là biên kịch thì phải cố mà diễn thôi”.
“Sao ngài lại không nói lời nào. Có phải là bị ta nói trúng rồi không?” Đồng Vũ Vụ nhìn Phó Lễ Hành, thâm thuý hỏi.
Cô đột nhiên cảm thấy kế hoạch hôm nay của mình thật sự rất thông minh.
Ít nhất cô có thể tạm thời giả ngây giả dại một lúc, phát tiết phần nào cảm xúc chân thật từ sâu trong lòng.
Phó Lễ Hành: “……?”
Cái này hắn diễn tiếp như thế nào, trong kịch bản đâu có phải viết như vậy.
Đồng Vũ Vụ lại chỉ lo tự mình nói: “Muốn vứt bỏ thần thiếp cũng không phải không thể, ngài phải cho nửa đời sau của thần thiếp vô ưu vô lo mới được. Phủ đệ it nhất phải 4 toà, một cái ở, một cái nuôi chó, một cái dưỡng mèo, một cái để không. Cửa hàng cũng phải vài cái, xe dùng để ra cửa… ấy, kiệu cùng xe ngựa cũng không thể quá ít, cũng phải vài chiếc, tốt nhất là mỗi ngày một chiếc, một tuần cũng không lặp lại. Ngoại trừ mấy thứ này ra, thần thiếp còn muốn rất nhiều, rất nhiều tiền,” cô đột nhiên nghĩ tới một câu nói rất kinh điển liền ngẩng đầu nhìn về phía Phó Lễ Hành, “Ngài không thể cho ta rất nhiều rất nhiều tình yêu, vậy hãy cho ta thật nhiều thật nhiều tiền đi.”
Phó Lễ Hành nhất thời không kiềm chế được mà cười khẽ.
Cô thật đúng là……
Vì để hắn vui vẻ trở lại, lời kịch này đó cũng do cô nghĩ ra hết nhỉ. Tuy rằng lời kịch rất không đâu vào đâu, nhưng từ trong miệng cô nói ra lại mang theo một loại vui sướng lạ lẫm, làm cho hắn không thể không cười được. (TY: haha anh nghĩ nhiều rồi, chị nhà ko thương anh tới vậy đâu)
Nhân viên công tác hai mặt nhìn nhau, cuối cùng cũng hiểu, đôi tình nhân này là lại đây để rắc đường ngược chó độc thân.
Khó trách không chịu làm nữ chính Lưu Ly.
Đồng Vũ Vụ thấy Phó Lễ Hành cười thì rất mờ mịt, có cái gì buồn cười đâu, mỗi chữ cô nói đều là lời gan ruột cả đấy.
Đang lúc Đồng Vũ Vụ không biết có nên tiếp tục diễn nữa hay không thì Phó Lễ Hành nhìn cô, trên mặt còn mang theo ý cười chưa hết, nhẹ giọng nói: “Được, phong em làm hậu.”
……
…………
Đồng Vũ Vụ và Phó Lễ Hành vào chưa được một giờ đã xuống sân khấu. Nhân viên bên ngoài còn tưởng xảy ra chuyện gì trục trặc liền dò hỏi một chị gái ăn mặc trang phục cung nữ: “Làm sao vậy, không phải phải hơn một giờ à, sao mới đi vào hơn nửa giờ liền ra rồi. Có phải là khách hàng không hài lòng không?”
Trung tâm trải nghiệm thực tế này của bọn họ không giống như những nơi khác, lấy sự chân thật tới làm quảng cáo, ông chủ còn đầu tư không ít tiền vào đạo cụ và trang phục. Nhân viên công tác ở đây đều là diễn viên quần chúng có kinh nghiệm ở Hoành Điếm*, vì có thể lấy lại vốn, giá tiền ở đây cũng cao hơn rất nhiều. Ông chủ là người theo chủ nghĩa hoàn mỹ cực đoan, nếu là nhìn thấy khiếu nại cùng đánh giá kém, nhất định sẽ phát điên.
