Chồng À, Em Không Muốn Phá Sản

Chương 23: Chỉ cây dâu mắng cây hoè



Editor: Tĩnh Tĩnh Yên Yên

Vừa từ phòng Vạn Lê Như đi ra, Liễu Vân Khê thở dài một hơi như trút được gánh nặng. Cô có thể cảm giác được Vạn tiểu thư này không là là người dễ ở chung. Cũng may là chỉ một ngày, đợi cô cầm được tiền lương xong thì sẽ không bao giờ gặp lại cô ta nữa.

Lúc cô đang nhanh chóng xuống lầu thì bị một người khác lôi kéo tới phòng vệ sinh.

“Cô đi cùng tôi dọn dẹp phòng vệ sinh.” Một cô gái mặc váy trắng và mái tóc dài được buộc thành đuôi ngựa nói, “Giới thiệu một chút, tôi là con gái của phụ bếp. Cô có thể gọi tôi là tiểu Mãn. Hôm nay tôi tới giúp đỡ làm việc vặt. Nhìn cô như vậy, có phải đã bị tiểu thư dạy dỗ một trận rồi phải không?”

Liễu Vân Khê có thể cảm giác được cô gái này có thiện ý, mấp máy môi, “Không có.”

“Vậy vận may của cô cũng quá tốt rồi. Tôi đây đã bị ăn mắng mấy lần rồi đấy. Tính tình của tiểu thư rất không tốt.” Tiểu Mãn thè lưỡi, “Nhưng tuyệt đối đừng để bị cô ấy nghe được nha. Không nói cái này nữa, cô là người mới, chỉ ở đây làm việc một ngày hôm nay thôi phải không?”

“Tôi chỉ ở đây phụ giúp một ngày thôi.” Liễu Vân Khê nhỏ giọng nói.

“Cô vẫn còn đang đi học đi. À, phòng vệ sinh này phải dọn dẹp thật tốt, không được có mùi lạ, sàn nhà cũng phải được lau sạch. Tuy đây chỉ là công việc dọn dẹp phòng vệ sinh, nhưng lại là công việc thoải mái nhất đấy.” Tiểu Mãn nở nụ cười.

Tuổi của hai người chênh lệch không nhiều, cho dù Liễu Vân Khê không phải là người hướng ngoại, nhưng rất nhanh đã có thể nói chuyện với tiểu Mãn đến khí thế ngất trời.

Tiểu Mãn chà sát bồn rửa tay, thăm dò nhìn quanh, phát hiện không có ai thì mới nhỏ giọng nói ra: “Tuy nói hôm nay là ngày kỷ niệm đám cưới của vợ chồng phu nhân, nhưng thực ra nhân vật chính lại là đại thiếu gia. Chắc cô chưa từng nhìn thấy đại thiếu gia đâu nhỉ. Cậu ấy đối xử với người khác ôn hoà, đối với chúng ta cũng rất tốt. Vừa rồi tôi còn thấy được Phó phu nhân đấy, thật là quá đẹp, tôi cảm thấy cô ấy còn đẹp hơn cả nữ minh tinh.”

Liễu Vân Khê không biết những người này là ai, nên cũng không mấy hứng thú khi nghe tiểu Mãn bát quái về chủ để này.

“Đi, thừa dịp tiệc còn chưa bắt đầu, tôi kéo cô đi nhìn một chút, thật sự là rất rất đẹp.” Tiểu Mãn mặc kệ Liễu Vân Khê có đồng ý hay không, kéo lấy của tay cô đi ra phòng vệ sinh. Đi được một đoạn thì dừng lại trước 1 tấm bình phong, chỉ chỉ Đồng Vũ Vụ đứng ở giữa đám người, nói, “Thấy không, người mặc một thân lễ phục màu cánh sen chính là Phó phu nhân đấy. Tôi nghe nói cô ấy là người đẹp nhất Yến Kinh. Thật sự rất xinh đẹp a, đến nỗi tôi cảm thấy hoa khôi của trường tôi mà đứng bên cạnh cô ấy cũng sẽ biến thành người hầu thôi!”

Liễu Vân Khê là một học sinh rất nghiêm túc. Cô là học sinh nội trú, ngày nào cũng phải cầm đèn pin đọc sách sau giờ ký túc xá tắt đèn. Sau kỳ thi tuyển sinh đại học, cô phải ngồi ở hàng đầu tiên của lớp học và phải đeo một cặp kính cận dày thì mới nhìn thấy được. Chỉ là cô cảm thấy không thoải mái khi đeo kính nên hiếm khi đeo kính khi đọc sách hoặc xem TV. Sau đó, cô quen với việc đeo kính áp tròng. Nhưng hôm nay có đeo cũng vô dụng, dù cô có cố gắng nhìn về phía Đồng Vũ Vụ cũng không thể thấy rõ người đẹp nhất Yến kinh có hình dáng như thế nào. (TY: Chắc bị tác giả làm cho mờ mắt r •.•)

“Thực ra tôi cảm thấy cô có nét tương tự như Phó phu nhân.” Tiểu Mãn thấp giọng nói, “nhưng cũng chỉ một chút thôi.”

