*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Editor: Tĩnh Tĩnh Yên Yên
Sau khi về đến nhà, tắm rửa xong, thừa dịp bầu không khí cùng tâm trạng không tệ, hai người liền làm một hồi vận động có lợi cho sức khoẻ. Trước khi ngủ, Đồng Vũ Vụ bấm đầu ngón tay tính toán thì phát hiện tần suất hai người bọn họ làm chuyện gì đó tăng lên đáng kể. Cô và Phó Lễ Hành vẫn luôn là một cặp vợ chồng danh xứng với thực, chỉ là khoảng thời gian gần đây cô bỗng nhiên có cảm giác như vợ chồng mới cưới.
Rất khó để nói đó là biểu hiện tốt hay là không tốt. Quan hệ trước đó của hai người tương đối xa cách, cô không can thiệp vào chuyện của hắn, hắn cũng rất ít khi quan tâm đến chuyện của cô. Giữa hai người giống như có một đường ranh giới, mỗi người đều bận rộn với chuyện riêng của mình, không ai xen vào chuyện của người kia. Nhưng một khi họ trở nên thân thiết hơn, ngoài trừ khoảng thời gian trăng mật, sẽ khó tránh khỏi trải qua thêm một thời kỳ kịch liệt nóng bỏng.
Đồng Vũ Vụ mấp máy môi, nếu như mối quan hệ giữa cô và Phó Lễ Hành có thể trở nên giống như những cặp vợ chồng bình thường thì vừa có ưu điểm cũng vừa có nhược điểm.
Nhiều cặp vợ chồng bình thường cũng không thoát được 7 năm ngứa ngáy. Cô không có nhiều kinh nghiệm yêu đương, có cảm giác như mò đá qua sông* vậy. Hôn nhân môn không đăng hộ không đối không phải đều tốt như trong tưởng tượng.
Nhưng không sao, trước mặt cô chính là một bước ngoặt lớn. Cô nhất định phải hoàn thành thật tốt những nhiệm vụ hệ thống giao cho. Hệ thống đã nói qua, những nhiệm vụ bây giờ chỉ là những nhiệm vụ đơn giản nhất. Nhưng cho dù là đơn giản nhất, nếu hoàn thành thì sau này có khả năng sẽ được thưởng 50 vạn. Cái gọi là đàn ông, hay cái gọi là hôn nhân, mãi mãi không bao giờ đem lại cảm giác an toàn hơn tiền.
Sáng ngày thứ hai, Đồng Vũ Vụ bị đồng hồ đánh thức, cô và Phó Lễ Hành thức dậy cùng lúc, sau khi rửa mặt sạch sẽ và trang điểm nhẹ, cô đi vào bếp bắt đầu làm bữa sáng.
Làm bữa sáng tương đối dễ, Phó Lễ Hành không phải là người hay bắt bẻ, miễn có thể no bụng là được.
Sau khi chiên thịt xông khói và trứng, cô trộn salad với nước sốt mua sẵn ở siêu thị, làm một cái sandwich đơn giản, kèm theo sữa tươi trong tủ lạnh.
Ngồi trước bàn cơm, Đồng Vũ Vụ bắt đầu nhớ tới cháo tổ yến dì Tôn nấu mỗi ngày.
Cô cảm thấy hẳn Phó Lễ Hành cũng nhớ dì Tôn nhỉ.
“Tôi đi làm.” Mặc kệ trong lòng Phó Lễ Hành nghĩ như thế nào, hắn vẫn ăn hết hai cái sandwich trên dĩa và uống gần hết ly sữa tươi.
Đồng Vũ Vụ đứng dậy tiễn hắn tới cửa thì đột nhiên nhớ tới một chi tiết trong phim Nhật, môi cong lên, cười nói: “Ba ba, hôm nay cũng phải cố gắng làm việc nha.”
Loại người như Phó Lễ Hành khẳng định chưa bao giờ xem phim truyền hình, đột nhiên nghe được Đồng Vũ Vụ xưng hô như vậy, hắn vừa chấn kinh vừa nghi ngờ nhìn cô.
