Chớ Quấy Rầy Phi Thăng

Chương 52: Bách Hoa Vũ Hội



Editor: TIEUTUTUANTU

“Thỉnh nhập tạo.” Nhìn Hoàn Tông kia đưa ra vẻ mặt không có biểu tình, An Hòa quyết định từ bỏ tiếp tục truy vấn, quay đầu nói với đám người phong chủ chưởng môn đang ngồi: “Chư vị đạo hữu, vị công tử này là ân nhân cứu mạng của gia sư lúc sinh thời.”

“Đạo hữu hảo.” Bất luận không quen biết, nhóm tu sĩ đang ngồi đối với ba người Hoàn Tông đều thực hữu hảo khách khí.

Một là bọn họ phải cho An Hòa mặt mũi, hai là Hoàn Tông địa vị không đơn giản.

Hoàn Tông mặt mặt vô biểu tình, ở trong mắt bọn họ đó là thần bí khó lường. Hắn trầm mặc không nói, trong mắt bọn họ là phong thái cao nhân. Tổng kết lại, đối phương phi thường thần bí, không thể đắc tội.

An Hòa cấp Hoàn Tông nhất nhất giới thiệu thân phận chư vị khách khứa đang ngồi.

“Vị này chính là Ngũ Vị Trang trang chủ, Bạch Án chân nhân.”

“Chính là cao nhân trù nghệ tinh vi, lấy trù nghệ nhập đạo Bạch Án chân nhân?” Không Hầu nghe được ba chữ “Ngũ Vị Trang”, ánh mắt nháy mắt trở nên sáng như sao trời.

Nàng nghe sư tỷ Thiện Thực Đường trong tông môn nói qua, Ngũ Vị Trang tuy nhỏ, nhưng tu sĩ bên trong đều thực am hiểu trù nghệ, đặc biệt là Ngũ Vị Trang trang chủ Bạch Án chân nhân, làm ra mỹ thực có thể khiến tu sĩ ngộ đạo tu vi dâng lên, có thể làm dung nhan nữ tu trở nên càng mỹ.

Gần trăm năm trước, tông chủ từng nhiều lần muốn cùng Bạch Án chân nhân giao hảo, đáng tiếc Bạch Án chân nhân giống như không hảo ý, còn từng ngại Vân Hoa Môn bọn họ làm đồ ăn chỉ có hương vị lại không có linh hồn, chưởng môn chỉ có thể thất vọng mà về, làm ý niệm muốn Ngũ Vị Trang gia nhập cũng không dám xuất khẩu.

Đệ tử trên dưới tông môn đối với này kết quả này thực thất vọng, nhưng là còn chưa buông bỏ hy vọng.

Thậm chí mỗi cái đệ tử ra cửa rèn luyện, đều sẽ bị các sư huynh sư tỷ dặn dò, nếu là gặp được đệ tử Ngũ Vị Trang bị khi dễ, nhất định phải liều mạng cứu giúp, vạn nhất bọn họ tâm sinh cảm kích, liền nguyện ý gia nhập vào tông môn phụ thuộc của Vân Hoa Môn thì sao?

“Nghe đại danh của chân nhân đã lâu, hôm nay nhìn thấy chân nhân, thật sự là tiên phong đạo cốt, danh bất hư truyền.”

Không Hầu đứng dậy triều Bạch Án chân nhân hành lễ. Rất nhiều người đối với đầu bếp có ấn tượng cố hữu, đó chính là béo hoặc là dầu mỡ. Nhưng mà vị Bạch Án chân nhân này lại bất đồng, hắn dáng người thiên gầy, trên người mặc pháp bào lam nhạt, cả người đều lộ ra một cổ tiên khí.

