Chọc Không Nổi, Trốn Không Xong

Chương 10: Đi theo



Đến nơi, áng chừng Diệp Thao được Vương gia rất coi trọng, Vương viên ngoại tuổi đã hơn năm mươi thân hình phát tướng lại thêm cái bụng phệ ưỡn ra tròn lẳn, mặt cười như Phật tự mình ra nghênh tiếp.

Có thể để cho Vương viên ngoại trước nay tự cao tự đại đích thân ra cửa nghênh tiếp khách quý cũng không nhiều, Diệp Thao tài cao thế lớn dĩ nhiên là đối tượng để Vương viên ngoại đang có vấn đề về tài chính phải chú trọng nịnh bợ lấy lòng.

“Diệp trang chủ đại giá quang lâm, thật là khiến kẻ hèn này vẻ vang.” Vương viên ngoại ôm quyền nói với Diệp Thao vừa bước xuống xe ngựa, Diệp Thao tuy không phải người nhà quan, nhưng sinh mẫu hắn hiện nay là vợ của Hình bộ thượng thư, sau khi tái giá sinh một đứa con trai cũng là đệ đệ cùng mẹ khác cha của Diệp Thao, chỉ bằng này đã như có như không quan hệ với quan lại, hơn nữa bản thân hắn lại là bá chủ trong giới buôn bán trên giang hồ, nên hoàn toàn đủ tư cách xưng là “Đại giá”.

Mấy đứa con trai còn cả quản gia phía sau Vương viên ngoại, rối rít vấn an Diệp Thao lẫn người hắn dẫn theo, hai bên khách sáo một hồi rồi cả thảy cùng bước về phía chính sảnh đãi khách.

Trên đường rất nhiều người đều đang nói chuyện đâu đâu đánh giá Hách Quang Quang, rất tò mò đối với chàng trai tuấn tú đột nhiên xuất hiện tự xưng là biểu đệ bà con xa của Diệp Thao.

Hách Quang Quang cùng Diệp Thao ngồi chung một chiếc xe ngựa, nối gót phía sau xuống xe ngựa, nàng mặc một bộ đồ mới vừa vặn toàn thân, từ trong ra ngoài đều là tơ lụa, so với y phục nàng mua trong tiệm may lúc trước không biết tốt hơn bao nhiêu lần.

Bước chân nhàn nhã thong dong đi bên cạnh Diệp Thao, Hách Quang Quang mặc một bộ y bào trắng nhã nhặn sạch sẽ, eo thắt đai ngọc, trên đầu gài một chiếc trâm ngọc Dương Chi thượng đẳng xinh đẹp, cầm trong tay một thanh chiết phiến ngà voi, quả nhiên là cách ăn mặc của công tử nhà giàu, tiêu sái tuấn nhã, một đôi mắt hạnh ngậm cười, ánh mắt tinh khiết, đôi mày thanh tú khẽ nhếch, diện mạo môi hồng răng trắng khiến người ta vừa nhìn không nén được sinh lòng hảo cảm.

Cái gọi là người tốt vì lụa ngựa dựa vào yên, Hách Quang Quang mặc đồ này đứng ở bên cạnh Diệp Thao mặc tơ lụa Băng Lam thượng hạng, ngũ quan thâm thúy như được điêu khắc cũng không hề thua kém là mấy, tuyệt nhiên không hề làm nền bị người khác xem nhẹ.

Một người anh tuấn đến khinh người, một người thanh tú nhã nhặn, một lạnh lùng một ôn hòa, hai người đứng cạnh nhau thật hết sức hài hòa đẹp mắt.

“Hách huynh đệ là người phương Nam?” Trưởng tử nhà Vương viên ngoại sau khi xu nịnh lấy lòng Diệp Thao không có kết quả, ánh mắt ngầm buồn bực lia về phía bọn đệ đệ cười nhạo phía sau, đổi hướng nói chuyện với Hách Quang Quang, ý đồ giảm bớt một phen xấu hổ.

