Cho Vay Để Cưới

Chương 15



Duy Mạnh thấy tôi vừa bước qua được đoạn thì như nhớ sực ra vụ hồi đêm, anh ta vẫn còn cay nên mới đi theo giữ tay tôi lại.

_ Em đứng lại đó cho tôi. Để nói rõ ràng chuyện hôm qua đã.

_ Hôm qua thì có chuyện gì để nói chứ?.

_ Vẫn ngoan cố. Đi nào vào đây làm “chén” rồi muốn đi đâu thì đi.

_ Khùng hả, bỏ tôi ra đi, tôi còn ra nấu đồ ăn bà nội đang chờ.

_ Ở ngoài đó thiếu gì người, em chưa xong việc với tôi thì không đi đâu cả.

_ Thả tôi ra, anh đừng có làm liều, đừng có chọc vào máu điên của tôi nha.

_ Nghe sợ quá, với thân hình như thế này của em thì em định làm gì tôi.

Vừa nói Duy Mạnh cứ kéo tôi đi về phía giường. Nhìn ánh mắt và thái độ của anh ta tôi cứ sợ. Lo lắng lần này thì tiêu đời tôi rồi, chỉ biết khóc trong tim. Bàn tay thô lỗ kia đang tính kéo áo tôi ra thì bất chợt ngoài cửa có tiếng gõ cùng theo tiếng gọi của bà Lê.

_ Dương, làm gì trong đó mà lâu vậy? Hay tính để người ta nấu xong mới ra hả?

_ Dạ cháu xong rồi đây ạ.

Đẩy tên Mạnh ra khỏi người mình rồi co giò chạy vèo ra cửa nhưng tôi vẫn không quên dừng nhanh chân lại chỉnh sửa áo quần lại rồi mở cửa bước ra. Bà Lê thấy thì trách mắng.

_ Làm cái gì mà lâu lắc vậy. Về đây làm dâu cũng phải làm việc đó. Chứ không phải là ăn không ngồi rồi đâu.

_ Vâng cháu đi liền đây ạ.

Bà Lê ngó nghiêng người nhìn vào bên trong thấy Mạnh đang ngồi ở giường thì giọng nói thay đổi ngay lập tức. Rất nhẹ nhàng, có chút cưng chiều.

_ Cháu cưng của bà dậy rồi đó à, đánh răng rửa mặt đi con rồi ra ăn sáng.

_ Vâng bà ra ngoài đi, cháu ra ngay đây.

Tôi cũng không đứng đó nữa ra ngoài bếp phụ mọi người. Cũng hên đây lại là một lần nữa tôi thoát khỏi anh ta. Đi ra ngoài bếp thấy mọi người đang nấu đồ ăn, tôi cũng đi tới phụ họ một tay. Lúc đầu cô Thu không chịu vì cô ấy nói tôi là mợ chủ nhà này, bà với cậu thấy sẽ la. Tôi nói quá nên cô ấy mới nhờ tôi lấy tô ra để múc đồ ăn.

Duy Mạnh trong phòng mới tắm ra đang mặc áo quần. Đứng gài cúc áo thì bỗng anh ta có điện thoại gọi đến. Lấy lên xem rồi bấm vào nút nghe.

_ Có chuyện gì vậy?

_ Alo, anh Mạnh. Bao giờ anh lên ạ?

_ Sao thế ở bar có việc gì sao?.

_ Dạ đúng rồi anh. Hôm qua có xảy ra một chút chuyện.

_ Chuyện gì nói nhanh đi.

Đầu dây bên kia Minh Thiện, trợ lý của Duy Mạnh ấp úng mãi mới trả lời.

_ Chuyện là hôm qua đại thiếu gia, CEO của tập đoàn dầu khí cùng bạn đến. Tụi em đã đưa mấy đứa vào nhưng đều bị từ chối, và anh ta yêu cầu còn tri..nh, chưa có gia đình. Nhưng mà đưa người nào vào cũng bị từ chối. Kể cả bọn con Đào, con Thuỷ…. Sau cùng cho con Hương vào thì nó lại làm hỏng chuyện thêm vì làm đổ rượu vào người anh ta.

_ Cái gì cơ. Là cậu ta à?.

_ Vâng sếp biết anh ta hay sao ạ?.