Lúc mới nhìn, cô cảm thấy dáng dấp Liễu Vân Khê rất đẹp, nhưng sau khi nhìn thấy Phó phu nhân thì cô lại nghĩ, thật ra Liễu Vân Khê cũng chỉ là một tiểu mỹ nhân rất bình thường.

“Được rồi, chúng ta đi làm việc đi.” Liễu Vân Khê nói. Đột nhiên trong lòng cô cảm thấy có gì đó bất an.

“Ừ ừ!”

Tiệc còn chưa bắt đầu nhưng dường như khách mời đều đã đến đông đủ. Vạn phu nhân mang theo con trai đi chào hỏi khách khứa. Đồng Vũ Vụ từng có duyên gặp mặt con trai nhà họ Vạn vài lần. Khi đó cô đang đi du học ở New York thì tình cờ gặp được hắn khi đi tham dự một bữa tiệc. Về sau hắn chủ động thêm Wechat của cô, nhưng trước khi hai người có cơ hội nói chuyện tìm hiểu thêm thì Phó Lễ Hành xuất hiện. Vậy nên, đến bây giờ, trong danh bạ Wechat của cô vẫn còn số điện thoại của hắn, cho dù bọn họ chưa bao giờ nhắn tin hay gọi điện thoại nói chuyện với nhau.

“Chào Phó phu nhân.” Vạn Lâm Gia cầm cái ly cụng một cái vào ly cô, giọng điệu ôn hòa, “Lễ Hành không cùng đi à?”

Đồng Vũ Vụ cười đến đoan trang dịu dàng: “Anh ấy dạo gần đây rất bận, vẫn còn ở công ty tăng ca.”

Vạn Lâm Gia hiểu: “Danh tiếng của Lễ Hành trên thương trường rất cao. Tôi ở nước ngoài cũng có thể nghe thấy được mấy dự án gần đây của hắn đều rất xuất sắc. Mấy hôm nữa có thời gian rảnh, tôi mời vợ chồng hai ăn bữa cơm. Nhất định phải đến đấy.”

“Nhất định.”

Đồng Vũ Vụ cùng Vạn Lâm Gia đều là người thông minh. Những chuyện ở New York đã là quá khứ, không ai không biết điều mà đề cập đến.

Mọi người đang ăn uống nói chuyện thì nghe trên lầu truyền tới tiếng cãi vã, âm thanh càng ngày càng to, dần dần thu hút sự chú ý mọi người, ai cũng hướng mắt lên lầu nhìn xem.

Thì ra là dây chuyền kim cương của Vạn Lê Như bị trộm. Cô ta một hai bảo quản gia báo cảnh sát đến bắt nghi phạm về thẩm vấn. Giá trị của sợi dây chuyền đủ để tên trộm bị kết án.

“Chuyện gì vậy?” Vạn phu nhân đi tới, nhìn thấy Vạn Lê Như đang ồn ào thì không khỏi thu lại nụ cười trên mặt.

Trong tâm Vạn Lê Như rất sợ Vạn phu nhân, nhưng khi ánh mắt quét đến Đồng Vũ Vụ thì cô ta tự nhũ mình phải trấn định. Lặng lẽ siết chặt lòng bàn tay, chỉ vào cô gái đang cúi đầu phát run đứng cách đó không xa, nói: “Mẹ, người mới đến này đã lấy trộm sợi dây chuyền kim cương của con, cô ta còn không chịu thừa nhận. Nghĩ tới chuyện loại trộm cắp này có thể vào được trong nhà chúng ta liền thấy sợ, nhất định phải báo cảnh sát!”

Thì ra là dây chuyền kim cương bị trộm.

Đồng Vũ Vụ đứng ở một bên, động tác ưu nhã lắc lắc sâm panh trong ly. Trong tiểu thuyết không miêu tả kỹ càng đoạn này, nhưng đúng là Liễu Vân Khê bị hiểu lầm là đã trộm đồ ở nhà họ Vạn, còn bị Vạn Lê Như đưa đến cục cảnh sát. Nếu như không phải về sau Tần Dịch ra tay, chỉ sợ Liễu Vân Khê sẽ phải ăn không ít khổ.

Đoạn này giống y như trong kịch bản nguyên tác, hơn nữa cô còn hùa theo châm chọc Liễu Vân Khê vài câu, từ đó cô ấy bị mọi người coi là một hắc nguyệt quang vừa ái mộ hư vinh lại tham lam vô sỉ.

(*hắc nguyệt quang: trái ngược với bạch nguyệt quang đã giải thích ở những chương trước.)

Lúc nhìn thấy một đoạn này, Đồng Vũ Vụ không hiểu nổi chuyện này thì quan hệ gì tới cô. Cô cùng Liễu Vân Khê không thù không oán, chẳng lẽ cô lên tiếng để kéo thêm giá trị thù hận sao? Cô có ngốc như vậy sao?

Vậy nên lần náo nhiệt này cô đương nhiên sẽ không tham gia.

Sắc mặt Vạn phu nhân rất không tốt.