“Phải, tại hạ sinh ở phương Nam.” Hách Quang Quang gật đầu đáp, hiểu được đối phương đang lúng túng, nàng tốt bụng dùng giọng điệu nói ra thật nhã nhặn.

Thân thể nàng so với nữ nhân xem như cao gầy, so với nữ tử khuê các thông thường cao hơn nửa cái đầu, nhưng đứng bên cạnh vóc người cao lớn như Diệp Thao lại có vẻ thấp bé hơn rất nhiều, thấp hơn quá nửa cái đầu.

Vóc người cao hơn nữ tử bình thường làm nàng mặc nam trang vào có thể lấy giả loạn thật, nam tử sinh trưởng ở phương Nam so với nam nhân phương Bắc vốn thanh tú nhỏ bé hơn một chút, hơn nữa ở phương Nam thủy thổ dưỡng nhân, rất nhiều nam tử có gương mặt trắng nõn, mà Hách Quang Quang lớn lên trên núi, từ nhỏ đã theo quán tính, một tẹo khí chất thục nữ cũng không có, mặc nam trang so với mặc nữ trang quen thuộc tự nhiên hơn rất nhiều.

Giọng nói trong trẻo, thiếu mấy phần dịu dàng nhu hòa, vì vậy chỉ cần khi nói đè thấp giọng một chút, nghe giống như thiếu niên đang trong thời kì đổi giọng, lại vì ít khi từng có tiếp xúc với người khác, nên từ khi xuống núi Hách Quang Quang đến nay không hề có ai hoài nghi giới tính của nàng.

“Hách huynh đệ không hổ là biểu đệ của Diệp trang chủ, hôm nay gặp mặt đã cảm thấy phong thái hơn người, làm chúng ta thật ghen tị.” Vương đại công tử vừa nói vừa dùng khóe mắt liếc nhìn Diệp Thao, những lời này công khai khen Hách Quang Quang, thực ra là ngầm tâng bốc Diệp Thao, hành động vuốt mông ngựa cực kỳ rõ ràng.

Hách Quang Quang vốn được thổi phồng định khiêm tốn vài câu, sau khi nhận ra trong nháy mắt ý nghĩ nào cũng không còn, từ khi vào cửa đến giờ khen ngợi đều nhìn vào mặt mũi Diệp Thao, nếu không tồn tại cái tầng quan hệ Diệp Thao là “Biểu ca” của nàng, đoán chừng chắc chẳng ai thèm liếc nhìn nàng thêm một cái.

“Còn hai ngày nữa là đến đại hội tuyển chồng của tiểu nữ, đến lúc đó Diệp trang chủ và Tả Hộ Pháp nhất định phải tới cổ động đấy nhé.” Sau khi mấy người nhập tọa khách sáo một lúc, Vương viên ngoại nhìn Diệp Thao nói tới chính sự.

Hách Quang Quang nghe vậy không khỏi rụt rụt cổ, len lén liếc Diệp Thao một cái, thiệp đã mất còn có thể tham gia sao?

Diệp Thao dùng khóe mắt quét về phía người nào đó đang vô cùng chột dạ, khóe môi nhàn nhạt giương lên, nói: “Lệnh ái tài mạo vô song, người nghe danh mà đến đếm không xuể, Diệp mỗ cũng không ngoại lệ. Vương viên ngoại yên tâm, hôm đó Diệp mỗ nhất định đến hẹn.”

“Vậy thì tốt, rất tốt.” Vương viên ngoại nghe vậy hài lòng không ngừng nhếch miệng, cười đến mức thịt mỡ trên bụng run lên một cái, đôi mắt ti hí híp lại nhanh chóng xẹt qua một tia đắc ý, lão có gì mà không yên lòng, không nói gia thế như thế nào, chỉ bằng vào dung mạo nữ nhi cùng tư thái cũng đủ để mê hoặc bất kỳ nam nhân nào trên đời, huống chi thứ con bé nắm trong tay càng thêm có lợi. . . . . .