_ Không những biết mà còn rất rõ.

Duy Mạnh sau đó tức giận nói:

_Đụng vào hắn thì hơi khó rồi đấy.

_ Nó cũng vì sợ quá nên mới thế ạ.

_ Mẹ kiế..p. Thế anh ta có nói gì không. Động ai không động lại ngay anh ta.

_ Em cũng đã xin lỗi rồi hứa với anh ta là chờ anh lên sẽ sắp xếp bù đắp lại cho anh ta.

Duy Mạnh suy tính điều gì đó rồi mới cất giọng dặn dò Minh Thiện.

_ Được rồi, tôi sẽ sắp xếp lên sớm. Chắc chiều sẽ lên.

_ Dạ vậy em cúp máy đây.

” Cậu là đang muốn điều gì đây hả Đình Hạo…?. Muốn phá tôi hay sao?. ”

Duy Mạnh suy nghĩ gì đó một lát rồi mới trở về tâm trạng bình thường mà đi ra ngoài để ăn sáng. Lúc anh ta ra tới, kéo ghế ngồi xuống. Tôi cũng vừa bưng đồ ăn ra. Hôm nay cô Thu nấu bún sườn heo, nhìn với nghe mùi thôi đã thấy thèm. Đúng là nhà giàu có khác, nấu một lần cả kí sườn mà sườn non tươi rói luôn. Chứ ở nhà tôi thì làm gì được ăn sườn như thế này, nghĩ mà thương cậu với bà ngoại cứ mãi dành dụm rồi tiền để dành cho tôi đi học. Bởi vậy tôi không bao giờ trách móc hay là than thở gì về chuyện ăn uống. Mà tôi giờ lại thấy trách mình hơn vì chưa làm được gì đã đi lấy chồng thế này, sau này nếu có khổ tôi cũng sẽ không bao giờ than vãn để bà với cậu lại lo lắng thêm

Cả ba người chúng tôi cùng ngồi ăn, trong lúc ngồi ăn gần xong thì Duy Mạnh mới nói với bà nội mình:

_ Bà nội ơi, chắc chiều nay tụi cháu sẽ lên Sài Gòn gấp. Bà ở nhà nhớ ăn uống giữ gìn sức khỏe.

_ Sao lại gấp thế. Mới về không bao lâu giờ lại đòi đi nữa rồi.

_ Trên đó có chút chuyện nên cháu phải lên đó để giải quyết.

_ Thôi được rồi. Mà lâu lâu thì nhớ về thăm bà già này đó.

Bà Lê lại quay sang nói tôi bằng một giọng điệu nghe như quan tâm lắm nhưng thực chất là không. Bà ấy chỉ lo cho đứa cháu trai cưng như vàng như ngọc của mình.

_ Phải rồi, con Dương lên đó nhớ ăn uống đầy đủ rồi lo cho thằng Mạnh đàng hoàng nghe chưa. Hai đứa ở trên đó không có ai thì phải chăm sóc nhau, làm vợ thì phải lo chu toàn trong nhà rồi sớm sớm có chắc cho tôi bế bồng nữa.

Nghe bà nội chồng nói vậy, tôi liếc mắt nhìn về anh ta. Những hành động hôm qua của anh ta cứ lặp đi lặp lại trong đầu tôi. Thật sự rất sợ.

Duy Mạnh nghe thế liền nói:

_ Bà ơi, tụi cháu lớn rồi tự biết chăm sóc bản thân mà, cháu chỉ lo cho bà, ở nhà một mình buồn thôi.

_ Thì đấy tôi mới bảo anh chị nhanh sinh chắc cho tôi. Đừng như thằng cha của mấy người lại sinh đúng một thằng một.

_ Bà gấp gáp gì, cháu còn công việc nhiều lắm. Nhưng bà yên tâm đi.

Sau đó bà Lê cũng không nói gì nữa mà ăn cho xong rồi về đi ra ngoài đình ngồi uống nước. Còn Duy Mạnh thì nhìn về phía tôi rồi sau lại đăm chiêu suy nghĩ điều gì đó mà tôi không biết được. Quả thật, trong đầu anh ta suy nghĩ gì tôi khó mà hiểu được, khó mà lường trước được anh ta muốn gì.