… Được rồi, cô quên mất, chồng cô làm sao theo kịp trình độ của cô chứ.
Vì tránh cho hắn nghĩ nhiều, cô nhanh chóng cười giải thích: “Gần đây em đang xem một bộ phim truyền hình Nhật Bản nên bị ảnh hưởng bởi tình tiết trong phim. Trong phim truyền hình, vợ gọi chồng là ba còn chồng thì gọi vợ thành mẹ. Em thấy khá thú vị. ”
Phó Lễ Hành: “…?”
Hắn đương nhiên không nhìn thấy được cách xưng hô này có gì thú vị.
“Tôi đi làm.”
“Dạ, đi đường cẩn thận. Buổi tối có về ăn cơm không?”
“Chưa biết, buổi chiều lại nói.”
Đưa mắt nhìn Phó Lễ Hành lên xe rời đi, Đồng Vũ Vụ thở dài một hơi, về sau tuyệt đối không nên nói đùa với Phó Lễ Hành.
Cơm trưa của cô rất đơn giản bởi vì quá phức tạp thì cô không biết làm, cũng không muốn đi làm. Cô luộc một phần rau xà lách, chuẩn bị một miếng cá phi lê, chần một quả trứng gà rồi thêm nấu thêm chút cơm gạo lức. Tuy hương vị có chút nhạt nhưng cô lại không quá để ý.
Với thực đơn như vậy thì một nghìn tệ một tuần là hoàn toàn khả thi.
Người đẹp chân chính thì phải tinh xảo từ đầu tóc đến ngón chân, nếu không đi chăm sóc tóc trong tuần này, Đồng Vũ Vụ sẽ cảm thấy bàn thân mình trở nên thô ráp hơn rất nhiều.
Thật khó để chuyển từ giàu sang qua tiết kiệm, chỉ khi cô chạm vào mái tóc dài mượt mà của mình mới cảm thấy cuộc sống này không hề dễ dàng. Lúc Đồng Vũ Vụ ủ rũ thở dài thì điện thoại di động của cô vang lên, là Lục Nhân Nhân gọi tới.
“Vũ Vụ, muốn đi Phát Sắc không? Hôm qua nhà tạo mẫu có xịt chút gel dưỡng lên tóc làm tớ cảm thấy khó chịu quá. Bây giờ còn sớm, đi làm tóc xong thì đi spa luôn nha?”
Nếu là thường ngày, Đồng Vũ Vụ đã sớm nhảy từ trên giường dậy như một con cá.
Hôm nay cô lại bi quan chán đời: “Ồ, không có thời gian.”
Lục Nhân Nhân: “?”
Người hào môn chẳng phải là kiểu người có nhiều thời gian nhất sao?
“Cậu làm sao vậy?” Lục Nhân Nhân nghe giọng nói của cô hữu khí vô lực liền lo lắng hỏi, “Có phải là bị bệnh không? Vậy để tớ đến thăm cậu nha.”
Đồng Vũ Vụ chỉ muốn mau chóng kết thúc cuộc điện thoại này, “Hôm qua ngủ quá trễ, bây giờ vẫn còn mệt đến không muốn rời giường.”
Lục Nhân Nhân:… Có phải là loại mệt mà cô đang tưởng tượng kia không? Thật ngại quá, những con người còn chưa bóc tem không có tư cách nói chuyện tiếp.
Có một câu nói đặc biệt thích hợp với tình cảnh năm nay của Đồng Vũ Vụ. Nhà đã dột còn gặp mưa suốt đêm! Cô phải giảm bớt những hoạt động yêu thích để tiết kiệm tiền mà.
Đến xế chiều, cô nhận được điện thoại của Phó Lễ Hành. Nếu như trên người cô có thiết bị đo đường huyết thì ngay khi điện thoại đổ chuông, sẽ thấy huyết áp và nhịp tim của cô đột nhiên tăng tốc.