Thu hết đắc ý che giấu sơ sài của Vương viên ngoại cùng bốn nhi tử nhà lão vào trong đáy mắt, Diệp Thao mượn động tác dùng trà rũ mi che lại châm chọc trong mắt.

“Nghe nói ngày ấy tân khoa võ Trạng Nguyên cũng đến?” Uống hớp trà mùi vị không hài lòng cho lắm, Diệp Thao hơi hơi nhíu mày, đặt ly trà xuống hỏi.

Được hỏi đến chuyện này, Vương viên ngoại rất hài lòng, không hề che giấu vui sướng dâng lên trong mắt, may mà lão còn chưa đắc ý đến choáng váng cả đầu, biết trước mắt có việc cầu cạnh Diệp Thao, vì vậy mang theo nịnh nọt hồi đáp: “Diệp trang chủ tin tức linh thông, không chuyện gì có thể giấu giếm được, Vương mỗ bội phục lắm lắm! Diệp trang chủ nghe không sai, Ngụy trạng nguyên hôm qua sai người đưa tới thiệp mời, nói rằng ngày ấy sẽ bớt chút thời giờ đến đây nhìn một cái.”

“Không nghĩ rằng đại hội chọn rể lần này lại đưa tới nhiều thanh niên tài tuấn như vậy, sợ rằng đến lúc đó Vương viên ngoại phải chọn hoa mắt rồi.”

“Đâu có đâu có, thật ra thì luận trí mưu lược nào ai có thể qua được một phần vạn của Diệp trang chủ? Người Vương mỗ hướng vào nhất chính là Diệp trang chủ ấy chứ.” Vương viên ngoại quay ngược lại câu nệ lúc trước, lấy ánh mắt cha vợ nhìn con rể mà nhìn Diệp Thao.

Diệp Thao cười cười, ngắm nhìn Hách Quang Quang ngồi thẳng tắp một chút cũng không dám lộn xộn, nói với Vương viên ngoại: “Không biết hôm đó Diệp mỗ có thể dẫn biểu đệ cùng đến hay không?”

“Không sao, biểu đệ Diệp trang chủ cũng đâu phải người ngoài.” Vương viên ngoại đáp ứng rất thống khoái, dưới ánh mắt cũng là nhã nhặn “yêu ai yêu cả đường đi lối về” nhìn sang phía Hách Quang Quang.

“Còn không mau nói cảm ơn với Vương viên ngoại.” Diệp Thao ra lệnh cho Hách Quang Quang đang mặt trong nhưng trạng ngoài.

Mặc dù hiếu kỳ, nhưng Diệp Thao nói nàng không dám không nghe, Hách Quang Quang thu hồi tầm mắt đang quan sát, cảm kích ôm quyền về phía Vương viên ngoại: “Đa tạ Vương viên ngoại.”

Lời khách khí nên nói cũng đã nói xong, có một số việc không tiện nói ra trước mặt mọi người, liếc nhìn Diệp Thao đang thu mắt dùng trà, Vương viên ngoại vội vàng ra hiệu với trưởng tử.

Vương đại công tử hiểu ý, đứng lên rất nhiệt tình nói với Hách Quang Quang: “Tại hạ vài ngày trước mới sắm được một con Bát ca có thể nói chuyện, thông minh vô cùng, Hách huynh đệ có muốn theo tại hạ cùng đi xem hay không?”

Mắt Hách Quang Quang mang ý hỏi nhìn về phía Diệp Thao, thấy hắn gật đầu đồng ý mới đứng lên đáp lại: “Vậy làm phiền Vương huynh rồi.”