Khoảng tầm 11h trưa thì chúng tôi ăn cơm xong, đồ đạc cũng đã thu dọn hết. Mà cũng không mất nhiều thời gian vì đồ của tôi cũng chỉ có mấy bộ đồ, bàn chải đánh răng rồi khăn mặt thế là xong. Cả hai cùng chào bà Lê rồi đi ra xe để lên Sài Gòn.

Trên xe tôi ngồi nhìn ra cửa ngắm nhìn cảnh vật bên đường, trong lòng buồn miên man vì phải rời xa quê nhà của mình. Duy Mạnh thấy vẻ mặt đăm chiêu của tôi thì anh ta cũng đoán được tôi buồn vì phải theo mình lên trên đó. Anh ta liền hỏi:

_ Có muốn ghé vào thăm bà với cậu rồi đi không?.

Đang rầu muốn chết mà nghe Duy Mạnh nói vậy thì hai mắt tôi sáng rực lên, miệng nhanh chóng cất lời đáp:

_ Anh hỏi gì cơ?.

_ Tôi hỏi em có muốn ghé vào nhà không?.

_ Có, tất nhiên là muốn rồi. Mới có mấy ngày thôi mà tôi nhớ bà với cậu Huy lắm rồi.

_ Thôi được, tôi sẽ ghé vào thăm một chút rồi đi, mà nhanh thôi chứ muộn thì không biết nào mới tới Sài Gòn.

_ Tôi biết rồi.

Cũng may là anh ta còn chịu cho tôi ghé nhà thăm chứ không thì không biết bao lâu mới gặp được ngoại nữa.

Chiếc xe của Mạnh rẻ vào con đường về nhà tôi, con đường quen thuộc từ khi còn nhỏ. Nhìn đến đây tôi không kìm chế được mà nước mắt đã rơi thành từng dòng, nóng cả gò má. Sau đó dừng lại trước cổng nhà tôi, chỉ mới xa nhà mấy ngày mà tưởng chừng như mấy năm. Từ nhỏ đến giờ không có khi nào tôi rời khỏi nhà, ấy vậy mà bây giờ tôi lấy chồng lại sắp rời xa nơi đây để lên một thành phố rất xa lạ từ cảnh vật cho đến con người. Ai cũng xa lạ cả.

Bước xuống xe, tôi không chờ Mạnh nữa mà một mình chạy nhanh vào trong sân nhà. Miệng thì í ới kêu.

_ Ngoại ơi, cậu Huy ơi. Ngoại ơi….

Bà ngoại đang lum khum nấu nướng gì trong bếp thì nghe tiếng kêu mà bà không nghe rõ là ai kêu gì. Bỏ đôi đũa bếp sang một bên, lấy bớt lửa ra rồi mới yên tâm đi ra ngoài xem thử.

_ Ngoại ơi…

Bà ngoại vội đáp lại:

_ Ai đó vậy?. Làm gì mà gọi nhiều thế?.

Bà đi ra thì thấy tôi, khỏi phải nói bà mừng lắm. Tôi cũng vậy , nước mắt ồ ạt thi nhau rớt xuống. Chạy nhanh tới tôi ôm ngoại vào lòng thật chặt. Cả hai bà cháu ôm nhau giữa sân không rời. Rồi sau một lúc tôi mới buông bà ra:

_ Bà đang làm gì thế ạ?.

_ Bà đang nấu cơm trưa. Cậu mày đi đâu rồi chắc cũng sắp về rồi đó.

_ Dạ, thôi vào nhà đi bà.

Lúc này Duy Mạnh mới đi vào, anh ta cũng không quá mức không xem người nhà tôi không ra gì, còn lịch sự chào hỏi:

_ Cháu chào bà

_ Ừ Mạnh đấy à. Vào đi cháu.

_ Dạ vâng bà.

Thế là cả ba người cùng nhau đi vào nhà. Mạnh ngồi ở bàn uống nước, còn tôi xuống xem ngoại nấu gì thì phụ ngoại.

_ Nay ngoại nấu món gì thế?

_ Nay có cá bống kho tiêu với ốc nấu chuối nè. Thằng Hưng nó đi ra đồng bắt được ít cá với ốc nó vừa mang qua cho lúc sáng đó

_ Ôi ngon thế ạ, toàn món cháu thích.