Cô bây giờ còn không xứng với cái mác phu nhân nhà giàu nữa rồi. Tóc không được chăm sóc, cũng không thể đi spa, còn phải vì chuyện củi gạo dầu muối mà phiền não. Bây giờ cô sợ nhất chính là tiếng chuông điện thoại reo vào buổi chiều.
Ngay thời điểm điện thoại được kết nối, Đồng Vũ Vụ giống như được rót cho một loại dung dịch nâng cao tinh thần, một giây trước còn bi quan chán đời, một giây sau đã tươi cười đầy mặt, giọng nói cũng ngọt ngào mềm mại, “Alo.”
Phó Lễ Hành một tay cầm điện thoại một tay đặt trên văn kiện, ngữ khí bình ổn, “Tối nay tôi về ăn cơm.”
“Thật sao?” Đồng Vũ Vụ ngạc nhiên nói, “Vậy anh muốn ăn gì?”
Bình thường Phó Lễ Hành sẽ không có ý kiến, hắn nhất định sẽ nói gì cũng được.
“Hải sản đi.”
Đồng Vũ Vụ ngẩn người: “?”
Hắn vậy mà chọn món thật?
Phó Lễ Hành cũng không nghĩ là Đồng Vũ Vụ có thể nấu hải sản, hắn chỉ là nhất thời buộc miệng. Nghỉ trưa không có chuyện gì làm liền tiện tay mở app về làm bếp vừa mới tải về trước đó, trùng hợp là ngay trang chủ liền thấy một công thức nấu ăn liên quan đến hải sản.
Cách làm hải sản tương đối đơn giản, có thể luộc, hoặc là hấp.
Hắn cũng nhớ trước kia có lần cùng cô đi ăn tôm hùm, lúc ấy cô còn thật thích.
Mặc dù hắn vẫn không hiểu tại sao cô lại muốn sa thải mấy người dì Tôn, nhưng hắn cũng không định vì việc này mà làm cô khó chịu. Mấy ngày nay hắn cũng nhìn ra là cô ăn uống không tốt, hôm nay liền xuống bếp nấu cho cô món hải sản mà cô thích ăn, dù sao hôm qua cô đã phải chịu không ít oan ức.
Hắn đã mở miệng thì Đồng Vũ Vụ không thể không đáp ứng, “Vâng, anh muốn ăn hải sản gì?”
Phó Lễ Hành nhớ lại thực đơn lúc trưa, trầm giọng nói: “Mua một con cá mú, thêm một ít tôm he. Ừ, là loại tôm he Nhật. Đúng rồi, mua thêm một ít tôm hùm lớn nữa. Nếu em muốn ăn thì mua thêm mấy con cua về để chưng.”
Nghe hắn nói, trái tim Đồng Vũ Vụ từ từ chìm xuống, hắn gọi cũng thoải mái quá ha! Không những là hải sản, còn có tôm hùm lớn! Cô đào đau ra tiền để mua a!!
Bây giờ cô chỉ còn hơn 300 tệ thôi! (TY: khoảng 1 triệu)
Đúng là nhân gian khổ ải mà, tại sao cứ muốn làm khó một cô gái vừa đáng thương bất vừa lực, lại mềm yếu như con mèo nhỏ là cô chứ?
“Có được không?” Phó Lễ Hành theo thói quen hỏi một câu.
Đồng Vũ Vụ chịu đựng cõi lòng tan nát: “Đương nhiên có thể nha. Lát nữa em sẽ đi siêu thị mua hải sản ~ ”
Mặc dù nội tâm đã đang điên cuồng chửi đổng nhưng Đồng Vũ Vụ không thể không giữ vững tinh thần, cầm chìa khóa xe chuẩn bị đi siêu thị mua hải sản. Phó Lễ Hành muốn ăn hải sản, tại sao lại không thể tự mình đi mua chứ?! Hoặc là gọi điện thoại để người ta vận chuyển bằng đường hàng không tới đây là được. Sao cứ phải bảo cô đi siêu thị mua hả? Hàng của siêu thị chưa chắc đã tươi. Là một đỉnh cấp phú nhị đại, sao hắn lại không có một chút tiêu chí gì trong chuyện ăn uống thế?