Vì vậy Hách Quang Quang được bốn vị công tử Vương gia dẫn ra ngoài, còn Vương viên ngoại và Diệp Thao đi tới thư phòng đàm luận.

Vương gia rất lớn, nhiều viện lạc, Hách Quang Quang theo bốn huynh đệ bảy chuyển tám vượt , đi qua vài nơi lương đình giả sơn, đi một lúc cuối cùng đến một tiểu hoa viên có đủ loại hoa hồng, cách đó không xa có một cái hồ, cảnh sắc nơi này không tệ, bốn huynh đệ nhà Vương dẫn Hách Quang Quang đến bên đình nghỉ chân, ngồi trong đình không chỉ có thể ngắm hoa mà còn được thưởng hồ.

“Đi mang Bát ca đến đây.” Mọi người vừa xuống ngồi, Vương Đại liền lệnh cho hạ nhân mang Bát ca tới.

“Hách huynh đệ cùng Diệp gia có ngọn nguồn thế nào vậy?” Lão Nhị thiếu kiên nhẫn, thấy Hách Quang Quang tuổi còn nhỏ lại không giống như người có bụng dạ, vì vậy không sợ đường đột trực tiếp hỏi ra nghi vấn.

Điểm này ba người kia cũng muốn biết, thừa dịp Diệp Thao không có ở đây, vừa đúng có thể hỏi thăm một phen.

“Hách gia và Diệp gia là bà con xa, tổ mẫu và tổ phụ biểu ca tại hạ là biểu huynh muội, hai nhà vì khoảng cách quá xa nên ít có liên lạc, tại hạ bất hạnh gia cảnh sa sút, dưới đường cùng đành tới tìm biểu ca để nương tựa.” Hách Quang Quang thuật lại lí do thoái thác mà Diệp Thao đã dạy trước đó cho nàng.

“A, thì ra là như vậy.” Nghe vậy, bốn huynh đệ thất vọng liếc mắt lẫn nhau, thì ra Hách Quang Quang là kẻ bần hàn không có nhà để về, như thế cũng không còn gì để hỏi nữa được rồi.

Biết Hách Quang Quang không có chỗ dựa, bốn huynh đệ liền ngưng ý định muốn kết giao, dùng tinh lực đặt trên lời nói khách sáo, toàn bộ đề tài hỏi thăm đều xoay đi đảo lại trên người Diệp Thao, kết quả Hách Quang Quang cứng đầu cứng cổ, hỏi gì cũng không biết, chuyện được biết lại còn ít hơn bọn hắn.

Sau cùng vô cùng thần kỳ vai diễn đảo lại, trở thành Hách Quang Quang không ngừng hỏi bọn họ chuyện về Diệp Thao, làm mấy người tức đến giậm cả chân.

Huynh đệ nhà Vương rốt cuộc cũng hiểu ra, Hách Quang Quang này một điểm tác dụng cũng không có, bốn người miễn cưỡng cười cười, gia thế không tốt thì không nên kết giao, chuyện về Diệp Thao người vừa tới tìm nơi nương tựa như hắn cái gì cũng không biết, này không được vậy cũng không được, vậy truyền một lời chắc cũng được chứ nhỉ?

Vì vậy bốn huynh đệ thay đổi sách lược, vì mượn Hách Quang Quang truyền khẩu muội muội của bọn hắn đủ loại tốt, bắt đầu ngươi một lời ta một câu khoa trương muội muội, khen nàng đến mức trên trời có dưới đất không, đẹp như thiên tiên, đa tài đa nghệ, tính tình lại tốt, tóm lại tốt đến mức nửa phần khuyết điểm cũng không có, khắp thiên hạ không có nữ nhân nào có thể so với muội muội của bọn hắn!

Hách Quang Quang rất thích nghe người khoe khoang, bởi hồi con sống Hách Đại lang nhất thời cao hứng thường lôi kéo nàng khoe khoang, nhìn bốn người trước mặt “Nước miếng cùng cát bụi tung bay” thổi làm ngàn hoa rơi loạn phong vân đổi màu, giống như khi Hách Đại lang còn sống hay khoe khoang với nàng sự tích anh hùng năm đó của ông.

