Cho Tớ Mượn Bài Tập Chép Với!!!

Chương 27-2



Đến cửa nhà, Trương Lam cầm cặp sách xuống xe, dì Lưu hầm chút ngân nhĩ*, nhìn cô vào cửa, lập tức ngăn lại, nói: “Uống chút ngân nhĩ.”

*Mộc nhĩ trắng, nấm tuyết.

“Nga.” Trương Lam bưng lên, ngân nhĩ nấu hai giờ đồng hồ hơi sánh lại, chua chua ngọt ngọt, Trương Lam sảng khoái uống một hơi, ôm lấy cặp sách đi lên phòng.

Dì Lưu nhận lấy ly, lắc đầu cười nói: “Đứa nhỏ này, gấp như vậy làm gì.”

Chú Trần cầm chìa khóa xe vào cửa: “Chẳng lẽ chơi trò chơi.”

“Đợi lát nữa tôi lên xem.”

Trương Lam vừa về phòng, treo cặp sách, ngồi xuống liền lấy điện thoại ra.

【 Tiểu tỷ tỷ: Tớ về rồi, cậu thì sao? 】

【 XR: Đến, cậu đi ngủ sớm một chút. 】

【 Tiểu tỷ tỷ: Chỉ như vậy sao? 】

【 XR: Còn muốn như thế nào nữa? 】

Còn muốn như thế nào nữa? Trương Lam bị sáu chữ này kích thích đến đỏ mặt. Còn muốn thế nào, đương nhiên là ——

Ôm ôm hôn hôn giơ thật cao.

Nhưng lời này, Trương Lam lại không nói ra được.

【 XR: Ngày mai thỏa mãn cậu. 】

【 Tiểu tỷ tỷ: Thỏa mãn tớ cái gì? 】

【 XR: Ôm ôm hôn hôn giơ thật cao. 】

【 Tiểu tỷ tỷ:!!! 】

【 XR: Khoan hãy nói, tôi thật sự muốn ôm cậu, nóng. 】

【 Tiểu tỷ tỷ: Đang mùa đông, nóng cái gì mà nóng. 】

【 XR: Cậu nói sao? 】

Trương Lam: “…” Cô rất là trong sáng đấy.

Hai người ở trên wechat nói chuyện, trò chuyện một đoạn dài, Trương Lam đứng dậy đi, mặc quần áo ngủ đi ra, kéo kéo áo, máy tính cũng không nhìn, nằm lên trên giường, cùng Tiết Nhượng chúc ngủ ngon, liền ngủ, giống như ngày hôm qua, cũng ngủ sớm như vậy.

Mười một giờ rưỡi, khu biệt thự yên tĩnh, chỉ có mấy phòng đèn sáng, dì Lưu lên lầu, nhìn Trương Lam, một phút sau xuống, nói với chú Trần: “Con bé ngủ rồi.”

Chú Trần nhíu mày, lại cầm lấy điện thoại, gọi cho Trương Trọng Cảnh ở một thành phố khác.

Tiểu khu trong rừng.

Gõ cửa, Tiết Nhượng đưa tay vặn ra, Chung Lệ Nhan bưng sữa bò đi vào, để trên bàn nói: “Đi ngủ sớm một chút.”

Tiết Nhượng tựa vào trên ghế, máy tính mở trước mặt, cửa sổ đang đóng là khu giao dịch cổ phiếu, Chung Lệ Nhan nhìn lướt qua, sắc mặt trầm trầm, nhưng không nói gì, đóng cửa đi ra ngoài, điện thoại Tiết Nhượng để trên bàn reo lên, Chung Lệ Nhan thuận thế nhìn sang.

Thấy Tiết Nhượng cúi đầu, trả lời tin nhắn của đối phương.

Chung Lệ Nhan hỏi: “Đã trễ thế này còn có ai gửi tin cho con?”

Tiết Nhượng rời khỏi wechat: “Bạn học.”

“Đi ngủ sớm một chút, đừng nghịch máy tính.” Chung Lệ Nhan lại nhắc nhở, trong giọng nói, mang theo bất mãn, Tiết Nhượng chống đầu, nhấn mở cửa sổ kia ra, giống như là cố ý, hô hấp của Chung Lệ Nhan bỗng chốc thay đổi.

“Ầm ——” Bà đóng cửa lại.

Kết quả kỳ thi rất nhanh đã có, Trương Lam toàn bộ đều đạt tiêu chuẩn, điểm so với lần trước cao hơn một chút, cô rất cao hứng, Tiết Nhượng vẫn đứng nhất, đứng nhất khối, đứng nhất lớp, lúc thầy Tề Hoành ở trên bục giảng khen Tiết Nhượng, Trương Lam đỡ trán, mê mẩn nhìn Tiết Nhượng.