_ Thế tí nữa ăn cơm nhiều vào đấy.

Phụ bà một chút cũng xong, cả hai bà cháu đi lên trên nhà ngồi nói chuyện. Bà ngoại liền hỏi:

_ Thế hai đứa về chơi thì tối nay ở lại đây luôn chứ.

Tôi nghe bà hỏi thì đưa mắt liếc nhìn về phía Duy Mạnh. Nhưng sau đó cũng trả lời thật với bà.

_ Bà ơi, chắc cháu không ở lại được. Chiều nay cháu phải theo anh Mạnh lên Sài Gòn rồi.

Nét mặt của bà ngoại thoáng chốc bất ngờ thêm phần hụt hẫng. Bà vội hỏi:

_ Cháu nói sao, hai đứa phải lên Sài Gòn à. Thế chiều nay đi luôn à?.

_ Dạ, cháu ghé vô thăm bà với cậu chút rồi cháu đi luôn.

_ Ừ thế hai đứa ăn với ngoại chén cơm rồi đi. Không biết cậu mày đi đâu nữa.

Từ ngoài sân, tiếng cậu Huy hỏi:

_ Mẹ ơi, xe của ai đậu ngoài kia vậy?.

Tôi vội đi ra.

_ Cậu ơi con về nè. Cậu đi đâu nãy giờ thế?.

_ Dương đấy à, cậu qua nhà ông Mười. Thế về lúc nào?.

_ Cháu mới về.

Bà ngoại mới bảo:

_ Dương xuống phụ bà dọn cơm lên rồi ăn mà đi cả trễ.

Cậu Huy nghe ngoại nói tôi đi đâu thì hỏi:

_ Thế hai đứa tính đi đâu à?.

Mạnh đáp:

_ Chào cậu. Tí nữa chúng cháu phải lên Sài Gòn, trên đó có việc gấp phải xử lý.

_ Vậy à. Mà cũng đúng rồi, chồng đâu thì vợ đó. Tôi cũng mong cậu lên đó sẽ đối xử tốt với con Dương. Nó cha mẹ mất sớm lại thiếu thốn tình cảm nên cậu hãy rộng lượng với nó.

_ Vâng, cậu đừng lo.

Dù tôi cũng mới ăn ở trên nhà bà nội chồng xong vẫn còn no. Nhưng mà tôi muốn ăn với ngoại với cậu Huy một bữa nên vẫn ngồi xuống ăn. Chỉ đơn giản là món cá bống kho tiêu với canh chua mà cảm thấy rất ngon. Mà nói chứ tuy là món đồng quê nhưng là đặc sản đó chứ không phải đùa.

Tôi thấy cậu Huy dặn dò gì đó với Mạnh. Anh ta thì cũng gật gù nghe theo nhưng tôi cũng chẳng dám tin vào con người của anh ta.Ăn uống xong xuôi thì chúng tôi cũng chào bà với cậu Huy rồi rời đi. Bà ngoại buồn lắm, bà nói:

_ Lên đó lạ nước lạ cái. Có gì không biết thì hỏi chồng nghe chưa con.

_ Dạ bà yên tâm. Mình muốn biết gì thì nằm ở cái miệng mình nè đúng không bà.

Hai bà cháu lại ôm nhau quyến luyến trước cổng.

_ Ngoại ơi. Ngoại với cậu ở nhà nhớ giữ gìn sức khỏe nhé. Có gì con sẽ gọi điện về số của anh Hưng.

_ Ừ có gì thì gọi cho bà hay nghe chưa.

Bà ngoại lại dúi vào tay tôi hai tờ 500 nghìn. Nhưng tôi không lấy, hôm bữa tôi vẫn còn ít tiền để phòng thân chưa dùng đến.

_ Bà cứ giữ đi rồi mua thêm đồ ăn mà ăn. Cháu lên đó sẽ kiếm việc làm nên bà không cần lo cho cháu.

Nhìn về cậu Huy, tôi đi tới ôm cậu, nước mắt nước mũi tèm lem hết. Tôi nói với cậu:

_ Con đi rồi sẽ nhớ cậu lắm. Lúc nào muốn gặp con thì cậu kêu anh Hưng gọi nhé. Cậu vẫn chưa khỏe hẳn đâu nên nhớ là phải uống thuốc đầy đủ đó.