Đối với Không Hầu thái độ nhiệt tình như thế, Bạch Án chân nhân trong lòng rất là khó hiểu, Tu Chân giới tu sĩ, phần lớn lấy luyện khí, luyện đan, ngự thú, vẽ phù, pháp khí nội tu, vũ khí ngoại tu nhập đạo, loại tu sĩ giống hắn lấy bếp nhập đạo này, tu vi không cao, tác dụng không lớn, ở Tu Chân giới địa vị thập phần thấp kém, hắn đã thật lâu không có gặp được hậu bối thật lòng ngưỡng mộ, coi trọng hắn, hơn nữa lại là tiểu cô nương xinh đẹp.

Chẳng lẽ là trưởng bối trong nhà tiểu cô nương nói với nàng lời đồn lung tung rối loạn gì đó, làm nàng tin là thật, cho nên đối với hắn sinh ra hiểu lầm tốt đẹp?

“Tiên tử nói quá lời.” Bạch Án chân nhân tuy đoán không ra thân phận Không Hầu, nhưng đối với nàng thập phần khách khí.

Hắn nhìn đến trên người tiểu cô nương đều là pháp khí hoặc là Thần Khí, pháp bào trên người không biết thêm vào bao nhiêu tầng phù văn, chắc thân phận nàng là đệ tử đại tông môn nào đó.

Hắn tuy là cái trang chủ, nhưng Ngũ Vị Trang là tiểu môn tiểu phái, còn chưa đắc tội nổi những nhân vật này.

“Là chân nhân quá khiêm nhượng.” Vì còn có những người khác ở đây, cũng không phải trường hợp nên nói chuyện phiếm, Không Hầu ngượng ngùng cùng Bạch Án chân nhân nói thêm, chỉ có thể sáng lạn cười với Bạch Án chân nhân.

Nụ cười này thật sự quá ngoan ngoãn thảo hỉ, làm Bạch Án chân nhân nhịn không được cười lại với nàng.

An Hòa ngồi ở chủ tọa tâm tình thực phức tạp, vị tiểu mỹ nhân này đối với Bạch Án loại lão nhân này đều có thể nhiệt tình như thế, vì sao cố tình đối với hắn thái độ bình đạm? Tuy rằng nội tâm thực rối rắm, nhưng hắn còn muốn kiên trì cấp Hoàn Tông giới thiệu xong những người khác đang ngồi.

“Vị này chính là đệ tử thân truyền Lưu Quang Tông, Hiếu Đống đạo hữu.”

Hòa Phong Trai là phụ thuộc tông môn của Lưu Quang Tông, bọn họ tổ chức trăm năm kỷ niệm Bách Hoa Vũ Hội, Lưu Quang Tông khẳng định sẽ phái người tiến đến. Đây cũng là nguyên nhân hôm nay có nhiều chưởng môn tông phái như vậy ở đây, vạn nhất Lưu Quang Tông coi trọng bọn họ thì sao?

Ngay sau đó mọi người liền nhìn đến, vị đệ tử Lưu Quang Tông đầu tới đuôi không nói gì đứng dậy, đi đến trước mặt thần bí đạo hữu, hướng hắn hành lễ: “Đệ tử Hiếu Đống gặp qua sư thúc.”

Sư, sư thúc?

Mọi người sửng sốt, khó trách vị đạo hữu này biểu tình thần bí lạnh nhạt, nguyên lai lại là kiếm tu Lưu Quang Tông, này liền một chút đều không kỳ quái.

Hiếu Đống đạo hữu đối với hắn như thế lễ ngộ, có thể thấy được địa vị thần bí đạo hữu ở Lưu Quang Tông không thấp.

Biết được thân phận Hoàn Tông, mọi người sôi nổi hồi ức biểu hiện chính mình vừa rồi, có hay không thật sự hoàn mỹ?

“Công tử, đây là đệ tử Vong Kiếm Phong.” Lâm Hộc suy đoán Hoàn Tông khả năng căn bản nhớ không rõ hậu bối đông đảo của tông môn, dùng truyền âm thuật cùng hắn nói, “Hắn là đệ tử vào tông môn ba mươi năm đã là Tâm Động kỳ tu vi, thiên tư xuất chúng.”

Hoàn Tông nhướng mày, thiên phú cực cao?