Bà đã bỏ ra không biết bao nhiêu công sức để tổ chức bữa tiệc này, một mặt là để kỷ niệm ngày cưới với chồng, mặt khác là để mở đường cho con trai bà, để nó chính thức lấy thân phận thiếu đông gia Vạn thị ra mắt giới thượng lưu. Vậy mà bây giờ lại bị Vạn Lê Như dùng một sợi dây chuyền kim cương phá huỷ. Bà thật muốn xé nát cô ta ra.

“Đúng là quá không phóng khoáng.” Có người không quen nhìn Vạn Lê Như diễn vai thiên kim tiểu thư hạ giọng nói, “Thật sự là đồ nhà quê, giống như cả đời chưa từng nhìn thấy trang sức có giá trị ấy, chỉ là một sợi dây chuyền kim cương thôi mà phải hưng sư động chúng như vậy, đúng là buồn cười. Người không biết còn tưởng nó phải đáng giá mấy trăm triệu ấy. Tôi dám cá, giá trị của sợi dây chuyền kia cũng không vượt quá 100 vạn.”

“Lê Như, chuyện này để sau lại nói.” Vạn phu nhân cố gắng nén giận nói.

Vạn Lê Như cũng nghe mọi người đang xì xào bàn tán, cô ta nhìn về phía Đồng Vũ Vụ, rồi lại nhìn Liễu Vân Khê, đẩy Liễu Vân Khê ra, “Chính là cô ta trộm. Cô ta là người duy nhất đi vào phòng con. Thực ra sợi dây chuyền không quan trọng, nhưng con sợ cô ta là một tên trộm chuyên nghiệp, nói không chừng cô ta còn lấy trộm đồ của khách. Mẹ, loại trộm này không thể dễ dàng bỏ qua được. ”

Sắc mặt Liễu Vân Khê trắng bệch, giờ phút này như rớt vào hầm băng, toàn thân đều đang run rẩy. Cô ngẩng đầu lên, nước mắt liền rớt xuống, “Tôi không có, tôi không có trộm dây chuyền của cô, cô không được ngậm máu phun người.”

“Tôi ngậm máu phun người, tay chân cô không sạch sẽ mà còn lý luận?” Vạn Lê Như cười lạnh, cô ta là muốn để tất cả mọi người nhìn thấy gương mặt này của Liễu Vân Khê. Ánh mắt đảo qua Đồng Vũ Vụ, nói tiếp: “Loại người như cô tôi đã thấy nhiều, ỷ vào chút thông minh liền muốn trèo cao tìm phú quý, nhưng thực ra cô chẳng là cái thá gì đâu. Cô cho rằng dáng dấp của mình rất xinh đẹp sao? Cô quá nông cạn rồi, cho dù người khác thích cô thì cũng chỉ là nhất thời. Loại người như cô, chính là xấu xí từ tận bên trong nội tâm!”

Ban đầu, mọi người đều giữ tâm lý xem náo nhiệt, không sợ thiên hạ đại loạn. Dù sao, tiệc tùng ở Yến Kinh này nhiều như vậy, xảy ra xích mích cũng không có gì là lạ. Nhưng cái kiểu cãi vã, chửi bới như thế này thì hiếm.

Nhưng sau đó quần chúng ăn dưa liền nhận ra có cái gì đó không đúng =.

A, người giúp việc này sao lại có chút quen mắt nhỉ?

Bản thân dáng dấp của Liễu Vân Khê chỉ có bốn năm phần giống Đồng Vũ Vụ, có nói là chọ em thì cũng cảm thấy gượng ép. Một người là hoa khôi nức tiếng ở Yến Kinh, người còn lại lại có chút tiều tụy, trông rất đáng thương. Đừng nói là tướng mạo bên ngoài, ngay cả khí chất bên trong cũng kém xa.

Không ai quan tâm đến Liễu Vân Khê, chuyện mọi người để ý là sự ghen tị trong giọng điệu của Vạn Lê Như. Hết chuyện này đến chuyện khác… làm cho trận náo nhiệt này càng thêm hấp dẫn.

Ta thảo! thảo thảo*!!

(* “thảo” trong tiếng Trung là một từ dùng để chửi, giống như đ* m* bên mình ấy, nên t ko dịch ra mà để nguyên văn.)

Nội tâm Đồng Vũ Vụ đang điên cuồng chửi rủa, này mẹ nó không phải là chỉ cây dâu mà mắng cây hòe thì là cái gì. Vạn Lê Như cô chết chắc rồi, cô nên tranh thủ thời gian chuẩn bị quan tài, chọn ngày giờ tốt đi là vừa!!

Nếu buông tha cho Vạn Lê Như thì cô chính là cmn thánh mẫu chói sáng nhất thiên hạ!

Mặt Đồng Vũ Vụ không đổi sắc, cong môi dưới cười đến thong dong bình tĩnh, giống như mọi chuyện không hề liên quan đến mình, mắt không dấu vết nhìn Lục Nhân Nhân đang ở một bên ăn dưa ăn đến hăng say.

Phải có người kết thúc chuyện này, nhưng cô không muốn tự mình đi, tránh làm giảm giá trị bản thân.

