Editor Tĩnh Tĩnh Yên Yên
Phòng tắm trong phòng ngủ chính rất lớn. Cái bồn tắm này là do người thiết kế đề cử, là một bồn tắm hình bầu dục có thể chứa hai người cùng một lúc. Lần đầu tiên Đồng Vũ Vụ nhìn nó đã cảm thấy mắt mình cay cay. Nó khiến cô nhớ tới nồi lẩu uyên ương. Nhưng sau khi thử qua một lần cô liền biết mình nghĩ sai rồi. Bồn tắm này có rất nhiều chức năng, nước còn được dẫn trực tiếp vào từ suối nước nóng, mỗi lần nằm ở bên trong đều giống như đang ngâm mình trong suối nước nóng vậy, vừa dễ chịu vừa thích ý.
Ý đồ ban đầu của người thiết kế ra cái bồn tắm này có chút khó miêu tả. Cho đến tận hôm nay, cái bồn tắm này vẫn chưa phát huy hết vai trò thực sự của nó.
Trong phòng tắm hơi nóng lượn lờ, một phòng tràn ngập hơi ẩm.
Đồng Vũ Vụ chỉ cảm thấy mình như đang trôi trên biển, không chỗ nương tựa, chỉ có thể bám chặt vào người Phó Lễ Hành mới không rơi xuống.
Bình thường hắn luôn là người tiến thoái có chừng mực, ổn trọng biết kiềm chế, nhưng hết lần này tới lần khác lại phải dùng để giải quyết những việc như thế này, đặc biệt là hôm nay.
Cho đến tận khuya trước khi chìm vào giấc ngủ, Đồng Vũ Vụ lại một lần nữa cảm nhận được cái gì gọi là thất thủ.
Tối hôm đó, Phó Lễ Hành ôm cô ngủ.
Trên cái giường hai mét mốt này, từ khi bắt đầu cho đến bây giờ, Đồng Vũ Vụ luôn nghĩ rằng chỉ có cô là người nỗ lực cố gắng nhiều nhất.
Vài ngày sau là ngày họp lớp thường niên. Trước khi Đồng Vũ Vụ trở thành bạn gái của Phó Lễ Hành, cô không thích tham gia những buổi tụ họp như thế này. Nhưng sau khi cô biến thành Phó phu nhân thì lại rất thích tham gia các buổi gặp mặt với người quen cũ, đặc biệt là với những người đã từng coi thường cô.
Trước ngày họp lớp một tháng, cô đã phải chọn đi chọn lại quần áo, giày, túi xách, còn cả đồ trang sức cho phù hợp mặc vào hôm đó.
Bởi vì không cách nào dự báo thời tiết của một tháng sau, cô liền chuẩn bị liên tiếp mấy bộ, đến lúc đó sẽ căn cứ vào thời tiết mà lựa chọn.
Có lẽ trên đời này có người có thể thờ ơ với người đã coi thường mình, bởi vì làm như vậy thì sẽ trông có khí thế hơn một chút, còn có thể tỏ vẻ chính mình không phải là một loại người như bọn họ. Chỉ tiếc là Đồng Vũ Vụ cô không phải là người như vậy, nếu như không phải muốn duy trì hình tượng, cô hận không thể đem những người này nghiền thành bụi. Chỉ cần có cơ hội thì cô đều muốn khua chiêng gõ trống đi khoe khoang, nhìn thấy được nét mặt rối rắm của người muốn mắng cô nhưng lại chỉ có thể làm trái ý bản thân đi tâng bốc, đó thật sự là điều dễ chịu nhất trên thế giới, một cảm giác độc nhất vô nhị.
Đồng Vũ Vụ ngồi trước bàn trang điểm chậm rãi đeo khuyên tai, nghĩ thầm, so với tính cách bao dung, độ lượng của Liễu Vân Khê trong nguyên tác, thì cô đích xác là một hắc nguyệt quang hư vinh độc ác, gặp kết cục như vậy cũng không trách được tác giả.
Tham gia một buổi họp lớp giống như bước lên thảm đỏ của một đêm chung kết, phải để mọi người nhìn thấy được trang phục của cô đẹp như thế nào và trang sức kim cương của cô chói loá như thế nào. Thời gian dự kiến là 6 giờ chiều, Đồng Vũ Vụ mãi đến 5h40 mới lái xe từ nhà đi. Cô đã tính toán tốt thời gian, lúc cô tới khách sạn sẽ là gần 6 giờ rưỡi, lúc đó tất cả mọi người có lẽ đã đến đông đủ, chỉ còn lại người cuối cùng là cô.
Sau khi Đồng Vũ Vụ lái xe vào bãi đậu xe, điện thoại di động của cô vang lên, nhìn thấy người gọi tới là lớp trưởng, cô cong khoé môi, “Alo, lớp tưởng, tôi sẽ tới ngay.”
Đầu bên kia dường như thở phào nhẹ nhõm, “Vậy là tốt rồi, chỉ còn chờ mình cậu.”
