Dịch: Tồ Đảm Đang
Đích đến của tôi lần này là Phần Lan, có cực đêm và cả mặt trời vào buổi tối, có thể nhìn thấy được bắc cực quang.
Trường xếp cho tôi chỗ ở ở gần trường, đứng trên ban công nhỏ, tôi có thể nghe thấy tiếng sóng vỗ ở một nơi nào đó không xa.
Tổ sinh viên và người tiếp đón tôi vốn dĩ định sắp xếp cho tôi một chuyến du lịch vài ngày, để tôi thư giãn trước, nhưng tôi đều khéo léo từ chối cả, trực tiếp đi gặp mặt với giáo sư trong khoa, chuẩn bị thảo luận chủ đề nghiên cứu.
Bọn họ đều rất kinh ngạc, chuyến du lịch này là chuyến du lịch cuối mùa rồi, đợi vào mùa đông rồi thì sẽ không thể đi đâu được trong thời gian rất lâu.
“Người trẻ tuổi thì ra ngoài tiện thể kết bạn kết bè chứ!” Giáo sư râu quai nón cười nói với tôi.
Tôi chỉ cười cười.
Có lẽ, tôi muốn làm một “khổ hành tăng” hơn.
Nửa tháng sau, cả thành phố đều là tuyết trắng.
Sắc trời tối tăm, tầng mây thấp dày đặc, trong làn gió mây còn mang theo một sự u ám nhè nhẹ, giống như một thanh kiếm không ngừng huơ múa sát phạt.
Tôi bỗng nhiên có một ý nghĩ điên cuồng, mặc vào chiếc áo khoác dày, bước đi trên đường phố.
Cơn gió rít gào và tuyết rơi dày đặc như mãnh thú, và cái lạnh đến thấu xương đang nuốt chửng lấy tôi.
Giữa trời đất đang lay động, một con người nhỏ bé là tôi, cảm thấy rất khoái chí.
Tôi xiêu xiêu vẹo vẹo đi một bước lùi ba bước, từ từ di chuyển đến vùng biển chỉ nghe qua tiếng chứ chưa từng đi qua ấy.
Mặt biển ấy màu đen, giống như chiến trường hỗn loạn, từng đợt sóng vỗ đang cuồn cuộn vào nhau, đem theo ác ý lạnh lùng đến cùng cực.
Trời đất bao la, cũng không bằng lòng người.
Buổi hội thảo, luận về <Lolita>
Tiếng Trung bắt đầu từ “Lolita, ánh sáng sinh mệnh của tôi, ngọn lửa dục niệm của tôi, tội ác của tôi, linh hồn của tôi.”
Tiếng Anh của “dục niệm” dùng bằng từ “loins”, ý chỉ d**ng vật.
Nó nhắc tôi nhớ về năm Trì Hựu Lân 16 tuổi, tôi đã từng nảy sinh dục niệm với em.
Trì Hựu Lâm chơi bóng rổ về nhà, cởi bỏ đống quần áo ngay tại cánh cửa phòng tắm.
Bên trong, em đang tắm. Bên ngoài, tôi bước đến gần.
Ánh mắt của tôi dừng ở đống quần áo ấy, dừng ngay chiếc quần lót của em. Tôi muốn nhặt nó lên, đưa đến chóp mũi mình, cẩn thận ngửi nó.
Ở Phần Lan vài tháng, tôi không kết bạn với ai. Đối với những lời mời muốn mời tôi dự tiệc và uống cà phê, tôi chỉ đều nhận ý tốt của họ. Thời gian qua đi, rồi cũng không ai hỏi đến nữa.
Ban đầu mẹ chủ động gọi video cho tôi, sau đó đổi lại là tôi đúng giờ đúng lúc sẽ gọi cho bà ấy. Bà bắt đầu nói tôi.
“Aiya, con sao không chịu ra ngoài gặp bạn bè gì đi, đúng giờ gọi cho mẹ vậy sao mà được chứ!”