Cô không muốn thất bại trong lần khiêu chiến thứ hai này, loại cuộc sống này còn kéo dài ngày nào chính là chịu tội ngày đó.
Lần này nhất định phải khiêu chiến thành công, còn phải tốc chiến tốc thắng.
Từ khu biệt thự Tùng cảnh đến siêu thị gần nhất, Đồng Vũ Vụ đi thẳng đến khu hải sản. Siêu thị này rất lớn và có đầy đủ các loại hải sản, vốn dĩ cô không định tới đây mua vì ở đây không có tôm hùm lớn, nhưng trong lúc vô tình cô nghe được hai bác gái lớn tuổi nói chuyện với nhau, nói gì mà giá thực phẩm ở Yến kinh có chút rẻ. Ở cái vùng quê xa xôi kia của bà, giá tôm hùm còn cao hơn nhiều.
Được rồi, là cô kiến thức hạn hẹp, còn tưởng rằng không phải ở đâu cũng mua được tôm hùm.
Phó Lễ Hành vì sao không chọn loại hải sản vừa rẻ vừa dễ thương như sò điệp chứ?
Đồng Vũ Vụ đứng ở một bên, nhìn thấy có mấy con tôm hùm thì lấy dũng khí ngẩng đầu nhìn giá cả ——
!!! 208 tệ một cân!! (TY: 1 cân ~ 0.5 kg)
Một con tôm hùm ít nhất cũng hơn một cân, cô lại chỉ còn hơn 300 tệ, ngay cả một con tôm hùm cũng khó mà mua nổi.
Không đi chợ thì không biết, bây giờ nhìn vào giá cả, tim gan cô lập tức quặn thắt đến không thể thở nổi.
Ô ô ô cô đã làm sai điều gì, tại sao lại phải chịu uất ức như vậy chứ.
Phó Lễ Hành, anh là đồ vô tâm!
Chú thích:
Tôm he Nhật
Cá mú đỏ
Tôm hùm 🦞
Tần Dịch không mù, hắn ngồi trên xe nhưng vẫn nhìn chằm chằm cửa trang viên, nên toàn bộ một màn này đều lọt vào mắt hắn.
Hai tay của hắn nắm chặt tay lái, nếu như không phải nghĩ đến thời cơ cùng hoàn cảnh đều không đúng, với tính cách của hắn, thật muốn hung hăng nhấn mạnh còi xe cho hả giận. Thân thể của hắn căng cứng, biểu tình cứng ngắc, lúc hắn đang muốn trực tiếp quay xe rời đi thì điện thoại lại không đúng lúc vang lên. Là Liễu Vân Khê.
Giọng điệu đối phương nhẹ nhàng: “Quản gia vừa mới trả tiền lương cho tôi, nói tôi có thể đi, cám ơn anh đã giúp đỡ. Có phải anh đến rồi phải không, tôi mời anh ăn cơm?”
Giọng nói Tần Dịch lạnh lẽo: “Không cần, cô mau ra đây, tôi có việc muốn hỏi cô.”
Không phải tự dưng mà Phó Lễ Hành lại tới buổi tiệc này. Hắn (PLH) vừa tới không bao lâu đã mang Đồng Vũ Vụ đi ra, điều này cho thấy có chuyện gì đó đã xảy ra mà hắn (TD) không biết. Nghĩ tới nghĩ lui, cũng chỉ có thể tìm hiểu thông qua Liễu Vân Khê.
“Được!”
Liễu Vân Khê đặc biệt vui vẻ.
Cô cảm thấy chuyện này khẳng định là do Tần Dịch giải quyết giúp cô. Rõ ràng trước đó không lâu Vạn tiểu thư còn tuyên bố chờ sau khi buổi tiệc kết thúc thì sẽ gọi cảnh sát đến một chuyến. Vậy mà qua chưa bao lâu, quản gia liền tự mình tới đưa tiền lương cho cô, bảo cô có thể đi.