Đồng Vũ Vụ cho là mình sẽ là người cuối cùng xuất hiện và tất cả mọi người đều đang chờ cô. Ai ngờ được, khi cô xuống xe và đi về phía thang máy thì gặp Tống Tương đang khoan thai đi tới, cũng có ý muốn là người xuất hiện cuối cùng.
Đồng Vũ Vụ thu lại nụ cười trên mặt, Tống Tương cũng gỡ xuống cái kính râm to bản, liếc mắt một cách đầy nghệ thuật.
Một núi không thể chứa hai hổ. Đồng Vũ Vụ cùng Tống Tương lớn lên không khác nhau là mấy, duyên phận của hai người cũng sâu không lường được. Từ tiểu học đến cao trung, mỗi một năm đều cùng lớp, điều kiện hai người lại tương đương nhau. Đồng Vũ Vụ so với Tống Tương thì đẹp hơn, Tống Tương so với Đồng Vũ Vụ lại có tiền hơn, không ai nhường ai, mấy năm qua vẫn luôn âm thầm tranh đua phân cao thấp.
“Cậu trước hay là tôi trước?” Tống Tương hỏi, trong nội tâm lại cảm thấy Đồng Vũ Vụ thật phiền phức. Số lần hai người gặp mặt hằng năm không nhiều, có khi gặp nhau ở trên yến hội, có khi là họp lớp. Tóm lại, số lần hai người chạm mặt nhau cộng lại không quá 5 lần một năm.
Có một loại người như vậy, mặc dù rất ít khi gặp nhau nhưng lại rất ăn ý. Những người như vậy, hoặc là trở thành bạn thân, hoặc là trở thành đối thủ.
“Quy củ cũ.” Đồng Vũ Vụ nói.
“Được.” Tống Tương tay cầm túi xách, lưng thẳng tắp, lườm Đồng Vũ Vụ một cái, ” Em họ của Peppa Pig tên là gì?”
Cô tràn đầy tự tin, đồng thời xác định Đồng Vũ Vụ chắc chắn không trả lời được, vậy nên nếu cô thắng sẽ thì là người vào cuối cùng.
Đồng Vũ Vụ mặt không biểu tình: “Chloe.”
Tống Tương: “?”
Cô trợn tròn tròng mắt, hiển nhiên không thể tin được Đồng Vũ Vụ có thể trả lời câu hỏi này.
Đồng Vũ Vụ: “Đến lượt tôi. “Thiên nhai tiểu vũ nhuận như tô, thảo sắc dao khán cận khước vô”. Bài thơ này…”
Cô còn chưa nói xong, Tống Tương liền giành trả lời trước: “Tôi biết. Bài thơ này là Hàn Dũ viết!”
Tống Tương hiểu rất rõ Đồng Vũ Vụ, 2 năm liên tiếp cô (ĐVV) đều hỏi về thơ. Tống Tương rút ra kinh nghiệm xương máu, lúc không có việc gì liền xem sách thơ. Hiện tại quá tốt, rốt cuộc không phải bị cô ta lừa nữa, thật hài lòng.
“Sai, tôi không hỏi ai viết bài thơ này, tôi hỏi là tên bài thơ này kia…”
Tống Tương vắt hết óc nghĩ: “…”
Xong rồi, chủ quan.
“Cô khẳng định là thấy tôi trả lời nhanh, cho nên mới cố ý thay đổi câu hỏi!”
Đồng Vũ Vụ nghịch nghịch lọn tóc, “Ai bảo cô nóng vội ngắt lời tôi như vậy.”
Tống Tương tức chết, “Vậy cô nói xem, bài thơ này tên là gì?”
Đồng Vũ Vụ nghiêng đầu nhìn cô, vô tội nháy nháy mắt, “Tôi cũng không biết. Nhưng không có quy tắc nào quy định là tôi nhất định phải biết. Dù sao cô không trả lời được thì cô chính là người thua. Cô là người phải ra khỏi thang máy trước đó.”
“…”
Tống Tương đeo kính râm lên, dáng vẻ như muốn sống chớ lại gần cao quý lãnh diễm. Thang máy vừa mở, cô liền đi ra ngoài. Đồng Vũ Vụ thả dáng theo ở phía sau, bước chân thong dong ưu nhã, không có chút dáng vẻ của người đi muộn.
Đồng Vũ Vụ và Tống Tương luôn là hai người đến muộn nhất, các bạn học đều đã quen thuộc với tính cách này của hai người bọn họ. Ngoài trừ thức ăn chính còn chưa được đem lên, mọi người đã sớm ghé vào một chỗ nói chuyện phiếm gặm hạt dưa ăn trái cây. Lúc nhìn thấy Đồng Vũ Vụ lại là người ra sân khấu cuối cùng, rất nhiều bạn học cũ cả nam lẫn nữ đều vây quanh nịnh hót. Tống Tương sắc mặt xanh xám, Đồng Vũ Vụ thì lại cười thạt ngọt ngào.