Nuôi binh nghìn ngày, dùng binh chỉ một giờ. Lục Nhân Nhân tiếp thu được ánh mắt cảnh cáo của Đồng Vũ Vụ thì lập tức giật mình, trong phút chốc liền hiểu rõ Đồng Vũ Vụ có ý gì.

Lục Nhân Nhân cười nhạo: “Ài, Lê Như à, chuyện này có bao lớn chứ, không phải chỉ là một sợi dây chuyền kim cương à? Nếu làm ảnh hưởng đến tâm trạng của phu nhân thì không hay. Hơn nữa, nói cả buổi trời mà tôi cũng có thấy cô đem chứng cứ gì ra đâu. Nếu ồn ào đến cục cảnh sát, cô lại không có chứng cứ, thì chẳng phải những gì cô nói sẽ trở thành lời phỉ báng sao? Cô tốt nhất nên kiểm tra cẩn thận, nói không chừng lại tìm được sợi dây chuyền kia ở một góc nào đó thì sao.”

Vạn Lê Như biến sắc.

Lục Nhân Nhân cũng không cho cô ta cơ hội nói chuyện, đi tới bên người Vạn phu nhân, “Dì à, cái khác con không biết, nhưng ở Yến kinh, người nào không biết đồ trang sức của người là quý báu nhất, tùy ý chọn một cái cũng đủ làm người ta hâm mộ muốn chết. Con thấy Lê Như chính là muốn mua một sợi dây chuyền mới, vậy người liền cho cô ấy đi, chuyện cũng đâu có gì to tát.”

Vạn phu nhân ngay cả tâm muốn bóp chết Vạn Lê Như đều có.

Người không biết còn tưởng rằng bà bạc đãi đứa con gái trên danh nghĩa này, chỉ vì mất một sợi dây chuyền thôi mà làm giống như trong nhà có tang.

“Ừ, Nhân Nhân nói đúng.” Vạn phu nhân cười cười, “Lê Như, đồ của ta sau này cũng là của con và vợ Lâm Gia thôi, con thích cái gì thì cứ nói với ta. Ngày mai ta sẽ cho mở phòng trang sức để con chọn mấy món con thích.”

“Xảy ra chuyện gì vậy?” Đúng vào lúc này, Vạn tiên sinh từ ngoài bước vào, nhìn thấy tất cả mọi người vây quanh ở cùng một chỗ, liền cau mày hỏi.

Vạn Lê Như sợ Vạn phu nhân, nhưng cô ta biết Vạn phu nhân vì phải bận tâm đến thanh danh nên sẽ không dám làm gì cô ta, nhưng còn ba của cô ta…

Khi ông Vạn nhìn thấy Vạn Lê Như thì một dấu vết của sự ghê tởm và mất kiên nhẫn hiện rõ trên khuôn mặt gần như không thể kiểm soát của ông.

“Không có việc gì.” Vạn phu nhân tự nhiên mà kéo cánh tay của ông, “Chỉ là mấy tiết mục tăng hứng thú thôi. Được rồi, nếu ông đã đến thì chúng ta cùng đi cắt bánh ngọt nào.”

Với sự hợp tác của mọi người, màn ồn ào này đã kết thúc như vậy.

Chỉ là trước khi rời đi, mấy thiên kim tiểu thư còn khinh bỉ nhìn Vạn Lê Như một cái, “Thật sự là đồ quê mùa. Làm giống như tám đời chưa thấy qua nữ trang ấy.”

Đồng Vũ Vụ được Lục Nhân Nhân và đám người vây quanh rời đi.

Trong sảnh, Vạn Lê Như tức giận đến cả người phát run, cô ta nhìn về phía Liễu Vân Khê, oán hận đi lên lầu.

Tiểu Mãn thừa dịp không ai chú ý liền vội vàng đến bên tai Liễu Vân Khê nói: “Cô tìm xem có ai quen biết có thể giúp đỡ không, tiểu thư sẽ không bỏ qua cô dễ như vậy đâu. Đợi đến khi tiệc tàn thì cô ấy nhất định sẽ không để yên cho cô. Cô mau tìm người đi. Tốt nhất là tìm người có năng lực bảo vệ cô, nếu không sẽ thật sự to chuyện đấy!”

Tâm trạng của Đồng Vũ Vụ xấu đến cực điểm.

Cô ngồi ở một bên, mắt cụp xuống không biết đang nghĩ gì.

Tại sao Vạn Lê Như lại ghen ghét cô như vậy, cho dù trước đây cô không hiểu thì bây giờ cũng đã hiểu.

Thực ra cô có nhiều cách để dạy cho Vạn Lê Như một bài học, nhưng bây giờ cô lại không muốn làm nữa. Đánh rắn đánh bảy tấc*, đâm người thì phải đâm vào chỗ yếu nhất của phế phủ*.

(* Bảy tấc là vị trí của tim rắn, bị đánh sẽ không gượng dậy được.

* Phế phủ: nội tạng hoặc tấm lòng/đáy lòng của con người)

Đồng Vũ Vụ cầm lấy túi xách đi tới chỗ không có ai, gọi điện thoại cho Phó Lễ Hành, sau hai lần đổ chuông thì cô lập tức cúp máy——

Ừ, cô không những diễn kịch giỏi, mà mách lẻo cũng rất giỏi!