*Hoành Điếm: là phim trường rộng nhất thế giới tọa lạc ở trấn Hoành Điếm, tỉnh Chiết Giang, Trung Quốc. Phim trường miễn phí cho các đoàn làm phim, trường quay thu lợi nhuận từ khách sạn, nhà hàng, thiết bị và trang phục. Phim trường bao gồm 13 điểm quay phim với tổng diện tích lên đến 330 ha và diện tích xây dựng 495,995 mét vuông (theo Wiki).
“Khách hàng rất vừa lòng.” Chị gái cung nữ mặt không biểu tình nói, “Chỉ là tôi bây giờ lại rất muốn cắn người, khi không bị tống cho một miệng thức ăn chó.”
Nhân viên công tác: “……”
Sau khi đi ra khỏi trung tâm trải nghiệm thực tế thì Đồng Vũ Vụ liền thoát khỏi nhân vật Thần phi và tình tiết trong tiểu thuyết gốc, vui vui vẻ vẻ kéo cánh tay Phó Lễ Hành cười hì hì nói: “Kỹ thuật diễn của em có phải rất được không, em cảm thấy kịch bản em cải biên khá hơn nhiều so với nguyên bản, lại chân thực, có phải không?”
Phó Lễ Hành cười gật đầu.
Tuy rằng lời kịch cô cải biên đều rất không đâu vào đâu.
Đồng Vũ Vụ sẽ không ngốc mà đi lấy chuyện ly hôn để thăm dò Phó Lễ Hành. Hôm nay tìm được cơ hội xả giận, cô không biết hắn có thể nghe lọt tai hay không, nhưng chỉ hy vọng ngày sau, nếu cô khôngthể trốn khỏi sự quấy nhiễu của cốt truyện trong nguyên tác, khi hắn có ý định ly hôn thì có thể nhớ lại những lời cô nói hôm nay.
Sau khi về đến nhà thì đã gần 9 giờ. Đồng Vũ Vụ có dì cả hộ thể, chỉ muốn nhanh chóng tắm rửa rồi lên giường nằm, mà Phó Lễ Hành sau khi nhận được tin nhắn của trợ lý Chu liền đi thư phòng.
Trên tin nhắn thượng nói hắn đã gởi lịch trình ngày đó của Tần Dịch đến hộp thư. Phó Lễ Hành ngồi trước bàn làm việc, mở máy tính đăng nhập, quả nhiên hắn hộp thư cá nhân của hắn có một thư mới. Click vào xem thì thấy đó là lịch trình của Tần Dịch, kỹ càng tỉ mỉ, đã gặp mặt với ai, cùng ăn cơm với ai, thời gian tiếp xúc trong bao lâu đều được ghi rõ ràng.
Lịch trình ngày đó của Tần Dịch dường như không có chỗ nào khác lạ, chỉ là hắn về nhà họ Tần ở lại gần một giờ.
Phó Lễ Hành khẳng định Tần Dịch chỉ vừa mới biết chuyện Đồng Vũ Vụ năm đó dầm mưa bên ngoài nhà họ Tần xin gặp mặt Tần Hoài. Mà sự thật cũng chứng minh, sau khi Tần Dịch rời khỏi nhà họ Tần thì trực tiếp tới biệt thự Tùng Cảnh. Cho nên Phó Lễ Hành có thể kết luận, Tần Dịch biết được chuyện này lúc hắn đang ở nhà họ Tần.
Với tính tình của Tần Hoài, ông ta tuyệt đối sẽ không nói chuyện này cho Tần Dịch nghe, quan hệ giữa hai cha con vốn dĩ đã rất kém. Hơn nữa, Đồng Vũ Vụ đã kết hôn, e là có người kề dao lên cổ thì Tần Hoài cũng không nói. Suy đi nghĩ lại thì người bị nghi ngờ lớn nhất chính là mẹ kế của Tần Dịch.
Nếu như vậy thì mọi thứ đã rõ ràng rồi. Chuyện Tần Dịch và mẹ kế không hợp ở Yến Kinh không phải bí mật. Trước kia hai người còn có thể bảo trì mặt ngoài hoà thuận, nhưng bây giờ thân thể Tần Hoài lại ngày một kém quá, Tần Dịch tiếp nhận công ty, mẹ kế kia tuyệt đối sẽ không làm ngơ. Mẹ kế Tần Dịch muốn mượn đao giết người thì cũng không có gì lạ.