Tụ họp năm nay không khác gì mọi năm, chẳng qua nhiều hơn một bạn học nữ vừa mới từ nước ngoài trở về.
Người này từ lúc còn là học sinh đã có tiếng là một thanh niên giỏi văn nghệ, thường xuyên làm thơ viết chữ không ưa nhất là Đồng Vũ Vụ và Tống Tương, cho rằng hai người bọn họ quá mức nông cạn.
Vừa rồi rõ ràng cô ta còn là trung tâm của mọi chủ đề, Tống Tương và Đồng Vũ Vụ vừa đến, cô ta liền bị cho ra rìa.
Cô ta nhìn Tống Tương, rồi lại nhìn Đồng Vũ Vụ, đột nhiên nhớ tới cái gì liền che miệng cười, “Thật ngại quá, tôi phát hiện là hôm nay tới tham gia họp lớp hình nhưn chỉ có mình Tương Tương và Vũ Vụ là đã kết hôn.”
“Các cậu sao lại kết hôn sớm như vậy. Mới 25 tuổi, chính là tuổi thanh xuân đấy. Trên mạng thường nói đây là tráng niên tảo hôn* đấy.”
* Tráng niên tảo hôn: kết hôn quá sớm, ở lứa tuổi thành niên. T không nghĩ cụm từ này ở đây là có ý gì tốt, mà có ý mỉa mai hơn.
“Kết hôn sớm một chút cũng tốt.” Cô ta cười cười, “Kết hôn sớm thì có thể sinh con sớm… Ơ, nói thế này thì người ngoài có hiểu nhầm không? Hiểu nhầm chúng ta giống như những người dùng kết hôn để che giấu sự thật bọn họ chẳng khác gì những công cụ sinh con ấy. Ôi, mấy cái miệng của những tài khoản kia quá độc, còn cái từ công cụ sinh con này nữa, thật quá đáng. Còn nữa, kết hôn quá sớm thì chẳng khác nào ngồi tù, làm gì còn cảm nhận được niềm vui của cuộc sống nữa. Tối hôm trước tôi vừa về nước, có tụ họp với mấy người bạn ở một quán bar, vừa ngồi xuống liền có mấy tiểu thịt tươi đến xin Wechat. Tôi cảm thấy đất nước chúng ta bây giờ khá cởi mở. Đây là một sự thay đổi tích cực đấy.”
Đồng Vũ Vụ bưng chén trà lên khẽ nhấp một ngụm, “À, Tống Tương, sáng nay tôi xem tạp chí kinh tế, ông xã cậu lại lên trang bìa à?”
Tống Tương có chút bất ngờ, nhưng rất nhanh liền kịp phản ứng, khóe môi cong lên, “Cậu cũng thấy à, quản lý tờ tạp chí kinh tế và tài chính kia cứ quấn lấy ông xã tôi, một hai đòi phỏng vấn, người ta đã làm đến mức đó nên anh ấy cũng không tiện từ chối.”
“Ảnh bìa chụp rất đẹp, chồng cậu vốn là người có năng lực, tuổi còn trẻ đã tiếp quản công việc kinh doanh của gia đình, còn là một người chồng tốt biết chăm lo cho gia đình. Theo tôi thấy thì đàn ông như vậy, cả trăm tiểu thịt tươi cũng không theo kịp.” Đồng Vũ Vụ vừa nói xong liền che miệng cười, “Không phải người ta hay nói gì mà, huynh đệ như tay chân, phụ nữ như quần áo sao. Tôi mỗi lần nghe thấy câu nói này đều cảm thấy rất giận! Sao có thể ví von như thế được chứ, đem phụ nữ chúng tôi xem như quần áo, thật quá đáng mà. Nên hôm nay tôi cũng thử ví von một lần, những nam đồng chí ở đây chớ để ý nha!”
“Tôi cảm thấy đàn ông cũng có thể được so sánh như mỹ phẩm dưỡng da, đã dùng qua hàng đắt tiền, ai còn muốn xài hàng rẻ tiền nữa chứ.” Đồng Vũ Vụ nhìn về phía bạn học nữ kia, “Xài hàng rẻ tiền thì có ngày nát mặt, mà mấy tiểu thịt tươi ngoài kia, ngay cả mỹ phẩm rẻ tiền cũng không bằng. Phải gọi bọn họ là ba không* mới đúng, vậy mà cứ lần này tới lần khác muốn đem mấy cái sản phẩm “ba không” này đi so sánh với sản phẩm có danh tiếng. Các cậu nói xem, thật là hết cách mà, phải không?”
Ba không*: dùng để chỉ những người không có nguồn thu nhập, không có khả năng lao động và ăn tiền trợ cấp, hoặc những người mất khả năng lao động hay không có khả năng tự nuôi sống mình.
