Dịch: Tồ Đảm Đang
Đêm đen, tôi nằm trên chiếc giường nhỏ trong phòng bệnh, không ngủ được. Nhưng lại không thể trở mình mãi, sợ ảnh hưởng đến giấc ngủ của bà.
Tôi ngồi dậy nhẹ nhàng đi ra ngoài. Vốn chỉ định đi lại một chút thôi, lúc đi ngang qua phòng trực ban liếc nhìn một chút, phát hiện bác sĩ trực ban là Kiều Nặc.
Lúc đó, cô đang há to miệng muốn nhét cả một cái mochi vào, bốn mắt chúng tôi chạm vào nhau, hai giây sau liền phụt cười. Cô đặt đồ ăn xuống.
“Anh chăm ca đêm sao?”
Tôi gật đầu.
“Ngủ không được, định đi ra ngoài chút.” Đột nhiên nhớ đến chuyện buổi trưa vẫn chưa cảm ơn cô, liền đi vào văn phòng.
“Chuyện hồi trưa cảm ơn cô, may mà cô nhanh nhạy.”
Ánh mắt tôi vô tình nhìn vào hộp cơm tối trên bàn cô ấy, bên trong có vài viên mochi.
Cảm nhận được ánh mắt của tôi, Kiều Nặc mới cười nói: “Đây là mochi vị dâu tây mà tôi làm, anh muốn thử không?” Cô lấy một tờ khăn giấy bọc lại đưa cho tôi.
“Cuộc sống vất vả như vậy, phải ăn gì đó ngọt ngọt mới được!” Nói đến đồ ăn, cô thật vui vẻ, cười hihi đợi tôi nhận lấy.
Tôi bị cô ấy cảm hóa, nhận lấy đồ ngọt và mỉm cười cảm ơn. Cắn vào một miếng, mềm dẻo, vị dâu tây bên trong ngòn ngọt.
“Ngon lắm.”
“Thật không?” Đôi mắt Kiều Nặc sáng cả lên. “Tốt quá!”
Cuộc sống không thể tạm bợ qua loa được, cần phải có cả thơ ca và mỹ thực – đây là tín ngưỡng cuộc đời của bác sĩ Kiều.
Lần trực đêm thứ hai, tôi lần nữa đúng lúc gặp bác sĩ Kiều thay đồng nghiệp trực đêm, lần này bác sĩ Kiều lấy ra một chiếc bánh kem khoanh vị trà xanh.
Cô ấy chớp mắt đợi tôi đánh giá, lúc tôi khen ngon đôi mắt cô liền sáng rực rỡ, tự hào bóc lấy một miếng lên cắn một ngụm, sau đó híp mắt lại vẻ hưởng thụ.
Có lẽ mấy ngày này tôi đã hấp thụ đường nhiều hơn so với bình thường, lúc nằm mơ tôi cũng đang ăn bánh kem, mùi vị ngọt ngào vừa phải, làm người ta cảm thấy mãn nguyện.
Sau đó, tất cả sự ngọt ngào ấy đều sẽ có sự đắng chát chờ đón ở phía sau.
Hôm nay, tôi mang theo một chiếc bánh pudding xoài từ cửa hàng đồ ngọt khá nổi tiếng đến bệnh viện, định tặng cho Kiều Nặc, coi như là quà đáp lễ cho hai lần trước. Lúc đi đến thang máy chuyên dụng cho phòng bệnh cao cấp, cửa thang máy mở ra, Trì Hựu Lân và người trợ lý cùng nhau bước ra.
“Thăm bà rồi?” Tôi hỏi hắn một câu.
Trợ lý gật đầu với tôi, mang hành lý ra xe trước.
Trì Hựu Lân bước ra ngoài thang máy, lúc bước qua tôi thì tháo khẩu trang xuống, giọng nói rất bình tĩnh.
“Nghe mẹ nói, bác sĩ Kiều được lắm?”
Tim tôi co giật mạnh mẽ. Hắn đeo kính râm, tôi không nhìn ra được ánh mắt của hắn, chỉ có thể nhìn mình đang trừng lớn mắt qua mắt kính của hắn.
Trì Hựu Lân chỉ vào hộp đồ ngọt trên tay tôi.
“Anh không mấy ăn đồ ngọt,…cho bà sao? Hay là…” Hắn hạ giọng thấp xuống. “Cho bác sĩ Kiều?”
Tôi đang muốn phản ứng lại, giọng nói của trợ lý truyền đến từ bên kia. “Anh Trì, nhanh lên thôi.”
Trì Hựu Lân đeo lại khẩu trang bước đi.
Còn tôi chẳng nói được một câu nào, chỉ nhìn theo chiếc xe lái ra khỏi bãi đỗ.
Một mình tôi độc chiếm thang máy đi lên.
Trong lúc tôi cảm thấy ngay cả nuốt nước miếng cũng khó khăn, tôi không thể không thừa nhận rằng mình đang hoảng hốt lo sợ.
Những chuyện đã từng xảy ra trong quá khứ không ngừng ồ ạt chạy về trong đầu tôi.
Tôi cắn chặt môi mình.
Thang máy đã đến nơi, đích đến ban đầu của tôi không phải là phòng bệnh của bà mà là văn phòng của bác sĩ Kiều.
Kiều Nặc không có ở đây, y tá nói hôm nay cô ấy đều ở phòng khám, có thể buổi tối mới qua khu nhập viện kiểm tra.
Tôi đứng bên lối đi, nhắm mắt giữ lại bình tĩnh rồi mới bước vào phòng bệnh của bà.