_ Cậu biết rồi. Mà nín đi, đi lên đó lâu lâu về thăm chứ có phải đi luôn đâu.

Dù cậu mạnh miệng nói vậy chứ tôi biết cậu buồn, cậu cũng không nỡ. Cậu là người nuôi dưỡng tôi khôn lớn mà .

Bịn rịn một lúc thì cậu cũng nói.

_ Thôi hai đứa đi đi kẻo muộn. Đi đường nhớ cẩn thận nghe chưa.

_ Dạ.

Tôi cố bước ra ngoài trước không ngoảnh lại bởi nước mắt tôi đang rơi ra nóng cả gò má. Duy Mạnh rút trong túi ra một ít tiền rồi đặt vào tay ngoại, anh ta nói:

_ Cháu có chút quà biếu bà với cậu. Hai người đừng lo, cháu sẽ đối xử tốt với Dương.

Bà ngoại từ chối không nhận nhưng không được . Sau đó Duy Mạnh cũng chào hai người rồi sau đó chúng tôi lên xe và rời đi. Chiếc xe đi một đoạn rồi, tôi ngoái đầu nhìn lại thì thấy hai người vẫn đứng trước cổng nhìn theo cho đến khi chiếc xe càng xa, bóng dáng ngoại và cậu lại khuất dần phía sau.

Trên xe, tôi và Duy Mạnh cũng không ai nói với ai câu gì cả. Anh ta thì tập trung lái xe còn tôi thì dựa đầu vào ghế ngắm nhìn khung cảnh ở ngoài đường. Hai hàng nước mắt vẫn không ngừng rơi, Duy Mạnh thấy tôi cứ khóc thì đưa tay với lấy hộp khăn giấy rồi đưa qua trước mặt tôi.

_ Này lau đi, làm như đi luôn không về mà em khóc dữ vậy

….

_ Này lau nhanh đi. Không thôi nước mắt nước mũi của em lại dính đầy ra xe tôi dơ lắm.

Tôi nhận lấy hộp khăn giấy từ tay anh ta. Lấy một miếng ra lau mũi.

_ Cảm ơn. Mà anh khỏi lo, tôi không dơ đến mức đó.

_ Ai biết được.

Một lúc sau anh ta lại nói:

_ Mà còn lâu mới tới nơi nên em ngủ chút đi.

_ Tôi không sao. Anh lo tập trung lái xe đi.

Không gian lại chìm vào im lặng. Ngồi một lúc ngắm nhìn chán chê, tôi ngủ quên lúc nào không hay. Cho đến khi tôi nghe loáng thoáng tiếng nói chuyện nhưng vẫn còn buồn ngủ nên cứ ngồi nhắm mắt ngủ mơ màng mặc kệ anh ta như vậy. Duy Mạnh vẫn đang nghe điện thoại, đôi chân mày đậm kia khẽ nhíu lại, giọng nói căng thẳng phát ra.

” Tôi suy nghĩ lại rồi, tôi và em bây giờ chẳng có gì liên quan đến nhau nữa. Mọi chuyện giữa chúng ta em cứ quên đi”

” Anh Mạnh, không lẽ anh không thể hiểu cho em được sao. Tất cả mọi việc em làm cũng chỉ vì lo cho gia đình của mình. Anh không nhớ những giây phút trong đêm tân hôn của mình anh vẫn nhớ đến em, đi uống rượu rồi đến tìm em sao và chúng ta đã… ”

” Dừng lại, hôm đó là do tôi say quá nên mới tìm đến em thôi… Em bảo tôi phải hiểu cho em như thế nào đây. Nếu em đủ yêu và tin tưởng tôi thì em đã không đối xử với tôi tàn nhẫn như thế. Nếu không phải là tôi thì cũng có thể là một người khác tại sao lại là cậu ta. Tôi suy nghĩ đủ rồi, em cứ vui vẻ với những gì mà em và ba mẹ em muốn”

” Em biết em đã sai khi làm như thế, nhưng chúng ta có thể giấu giếm qua lại được mà. Đằng này anh lại đi lấy vợ, có phải anh lấy vợ để dằn mặt em đúng không, em biết anh không hề yêu con nhỏ nhà quê đó.”