Nhưng vẫn còn có chỗ không đúng, với quan hệ và tính cách của Tần Dịch và bà mẹ kế kia, hắn liệu sẽ lắng nghe những gì mẹ kế của mình nói không?
Ở giữa này nhất định còn có chuyện gì đó mà hắn không biết.
Phó Lễ Hành suy nghĩ một lát, này đó đều chỉ là suy đoán của hắn. Phó Lễ Hành lấy điện thoại gọi cho trợ lý Chu, “Đi tra hành tung mấy ngày nay của mẹ kế Tần Dịch,” hắn dừng một chút rồi lại đè giọng nói: “Thuận tiện kiểm tra chi tiết tài khoản của bà ta, xem thử có chỗ nào lạ không.”
Hắn tương đối nghiêng về hướng mẹ kế Tần Dịch mượn miệng người khác đem chuyện này nói ra. Đây tuyệt đối không phải là kế hoạch có thể chuẩn bị chỉ trong một ngày hai ngày, nếu muốn tra ra chút manh mối thì giao dịch trong tài khoản của bà ta hẳn sẽ có ích.
Sau khi xử lý xong chuyện này, Phó Lễ Hành trả lời vài email công việc rồi mới trở lại phòng ngủ chính. Hắn thấy Đồng Vũ Vụ đang ngồi ở trước bàn trang điểm không biết làm gì.
Đồng Vũ Vụ nghe được thanh âm mở cửa liền nghiêng đầu, vừa lúc mắt chạm mắt với Phó Lễ Hành.
Cô nhanh tay hướng hắn vẫy vẫy, “Ông xã mau tới đây, em cần anh giúp nè~”
Phó Lễ Hành đi qua thì phát hiện trên bàn trang điểm có rất nhiều thiệp mời, hắn suy nghĩ một chút liền hiểu, “Là thiệp mời cho tiệc sinh nhật của em?”
“Phải đó, thiệp mời này là em mời người thiết kế, có phải rất đẹp không.” Đồng Vũ Vụ có chút ngượng ngùng, “Chủ đề bữa tiệc là Alice. Em rất thích thiệp mời này, nhưng mà tên khách mời vẫn chưa viết. Chữ anh đẹp, anhviết giúp em đi, được không?”
Phó Lễ Hành hỏi: “Sao em không tự mình viết?”
Đồng Vũ Vụ than ngắn thở dài, “Ai bảo chữ viết của em khó coi. Sau khi tốt nghiệp, số lần em dùng bút viết chữ ngày càng it. Mỗi lần cầm bút đều cảm thấy tay không có sức, chữ viết ra cũng là xiêu xiêu vẹo vẹo. Chữ anh đẹp, anh giúp giúp em đi mà.”
Chữ cô thật ra không xấu, khi còn nhỏ đã từng tôi luyện. Cô chỉ muốn tìm cái cớ để Phó Lễ Hành giúp cô viết thiệp. Vậy thì những bạn nhỏ quá mức khôn khéo nào đó có nhìn vào thì sẽ phát hiện tên trên thiệp mời là do Phó Lễ Hành viết. Đây là dấu hiệu hắn yêu cô sâu đậm nhoa! Thử nghĩ xem, Phó Lễ Hành bỏ thời gian lịch trình bận rộn của mình để giúp cô viết thư mời, chỉ cần nghĩ đến điều đó, ngay cả cô cũng cảm thấy Phó Lễ Hành yêu mình, chứ đừng nói một đám người ngồi lê đôi mách kia.
“Được không anh.” Cô đung đưa tay hắn làm nũng.
Phó Lễ Hành bị cô cuốn lấy không còn cách nào khác đành phải gật đầu, “Được.”
Lần sinh nhật này Đồng Vũ Vụ mời rất nhiều người, Phó Lễ Hành cầm bút viết rất lâu mới xong.