Tiết Nhượng lấy tai nghe ra, lại gần cô, cười nói: “Nhìn nữa, nhìn nữa liền đem cậu ăn luôn.”

Mặt Trương Lam đỏ lên.

Sau khi tan học, Tiết Nhượng kéo Trương Lam, đi đến bức tường phía sau, đè Trương Lam lên, cúi đầu liền hôn, Trương Lam nắm chặt cổ áo cậu, ngửa đầu, cùng cậu hôn môi.

Phan Vĩ kẹp điếu thuốc, đi tới, đang muốn tìm một vị trí thật tốt mà hút.

Vừa thấy, thuốc cũng rơi trên mặt đất, cậu ta chửi thề một tiếng, che mặt, mẹ nó cẩu độc thân sao cứ bị ngược như vậy chứ, Tiết Nhượng ôm thắt lưng Trương Lam, nói: “Mập.”

Trương Lam cắn răng: “Nơi nào mập, mặc nhiều quần áo mà.”

“Thật không? Tôi sờ sờ.” Tay cậu ở trên lưng cô sờ tới sờ lui, Trương Lam đỏ mặt né tránh, niên thiếu khí thịnh, lúc cậu ôm cô, cô có thể cảm thấy trên người cậu đang kích động.

Trong mơ hồ, cô đại khái cũng biết đó là gì, nhưng cũng không trực tiếp nói ra, hai người liền ôm ôm hôn hôn, trừ hôn môi cũng không làm gì.

Buổi chiều thứ sáu.

Vừa tan học, Tiết Nhượng nói với Trương Lam, ” Tôi có chút việc, đi trước, hôm nay không đưa cậu lên xe được.”

Trương Lam ngẩng đầu: “Cậu có chuyện gì sao?”

“Chuyện riêng.” Tiết Nhượng vung túi sách trên vai, nói.

” Nga được rồi.” Trương Lam trong lòng mất mác, nhưng cũng không tiện hỏi, đành phải ngồi tại chỗ, quay đầu nhìn cậu, Tiết Nhượng cùng Phan Vĩ hai người đi ra phòng học.

Biến mất ở cửa sau, Trương Lam quay đầu trở lại, thở dài, dọn dẹp sách vở.

Cô đều có thói quen cùng cậu tan học.

Chu Nghệ từ trong ngăn bàn lấy cặp sách ra, chạy tới, nói với Trương Lam: “Tớ với cậu cùng đi, ngày mai cuối tuần cậu có việc gì không?”

“Không có, chắc là ở nhà chơi trò chơi đi.” Trương Lam suy nghĩ một chút, cô vốn định lấy phiếu điểm trở về đưa cho Trương Trọng Cảnh xem.

Ai biết, cha cùng mẹ đảo mắt liền muốn đi Mỹ, chủ yếu là gần cuối năm, công ty bận việc, Trì Bình thì càng bận rộn, bà mặc dù từ chối mấy tiết mục biểu diễn, nhưng vẫn còn không ít, màn trình diễn ở Mỹ này cũng bởi vì Trương Trọng Cảnh phải đi công tác, cho nên cũng đi theo.

Trương Lam về đến nhà lại cô đơn một mình.

“Chậc, không cùng Tiết Nhượng hẹn hò sao? ” Chu Nghệ nhỏ giọng hỏi.

Trương Lam dừng lại, nói: “Cậu ấy không hẹn tớ, tớ cũng không biết cuối tuần cậu ấy có việc gì không.”

“Không bằng liền đi theo bọn tớ đi xem phim đi?” Chu Nghệ nói, “Tớ đã hẹn với lớp trưởng lớp bên cạnh, hắc hắc, Annie cùng Tề Thích cũng đi.”

“Vậy tớ không làm bóng đèn.” Trương Lam suy nghĩ một chút, để cho một đôi bọn họ hẹn hò.

Chu Nghệ vỗ sau gáy Trương Lam: “Cậu thật ngốc, đi hẹn Tiết Nhượng đi.”

“Đúng nha.” Trương Lam vừa nghe đến đây liền hứng thú.

Hai người vừa trò chuyện vừa đi ra phòng học, đúng lức lại gặp Long Ngọc, Long Ngọc chớp chớp mắt nhìn cô: “Trọng sắc khinh bạn, phạt cậu cuối tuần đi dạo phố với tớ.”

Chu Nghệ ở một bên cười nói: “Dạo phố cái gì chứ, cậu ấy muốn cùng Tiết Nhượng đi xem phim.”

Long Ngọc: “…” MMP.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.