Hắn nghiêng người nhìn Không Hầu, đối với lời nói của Lâm Hộc không tán đồng. Không Hầu mấy tám năm tu luyện, liền đã là Tâm Động kỳ tu vi, lấy tốc độ tu hành của Hiếu Đống, có thể nào tính là xuất chúng?

Lâm Hộc: “……”

Những lúc này, hắn đều cảm thấy cùng công tử giao lưu khó khăn. Loại kiếm tu không biết thế sự này, đối với khái niệm về tư chất, chỉ sợ có đại hiểu lầm.

Hiếu Đống có chút kích động, vị sư thúc này, hắn chỉ thấy qua một lần, là khi cử hành bái sư đại điển. Bởi vì vị sư thúc này dung mạo thật sự quá mức xuất chúng, chỉ thấy qua một lần, hắn liền nhớ kỹ.

Từ đó về sau, hắn không còn có gặp qua vị sư thúc này. Nghe nói sư thúc là tu sĩ có thiên phú nhất gần mấy trăm năm qua ở toàn bộ Tu Chân giới, đạo tâm kiên định, tu luyện khắc khổ, là tấm gương trong tông môn, không nghĩ tới hắn hôm nay thế nhưng ở chỗ này gặp được lão nhân gia.

Nhìn gương mặt tuấn mĩ của Hoàn Tông, Hiếu Đống cảm thấy ba chữ “Lão nhân gia” này có chút không thích hợp, nhưng là ngôn từ của hắn thật sự thiếu thốn, kích động đến căn bản nghĩ không ra từ khác.

Hắn tu hành còn thấp, còn không thể khống chế cảm xúc tốt, trên mặt kích động chi tình cơ hồ khó có thể che dấu. Nhưng là nghĩ đến tông môn dạy dỗ, hắn vẫn tận lực đem khóe miệng muốn giơ lên đè ép xuống dưới.

“Không tồi.” Hoàn Tông vẫn là khẽ gật đầu khen một câu, tuy rằng những lời này chỉ có hai chữ, nhưng đủ để cho tiểu đệ tử tâm hoa nộ phóng, tay chân đều không biết để ở chỗ nào.

“Đây là cao đồ Vong Thông phong chủ, Vân Hoa Môn, Không Hầu tiên tử, ngươi gọi nàng sư thúc là được.” Hoàn Tông ý bảo đệ tử cấp Không Hầu chào hỏi, vãn bối nhìn thấy trưởng bối, không thể qua loa.

“Vãn bối Hiếu Đống, gặp qua Không Hầu sư thúc.” Hiếu Đống trộm xem Không Hầu, vị sư thúc xinh đẹp này …… Thoạt nhìn giống như nhỏ hơn hắn?

“Không cần đa lễ.” Không Hầu duỗi tay hư nâng, đem một cái túi gấm phóng tới trong tay hắn, “Hảo hảo tu luyện, không cần chậm trễ.”

“Là, vãn bối cẩn tuân sư thúc dạy bảo.” Hiếu Đống cung cung kính kính hành một cái lễ, lại triều Hoàn Tông chắp tay hành lễ, mới trở lại vị trí của mình.

“Nguyên lai nhị vị lại là Lưu Quang Tông Hoàn Tông tiên trưởng cùng Vân Hoa Môn Không Hầu tiên tử, thất kính thất kính.”

Chư vị chưởng môn phong chủ lần thứ hai đứng dậy hành lễ, nghe nói trước đó vài ngày, Thanh Phong Môn đệ tử gặp được tà tu đuổi giết, may mắn được Hoàn Tông đạo trưởng cùng Không Hầu tiên tử cứu, nghĩa cử này sớm đã truyền khắp toàn bộ Tu Chân giới.

Ngũ Vị Trang trang chủ Bạch Án chân nhân tâm tình có chút phức tạp, không nghĩ tới tiểu cô nương này lại là đệ tử Vân Hoa Môn.