Chỉ có thể nói, chuyện này ngay từ lúc bắt đầu đã là một sự hiểu lầm.
Cứ coi như trước kia Vạn phu nhân không biết tâm tư của đứa con gái trên danh nghĩa này, nhưng sau buổi tiệc này thì mọi chuyện trở nên rõ ràng. Bây giờ Phó Lễ Hành còn tự mình đến đây, nói gần nói xa đều là ám chỉ vợ của mình ở chỗ này phải chịu kinh sợ cùng uất ức. Chuyện này tuyệt đối không thể làm lớn, nếu để truyền ra ngoài, Vạn Lê Như mất mặt là chuyện nhỏ, làm cho Phó Lễ Hành cùng Phó thị có cái nhìn phản cảm mới là chuyện lớn.
Bà đương nhiên không thể vô duyên vô cớ tìm cho con trai mình một “địch nhân”. Cho nên, chỉ có thể chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không. Về phần Vạn Lê Như, bà có rất nhiều cách để tạo cơ hội cho Phó phu nhân hả giận.
Mặc kệ chuyện dây chuyền kim cương bị mất là thật hay giả, thì cũng không thể lộ ra, nên Vạn phu nhân bảo với quản gia là nhanh chóng để cho Liễu Vân Khê rời đi, còn nói thêm là Vạn gia sẽ không cố chấp chuyện này nữa.
Liễu Vân Khê rất nhanh liền tìm thấy xe của Tần Dịch, cô vô thức kéo ra cửa ghế lái phụ, lúc chuẩn bị ngồi vào thì nghe thấy Tần Dịch dùng giọng điệu không kiên nhẫn nói: “Tôi cho cô ngồi ngồi chỗ này sao? Đây là chỗ của bạn gái tôi.”
“. . . À.”
Liễu Vân Khê nhẫn nại chút chua xót đang lan tràn trong nội tâm, ngoan ngoãn mở cửa xe phía sau ngồi vào.
Trong xe Tần Dịch có dán ảnh chụp chung của hắn cùng Đồng Vũ Vụ. Trong xe tia sáng lờ mờ, mắt Liễu Vân Khê lại cận thị, cô chỉ có thể lờ mờ nhận ra trong ảnh có hai người dựa chung một. Về phần trên tấm ảnh là ai thì cô không thấy được.
Cô nghĩ, hẳn là hắn cùng bạn gái.
Cho dù như thế nào, trong lòng cô vẫn rất cảm kích Tần Dịch, đồng thời cũng cảm nhận được cái lợi mà tiền tài và quyền lực mang tới.
Khi cô lâm vào khốn cảnh tứ cố vô thân, không biết tương lai ra sao thì có một người như vậy xuất hiện cứu vớt cô.
Hình như đây là lần thứ hai hắn cứu cô.
Hai tay của cô đặt lên trên đầu gối, mấp máy môi, ngẩng đầu cẩn thận nhìn Tần Dịch một chút. Cũng may là bên trong xe tương đối tối, giúp cô che đi cảm xúc khó giải thích được của mình.
***
Cùng lúc đó, Đồng Vũ Vụ đang ngồi ở trên ghế lái phụ. Sau khi lên xe, thừa dịp Phó Lễ Hành không chú ý, cô lặng lẽ chụp một bức ảnh bằng camera trước, trái tim đang treo lơ lửng cũng hạ xuống. Cũng may, trang dung vẫn còn đẹp. Người ta là stylist chuyên nghiệp mà, kiếm cơm nhờ kỹ thuật trang điểm đó, tay nghề đương nhiên tốt hơn nhiều so với cô. Càng về đêm làn da càng đẹp, vừa mịn màng lại mướt mát.