“Ha ha ha ha!” Tống Tương bị mấy lời này chọc cho cười to không ngừng, chờ cô cười đủ xong thì sắc mặt của bạn học nữ kia cũng biến thành màu xanh xám, “Vũ Vụ, cậu khen chồng tôi, chẳng phải giống như quán quân khen người đạt huy chương đồng sao. Cậu còn không biết mỗi lần có họp mặt gia đình, ba chồng tôi đều ở trước mặt chồng tôi nói là anh ấy phải học tập chồng cậu nhiều hơn. Nói nào là chồng cậu tốt thế này, chồng cậu tốt thế kia, nói đến nỗi chồng cậu chính là người trên trời mới có, chứ dưới đất thì không. Mà cũng phải, chồng cậu trước kia còn được gọi là đệ nhất công tử của Yến kinh. Thế mà cậu lại có thể làm cho hắn tình nguyện cưới cậu về nhà. Còn có người, ngóng dài cả cổ cũng không đổi được một cái liếc mắt.”
Nói rồi, Tống Tương và Đồng Vũ Vụ tiếp tục thổi phồng lẫn nhau, mà chủ đề chính vẫn là các ông chồng, nói đến mức bạn học nữa kia phải kiếm cớ đi phòng rửa tay. Hai người thấy vậy liền nhìn nhau cười một tiếng, nâng chén chúc mừng.
“…”
“……”
Một bữa cơm cũng coi như vui vẻ, lớp học này của các cô có rất nhiều người đã xuất ngoại định cư. Chỉ còn lại mười mấy người hàng năm đều tìm cơ hội gặp nhau. Kiểu AA* hiển nhiên không quá thích hợp các cô. Người có điều kiện bình thường nhất trong bọn họ, ở cái đất như Yến Kinh này cũng là phú nhị đại. Bọn họ không có khả năng ăn xong một bữa cơm còn phải cầm máy tính tính xem mỗi người phải trả bao nhiêu. Lần đầu tiên họp lớp đã ra quy định, lấy oẳn tù tì quyết định thắng thua. Hai người một tổ oẳn tù tì, người thua tổ này lại cùng người thua tổ khác oẳn tù tì, người thua cuối cùng sẽ phải trả tiền.
AA: all average, kiểu như khi đi ăn nhóm, hoá đơn sẽ được chia đều cho mỗi người.
Dùng cách này vừa thú vị lại mới lạ, có thể coi đây là phần sinh động nhất và hấp dẫn nhất của bữa tiệc.
Trong lòng Đồng Vũ Vụ lộp bộp một tiếng.
Vận khí của cô luôn luôn tốt, trăm ngàn lần không thể thua!!
Có thể là do hôm nay cô đã thắng khi đấu với Tống Tương Tư trong thang máy, nên giá trị may mắn của cô đã tụt đến mức số âm. Vậy nên, trong trò chơi oẳn tù tì lần này, vận khí của cô vô cùng kém. Đến cuối cùng, cô thua, hôm nay là cô đến trả tiền.
Trời đất ơiiiii, ngài còn có lương tâm hay không vậy! Hạn mức của cô chỉ còn mấy tệ thôi đó!!
Nội tâm cô đang gào thét rỉ máu, nhưng mặt ngoài thì vẫn cười hì hì, “Hôm nay vận khí của tôi không tệ, lần này tôi mời, mọi người đừng khách khí với tôi.”
Kết quả con mẹ nó thật đúng là không ai khách khí với cô. Lúc bọn họ gọi món, cô liền căng tai lắng nghe. Cô tính toán đại khái bữa ăn này sẽ tốn ít nhất cả vạn tệ, chưa kể rượu còn là loại đắt tiền.
Oa oa oa sao cô đáng thương thế chứ, làm sao bây giờ, nên làm cái gì bây giờ!!
Chẳng lẽ cô thật sự phải quét thẻ tính tiền sao, làm vậy thì chẳng phải nhiệm vụ kia sẽ thất bại sao? Vậy thì những cực khổ cô phải chịu chẳng phải đổ sông đổ bể hết rồi??
Ngay tại Đồng Vũ Vụ vô cùng lo lắng, thậm chí đang suy nghĩ có nên ăn chùa không, điện thoại di động của cô vang lên, là Phó Lễ Hành gọi tới.
!!!
“Alo” Hắn sẽ không phải là nói muốn về nhà ăn cơm chứ? Cô nhớ là cô đã nói với hắn là hôm nay phải tham gia họp lớp rồi mà.
Hay là ám chỉ cho hắn nhỉ. Nếu như hắn có thời gian, liền ra hiệu dụ hắn tới, thuận tiện trả tiền giúp cô?
“Em đang ỏ đâu?” Giọng nam trầm thấp của Phó Lễ Hành truyền tới từ bên kia điện thoại.
Đồng Vũ Vụ cẩn thận trả lời: “Em đang họp lớp ở khách sạn Gia Hòa.”
“Ừ. Lát nữa tôi tới đón em.”