Đệ tử Vân Hoa Môn đã cứu đệ tử bên trong trang hắn rất nhiều lần, hơn nữa tính tình nhiệt tình thẳng thắn thành khẩn, thập phần thảo hỉ. Nhưng là tông chủ bọn họ lại có chút kỳ quái, trăm năm trước luôn trước mặt hắn kể chuyện Thiện Thực Đường ở Vân Hoa Môn, sau lại hỏi trù nghệ Ngũ Vị Trang hắn thế nào.

Hắn biết đại tông môn ngọa hổ tàng long, đệ tử thiên tư xuất chúng không ít, nhưng là đến trù đạo cũng đến tông môn nhỏ của hắn khoe khoan một lần, cũng quá mức hiếu thắng.

Mấy năm trước đối phương lại tới lấy cớ luận đạo, khoe ra trù đạo nhà mình, hắn rốt cuộc không thể nhịn được nữa, nói thẳng Vân Hoa Môn Thiện Thực Đường làm gì đó nấu ăn không có linh hồn, không tính là trù đạo. Từ đây, vị trang chủ này rốt cuộc ngừng làm phiền.

Nguyên bản hắn còn lo lắng Vân Hoa Môn sẽ trả thù, còn cố ý dặn đệ tử cẩn thận người Vân Hoa Môn, nào biết đợi đã nhiều năm Vân Hoa Môn cũng chưa có động tĩnh gì, đệ tử ra ngoài rèn luyện gặp được đệ tử Vân Hoa Môn, khi gặp nạn còn được bọn họ nhiệt tình cứu giúp.

Nghĩ đến tông chủ Vân Hoa Môn tuy rằng thích khoa khoang, nhưng lòng dạ rộng rãi, cũng không có trả thù tiểu môn phái của hắn.

Bạch Án chân nhân tâm tình phức tạp, An Hòa tâm tình cũng lên xuống không ngừng. Khó trách sư phụ năm đó sau khi được cứu không bao lâu, Hòa Phong Trai bọn họ liền thành vào Lưu Quang Tông môn hạ, chỉ sợ là công lao của vị Hoàn Tông chân nhân này. Tục ngữ nói, lưng dựa đại thụ hảo thừa lương, Hòa Phong Trai sau khi nhập vào Lưu Quang Tông về sau, không cần cả ngày lo lắng môn phái khác tính kế, phát triển du lịch, hiện tại toàn bộ Tu Chân giới, ai còn không biết Hòa Phong Trai bọn họ?

Ân huệ Phong Hòa Trai bọn họ thiếu Hoàn Tông chân nhân này, làm sao trả nỗi?

Còn có vị Không Hầu tiên tử này, ngày đó ở cửa thành nhìn thấy nàng, hắn chỉ cho rằng vị cô nương này tuổi còn nhỏ, ỷ vào lá gan lớn, mới chạy ra vạch trần mưu kế tà tu. Không nghĩ tới nhân gia là đệ tử đại tông môn, bên người còn có cao thủ đồng hành, cũng không phải to gan lớn mật. Mà là đệ tử tông môn được giáo dưỡng hảo, thấy chuyện bất bình ra tay tương trợ.

“Trai chủ, Bách Hoa Tiên Tử đã chuẩn bị tốt, vũ hội có nên bắt đầu?” Sư đệ ở bên tai hắn nhẹ giọng hỏi. Đại sư huynh nhìn chằm chằm nhân gia Không Hầu tiên tử làm chi, không thấy Hoàn Tông chân nhân sắc mặt càng ngày càng khó coi?

“Có thể.” An Hòa gật đầu, hướng các tân khách kính trà.

Sư đệ quay đầu trộm đánh giá sắc mặt Hoàn Tông đã hòa hoãn xuống dưới, thở ra một hơi, dương tay ý bảo hội hoa bắt đầu.

Gió nổi lên, từ trên trời rơi xuống vạn cánh hoa tươi, nhóm tiên tử y phục rực rỡ cầm trong tay bó hoa từ trên trời giáng xuống. Muôn hoa muôn vẻ thi nhau khoe sắc, vũ điệu đẹp như thiên tiên, nhạc lên như tiên nhạc, làm nơi đây như hóa thành tiện cảnh.