“Về sau nếu gặp phải những chuyện tương tự, em có thể nói với mẹ.” Phó Lễ Hành nhìn như đang chuyên chú lái xe đột nhiên thốt lên một câu như vậy.
Đồng Vũ Vụ cúi đầu, “Em thấy hôm nay mẹ rất vui vẻ. Mà anh cũng đừng nghe mấy lời Nhân Nhân nói. Có thể là do em suy nghĩ nhiều thôi, em cùng Vạn tiểu thư vốn không qua lại, cô ta không có lý do nhằm vào em.”
Cô đương nhiên có thể méc với mẹ chồng, nhưng méc mẹ chồng còn không bằng đi méc chồng.
Quan hệ mẹ chồng nàng dâu làm sao thân cận được như quan hệ vợ chồng.
Cô cùng mẹ Phó làm gì có chuyện “đầu giường cãi nhau cuối giường hoà”, cố gắng giành được sự thương hại của mẹ chồng còn không bằng dồn mọi sự tập trung vào chồng.
Phó Lễ Hành không để ý đến lời thì thầm của cô, thấp giọng nói: “Ừ, không nói cái này.”
Đồng Vũ Vụ thấy mục đích đã đạt được liền không muốn nhắc đến sự tồn tại của Vạn Lê Như trước mặt Phó Lễ Hành. Ngay từ đầu cô đã đoán được Phó Lễ Hành không có ấn tượng gì với Vạn Lê Như. Nhưng lỡ như cô nói nhiều vài lời, làm cho Phó Lễ Hành để ý đến cô ta thì làm sao bây giờ?! Huống chi mấy loại chuyện nhỏ như lông gà vỏ tỏi này cũng không nên đề cập quá nhiều. Hắn bận suốt cả một ngày, làm gì còn có hứng thú với mấy chuyện lục đục giữa phụ nữ.
Chuyện hôm nay làm cho cô nhìn ra được, Liễu Vân Khê đơn giản chỉ là một người không tiền không thế bị đem ra làm bia đỡ đạn.
Người Vạn Lê Như chướng mắt là cô, căm ghét cũng là cô, chỉ có thể trách số mệnh Liễu Vân Khê không tốt, vì dáng dấp có mấy phần giống với cô, làm cản trở tầm mắt của Vạn Lê Như.
Trong nguyên tác cũng có một đoạn như vậy. Nhưng Vạn gia không gọi cảnh sát đến ngay giữa bữa tiệc mà là chờ sau khi tiệc tàn, Vạn Lê Như mới có cơ hội báo cảnh sát đưa Liễu Vân Khê vào đồn.
Tính toán thời gian thì đoán chừng không bao lâu nữa, Liễu Vân Khê sẽ bị Vạn Lê Như cố tình gây sự đưa đi đồn công an.
Trong đồn công an, Liễu Vân Khê gặp được bạn học thời sơ trung, cũng chính là nam phụ. Nam phụ này lúc còn đi học không đã không thích chuyện học hành, còn thích bắt nạt người khác, nhất là Liễu Vân Khê. Về sau bị người trong nhà mang về Yến kinh, một lần đi chính là mười năm, nam phụ lúc này đã trở thành một viên cảnh sát chính trực.
Vai nam phụ tin tưởng Liễu Vân Khê là vô tội, đang chuẩn bị giúp cô tìm chứng cứ thì Tần Dịch xuất hiện, rồi mang Liễu Vân Khê đi dễ như trở bàn tay.
Nhìn vào kịch bản này thì người có mắt đều có thể phân biệt được ai là nam chính, ai là nam phụ.
Nói tóm lại, Liễu Vân Khê không có việc gì, còn thuận tiện thu được một người theo đuổi thâm tình.
“Nói mới nhớ, em cảm thấy chuyện này thật kỳ lạ.” Trong lòng Đồng Vũ Vụ xoay chuyển liên tục, mặt ngoài lại rất bình tĩnh, nét mặt oan ức trước đó cũng được quét sạch, nụ cười rạng rỡ, “Mới vừa rồi anh còn chưa thấy người giúp việc kia đâu, chính Nhân Nhân cũng nói là dáng dấp của cô ấy chó phần giống em.”