Thấy mẹ sức sống dồi dào như vậy, tôi mỉm cười trả lời. “Được được được, nói chuyện với mẹ xong thì đi xã giao.”
Đôi lúc bà sẽ nhắc đến Trì Hựu Lân, nhưng chưa bao giờ nói đến hắn và Thi Nam như thế nào, có lẽ là do mỗi lần nhắc đến đều bị tôi dẫn qua chủ đề khác, không có cơ hội nói.
Tôi không muốn biết đến tất cả về hắn, hoặc là của hắn và cậu ấy.
Ngũ quan của người Bắc Âu rất sâu sắc, thân hình cao lớn, khí chất ngời ngời, tôi nghĩ, không liên quan gì đến khí hậu ở đây cả.
Ngày đông thời tiết tốt lên một chút, giáo sư đưa tôi ra ngoài đi dạo.
Ông đưa tôi đến gần một rừng dây, có một mặt băng ở đó, giống như lãnh thổ của nữ hoàng băng giá trong phim.
“Khi mùa xuân đến, nơi này sẽ trở nên sức sống dồi dào.” Giáo sư lấy điện thoại ra, cho tôi xem hình ảnh trong điện thoại.
Thảo nào nói ông già noel đến từ Bắc Âu, một năm bốn mùa, một thế giới cổ tích sống sờ sờ nơi đây.
Nhưng cái tôi thích nhất, chính là mặt biển gần chỗ tôi ở.
Mùa xuân đến, màu đen của biển trở thành màu xanh sẫm, dã tính khó thuần ấy trở nên nhu hòa lại. Tôi biết, nó đang nuôi dưỡng sinh mệnh.
Tôi thích mang theo một chiếc ghế và cá khô ra ngoài biển ngồi một mình cả ngày.
Cá khô dùng để cho mèo ăn. Từng có một chú mèo cùng tôi ngắm biển cả ngày trời, tôi phải cảm ơn nó.
Có lúc tôi nghĩ, hay là định cư ở đây luôn, đến hết đời này.
Đến mùa hè, bờ biển đó trở nên sống động hơn. Một bầy hải âu trắng phiếu thỉnh thoảng lướt qua mặt biển, ngoài xa là đốm đốm những cánh buồm.
Tôi mang theo thêm một thứ nữa ra biển – bia ướp lạnh.
Uống bia, ngắm biển, nghe tiếng gió, chơi với mèo.
Tôi đang sống rất yên ổn trong một thế giới một mình.
Hôm nay, đồng nghiệp trong nước gửi cho tôi một văn kiện, tôi vô tình nhìn thấy dòng chữ ký của cậu ta. – “Mặt biển xanh sẫm ấy, có cánh hải âu đang bay lướt qua, tôi đang uống rượu chơi với mèo, thoải mái đến mức không muốn rời đi.”
Tôi hỏi đồng nghiệp: “Là chữ ký của cậu làm sao?”
“Bài hát chủ đề mới của Wildfire đó, tên là <Mặt biển ấy>, tôi đổi cả hai tuần rồi cậu mới thấy sao…”
Tôi không để ý tới đồng nghiệp lải nhải nữa, mở công cụ tìm kiếm ra search.
Mặt biển ấy/Lời và nhạc: Trì Hựu Lân.
“Mặt biển đen sẫm ấy, gió đang cuồng cuộng khiêu vũ trên cao
Tôi đang nghĩ, cánh hoa mùa xuân khi nào nở
Mặt biển xanh sẫm ấy, có cánh hải âu đang bay lướt qua
Tôi đang uống rượu chơi với mèo, thoải mái đến mức không muốn rời đi
Mặt biển ấy, vừa hoang dại vừa dịu dàng
Nhưng tôi biết, tôi sẽ không đến đây nữa
Bởi vì, tôi phải quay về, quay về nơi chốn của tôi.”
Poster của bài hát, là bờ biển mà tôi thường đến, góc chụp là góc sau lưng vị trí mà tôi hay ngồi.
– —-
Tồ: ????
Trì Hựu Lân kiểu: Anh không thoát được tôi đâu.