Sau khi cúp điện thoại, Đồng Vũ Vụ còn có chút mơ hồ, cô còn chưa có xuất ra tất cả vốn liếng để ám chỉ, hắn liền chủ động đề xuất tới đón cô???
Vậy cái nan đề kia của cô có phải là được giải quyết rồi không??
Trời ạ!! Cô tuyên bố, từ giờ trở đi, Phó Lễ Hành chính là người đàn ông cô yêu nhất!!
*
Tác giả có lời muốn nói:
Hỏi: Có tính tiền khả năng, vì cái gì còn muốn tham gia họp lớp?
Đáp: Không tham gia họp lớp là không thể nào, đời này cũng không thể, nhất là quần áo đồ trang sức giày cái gì từ mấy tháng trước liền bắt đầu chọn lựa 23333
Đồng Vũ Vụ cho rằng mình đã đoán được một phần mười tâm tư của Phó Lễ Hành.
Bộ phim này chắc chắn không phải là một bộ phim hay! Sở dĩ doanh thu phòng vé cao như vậy là vì đánh trúng vào tâm lý khao khát và nỗi nhung nhớ về mối tình đầu của mọi người. Cốt truyện đầy lỗ hổng thế này thực đáng sợ. Cái này chẳng lẽ là muốn cổ vũ, thậm chí tán thành ý nghĩ ngoại tình của nhân vật chính sao? Đồng Vũ Vụ từ đầu đến cuối đều cho rằng, hôn nhân là một chuyện rất thần thánh, hai người xa lạ cùng nhau tạo thành một gia đình, cho dù không có tình yêu oanh oanh liệt liệt, cũng không nên nghĩ đến nam nhân khác trong khi đối phương cố gắng phấn đấu vì cái nhà này.
Nhìn lại mới thấy, cô chính là một hạt giống tốt với tam quan ngay thẳng nha. Mặc dù tình cảm của cô đối với Phó Lễ Hành còn lâu mới đạt tới mức độ yêu, và hắn cũng vậy, nhưng cô có thể đảm bảo là cô sẽ không bao giờ nghĩ đến nam nhân khác khi còn mang thân phận Phó phu nhân.
Thật khó chịu.
Thật không biết xấu hổ mà.
Tại sao bộ phim này lại có thể nổi tiếng như vậy? Rác rưởi.
Cô có thể lý giải vì sao Phó Lễ Hành hi vọng Tần Dịch biến mất, bởi vì bây giờ cô cũng đang nghĩ như vậy. Trong vấn đề này thì bọn họ đều có chung một quan điểm.
Loại chuyện như tình cũ khó dứt không thể nào xảy ra trên người Đồng Vũ Vụ. Năm đó khi chia tay Tần Dịch, chút tình ý ít ỏi kia đã theo gió bay đi. Bây giờ nhìn lại tất cả những chuyện trước đây, cô không những không có thất vọng mất mát, mà ngược lại rất hối hận. Nếu biết Tần Dịch phiền phức như thế, nếu biết hắn sau khi chia tay còn làm loại chuyện làm cho người khác khó chịu như tìm người thế thân, thì cô thà quen với Cao Thịnh hay Tưởng Khải, chứ không thèm mềm lòng liếc hắn nhiều hơn dù chỉ một cái.
Bây giờ, cô thật sự không muốn thừa nhận Tần Dịch là bạn trai cũ của mình nữa, quá hạ thấp đẳng cấp.
Rõ ràng là ánh mắt chọn đàn ông của cô rất tốt!
Tần Dịch năm đó không có đáng khinh như bây giờ.
Tóm lại, Phó Lễ Hành hi vọng Tần Dịch biến mất, có thể, nhưng tuyệt đối liên luỵ lên đầu cô, cô đâu có làm sai cái gì đâu.
Đồng Vũ Vụ kéo tay Phó Lễ Hành, hai người đều trầm mặc đi tới bãi đậu xe, cô mang giày cao gót, giẫm trên mặt đất phát ra thanh âm quy luật mà dễ nghe, bãi đỗ xe không có ai, cô làm bộ lơ đãng nói: “Mặc dù em ngủ gật nhưng em thấy phim này hình như nói về mối tình đầu thời học sinh đấy. Đột nhiên trong lòng cảm thấy có chút tiếc nuối. Nếu như năm em 18 tuổi có thể gặp được anh, ở cùng một chỗ với anh, nói không chừng em chính là một trong số ít những người có thể biến mối tình đầu thành ông xã rồi.”
Một chủ đề quá nguy hiểm a, nhưng ở một góc độ khác, cũng có thể biến nguy thành an.
Đồng Vũ Vụ không đợi Phó Lễ Hành có phản ứng, lại cúi thấp đầu, hạ giọng nói, “Là em suy nghĩ hão huyền, em của khi đó không có gì nổi bật, anh không thể nào nhìn thấy em, cũng không thể nào thích em được.”
Đây là một tuyên bố rất khiêm tốn.
Từ bắt đầu phân biệt được đẹp xấu, cô luôn là cô gái xinh đẹp nhất trong giới và điều này chưa bao giờ thay đổi.