Editor: Cám ơn mọi người lắm lắm vì đã góp ý giúp t ❤️️ ❤️️ ❤️️. Từ bây giờ tớ sẽ giữ nguyên xưng hô Hán Việt và chú thích ngay sau chỗ cần chú thích nha.

Nhớ vote ⭐⭐⭐ cho tớ với nha nha.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.
Chồng À, Em Không Muốn Phá Sản

Chương 23: Nợ đào hoa 2



Trước đó mẹ Phó đã gọi điện thoại tới nói là sẽ lái xe sang bên này đón cô.

Đồng Vũ Vụ chờ nhà tạo hình giúp cô giúp cô chuẩn bị tốt mọi thứ, đang nhàn rỗi không có chuyện gì làm nên đành đi phòng bếp làm một dĩa cải bó xôi trộn. Vì để mặc lễ phục cho đẹp, rất nhiều thiên kim tiểu thư lúc tham gia tiệc không thèm ngó ngàng gì đến những món ăn hấp dẫn kia chứ chưa nói đến việc ăn chúng. Nhưng nếu không ăn chút gì lót dạ, lỡ lúc dự tiệc đói đến nỗi ngực dán đến lưng, không khéo bụng còn réo ra tiếng, vậy chẳng phải là quá mất mặt à. Đồng Vũ Vụ trước mỗi lần đi tham gia tiệc quan trọng đều ăn một chút rau lót dạ.

Cô nghĩ cũng không có chuyện làm, mẹ Phó chắc cũng chỉ vừa mới xuất phát từ nhà cũ bên kia, có lẽ còn lâu mới qua tới đây, nên cô liền cầm điện thoại lên chụp ảnh tự sướng.

Tin rằng mỗi một thiên kim đều có một khóa học bắt buộc trong đời, đó chính là ‘làm thế nào để tìm được góc chụp ảnh thích hợp nhất với mình’.

Đồng Vũ Vụ tự nhận là 360 độ không góc chết, nhưng cũng không thể không thừa nhận việc tìm góc độ thích hợp rất quan trọng, là làm ít công to. Chụp một hơi mười mấy tấm mới hài lòng, cô lại bắt đầu tỉ mỉ lựa chọn ra hai tấm đẹp nhất, tự nhiên nhất. Mỗi người phụ nữ đều luyện thành một đôi hỏa nhãn kim tinh, bọn họ đánh giá cao những người phụ nữ không nhờ đến filter chỉnh sửa ảnh. Đáng tiếc, trong đầu óc sắt thép của trực nam thì lại không như vậy. Cho nên Đồng Vũ Vụ tìm chọn một filter trông sất sáng sủa và tươi tắn, sau một loạt thao tác thuần thục như nước chảy mây trôi, xác nhận lưu ảnh rồi mới mở giao diện Wechat rồi gởi đi 2 bức ảnh.

【 Em mặc bộ lễ phục này. 】

Ý tứ chính là cô rất ngoan ngoãn mà nghe theo hắn.

Đồng Vũ Vụ đương nhiên sẽ không trông cậy Phó Lễ Hành nhắn tin lại trong thời gian ngắn.

Chỉ cần hắn trả lời tin nhắn của cô thì cô đã rất hài lòng, làm sao còn dám hi vọng xa vời Phó Lễ Hành sẽ trả lời ngay lập tức sau khi nhận được tin nhắn.

Hắn đâu phải là một người đàn ông không phẩm chất đi làm loại chuyện lấy mặt nóng dán mông lạnh như vậy*.

(* ở đây dịch theo bản raw có nghĩa như kiểu lấy mặt mày tươi cười đi nịnh nọt người ta)

Phó Lễ Hành hoàn toàn không để ý thấy có tin nhắn được gởi đến, lúc đi làm hắn rất bận rộn, từ phòng họp ra cũng không cầm điện thoại lên xem. Phải tới gần tan tầm, hắn nhận được một cuộc điện thoại thì mới thuận tiện nhìn xem tin nhắn Wechat Đồng Vũ Vụ gởi tới.

Hắn bấm vào hai bức ảnh kia, ánh mắt dừng lại trên khuôn mặt của cô, rồi tiện tay lưu ảnh lại.

Kỳ thật thì bộ này lễ phục này hắn chỉ tiện tay chọn, không phải hắn lo là cô sẽ mặc bộ lễ phục khiến người khác dễ mất kiểm soát kia, bởi vì cô là người luôn biết cân nhắc. Hôm nay là tiệc kỷ niệm 30 năm kết hôn của bà Vạn cùng ông Vạn, cô sẽ không làm loại chuyện khách lấn át chủ. Chỉ là ngày đó hắn đã đồng ý sẽ giúp cô lựa chọn một bộ lễ phục, nên đương nhiên không thể nuốt lời.

Vốn dĩ hắn muốn trả lời tin nhắn, nhưng nghĩ đến điều gì đó, hắn lại đặt điện thoại sang một bên.

Cho đến Đồng Vũ Vụ lên xe cũng không chờ được tin nhắn của Phó Lễ Hành.