Phó Lễ Hành không nói chuyện, hắn đã đoán được người giúp việc cô nhắc tới chính là cô gái hắn thấy ngày đó tại nhà hàng, tuy rằng hắn thấy chỉ là bóng lưng.
Chỉ là, hành động này của Tần Dịch là đang . . . vọng mai chỉ khát* sao?
(*vọng mai chỉ khát: “Mai” ở đây không phải là chỉ hoa mai mà là quả mận. Mận có vị chua, người ta sẽ chảy nước miếng khi muốn ăn mận, do đó làm dịu cơn khát của họ. Ở đây dùng để ám chỉ TD vì không thể có được ĐVV nên dùng LVK để tự an ủi mình.)
Cô hẳn còn chưa biết. Nếu như cô biết Tần Dịch tìm tới một người có mấy phần giống cô thì tâm tình sẽ như thế nào?
“Vậy à.” Giọng nói Phó Lễ Hành bình thản.
“Em còn đang phân vân không biết đó có phải là em gái của em không.” Lông mày Đồng Vũ Vụ cong lên lúc cô cười, “Nhưng mà thật đáng tiếc, ba mẹ em chỉ có mình em thôi. Hay là con cháu của họ hàng của ba hoặc mẹ em nhỉ? Cũng không đúng, họ hàng hai bên em đều đã gặp hết rồi, chưa từng nghe nói đến một cô em gái như thế nha.”
Lúc ấy cô đã đọc lui đọc tới, đào bới xới tung cả nguyên tác, nhưng cô và Liễu Vân Khê đích thực là không có bất cứ quan hệ nào.
Nhưng loại chuyện này sợ nhất là có sơ hở. Trong khoảng thời gian này cô cũng đã âm thầm dò hỏi, xác định Liễu Vân Khê không phải con nhà họ hàng, càng không phải là con gái riêng của ba cô, không phải là cô nghi ngờ ba mình . . . chỉ là cô tuyệt không cho phép loại chuyện cẩu huyết này xảy ra trên người mình!
“Sao có thể.” Phó Lễ Hành cảm thấy mạch não của phụ nữ thật sự rất kỳ lạ, sao có thể liên tưởng đến những chuyện này.
Điều làm Đồng Vũ Vụ suy nghĩ chính là, dựa theo sự phát triển của kịch bản gốc thì hẳn Tần Dịch và Liễu Vân Khê đã ở cùng nhau rồi, mà che giấu chuyện này với Phó Lễ Hành là chuyện không thể, còn không bằng thẳng thắn, lợi dụng chuyện này để làm hắn không hoài nghi mình. Ít nhất phải để Phó Lễ Hành biết, nếu sau này Tần Dịch có tìm ai đó giống với cô thì cũng không nên giận chó đánh mèo lên cô.
Dù đang ở trong một quyển tiểu thuyết, dù đang mang thân phận là pháo hôi, cô cũng muốn chuyển từ bị động sangchủ động!
Vận mệnh nằm trong tay của chính bạn!
“Nếu như sau này anh nhìn thấy một người phụ nữ có dáng dấp rất giống em, anh có nhầm người đó với em không?” Đồng Vũ Vụ nghiêng người sang, nghiêm túc hỏi hắn.
Phó Lễ Hành sững sờ, còn tưởng rằng Đồng Vũ Vụ đã biết.
Trong lúc nhất thời không biết phải trả lời vấn đề này như thế nào.
Thấy Phó Lễ Hành không nói lời nào, Đồng Vũ Vụ thở dài, “Em không thích người khác lớn lên giống mình một chút nào, giống như em không có tí đặc trưng nào cả.”
“Sẽ không.” Phó Lễ Hành đột nhiên nói, “Sẽ không coi người khác là em.”
Nội tâm Đồng Vũ Vụ vui mừng, nhưng cũng không quá tin tưởng vào lời nói của Phó Lễ Hành.