Chỉ là năm 18 tuổi của cô và Phó Lễ Hành không hề giao nhau, chỉ sợ nếu khi đó hắn không phải vì hôn nhân mà phiền lòng, thì có lẽ cũng không nhìn thấy cô.
Phó Lễ Hành bình tĩnh nói: “Không nhất định. Tôi từng gặp qua em năm 18 mười tám tuổi.”
Đồng Vũ Vụ sốc đến phát ngốc, cô dừng bước, trợn tròn tròng mắt nhìn hắn, “Lúc nào, ở đâu?”
Nếu như không phải vẫn còn sốc, cô hận không thể kéo cà vạt của Phó Lễ xuống rồi ép hỏi về thời gian và địa điểm, bộ quần áo cô mặc có đẹp hay không, kiểu tóc ra sao, và cảm giác của hắn lúc đó là gì!
Tại sao cô không có chút ấn tượng gì cả!! Nếu bạn có ấn tượng, dù có phải đào lên tận cung trăng cô cũng phải tìm cho ra ký ức này.
Đến lúc đó cô có thể lớn mật nói là, năm 18 tuổi cô có lướt qua hắn, rồi từ đó đem hắn trở thành mối tình đầu. Cũng không phải không thể nhỉ? Chỉ tiếc là cô thật không có chút ấn tượng nào.
Phó Lễ Hành bật cười: “Ở Cẩm Thành Hoa Đình. Khi đó tôi vừa từ nước ngoài trở về, đi ăn cơm cùng mấy người bạn.”
Cẩm Thành Hoa Đình là khách sạn 5 sao lâu năm nhất dưới danh nghĩa Phó thị.
Đồng Vũ Vụ đột nhiên nhớ lại, năm cô 18 tuổi có đi qua Cẩm Thành Hoa Đình một lần duy nhất, đó là ngày sinh nhật của một bạn học, cô nhận được lời mời nhưng lúc ấy cô vốn không muốn đi, bởi vì ngày đó cũng là sinh nhật của cô. Nhưng là bác cả lại một mực thuyết phục cô đi, bà muốn cô qua lại và xây dựng mối quan hệ tốt đẹp với bọn họ, bà ấy còn nói, những người này sẽ là của cải quý giá của cuộc đời cô trong tương lai. Cô không thể làm gì khác đành phải cắn răng đi.
Bây giờ nhớ lại thì đó cũng không phải là chuyện gì lớn lao, chỉ là sinh nhật mà thôi, không có quan trọng như vậy. Năm 18 tuổi cô mang cho mình một cái mặt nạ, trái tim cô bao trùm bởi sự u ám và tự ti, vừa tủi hờn vừa khó chịu.
Sau khi buổi tiệc kết thúc, cô ngồi trên xe về nhà họ Đồng thì nhận được điện thoại Tần Dịch gọi tới. Thiếu niên giọng điệu ngượng ngùng, hắn nói hắn đang ở công viên gần nhà và có chuyện rất quan trọng muốn nói với cô. Tâm trạng đang bực bội, lại bị hắn đeo bám, cô không còn cách nào đành phải đi. Giọng điệu của cô khi đó không kiên nhẫn, Tần Dịch nắm tay cô, cho dù cô lạnh lùng, mất kiên nhẫn cỡ nào hắn cũng không tức giận. Ngay khi cô chuẩn bị quay người rời đi, thì nhìn thấy pháo hoa nở rộ, sáng rực bầu trời——
Tần Dịch vì cô mà bắn pháo hoa trọn 18 phút.
Lúc đó lỗ tai hắn đều đỏ, ánh mắt không dám nhìn cô, nói với cô sinh nhật 18 tuổi vui vẻ.
Có lẽ sau ngày hôm đó, trái tim cô đã mở ra một chút.
Năm 18 tuổi, cô khó mà cưỡng lại hình ảnh pháo hoa trên bầu trời kia.
Phó Lễ Hành thấy Đồng Vũ Vụ vui lắm, liền hỏi: “Làm sao vậy, không nhớ ra được sao?”
Đồng Vũ Vụ lắc đầu và nói với giọng bình tĩnh, “Ngày đó em tham gia tiệc sinh nhật của một người bạn, rất náo nhiệt. Cô ấy bao trọn một dãy phòng xa hoa nhất của Cẩm Thành Hoa Đình, ba cô ấy tặng cho cô ấy một cái vương miện nhỏ khảm đầy kim cương, nói cô ấy là công chúa nhỏ của ông. Mẹ của cô ấy thì đưa cô ấy một chiếc xe thể thao rất đẹp.”
Cô dừng một chút, mấp máy môi: “Ngày ấy, cũng sinh nhật 18 tuổi của em.”