Đẹp đến vô cùng.

Không Hầu xem đến không chớp mắt, đương nhóm hoa tiên hóa thành tiên nữ phi thiên đạp hoa rời đi, nàng còn không phục hồi tinh thần lại.

“Cho dù nói các nàng thật là tiên nữ đến từ Thiên cung, ta cũng sẽ tin tưởng.” Không Hầu thật lâu sau mới hồi phục tinh thần lại, quay đầu nhìn Hoàn Tông, hắn vẫn là bộ dáng không cảm xúc kia.

“Hoàn Tông?” Không Hầu nhỏ giọng nói, “Huynh không thấy đẹp sao?”

Hoàn Tông cấp Không Hầu đổ một chén trà nóng, lắc đầu: “Thích, không tồi.”

Ngoài miệng nói thích, biểu tình trên mặt lại rất thành thật, Không Hầu uống trà, không có ngon bằng trà Hoàn Tông pha a.

“Mẫu đơn tiên tử ung dung cao quý, đào hoa tiên tử diễm lệ vô cùng, hoa sen tiên tử xuất trần cao khiết……” Buông chén trà, Không Hầu cảm khái, “Thế gian lại có cô nương mỹ lệ như thế.”

Hoàn Tông: “……”

Lúc hắn xem, nam nhân cùng nữ nhân đều giống nhau, cũng không có khác biệt quá lớn, cho nên hắn không biết phải đáp Không Hầu ra sao.

Biểu diễn còn đang tiếp tục, Không Hầu nhỏ giọng cùng Hoàn Tông nói chuyện, lực chú ý lại dừng trên đài. Nhìn đến nữ tử xinh đẹp nàng sẽ kinh diễm, nhìn đến hoa tươi hiếm lạ nàng sẽ tán thưởng, phảng phất ở trong mắt nàng không cái gì không đẹp, không cái gì không tốt.

Học theo Không Hầu, Hoàn Tông nhìn chằm chằm một hoa tươi chậu, nỗ lực tìm kiếm chỗ đẹp. Đáng tiếc hắn tại phương diện này không có thiên phú, cuối cùng không thu hoạch được gì.

“Hoàn Tông chân nhân.” An Hòa nâng chung trà lên, triều Hoàn Tông xa xa kính nói, “Đa tạ chân nhân.”

“Trai chủ khách khí.” Hoàn Tông nâng chung trà lên nhấp một ngụm.

Thấy hắn uống xong trà, An Hòa mới chuyển hướng Không Hầu: “Lúc trước không biết cô nương lại là Vân Hoa Môn Không Hầu tiên tử, nếu có chiêu đãi không chu toàn chỗ, còn thỉnh tiên tử thứ lỗi.”

“Trai chủ quá khách khí.” Không Hầu nâng chung trà lên đáp lễ, “Đa tạ trai chủ hôm nay thịnh tình chiêu đãi.”

“Tiên tử có thể tới, bỉ phái đã là bồng tất sinh huy.” An Hòa uống xong trà, trong lòng âm thầm cảm khái, vẫn là tiểu cô nương đáng yêu.

Thấy An Hòa trò chuyện, mọi người xung quanh cũng bắt đầu nháo lên.

“Vị kia chính là Ngũ Vị Trang trang chủ? Nghe nói hắn làm cơm cực ngon, ta còn tưởng rằng là lão đầu đại mập mạp, không nghĩ tới tiên phong đạo cốt như thế.”

“Vẫn là An Hòa công tử của chúng ta đẹp nhất, khí chất ưu nhã.”

“Cô nương ngươi là nghiêm túc?” Nữ tu sĩ nơi khác tới phi thường không tán đồng, chỉ vào Hoàn Tông, “Rõ ràng là nam nhân kia càng đẹp mắt.”

“Ngươi nói bậy, An Hòa công tử là đẹp nhất.”

“Bạch y công tử mới là tuấn mỹ vô song.”

“Ngươi dám vũ nhục An Hòa công tử?” Nữ tử bắt đầu xắn tay áo lên.