Mẹ Phó được bảo dưỡng rất tốt, hôm nay mặc một thân sườn xám màu xanh sẫm, phối hợp với trang sức bằng ngọc trai tròn và sáng bóng, duyên dáng và sang trọng, giống như năm tháng không hề để lại chút dấu vết gì trên cơ thể bà.

“Hai ngày này không có mấy người dì Lưu, các con đã quen chưa?” Mẹ Phó hỏi.

Bà cũng không lo lắng con trai và con dâu không có cơm ăn, đều là người trưởng thành rồi, hai vợ chồng trẻ muốn trải nghiệm cuộc sống như những cặp vợ chồng bình thường, bà sẽ không ngăn cản, ngược lại bà chỉ quan tâm một chút đến tiến độ hiện tại.

Mặt Đồng Vũ Vụ lộ vẻ xấu hổ: “. . . Con không nấu nướng, cũng may là Lễ Hành cũng không kén chọn lắm.”

Mẹ Phó bật cười: “Từ từ là được, chỉ là con sẽ khá vất vả đó.”

Ở Yến kinh, một số gia đình giàu có làm mọi cách để có con như đến Hong Kong thắp hương, hay đi lễ Phật ở Thái Lan. Cho nên, Đồng Vũ Vụ vì sinh con, mà chỉ đem người giúp việc gởi về nhà cũ, tự mình đảm đương nhiệm vụ của một người vợ toàn năng thì cũng không tính là gì. Chí ít, trong mắt mẹ Phó là hoàn toàn có thể chấp nhận được.

“Dạ.” Đồng Vũ Vụ cười cười, “Nói mới nhớ, hai ngày nay con luôn nằm mơ thấy mình đang đứng dưới một gốc cây ăn quả, rất nhiều quả táo rơi xuống nhưng con lại không bắt được quả nào. Con rất nản lòng, kết quả, quả cuối cùng rất lớn lại rơi vào tay con. Con không biết giấc mơ này là điềm lành hay dữ nữa”.

Mẹ Phó tinh tế ngẫm nghĩ, sau lại vui mừng: “Hẳn là một giấc mơ tốt.”

Bà đã từng tìm hiểu qua, biết giấc mơ này chính là thai mộng.

Mặc dù cũng có thể là do ngày nghĩ gì đêm mơ đó.

Ban đầu, mẹ Phó cũng không hoàn toàn thích Đồng Vũ Vụ, có mẹ già nào lại thích tiểu yêu tinh trì hoãn tương lai của con trai mình? Qua mấy năm ở chung, bà cảm thấy người con dâu này không xấu, phẩm tính đoan chính, không đi gây phiền toái, luôn cẩn thận nghe lời bà, ít khi phản bác, làm người rộng rãi. Đây là vợ mà con trai tự mình chọn, bà không đồng ý, chẳng phải sẽ đánh vào mặt của con trai sao?

Đương nhiên quan trọng nhất chính là, mẹ Phó cũng là một người nhan khống* tiềm ẩn, một khi bà đã chấp nhận sự lựa chọn của con trai, lại nhìn Đồng Vũ Vụ, liền thấy thế nào sao thuận mắt.

(*nhan khống: yêu thích người có nhan sắc đẹp.)

Khỏi cần phải nói, bà đã bắt đầu chờ mong sự xuất hiện của cháu trai cháu gái dễ thương của mình trong tương lai.

Thấy vẻ mặt mẹ Phó biểu lộ vui vẻ tươi cười, Đồng Vũ Vụ nội tâm cũng rất bình tĩnh: Mộng là biên*.

(* kiểu như giấc mơ là được vẽ ra, biên soạn ra.)

Phu nhân 50, 60 tuổi thích nhất là bé con, cô tùy tiện nói ra mấy cái thai mộng, mẹ chồng sẽ vui vẻ.

Bấm ngón tay tính toán, qua không lâu nữa thì dì cả nhà cô sẽ lại ghé thăm, có mộng cái gì cũng không phải là thai mộng.

.

Vạn gia có một trang viên nằm ở lưng chừng núi, chiếm diện tích khá rộng và rất sang trọng. Xe dừng ở cửa, bảo vệ của Vạn gia liền cung kính đi lên mở cửa. Yêu cầu tuyển bảo vệ của nhà giàu không thấp, bọn họ có lẽ còn nhớ rõ bảng số xe của mỗi nhà ở Yến Kinh hơn cả bộ giao thông vận tải.

Mỗi ngày Đồng Vũ Vụ đều nhận được thư mời dự tiệc, nhưng cô không thường xuyên tham gia trừ khi đó là một dịp rất quan trọng. Cuộc hôn nhân 30 năm của vợ chồng Vạn gia là cuộc hôn nhân trân châu, toàn bộ buổi tiệc cũng lấy trân châu làm chủ đề. Ngoài ra, buổi tiệc này còn có một tin tức rất quan trọng, đó là con trai duy nhất của bà Vạn vừa từ Anh quốc trở về và sắp tiếp quản công việc kinh doanh. Hôm nay mời rất nhiều người là vì Bà Vạn muốn tạo đà cho con trai mình, vậy nên mọi chuyện đều được chuẩn bị rất hào phóng. Chắc bà cũng muốn xem mắt cho con trai, cho nên hầu hết các thiên kim chưa chồng ở Yên kinh đều có mặt.