Vẻ mặt của Phó Lễ Hành vẫn không thay đổi, cũng không an ủi cô, bọn họ vừa tới vị trí đỗ xe, hắn mở cửa ghế lái phụ cho cô, nhìn thấy cô ngồi vào thì hắn mới lên xe. Hắn vừa cài dây an toàn, vừa dùng một giọng điệu vô cùng bình thường nói: “Tháng sau là sinh nhật lần thứ 25 của em. Lần này hãy tổ chức thật lớn, mời thêm nhiều người cho thật náo nhiệt. Tôi đã chọn quà cho em rồi, em hẳn sẽ thích nó. “
Hắn không phải một người sẽ đi an ủi người khác. Hắn không có cách nào đồng cảm được với nỗi sầu muộn của cô vợ nhỏ.
Chỉ là khi nhìn thấy bộ dáng ủ rũ, cái đầu nhỏ cụp xuống như chim cút bày tỏ không vui, thì hắn không thể nào không quan tâm.
Chẳng qua chỉ là một buổi tiệc sinh nhật thôi, một năm 18 tuổi kia sẽ không trở thành tiếc nuối vĩnh viễn. Nếu cô hi vọng tất cả mọi người tổ chức sinh nhật cho mình, vậy hắn liền mời những người thường xuyên qua lại với cô, rồi tổ chức cho cô một bữa tiệc long trọng.
Đồng Vũ Vụ khẽ giật mình, rất nhanh liền từ trong hồi ức tỉnh táo lại ——
Đúng vậy, cô sao còn vì chuyện trước kia mà không vui chứ. Rõ ràng cô của hiện tại đã có được hết thảy mọi thứ tốt nhất, tất cả mọi người đều hâm mộ cô, và cô cũng đang sống một cuộc sống mà mình luôn mong ước.
Vương miện nhỏ tính là gì, xe thể thao tính là gì, quà sinh nhật năm 25 tuổi của cô là du thuyền đấy!
Đồng Vũ Vụ một lần nữa vui vẻ lên, quét sạch phiền muộn trước đó, hai mắt đầy sao, nghiêng người mạnh bạo hôn lên sườn mặt của Phó Lễ Hành. Cô cảm thấy bên tai nóng ran, nói: “Cảm ơn anh!”
Mặc dù trong nguyên tác một năm sau anh sẽ ly hôn với tôi, nhưng đó cũng là chuyện trong tương lai, còn chưa xảy ra, cũng không biết có thể xảy ra hay không… Hiện tại, cám ơn anh!
Đây là lần đầu tiên Phó Lễ Hành bị cô đánh lén, trộm hôn bên mặt, hắn sửng sốt mấy giây, sau khi kịp phản ứng thì có chút không được tự nhiên.
Ngay cả khi khởi động xe ra khỏi bãi đậu, hắn vẫn đang nghĩ: Sao mặt lại hơi nóng?
***
Sau khi về đến nhà, Phó Lễ Hành đi tắm, Đồng Vũ Vụ cũng chuẩn bị đi phòng tắm, nhưng hôm nay tâm tình cô rất tốt, muốn ngâm mình trong bồn tắm. Đang lúc cô cầm tinh dầu tắm và bom tắm đi vào phòng tắm thì đột nhiên trong đầu nảy ra một ý niệm—— hồi nãy cô có cầm điện thoại tự chụp ảnh, khuôn mặt bạch ngọc trắng không tỳ vết bị hơi nóng hun có chút ửng đỏ. Không quá lời khi nói cô rất đẹp, mỹ mạo là tài nguyên khan hiếm, mà loại tài nguyên này nếu chỉ có một mình cô thưởng thức thì hình như quá lãng phí?
Quà sinh nhật 25 tuổi của cô thế nhưng là du thuyền đấy! Lễ vật này so với vương miện kim cương hay xe thể thao gì đó thì có thể diện hơn nhiều!
Tạm thời không nói đến kết cục trong nguyên tác, Phó Lễ Hành trên phương diện vật chất luôn rất hào phóng với cô, cô sao có thể hẹp hòi, một người độc hưởng dung nhan mỹ lệ làm rung động lòng này chứ?
Đồng Vũ Vụ không biết, xuống ranh giới cuối cùng của Phó Lễ Hành đang từng chút từng chút hạ thấp, mà cô cũng dựa vào đây mà càng ngày càng làm càn.
Thừa dịp Phó Lễ Hành còn đang tắm rửa, cô tranh thủ thời gian xuống lầu, lựa chọn mấy cấy hoa trong bình hoa đặt ở phòng khách, cuối cùng chọn lấy tầm mười cánh hoa hồng kiều diễm ướt át. Do ảnh hưởng của phim truyền hình, hầu hết các trực nam trong nước đều cảm thấy rằng khi tắm thì phải rải một ít cánh hoa hồng vào bồn tắm, mới có thể làm cho không khí trở nên xuân sắc hơn. Đồng Vũ Vụ không biết Phó Lễ Hành có nằm trong đội ngũ trực nam đó hay không, nhưng công tác chuẩn bị vẫn phải làm cho đúng.