Đồng Vũ Vụ ngồi ở bên cạnh hắn, lúc hắn viết chữ thì thần thái rất nghiêm túc, nét chữ lại sắc bén. Cô chống cằm nhìn hắn, không biết thế nào cô lại nhớ tới thời còn là học sinh, nếu được ngồi cùng bàn với hắn nhất định rất hạnh phúc.
“Thiệp mời này là dành cho ai?” Phó Lễ Hành viết xong thì phát hiện còn có một cái thiệp mời trống, “Hình như không giống với mấy thiệp mời còn lại?”
Đồng Vũ Vụ lấy từ bút máy trong tay hắn, cười hì hì nói: “Cái này đương nhiên là không giống nhau, đây là dành cho một người rất quan trọng”
Thiệp mời khác đều là màu lục sắc nhạt, chỉ có cái này là màu hồng nhạt.
“À.”
Phó Lễ Hành viết xong rồi thì chuẩn bị đứng dậy nhưng Đồng Vũ Vụ túm hắn lại, “Anh nhìn xem chữ viết của em không.”
Chờ Phó Lễ Hành lại ngồi trở lại thì cô giống như một học sinh nghiêm túc, trịnh trọng viết vào chỗ tên khách mời kia ba chữ “Phó Lễ Hành”, sau đó thổi thổi, đưa thiệp mời cho hắn, nghiêng đầu mỉm cười một cách xinh đẹp: “Thiệp mời này là dành cho anh. Anh xem, có phải em viết tên của anh rất đẹp không. Mấy năm nay chữ em viết nhiều nhất là tên anh đấy.”
Mấy năm nay cô mua sắm đều dùng thẻ phụ của hắn để trả, thẻ của chính cô thì lại rất ít khi dùng. Cà thẻ xong thì phải ký tên của hắn nên bây giờ chữ cô viết nhiều nhất chính là tên của hắn. Cô nói thật mà.
Phó Lễ Hành cầm lấy thiệp mời dành cho mình, nhìn chữ viết nắn nót xinh đẹp của cô, hắn nhìn cô nhưng không nói gì, nhưng sâu trong mắt hắn lại đong đầy tươi cười.
“Em viết có đẹp không?” Đồng Vũ Vụ đột nhiên nghĩ đến, “Anh ký tên đi, em muốn bắt chước chữ viết của anh. Chữ của anh rất đẹp.”
Phó Lễ Hành cầm bút máy, nghĩ nghĩ, ở bên cạnh ba chữ “Phó Lễ Hành” cô vừa viết xong, viết xuống ba chữ “Đồng Vũ Vụ”.
Một đêm mộng đẹp.
Gần đây chất lượng giấc ngủ của Đồng Vũ Vụ tăng lên đáng kể. Mấy ngày này cô đã dần dần thích ứng với đồng hồ sinh học của Phó Lễ Hành. 7 giờ sáng người bên gối thức giấc thì cô cũng mơ mơ màng màng mở mắt, chờ Phó Lễ Hành đi vào toilet thì cô nằm trên giường trong chốc lát cho tỉnh táo rồi mới đứng dậy. Vốn là chuẩn bị đi toilet nhưng đi ở nửa đường thì cô dừng bước——
Có lẽ trên thế giới này thật sự có không ít cặp vợ chồng già quen thuộc nhau đến trình độ “anh đánh răng, tôi ngồi bồn cầu”, nhưng cô không bao giờ muốn giải quyết vấn đề sinh lý ngay trước mặt Phó Lễ Hành.
Đồng Vũ Vụ quyết đoán xoay người đi phòng ngủ phụ, phòng ngủ phụ cũng có toilet.
Thật bất ngờ là cô phát hiện gạt tàn thuốc trong phòng ngủ phụ lại có tàn thuốc mới. Rõ ràng hôm qua lúc cô đi đóng cửa sổ phòng ngủ thì không có gì mà. Loại trừ suy đoán vớ vẩn là có kẻ trộm vào nhà thì Đồng Vũ Vụ lập tức nghĩ tới Phó Lễ Hành. Hình như hắn có hút thuốc, nhưng thật sự là rất ít.
Hắn hút thuốc chẳng lẽ do gặp chuyện gì phiền lòng sao?