Hách Quang Quang tròn xoe mắt, vô cùng hăng hái lắng nghe, vui sướng trong mắt như muốn tràn ra, đúng thật có thể làm thính giả tốt nhất làm kẻ khoác lác lòng hư vinh đạt đến thỏa mãn cực độ.

Bốn huynh đệ nhà Vương thấy thính giả cổ động như vậy, oán niệm trong lòng giảm xuống, khoe khoang càng hăng hái hơn.

Không biết qua bao lâu, bốn người nói quá nhiều khiến cho miệng đắng lưỡi khô, dừng lại cầm nước trà uống ừng ực.

Bát ca được xách lên một lúc thấy các chủ nhân không nói nữa, cuối cùng cũng tới phiên nó thể hiện, vì vậy rung rung vài cái lông đen bóng, ngửa đầu phát âm không rõ ràng cho lắm, hét lên: “Muội muội đẹp, muội muội đẹp.”

Bát ca rất thông minh, một câu đơn giản nghe nhiều lần tự nhiên sẽ học tập, vừa rồi nó nghe thấy câu được nói nhiều nhất chính là “Muội muội đẹp”, vì vậy liền học theo.

Hách Quang Quang bị ngữ điệu kì lạ phát âm không rõ của Bát ca chọc cười nghiêng ngả, nhẹ nhàng chọc chọc lồng chim đùa Bát ca vài cái rồi không để ý mở miệng nói: “Tại hạ không hiểu, lệnh muội cho dù đẹp hơn nữa, thế nhưng những thanh niên tài tuấn chẳng lẽ chưa từng được gặp qua mỹ nhân? Sao nam nhân bốn phương tám hướng đều ùn ùn chạy tới tham gia đại hội chọn rể vậy?”

“Cái này cậu không biết đâu? Xá muội tài mạo lẫn gia thế đều là thượng trình đương nhiên không cần phải nói, những người có quyền cao chức trọng từng thấy mỹ nhân tuy không ít, nhưng trong tay các nàng lại không có ‘giáp thảo’ mà người luyện võ ước mong, đẹp nữa thì có ích lợi gì? Võ Trạng Nguyên kia đại khái chính là nghe được tin tức trong tay xá muội có”Giáp thảo” nên mới. . . . . .” Thổi phồng quá mức làm cho lão tứ nhà Vương quên mất chính mình là ai mà nói ‘trắng’ ra.

“Lão Tứ!” Lão đại xanh mặt trợn mắt qua, làm lão tứ bị dọa giật mình vừa nói xong lập tức hối hận.

Tuy nói người đến tham dự đại hội chọn rể không phải toàn bộ đều nhắm về phía gia thế cùng vẻ đẹp của muội muội bọn họ mà đến, chủ yếu vì cái gì thì mọi người đã rõ ràng, tuy rằng như vậy, nhưng bị người trong nhà vạch trần như truyện cười ra ngoài cũng không khỏi bẽ mặt chút ít.

“Giáp thảo là cái gì?” Hách Quang Quang không hiểu hỏi.

“Không có gì.” Lão đại rõ ràng không muốn nói, đề phòng Hách Quang Quang hỏi lại nên lập tức chuyển đề tài, nói về chuyện Võ Trạng Nguyên.

Đến cả tân khoa Võ Trạng Nguyên nổi danh nhất cũng phải tới, cho dù hắn xuất phát từ nguyên nhân nào đều làm từ trên xuống dưới Vương gia cảm thấy vinh quang!

Bốn huynh đệ nhắc tới Võ Trạng Nguyên lại hưng phấn hẳn, lấy ra sức mạnh vừa mới khen ngợi muội muội để khen ngợi hắn, như thể Võ Trạng nguyên đã là người nhà bọn hắn mà cảm thấy vinh hạnh vậy.