Mẹ Phó kéo Đồng Vũ Vụ tay đi vào trong, bộ dáng mẹ chồng nàng dâu hai người nhìn rất hài hòa, cảm tình cũng rất tốt.

Đồng Vũ Vụ sau khi được bảo vệ dẫn đi vào trong trang thì nhịn không được nhìn quanh một chút ——

Nếu như cô nhớ không lầm, trong nguyên tác, cuộc gặp gỡ chính thức đầu tiên của cô với nữ chính là tại bữa tiệc của Vạn gia.

Thật ra Đồng Vũ Vụ không hứng thú lắm với mối quan ngược luyến tình thâm giữa nữ chính và Tần Dịch. Lúc đầu cô còn muốn tránh mặt nữ chính, nhưng sau đó nghĩ lại, tại sao cô lại phải sợ người mình chưa gặp bao giờ. Bữa tiệc của Vạn gia rất quan trọng, cô không thể vắng mặt chỉ để tránh người lạ.

Kỳ thật, cô cũng có chút tò mò không biết nữ chính trông như thế nào, có phải thật sự rất giống cô không?

“Đang tìm người sao?” Mẹ Phó chú ý tới tầm mắt của cô, liền hỏi.

Đồng Vũ Vụ trấn định tâm thần: “Nhân Nhân cũng tới, nhưng hình như con không thấy cô ấy.”

“Có thể đã đến rồi.” Mẹ Phó cười cười, “Đợi chút nữa liền thấy.”

Đồng Vũ Vụ không muốn lấn át hào quang của chủ nhân buổi tiệc, cho nên lễ phục cô mặc không hề khoa trương. Nhưng bất đắc dĩ là cô có một gương mặt có thể khiến cho người ta kinh diễm, cho dù đi đến nơi nào đều dễ dàng trở thành tiêu điểm trong đám người.

Vạn Lê Như đứng trên ban công cũng nhìn thấy Đồng Vũ Vụ, khuôn mặt cô ta u ám kéo màn cửa lại.

Thân phận của Vạn Lê Như khá đặc biệt, nói cô ta là đại tiểu thư Vạn gia cũng không phải, nhưng dựa theo huyết thống thì cô ta đích thực là do ông Vạn sinh ra.

Nghe nói, ông Vạn lúc tuổi còn trẻ người yếu nhiều bệnh, xem mệnh thì khẳng định ông sống không lâu. Bà cụ Vạn lo lắng không thôi, muốn vì con trai lưu lại một giọt máu. Nhưng khi đó thật đúng là không có thiên kim tiểu thư nào dám đến Vạn gia. Thế là bà cụ Vạn liền tìm một cô gái xuất thân từ gia đình bình thường, cũng không tổ chức hôn lễ. Sau đó, ông Vạn gặp được bà Vạn hiện tại, hai người yêu nhau ngay từ cái nhìn đầu tiên, bà Vạn vượt qua mọi khó khăn và kết hôn với ông Vạn. Bà cụ Vạn thấy con dâu là hào môn tiểu thư đúng chuẩn, liền len lén đem cô gái kia đưa về quê.

Sau khi bà Vạn vào cửa, cơ thể của ông Vạn tốt lên mỗi ngày thì đồng thời, một vụ bê bối nổ ra. Cô gái được bà cụ Vạn gửi về quê đã mang thai.

Lúc ấy, bà Vạn đã nghĩ đến chuyện ly hôn, nhưng ông Vạn cuối cùng cũng khiến bà động lòng, lúc này mới có đám cưới trân châu 30 năm như hôm nay.

Ông Vạn làm người nho nhã, nhưng ông không hề có chút cảm tình gì với cô con gái này. Ngay cả khi bà cụ Vạn qua đời, bà Vạn cũng mở miệng đồng ý, nhưng ông vẫn không đưa người con gái này về Yến Kinh. Vì vậy, có tin đồn rằng mẹ của Vạn Lê Như đã sử dụng thủ đoạn để mang thai. Bây giờ mẹ ruột của Vạn Lê Như đã qua đời nên việc để cô ta ở lại quê là chuyện không thích hợp. Vạn Lê Như cũng đã gần 30, đã đến tuổi phải kết hôn, bà Vạn liền đưa cô ta về Yến Kinh. . .

Người Vạn Lê Như ghen tỵ nhất là Đồng Vũ Vụ.

Năm bà cụ Vạn lão qua đời, cô ta lần đầu tiên đến Yến kinh đưa tang, đó cũng là lần đầu tiên cô ta nhìn thấy Phó Lễ Hành. Người đàn ông một thân âu phục màu đen, dáng người thẳng tắp, khuôn mặt tuấn nhã. Cô ta len lén nghe ngóng thì biết đó chính là con trai độc nhất của Phó gia, cũng là công tử Yến kinh. Khi đó trong đầu cô ta liền nghĩ, nếu có một ngày cô ta có thể gả được cho hắn thì tốt rồi.