Đồng Vũ Vụ nghĩ tới nghĩ lui, lấy hiểu biết của cô với Phó Lễ Hành thì hắn hẳn là phiền lòng vì chuyện công việc.
“Thật đáng thương.” Đồng Vũ Vụ lầm bầm lầu bầu. Xem ra trên thế giới không ai không có chuyện phiền não. Cho dù là người như Phó Lễ Hành cũng có lúc tâm phiền ý loạn đến muốn hút thuốc để giải toả.
Trước kia cô rất có chừng có mực không đi dò xét thế giới riêng tư của Phó Lễ Hành, đương nhiên một phần cũng là do khi đó hắn không cho cô cơ hội làm vậy.
Trong rất nhiều gia đình bình thường khác, chồng nếu gặp phải vấn đề về công việc, khi về nhà có thể phàn nàn với vợ về sếp / đồng nghiệp / khách hàng. Sau một hồi điên cuồng chửi bới thì sẽ cảm thấy tâm trạng tốt hơn rất nhiều, ăn xong một bữa ngon thật ngon nữa thì những uất ức khó chịu đều tan biến như pháo hoa trên bầu trời nhân gian.
Chỉ tiếc, Phó Lễ Hành sẽ không nói mấy chuyện này với cô, mà cô cũng không phải là người giỏi nấu ăn.
Nghĩ tới nghĩ lui, Đồng Vũ Vụ cảm thấy, xem như nể mặt hắn vì cô đội mưa đi mua băng vệ sinh, cô không thể làm lơ khi thấy tâm trạng hắn không tốt được.
– ———————-
Thời gian nghỉ giữa trưa, hai người vẫn ăn đồ ăn do thư ký Vương đặt, Đồng Vũ Vụ làm bộ lơ đãng nói: “Hôm nay thời tiết tốt hơn hôm qua nhiều, trời rất trong. Tối hôm nay anh có đi xã giao không?”
Ngày hôm qua Phó Lễ Hành ngủ rất trễ nhưng may là chất lượng giấc ngủ tương đối ổn, tuy tâm trạng vẫn không quá tốt nhưng so với ngày hôm qua thì tốt hơn nhiều. Đôi đũa trên tay hắn chuẩn xác tránh ra món ớt xanh xào thịt bò, kẹp lên một miếng xương sườn.
“Không có.”
“Ừm, vậy em muốn hẹn anh cùng ăn tối, còn làm chút chuyện khác nữa.”
Phó Lễ Hành ngẩng đầu nhìn về phía cô, ánh mắt bình tĩnh.
Đồng Vũ Vụ lập tức phản ứng lại, vội vàng nói: “Yên tâm, không phải đi xem phim.”
Phó Lễ Hành nghe vậy mới thở dài nhẹ nhõm một hơi.
“Hôm nay là ngày gì quan trọng sao?” Phó – sắt thép thẳng nam – Lễ Hành không trực tiếp đồng ý mà trái lại còn hỏi cô một vấn đề như vậy.
Có phải trong mắt thẳng nam, trừ khi là ngày quan trọng, nếu không hắn sẽ không muốn bỏ thời gian để trải nghiệm lãng mạn với bạn gái và bà xã không?
Đồng Vũ Vụ buông đũa, hơi hơi mỉm cười, “Nếu không phải là ngày gì quan trọng thì em không được hẹn anh sao?” Không đợi hắn trả lời, cô lại lập tức nói, “Nếu là như thế thì hôm nay là ngày 30 tháng 8,” cô lấy di động ra tìm, “A, hôm nay là sinh nhật của Buffett*, hẳn có thể là tính là ngày quan trọng nhỉ.”
*Warren Edward Buffett: sinh ngày 30 tháng 8 năm 1930 tại Omaha, Nebraska, Hoa Kỳ, là một nhà đầu tư, doanh nhân và nhà từ thiện người Hoa Kỳ. Ông là nhà đầu tư thành công nhất thế giớivà được tạp chí Forbes xếp ở vị trí người giàu thứ sáu thế giới tài sản chừng 88,6 tỷ USD tính đến tháng 11/2020.
Phó Lễ Hành có chút bất ngờ, ngay sau đó cười khẽ một tiếng.