Hách Quang Quang không có hứng thú quá nhiều với việc võ Trạng Nguyên là ai, vừa nghe vừa đùa với Bát ca, bọn họ nói gì nàng không chú ý cho lắm, nhưng lỗ tai cực kỳ mẫn cảm bắt được mấy chữ, “Ngụy” với”Tả Thừa Tướng”.
(Nguyên bản là Tả Tướng, tức là người đứng đầu quan văn)

“Các huynh vừa nói Võ Trạng Nguyên họ gì?” Hách Quang Quang chợt ngẩng đầu mở miệng hỏi.

“Họ Ngụy.” Lão đại nhìn Hách Quang Quang như quái vật, không nhịn được mà phàn nàn, “Sao cái gì cậu cũng không biết? Chuyện về Diệp Trang chủ không nắm được, chuyện về tân khoa võ Trạng Nguyên cũng không biết, thế rốt cuộc thì cậu biết cái gì?”

Hách Quang Quang không để ý tới khinh thường trong lời đối phương, hồi hộp khẩn trương hỏi tiếp: “Võ Trạng Nguyên cùng với Tả Tể tướng có quan hệ thế nào?”

Không riêng gì lão đại, ba người kia cũng dồn dập khinh bỉ Hách Quang Quang, lão Tam lắc đầu, nói: “Nếu không phải dung mạo cậu da mịn thịt mềm, ăn vận gọn gàng, chắc chúng ta đều nghĩ rằng cậu là kẻ quê mùa lớn lên từ cái xó nào mất.”

Nàng vốn là từ trên núi xuống, bị xem thành kẻ quê mùa là thế nào? Hách Quang Quang hoàn toàn không để ý, khăng khăng muốn biết đáp án, nhưng đối phương rất không hợp tác, cả đám đều chẳng muốn trả lời câu hỏi ‘Ngớ ngẩn’ như vậy.

Không hỏi được đáp án, Hách Quang Quang nản lòng, thầm nghĩ chốc nữa hỏi người khác vậy, đáy lòng từ từ dâng lên bất an, sẽ không khéo như vậy chứ? Ôm băn khoăn hai tay vô thức nâng ly trà mà uống.

Chẳng ngờ đúng lúc này lão đại chợt mở miệng, thở dài nói: “Thật khó tưởng tượng nổi làm sao cậu lại là họ hàng với Diệp trang chủ, cậu . . . . . Thôi, nói cho cậu biết vậy, Tân Khoa Võ Trạng Nguyên chính là cháu đích tôn của Tả Thừa Tướng đại nhân.”

Họ Ngụy. . . . . . Cháu đích tôn của Tả Thừa Tướng. . . . . .

Hách Quang Quang mắt trợn tròn như gặp quỷ, lời nói của Hách Đại lang nói khi còn sống vẫn luôn rõ rệt ghi tạc trong lòng.

Bỗng nhiên, trong đầu hiện lên câu nói của Diệp Thao về sau muốn dẫn nàng cùng đến.

“Phụt” một cái, nước trà ngậm trong miệng chưa kịp nuốt xuống phun sạch ra ngoài, vừa vặn phun vào trên thân Bát ca đang đối diện trước mặt nàng.

Bát ca bị giội trà lên người đứng hình, ngây ngốc, sau đó rũ mạnh cái cánh ướt đẫm, làm nước trà trên lông bắn tán loạn xung quanh, năm người trong lương đình không một ai may mắn thoát khỏi.

Bát ca không nhận thấy mình đã gây họa, rũ lông xong nhanh nhẹn xoay mình, mặt ngó về phía lão đại nhà Vương đang đen mặt lấy tay áo lau trà trên mặt, uất ức há miệng ríu rít dùng điểu ngữ cáo trạng.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.