Cũng bắt đầu từ một năm kia, cô ta phí hết tâm tư để được bà Vạn chú ý. Nào biết được, không đợi đến khi cô được đón trở về thì Phó Lễ Hành đã kết hôn.

Vạn Lê Như ngồi xuống trước bàn trang điểm, hôm nay cô ta cũng mặc một bộ lễ phục màu cánh sen, nhìn vào gương mặt trong gương, lại nghĩ tới Đồng Vũ Vụ. . . Cô ta tức giận đến mức hận không thể quét hết mấy chai chai lọ lọ trên bàn xuống đất.

Cầm điện thoại bàn ở bên cạnh, cô ta gọi một cuộc điện thoại nội tuyến, giọng nói rất không thoải mái: “Tôi muốn cháo tổ yến, vì sao còn không bưng lên? Xem lời tôi nói như gió bên thoảng tai sao?”

Phòng bếp còn chưa kịp nói cái gì thì Vạn Lê Như đã cắt điện thoại.

Ở Vạn gia này, người người đều có thể xem thường cô ta.

Rõ ràng cô ta mới là đại tiểu thư của Vạn gia!

Một Đồng Vũ Vụ thì tính là gì, một người không gia thế không cha mẹ, cô ta có điểm nào không bằng chứ.

Quản gia phòng bếp nhận điện thoại thì trong nội tâm không ngừng gào thét: “Người gì vậy chứ, cũng không nhìn xem hôm nay là ngày gì, bày đặt sĩ diện!”

Mọi người đều bận rộn, không ai muốn đến chỗ của Vạn Lê Như để chuốc lấy rắc rối.

Quản gia nhìn thấy Liễu Vân Khê, là một gương mặt lạ hoắc, nghĩ đến hẳn là người bên ngoài tìm về hỗ trợ, liền vẫy vẫy tay: “Cô qua đây, đem cháo tổ yến này bưng lên cho tiểu thư. Tiểu thư ở tầng ba.”

Liễu Vân Khê sửng sốt một chút, nhận lấy đĩa, “Vâng, được.”

Liễu Vân Khê bưng cháotổ yến đi ra khỏi phòng bếp, hỏi mấy người giúp việc mới tìm được đường lên tầng 3. Đây là cô lần đầu tiên cô tới nhà kẻ có tiền, trong lòng không phải không rung động, Yến kinh tấc đất tấc vàng, trang viên này lại rất lớn, giá trị phải bao nhiêu đây.

Đi tới cửa, cô đưa tay gõ cửa một cái.

Một giọng nữ thiếu kiên nhẫn từ trong phòng truyền đến: “Vào đi!”

Liễu Vân Khê dừng một chút, chủ nhân của thanh âm này hoặc là tính tình không tốt, hoặc là đang nổi giận. Hi vọng cô không xui xẻo đến mức bị cô ta chú ý.

Cô đẩy cửa vào phòng, cả phòng đều là một màu hồng, xa hoa lại mộng ảo.

Liễu Vân Khê nhìn không chớp mắt, cúi đầu, đem khay buông xuống, lúc chuẩn bị quay người rời đi thì Vạn Lê Như hai tay ôm ngực đi tới, một mặt lạnh lùng: “Cô là mới tới?”

“. . . Vâng.” Liễu Vân Khê nghĩ thầm, vận khí hôm nay của cô sao lại không tốt như vậy.

Vạn Lê Như thấy cô cúi đầu, hỏa khí lớn hơn, “Cô, ngẩng đầu lên, làm sao, xấu xí quá nên không dám để người khác nhìn sao?”

Liễu Vân Khê tràn đầy bất đắc dĩ, nhưng lại không thể không ngẩng đầu lên, “Tiểu thư, tôi còn có chuyện, nếu như ngài không có gì dặn dò, tôi liền đi trước.”

Khi Vạn Lê Như nhìn đến gương mặt này của Liễu Vân Khê thì liền sửng sốt một chút, cô ta cảm thấy mình đã nhìn thấy nó ở đâu rồi thì phải, cô ta đứng sững không phản ứng một lúc lâu. Sau khi Liễu Vân Khê rời khỏi phòng, cô ta đột nhiên nhớ tới người giúp việc mới này hình như có chút giống Đồng Vũ Vụ? !

Trong đầu đột nhiên nảy ra một ý nghĩ to gan. Vì thân phận hạn chế, cô ta không thể gây khó xử cho Đồng Vũ Vụ, chẳng lẽ không thể chỉ cây dâu mà mắng cây hòe khiến cho Đồng Vũ Vụ không thoải mái sao?

Nghĩ đến đây, Vạn Lê Như trở lại trước bàn trang điểm, cầm lấy dây chuyền kim cương đặt bên trong hộp trang sức đi tới trước cửa sổ, tiện tay đem dây chuyền vứt ra ngoài.

*

Tác giả có lời muốn nói:

Đây là 2 chương hợp nhất = =

Nói một chút ngày mai đổi mới, ngày mai canh ba, muốn bên trên kẹp, thời gian đổi mới liền không xác định, bất quá nhất định sẽ canh ba, trễ nhất trễ nhất cũng sẽ ở khoảng mười một giờ đêm bắt đầu đổi mới ~


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.