Hắn vốn là người biết tự kiềm chế, rất ít khi cười, vậy nên mỗi một lần hắn cười đều làm cho tim Đồng Vũ Vụ đập nhanh hơn.
“Anh cười cái gì thế.” Đồng Vũ Vụ chính là kiểu người được voi đòi tiên, vừa thấy không khí rõ ràng tốt hơn ban nãy, cô khịt mũi, “Hôm nay chúng ta sẽ đơn phương tổ chức sinh nhật cho ngài Buffett. Buổi tối em muốn đi ăn món Nhật.”
Phó Lễ Hành còn có thể nói được gì, cô ngay cả Buffett đều có thể ăn vạ, nếu hắn còn lề mề không đồng ý lời mời của cô chỉ e cô sẽ tức giận.
“Được.”
Sau khi tan tầm, Đồng Vũ Vụ và Phó Lễ Hành đi tới một nhà hàng Nhật Bản gần công ty.
Phó Lễ Hành thích ăn thịt nên Đồng Vũ Vụ không gọi Sukiyaki* mà gọi thịt nướng. Phó Lễ Hành phát hiện hôm nay hình như cô ân cần hơn bình thường, vừa giúp hắn nướng thịt, còn gắp thịt vào chén của hắn. Bản thân cô lại ăn không được mấy miếng, một tay chống cằm cười tủm tỉm mang theo vẻ mặt thỏa mãn nhìn hắn, “Anh ăn nhiều một chút, miếng thịt này khá ngon, lưỡi bò cũng rất mềm.”
Nhân tâm là không có cách nào nhìn thấu. Phó Lễ Hành không biết suy nghĩ sâu trong nội tâm của Đồng Vũ Vụ, nhưng dù nhìn từ góc độ khắc nghiệt nhất thì cô cũng là một người vợ rất tốt, không có chỗ nào phải phàn nàn. Mà hắn ngày hôm qua còn ấu trĩ đến mức cố ý dùng chuyện ngày mưa để kích thích chính mình, còn kích thích cả cô. Phó Lễ Hành ngẩng đầu, nhìn thấy đôi mắt như chứa đựng đầy sao trời của cô, Phó Lễ Hành bây giờ vì tất cả những việc mình đã làm ngày hôm qua mà cảm thấy rất có lỗi.
Chuyện này từ đầu tới cuối đều không liên quan tới cô, toàn bộ sự xáo trộn đều là do những tình cảm và vương vấn không quên của một người đàn ông khác đối với cô, và cả những suy nghĩ của một người đàn ông với tình cũ của vợ.
“Ngày hôm qua tôi xin lỗi.” Phó Lễ Hành gắp cho cô một miếng thịt nướng, vẻ mặt dịu dàng bình tĩnh như trước, “Thái độ của tôi với em không tốt, về sau sẽ không như vậy nữa.”
Đồng Vũ Vụ dừng một chút, lại cười nói: “Sao lại nói xin lỗi, anh bây giờ vui vẻ trở lại là được rồi. Chỉ cần tâm trạng của anh tốt lên thì em cũng vậy.”
Xem ra hắn không phải không có trái tim. Nhưng rốt cuộc công ty đã xảy ra chuyện gì?
“Ừ.” Phó Lễ Hành đưa tay vỗ vỗ trên mu bàn tay cô coi như an ủi, cũng coi như xin lỗi.
Tuy rằng Phó Lễ Hành nói tâm trạng của hắn tốt hơn rất nhiều nhưng kế hoạch hẹn hò của Đồng Vũ Vụ không chỉ là cơm nước xong liền về nhà. Ra khỏi nhà hàng Nhật Bản, Đồng Vũ Vụ một đường chỉ đạo, mang theo Phó Lễ Hành đi tới một trung tâm trải nghiệm thực tế.
“Những nơi thế này kỳ thật khá thú vị, giống như tự mình đóng phim vậy.” Đồng Vũ Vụ lôi kéo tay Phó Lễ Hành đến khu vực lựa chọn phim, “Lúc trước em đã từng chơi qua, em chọn một bộ phim điệp viên, cả quá trình thật sự kinh hồn táng đảm.”