” Đó là việc của anh. Em tham quá rồi đấy Ánh Hồng, em vừa muốn có anh vừa muốn có hũ vàng như Đình Hạo sao??”

Nói xong không chờ gì nữa Duy Mạnh tắt máy ngay. Lúc vừa tắt máy xong thì bất chợt nhìn qua thấy tôi đã mở mắt, cũng đang nhìn về phía anh ta từ lúc nào.

Anh ta lắp bắp hỏi:

_ Em… em dậy lúc nào vậy?.

_ Cũng mới thôi. Mà anh vừa nói chuyện với ai thế?.

Duy Mạnh nghe tôi hỏi đến cuộc điện thoại vừa rồi thì khuôn mặt cũng có chút biến sắc nhưng cũng nhanh chóng trở lại bình thường. Rồi bình thản đáp:

_ À, đó là cô em họ của tôi ấy mà.

_ Em họ sao?. Sao tôi chưa gặp bao giờ mà trong đám cưới có đi không??

_ Không. Hôm đó bận.

_ Vậy sao.

_ Ừ mà em hỏi nhiều thế?. Để tới đoạn nữa tôi dừng đổ xăng em có muốn ăn uống gì không?.

Nhìn ra ngoài, trời cũng đã nhá nhem tối, bụng tôi cũng hơi đói nên mới nói:

_ Thế gần tới chưa?.

_ Chưa đâu mới được nửa đường thôi.

_ À vậy thì anh ghé cho tôi mua cái bánh gì đó ăn. Lên tới chắc cũng muộn.

_ Ừ được rồi. Chắc cũng cỡ 9 , 10 giờ tối gì đó.

_ Vâng.

—-_

Tôi ăn bánh uống nước rồi thì cũng ngủ tiếp, mặc kệ cho anh ta lái xe đến đâu miễn là không bán tôi sang nước ngoài là được. Ngủ một giấc thật lâu nữa đến khi những bóng đèn vàng trên đường soi sáng vào, tôi mở mắt ra thì ngạc nhiên trước khung cảnh trước mắt. Liền hỏi Duy Mạnh:

_ Đây là đâu mà đẹp thế?.

_ Em dậy rồi à?. Đây là Sài Gòn rồi đó, cây cầu chúng ta vừa đi qua là cầu Sài Gòn.

_ Vậy sao?.

Lại tiếp tục quay mặt nhìn ra bên ngoài ngắm nghía thành phố này vào buổi tối. Tôi phải ngạc nhiên lắm vì bây giờ cũng đã khuya mà người người, xe cộ vẫn còn chạy rất là đông đúc. Đèn đường ở đây nó còn sáng hơn cả bóng đèn ở nhà tôi nữa.

Thấy tôi cứ há hốc mồm, Mạnh liền nói.

_ Đối với người lần đầu lên Sài Gòn như em thì thấy đẹp. Còn như tôi thì quen rồi, đôi lúc lại muốn về quê, không khí trong lành mát mẻ, yên bình chứ không hối hả, nhộn nhịp như ở đây.

_ Tôi thấy đẹp mà.

Nói chuyện thêm một lát nữa thì chiếc xe của Duy Mạnh cũng dừng ở trước một khu chung cư, anh ta kêu tôi đứng xuống đây trước chờ anh ta đi cất xe rồi sẽ quay lại ngay.

Tôi bước xuống xe rồi đứng chờ, trước mắt tôi là một tòa nhà cao tầng rất to lớn. Quả thật từ nhỏ đến giờ tôi mới thấy được một tòa nhà bằng mắt mình ở ngoài đời thế này. Chứ toàn đa là thấy trên phim ảnh mà thôi.

Duy Mạnh cất xe vào bãi đỗ xe rồi kéo vali đi ra. Thấy tôi cứ há mồm nhìn thì đi đến vỗ vai làm tôi giật hết cả mình.

_ Em làm gì nhìn chăm chú ghê vậy?. Chưa thấy bao giờ à?.

_ Anh lần sau đừng hù người ta kiểu đó được không, có ngày tôi cũng yếu tim mà chết. Mà đúng rồi còn gì, đây là lần đầu tôi thấy cái nhà gì mà gấp không biết nhiêu lần cái nhà ở quê nữa.