“Còn không nói đạo lý, ta vũ nhục chỗ nào hắn?” Ngoại lai nữ tu sĩ thấy nữ tử này muốn cùng mình động thủ, cũng xắn tay áo, loại sự tình liên quan đến thường thức thẩm mỹ này là không thể dễ dàng khuất phục.

“Sư tỷ, bình tĩnh.” Nhóm sư huynh muội đồng hành cùng giữ chặt nàng, “Đây là địa giới Nhạn Thành, chúng ta cùng nàng nháo lên sẽ có hại.”

“Người có mắt đều nhìn ra được bạch y công tử kia đẹp hơn?!” Nữ tu bực tức nói lớn, “Các ngươi nói xem là mắt nàng ta có vấn đề hay là do đầu óc không ổn?”

“Sư tỷ, đã biết rõ nàng đầu óc có vấn đề, còn cùng nàng tranh cái gì?” Hai sư muội túm chặt cánh tay nàng, “Tỷ đổi chỗ ngồi khác xem. Chẳng lẽ tỷ đã quên, hôm nay ra cửa trước đã gieo quẻ? Quẻ tượng nói hôm nay không nên cùng người tranh chấp.”

Nghe được lời này, nữ tu tức khắc lặng lẽ, hậm hực mà trừng mắt nhìn nữ tử bản địa liếc mắt một cái, bị sư muội kéo tới bên phải, cùng một vị đồng môn sư đệ thay đổi vị trí.

“Hồng Lăng, ra bên ngoài vì một chút việc nhỏ la hét ầm ĩ giống bộ dáng gì?” Nữ tu sư tỷ thấp giọng quát lớn nàng một câu.

“Thực xin lỗi, Cát Cân sư tỷ, là ta sai rồi.” Nữ tu tên là Hồng Lăng cúi đầu, ấp úng nói, “Lần sau ta sẽ không xúc động như vậy.”

“Biết sai liền hảo.” Cát Cân sư tỷ gật gật đầu, cúi người ở bên tai nàng nhỏ giọng nói, “Bất quá ngươi nói không sai, bạch y công tử kia càng đẹp hơn.”

“Ta liền biết ánh mắt sư tỷ cùng ta giống nhau hảo.” Hồng Lăng tức khắc cao hứng lên.

“Nàng là người Nhạn Thành, thiên vị trai chủ nhà mình là thường tình.” Cát Cân nâng nâng cằm, ngón tay mảnh khảnh sờ đến cốt thượng bói toán bên hông, mấy ngày nay nàng luôn là hoảng loạn, lại tính không ra tột cùng là việc gì, quẻ tượng chỉ loáng thoáng biểu hiện, nếu gặp được quý nhân liền có thể gặp dữ hóa lành.

Chính là quý nhân ở đâu, là nam hay là nữ, là già hay trẻ, toàn bộ đều tính không ra.

Chờ Bách Hoa Vũ Hội kết thúc, quan khách sôi nổi đứng dậy rời đi, chỉ có mấy người bọn họ ngồi ổn như núi. Đệ tử Hòa Phong Trai canh giữ ở cách đó không xa cảnh giác nhìn bọn họ, những người này ngồi bất động, là muốn làm gì?

Liền khi hắn chuẩn bị tiến lên dò hỏi, một nữ tu áo tím trong đó từ bên hông lấy ra mấy cái ngọc bói bằng xương như dương chi bạch. Đệ tử Hòa Phong Trai dừng bước chân, tu sĩ bói toán đều có thói quen của mình, thực kiêng kị thời điểm bói toán bị đánh gãy, tuy rằng không biết những người này là tu sĩ môn phái nào, nhưng hắn vẫn là không tiến lên quấy rầy.

Nữ tu áo tím bói xong, nghiêm túc nói: “Phía đông.”

Cái gì phía đông, chẳng lẽ phía đông có người bọn họ muốn tìm?