Phó Lễ Hành không dấu vết liếc nhìn cô một cái, “Tới đây với ai?”
“Nhân Nhân đó, tên phim hình như là Phong Thanh. Lúc cô ấy bước ra khỏi đây thì nước mắt giàn dụa.”
Phó Lễ Hành âm thầm tức giận, hắn cảm thấy mình không nên hỏi những câu như vậy.
“Đi thôi, chúng ta đi chọn phim đi, sẽ có nhân viên chuyên nghiệp diễn cùng với chúng ta, nhưng chơi rất vui, bối cảnh đều rất chân thật.”
Trung tâm trải nghiệm thực tế này rất lớn, hôm nay có 4 phim có thể lựa chọn. Mấy tấm áp phích của phim《 Ngôi Làng Hoang Vắng》và《 Đôi Mắt Âm Dương》rất bắt mắt. Nhưng Đồng Vũ Vụ và Phó Lễ Hành đều không phải là người yêu thích mạo hiểm và kích thích nên 2 phi này bị bọn họ loại trừ một cách dứt khoát. 2 bộ còn lại là một bộ phim điệp viên và một bộ phim tình cảm. Bộ phim Đồng Vũ Vụ chọn chính là bộ phim tình cảm《 Nước Mắt Lưu Ly》.
Phó Lễ Hành nhìn thấy tiêu đề của bộ phim này thì rất khó che giấu sự ghét bỏ trên mặt.
Nhân viên công tác một bên đưa bọn họ đi đổi trang phục, một bên giới thiệu cốt truyện: “《 Nước Mắt Lưu Ly 》 là bộ phim được rất nhiều đôi tình nhân chọn. Phim kể về câu chuyện tình yêu giữa một phi tử vì cha giải oan và hoàng đế. Cha của nữ chính Lưu Ly bị tham quan hãm hại bỏ tù, cô thay tiểu thư tri phủ tuyển tú vào cung, ở trong hậu cung nhiều lần bị người tính kế nhưng đều có thể hóa nguy thành an. Sự thiện lương và cơ trí của cô rất nhanh liền được hoàng đế để ý, hai người trải qua rất nhiều chuyện, cuối cùng cũng mở rộng cửa lòng với nhau.”
Phó Lễ Hành:…… Còn không bằng đi xem mấy bộ phim điện ảnh não tàn.
“Nào, tiên sinh, mời đi bên này, đây là phòng thay quần áo của nam. Ngài yên tâm, long bào đều đã được giặt sạch và tiêu độc.”
“Nào, nữ sĩ, mời đi bên này, đây là phòng thay quần áo của nữ……”
Làm phiền tí: truyện được đăng ngoài wattpad chính chủ, Yentinh123, đều là bản chưa qua chỉnh sửa.
Phó Lễ Hành đi bên trái, Đồng Vũ Vụ đi bên phải, mỗi người đều có nhân viên công tác đi theo. Lúc Đồng Vũ Vụ đang xem đạo cụ và diễn phục thì nhìn thấy một bộ diễn phục lộng lẫy nằm bên cạnh. Trong nháy mắt, cô cảm thấy những bộ trang phục nữ chính Lưu Ly mặc đều là vải bố. Cô chỉ chỉ kia bộ đồ cổ trang hoa lệ kia, “Tôi không thể mặc bộ kia sao?”
Nhân viên công tác giải thích nói: “Đó không phải là quần áo của nữ chính Lưu Ly, là của nhân vật phản diện Thần phi.”
Đồng Vũ Vụ hầu như không cần đấy tranh tâm lý, nói: “Vậy tôi đây diễn Thần phi là được.”
Nhân viên công tác: “?? Thần phi sau này bị biếm vào lãnh cung.”
“Không sao, tôi cảm thấy quần áo của nhân vật này đẹp, quần áo của Lưu Ly quá đơn điệu, tôi không thích.”
Làm phiền tí: truyện được đăng ngoài wattpad chính chủ, Yentinh123, đều là bản chưa qua chỉnh sửa.
……
…………
Phó Lễ Hành mặc long bào thật sự rất hợp. Nếu không phải bản thân hắn phản cảm và quy tắc trung tâm, nhân viên công tác rất muốn chụp ảnh của hắn để tuyên truyền.