_ Như thế này em đã choáng ngợp thì không biết mấy tòa nhà cao tầng nhất ở Sài Gòn thì em sẽ thế nào.

Rồi sau đó Duy Mạnh kéo vali đi về phía trong khu chung cư. Tôi thấy anh ta đi thì cũng mang balo rồi chạy theo.

Đi vào trong, anh ta bước vào thang máy, à cái này thì tôi biết vì cũng nhờ xem tivi. Tôi còn chưa dám bước vào thì anh ta gọi:

_ Không vào à?. Hay muốn đi cầu thang bộ lên?.

Không suy nghĩ gì nữa, nhanh chân đi vào đứng bên cạnh anh ta. Mặc dù hơi sợ nhưng tôi cũng đâu có ngu gì mà đi bộ lên. Tôi chưa biết cảm giác di chuyển bằng cái này thì như thế nào nữa. Tay tôi bất chợt níu vào vạc áo của Mạnh vì thang máy đang chạy lên, và có hơi chóng mặt một tí. Mạnh nói:

_ Bình tĩnh hít thở đều đi. Lần đầu đi nên chưa quen đó.

Chỉ chốc lát thôi thì thang máy đã dừng lại, tôi còn chưa kịp trả lời anh ta câu gì nữa thì đã lên đến nơi. Cánh cửa tự động mở ra, tôi theo Duy Mạnh ra ngoài. Đi đến một căn phòng, anh ta bấm số ở một cái bảng trước mặt rồi tôi nghe tiếng “ting” một cái, Duy Mạnh mở cửa ra rồi vào trong.

Bước vào trong là một căn nhà có đủ tiện nghi, bàn ghế, tivi các thứ đủ hết cả. Duy Mạnh cất đồ rồi sau đó đi ra.

_ Em vào cất đồ rồi tắm rửa nghỉ ngơi đi. Tôi phải đi có chút việc.

_ Vâng, anh cứ đi đi.

Duy Mạnh nghe tôi nói xong thì rời đi, tôi đi đến ghế ngồi. Duy Mạnh không biết nghĩ gì liền trở lại.

_ Sao anh còn chưa đi.

_ Tôi đi ngay đây. Nhưng trước hết đi vào đây tôi chỉ cho cách bật nước nóng để tắm. Không tí nữa không biết thì lại bấm lung tung bỏng chết.

_ Ohh.

Đi theo anh ta vào trong phòng tắm, sau khi chỉ một lượt cho tôi về mấy nút nóng rồi lạnh thì tôi cũng đã hiểu.

_ Được rồi anh cứ đi đi. Tôi hiểu rồi.

_ Ừ, đi tắm rồi nghỉ sớm đi. Tôi đi chút nữa tôi về.

Tôi lí nhí nói trong miệng ” Anh đi đâu luôn đi, khỏi về cũng được”

Duy Mạnh nghe gì đó không rõ hỏi lại:

_ Em nói gì đấy?.

_ À không có gì. Thôi anh đi sớm đi không lại lỡ công việc.

_ Em coi chừng tôi đó.

Tôi không nói gì nữa im lặng để cho anh ta đi cho nhanh. Duy Mạnh cũng rời khỏi nhà ngay sau đó. Lấy áo quần tắm rửa xong xuôi thì tôi lên giường nằm. Lăn qua lăn lại vẫn không thể ngủ được. Thế là tôi lại lò mò đi ra ngoài phòng khách. Đi đến bên cửa sổ nhìn ra ngoài, từng ánh đèn sáng rực cả đường phố, vẫn còn lưa thưa những chiếc xe đang lưu thông trên đường. Phía dưới kia, cô lao công vẫn đi quét đường hốt rác khi giờ đã khuya thế này rồi. Họ phải lao động để kiếm tiền và tôi nghĩ mình cũng sẽ kiếm một công việc phù hợp để có thêm thu nhập.