Lúc trước đều là dì Lưu Sơ giúp xả nước trong bồn tắm, Đồng Vũ Vụ nghĩ quá đơn giản, không ngờ đợi bồn tắm đầy nước thì phải mất hơn mười phút!
Cô cho thêm tinh dầu hương cam và bom tắm vào bồn tắm, màu trong nước chẳng mấy chốc đã thay đổi. Cô như một thiên nữ tán hoa đang rải cánh hoa hồng vào bồn tắm, Đồng Vũ Vụ hài lòng khi nằm trong bồn tắm. Gần biệt thự Tùng Cảnh có một hồ bơi suối nước nóng, lúc trước khi sửa sang lại, mẹ Phó đã nhờ người thiết kế, nước từ phòng tắm được thoát ra từ suối nước nóng.
Bây giờ mọi chuyện đã sẵn sàng, chỉ thiếu gió đông, cô liền đợi đến lúc Phó Lễ Hành tới phòng tắm vớt tiểu mỹ nhân ngư là cô đây.
Cô đã canh tốt thời gian, chờ đến khi Phó Lễ Hành từ phòng tắm ra thì cô mới vào trong bồn tắm.
Nhiều nhất nửa giờ nữa hắn sẽ tới.
Với “tiền án” vật vã trong nhà tắm trước đó, chắc hẳn hắn đang lo lắng không biết có chuyện gì xảy ra với cô.
Sau khi tắm xong, Phó Lễ Hành đi ra khỏi phòng tắm phụ rồi về phòng ngủ của hai người, không thấy Đồng Vũ Vụ, ngẩng đầu nhìn qua thì thấy cửa phòng tắm vẫn đang đóng, đèn còn mở, suy đoán hẳn là cô đang tắm, hắn thu hồi tầm mắt rồi quay trở lại giường, thuận tiện mở máy tính bảng đang đặt trên tủ đầu giường. Hắn vô thức nhìn thoáng qua đông hồ, lúc này mới đăng nhập vào hộp thư để kiểm tra email chưa đọc.
Chờ sau khi hắn trả lời xong mấy email mà cô còn chưa đi ra. Nhớ tới chuyện cô ngả trong phòng tắm ngày đó, Phó Lễ Hành có chút lo lắng không biết có phải cô lại xảy ra chuyện gì trong phòng tắm rồi không, liền đứng dậy xuống giường đi tới trước cửa phòng tắm, đưa tay ra gõ cửa một cái, thanh âm trầm thấp: “Vũ Vụ, em còn tốt chứ?”
Không ai đáp lại hắn.
Hắn nghĩ nghĩ, đưa tay cầm lấy tay mở cửa, lúc cửa mới mở ra hắn còn tưởng rằng mình đang ở trong một vườn cây cam, chung quanh chóp mũi đều là một hương cam thơm nhẹ.
Khi nhìn về phía bồn tắm, hắn nghĩ suốt đời đều sẽ nhớ kỹ một cảnh này ——
Cô nằm trong bồn tắm, giống như đang ngủ thiếp đi, một cánh tay lười biếng gác lên trên bồn tắm, da thịt trắng nõn lộ ra chút phấn hồng, sương mù lượn lờ, cô giống như một tiên nữ đang ngủ say, mà hắn không cẩn thận liền lạc bước vào mảnh tiên cảnh này.
Hắn không tự giác bước chậm lại, đi đến bên cạnh bồn tắm lớn, thấp giọng gọi cô: “Vũ Vụ, tỉnh.”
Cô nhíu mày, nhưng không có tỉnh lại.
Hắn liền đưa tay ra, chần chờ mấy giây trên không trung, cuối cùng đặt lên cánh tay cô, “Tỉnh, như vậy sẽ lạnh.”
Đồng Vũ Vụ mơ mơ màng màng mở to mắt, như là đang nằm mơ, thuần khiết nở nụ cười, “Ông xã, chân của em tê.”
Hầu kết Phó Lễ Hành nhấp nhô, nhưng mặt ngoài vẫn mang vẻ chững chạc đàng hoàng, “Tôi ôm em về.”
“Ừm!” Đồng Vũ Vụ thuận thế ôm cổ Phó Lễ Hành, thừa dịp đối phương không chú ý buông lỏng, cô liền cố ý giở trò xấu, muốn đem hắn kéo vào bồn tắm. Phó Lễ Hành nhất thời không nhìn thấy, kém chút là té ngã. Chờ lúc hắn phản ứng lại thì áo ngủ trên người cũng ướt hơn phân nửa.
Phó Lễ Hành kinh ngạc, trên mặt bị giọt nước bắn lên.
Đồng Vũ Vụ nghiêng đầu nở nụ cười, cười đến rất vui vẻ, “Thật xin lỗi nha ông xã.”
Ngoài miệng nói thật xin lỗi, nhưng biểu hiện lại giống như một đứa trẻ vui vẻ vì thực hiện được trò đùa dai, bướng bỉnh lại tinh nghịch.