Nếu người quá coi trọng lời nói của người đàn ông, ngươi sẽ trở thành một kẻ ngốc.
Cô vui vì hắn có thể thảo luận vấn đề này với cô, sau này cô có thể cứ thế mà phát huy.
“Thật sao? Thật sẽ không coi người khác là em sao?”
“Ừ. Đây là đang tự lừa dối bản thân.” Loại hành vi này thật quá hèn nhát, cũng rất ngu xuẩn. Cô chính là cô, đã không phải cô thì chính là không phải. Con người có một đôi mắt để phân biệt được những sự vật đang diễn ra. Nếu như chính mình cũng thấy không rõ, phân biệt không rõ, thì đôi mắt kia không có cũng được, đem đi tặng cho người khác cho rồi.
Không còn gánh nặng tâm lý, Đồng Vũ Vụ âm thầm chế giễu Tần Dịch, “May mà anh nghĩ như vậy, em cũng an tâm. Trước đây có một bộ phim truyền hình rất nổi tiếng do Diêu Tư Tư diễn, nhân vật nam chính xem nhân vật nữ chính thành thế thân của người tình cũ, thật là kinh tởm. Em vốn rất thích Diêu Tư Tư nhưng cũng không thể nào xem đến tập cuối được.”
“Hả?” Bình thường Phó Lễ Hành không hay xem phim, và thành thật mà nói, hắn thậm chí còn không biết Diêu Tư Tư là ai.
“Anh nói loại nam nhân này nghĩ gì vậy chứ, phim truyền hình còn nói hắn là người thâm tình. Thâm tình mà lại xem nữ nhân khác như thế thân sao?”
Những gì Đồng Vũ Vụ đang nói là suy nghĩ trong lòng cô.
Dù bây giờ Tần Dịch có nói thích cô như thế nào, thì một chữ cô cũng không tin.
Nếu như thật thích cô, hắn còn tự lừa dối bản thân mình, coi Liễu Vân Khê là cô sao? Nếu như vậy thì tình cảm của hắn quá rẻ. Còn một chuyện làm cô rất khó chịu, có lẽ con mắt Tần Dịch có vấn đề phải không, cô không cảm thấy Liễu Vân Khê và cô có bao nhiêu giống nhau! Vẻ đẹp của cô có thể bị sao chép sao?! Cô và Liễu Vân Khê hoàn toàn không cùng một đẳng cấp, đây là một sự sỉ nhục đối với cô! Đây là có ý đồ đem cô kéo xuống thần đàn, đặt cùng một chỗ với một mỹ nhân ngũ quan bình thường. Chỉ nghĩ đến điều đó thôi cũng khiến cô tức giận!
“Em nói đúng.” Phó Lễ Hành hiếm khi phụ họa một câu.
Hai vợ chồng hiện tại đều cho là “cô ấy không biết”, “hắn không biết”, cả hai cũng cùng khinh bỉ loại hành vi tìm thế thân này.
Tất nhiên, cả hai người đều rất hài lòng và vui vẻ.
Đồng Vũ Vụ vui vẻ bởi vì cô đã nói ra quan điểm của mình, với nhân phẩm của Phó Lễ Hành thì sau này chuyện Tần Dịch tìm thế thân bị phơi bày, cô cũng không bị ảnh hưởng gì.
Khóe miệng Phó Lễ Hành nhếch lên, tâm trạng tự dưng vui vẻ.
Về phần lý do, đại khái là hôm nay thời tiết rất tốt đi.
*
Tác giả có lời muốn nói:
Liễu Vân Khê và Vũ Vụ không có bất kỳ huyết thống thân thích hay quan hệ bề trên bên dưới gì (phòng ngừa độc giả với tầm suy nghĩ não quá rộng, tôi cảm thấy cần phải giải thích một chút.)
Cảm ơn các bạn rất nhiều vì đã ủng hộ, tôi sẽ tiếp tục làm việc chăm chỉ!