Càng ngắm nhìn tôi suy nghĩ lại thêm buồn. Người thì giàu nứt đố đổ vách, còn người dân nghèo như chúng tôi thì dù có làm công việc gì cũng luôn cố gắng để tích cóp những đồng tiền từ mồ hôi nước mắt của mình. Ngắm nhìn một lúc lâu, tôi đi đến ghế sofa để nằm. Cầm điện thoại trên tay nhưng cũng chẳng biết gọi ai bởi chỉ có số của một mình anh Hưng và Mạnh. Nhưng anh Hưng giờ chắc cũng đã ngủ rồi. Còn tên Mạnh thì tôi cũng đâu có rãnh mà gọi cho anh ta. Tôi trông anh ta đi đâu dài ngày luôn càng tốt vì tôi sợ những chuyện đó sẽ xảy ra. Vốn biết rằng tôi là vợ chồng với anh ta thì chuyện đó sớm muộn gì cũng sẽ tới nhưng tôi thật không cam tâm vào lúc này. Để từ từ tôi xem anh ta có thật sự thích tôi như lời anh ta nói không đã.

Suy nghĩ một lúc, hai mắt tôi mở cũng hết nổi rồi. Bỏ điện thoại qua một bên tôi đắp chăn rồi ngủ thiếp đi trên ghế sofa.

Duy Mạnh bên đây thì đang ở bar giải quyết công việc lộn xộn của hôm trước. Anh ta vừa đến được một lúc thì thiếu gia của tập đoàn dầu khí lớn nhất nhì thành phố cũng đến. Cậu thiếu gia này nổi tiếng là ăn chơi, gái gú, còn nghe nói rất bệ..nh hoạ..n với các cô gái. Đình Hạo đang cùng mấy người bạn của mình đi vào. Duy Mạnh thấy anh ta thì cũng chẳng vội vàng gì cả. Vẫn phong thái ấy ngồi trên ghế, đôi chân vắt chéo lên nhau. Gương mặt lạnh lùng như không sợ sệt hay ngán ngẩm gì với những gì sắp xảy ra.

_ Quý hóa thật, hôm nay lại có vinh dự gặp cậu chủ lớn ở đây.

_ Phước đức của nhà cậu rồi đó. Thế nào, hôm nay cậu sẽ giải quyết chuyện con nhân viên khốn nạn nhà cậu như thế nào đây?.

_ Trước hết, tôi cần nhắc cậu một chuyện. Mình là người có ăn có học nên xưng hô cho nó lịch sự một chút. Tôi biết là nhân viên của tôi đã vô tình làm ảnh hưởng đến cậu, cô ấy cũng đã xin lỗi. Thế nên, đừng mở miệng ra là con này con kia.

_ Ô thế á, nhưng tôi thích gọi thế đấy thì làm sao?.

_ Đâu phải cậu thích là được đâu. Với lại theo như camera ghi lại và tôi cũng đã xem đi xem lại nhiều lần thì rõ ràng cậu có những hành động không mấy tốt đẹp với nhân viên của tôi nhỉ?. Có cần tôi cho cậu xem lại không hay là tôi gửi cho bố cậu cũng được đấy?

Khi nghe đến những lời Duy Mạnh vừa nói xong thì Đình Hạo khuôn mặt biến sắc, anh ta mặc dù là con trai cưng của ba mình nhưng có một điểm là ông ta luôn rõ ràng, thương là thương nhưng khi cần khắt khe là rất nghiêm túc. Duy Mạnh từng chơi với Đình Hạo rất thân nên anh biết rõ điểm yếu này. Ngồi đó cười nhếch môi hỏi lại Đình Hạo.

_ Sao nào?.

_ Cậu…. Được lắm, ai bảo trước đây tôi lại thân với cậu làm gì.

Nói rồi, Đình Hạo đứng dậy chỉ tay về phía Mạnh và nhân viên nữ chửi thề một tiếng. Anh ta mang theo một bụng cục tức rời khỏi quán bar. Cô nhân viên đi ra rối rít cảm ơn.

_ Anh Mạnh, em cảm ơn anh, cảm ơn anh đã giải vây cho em nếu không anh ta chắc sẽ không tha cho em mất.

_ Được rồi, lần sau gặp cậu ta để ý một chút. Không phải lúc nào cũng may mắn như hôm nay đâu.

_ Vâng em biết rồi, em sẽ chú ý hơn.

Duy Mạnh trở về phòng của mình, anh ta xoa xoa thái dương rồi mới nhìn lại đồng hồ thì thấy cũng đã muộn rồi. Thế nên lấy áo rồi đứng dậy đi về, xuống dưới dặn dò nhân viên sau đó ra xe rồi lái đi.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.