Người bình thường rất khó áp chế được long bào, mặc lên người sẽ tạo cảm giác như bỏ ra mấy chục tệ chụp ảnh với long bào ở một địa điểm du lịch nào đó, nhưng Phó Lễ Hành thì lại khác. Lúc Đồng Vũ Vụ nhìn thấy hắn cô thậm chí còn sinh ra ý nghĩ——đời trước hắn sẽ không phải là hoàng đế thật chứ, vì sao hắn mặc long bào không những không tạo cảm giác lạ lẫm, mà giống như đang mặc quần áo của chính mình vậy?
Lúc nhìn thấy một khác nhân viên công tác vào vai Lưu Ly diễn chung tuyến tình cảm với hắn thì Phó Lễ Hành mới ý thức được có chỗ không đúng. Vậy người được giao vai chính là nhân viên công tác chứ không phải vợ hắn?
Đồng Vũ Vụ tung tăng diễn vai phản diện.
Nữ chính trong lúc vô tình va chạm với Thần phi, Thần phi vì muốn trừng phạt cô, ban thưởng cô 50 gậy. Đang lúc chuẩn bị đánh thì Hoàng Thượng đi ngang qua, nữ chính cơ trí tự mình thoát tội, hơn nữa còn để lại ấn tượng với Hoàng Thượng.
Đồng Vũ Vụ vểnh môi: Quá tốt, vẫn là đóng vai ác tương đối sảng khoái! Muốn đánh liền đánh, muốn phạt liền phạt!
Chẳng qua khi nữ chính quỳ gối một bên, cơn nghiện diễn của Đồng Vũ Vụ đột nhiên phát tác, cô muốn đột nhiên thêm một đoạn vào kịch bản, cô ngẩng đầu lên nhìn sống lưng thẳng tắp đang mặc long bào, vẻ mặt không biểu tình Phó Lễ Hành, cảm xúc dâng trào nhào tới, cô bắt lấy tay áo hắn, làm nũng nói: “Hoàng Thượng……”
Một tiếng kêu làm cho Phó Lễ Hành thoáng cái giật mình, kinh ngạc nhìn về phía cô.
Chỉ thấy sóng mắt cô long lanh, làn mi hờn dỗi: “Hoàng Thượng, nàng ta nhìn thấy thần thiếp mà lại không quỳ thỉnh an, đây chẳng phải là không đem thần thiếp để vào mắt sao. Bây giờ nàng ta còn muốn đổi trắng thay đen, đúng là lòng muông dạ thú, bụng dạ khó lường, người bên ngoài đều thấy rõ!”
Đồng Vũ Vụ hận không thể dùng hết những thành ngữ mình học được.
Nhân viên công tác quỳ gối một bên: “?”
hello? Kịch bản không phải như thế đâu, cô còn chưa đọc lời kịch, làm sao liền biến thành đổi trắng thay đen rồi??
“Hoàng Thượng, ngài phải làm chủ cho thần thiếp đó!” Đồng Vũ Vụ nói xong liền suýt chút nữa không nhịn được phì cười ra tiếng.
Vốn dĩ cốt truyện không nhất định sẽ diễn ra theo kịch bản. Giống như cô, hệ thống nói cô là nữ phụ bia đỡ đạn, nhưng cô lại cố tình không tin, nhất định phải dùng hành động thực tế tới thay đổi vận mệnh và kết cục của chính mình.
Đồng Vũ Vụ nhìn Phó Lễ Hành, trong ánh mắt đều là ý cười khó nén được.
Phó Lễ Hành nghĩ nghĩ, rất nghiêm túc trả lời: “Được, chém.”
Trong đầu nhân viên công tác đang diễn thái giám cung nữ và nữ chính đều hiện lên rất nhiều dấu chấm hỏi.
?? Nam chính chém nữ chính?? Kịch bản không phải diễn như vậy mà……
Đặc biệt là nữ chính Lưu Ly sau khi phản ứng lại thì chỉ có một suy nghĩ: A a a cắn chết đôi nam nữ ngược cẩu các ngươi!