Chỉ thấy vài vị tu sĩ này đồng thời đứng lên, lập tức hướng phía đông đi đến. Đệ tử Hòa Phong Trai lúc này mới phản ứng lại đây, nguyên lai nữ tu áo tím nói phía đông, chính là ý tứ hướng phía đông đi.

Tu sĩ loại này đến hướng đi cũng phải tính một quẻ sao?

Có loại môn phái cổ quái này hắn hình như đã nghe nói qua, là…… Cát Tường Các?

“Dừng lại.” Cát Cân nhìn đến con đường phía trước bị tường vây kín, lại xem quẻ tiếp một lần, “Bắc.”

“Sư tỷ, như vậy thật sự có thể tránh đại hung sao?” Hồng Lăng đi theo phía sau Cát Cân, “Nếu không chúng ta hướng Hòa Phong Trai xin giúp đỡ đi?”

“Lý do đâu? Chẳng lẽ nói, chúng ta tính ra tương lai có khả năng gặp nguy hiểm, cho nên thỉnh quý trai phái cao thủ đưa chúng ta trở về?” Cát Cân hỏi lại, “Ngươi nếu là an trai chủ, ngươi sẽ tin sao?”

Hồng Lăng hậm hực lắc đầu.

“Nếu thật sự không có cách nào……” Cát Cân đình thu hồi xương bói, “Chúng ta mang chút đồ vật đáng giá đến Hòa Phong Trai bái phỏng, liền nói là chúc mừng Bách Hoa Vũ Hội viên mãn khai mạc. Hòa Phong Trai khẳng định khách sáo vài câu, tỷ như mời chúng ta ở lại vài ngày linh tinh. Như vậy chúng ta là có thể ở Hòa Phong Trai ở tạm mấy ngày, gởi tin hướng chủ tông xin giúp đỡ, chờ chủ tông phái người đến đưa chúng ta trở về.”

“Như vậy…… Có thể hay không có điểm mất mặt?” Một vị sư đệ nhỏ giọng hỏi.

“Các ngươi cảm thấy mệnh quan trọng, hay là mặt quan trọng?” Cát Cân ở thu nạp túi đảo đảo, lấy ra mấy hộp dược liệu, dùng hộp gấm bao lại, “Đi, đi Hòa Phong Trai.”

Hồng Lăng bụm mặt đuổi kịp, thể diện tuy quý, nhưng tánh mạng càng quý hơn, dù sao cũng là năm người, lại không phải mình nàng mất mặt.

Ngày đầu Bách Hoa Vũ Hội kết thúc, An Hòa liền mời nhóm khách quý đến Hòa Phong Trai dùng tiệc tối, Hoàn Tông vốn định chối từ, nhưng khi hắn nghe được An Hòa nói, tiệc tối thỉnh đầu bếp nổi danh nhất Nhạn Thành, vô cùng am hiểu các món cá, khóe mắt dư quang rơi xuống trên người Không Hầu, khẽ gật đầu đáp ứng.

Thấy Hoàn Tông đáp ứng, An Hòa vội vàng an bài người đi chuẩn bị, cho xe ngựa đã sớm sẵn sàng, mang theo mọi người hồi Hòa Phong Trai.

Tới Hòa Phong Trai, thấy Không Hầu đối với cảnh trí bên trong cảm thấy hứng thú, Hoàn Tông cố ý chậm bước, bồi nàng cùng nhau xem. Hiếu Đống đi ở phía trước thấy sư thúc đi chậm, vội vàng bước chậm theo. Nhóm tu sĩ khác có tâm muốn ngắm cảnh lại ngại ngùng rơi lại phía sau đoàn người cũng nhân dịp sôi nổi chậm rãi bước.

Như vậy sẽ ra vẻ là do mọi người đều đi chậm nên bọn họ mới phải vừa đi vừa ngắm nhìn đền đài tinh xảo xa hoa bốn phía.

An Hòa đi ở phía trước trong lòng có chút nghi hoặc, chẳng lẽ thịt cá Nhạn Thành bọn họ đã không hề còn lực ảnh hưởng? Lần này mở tiệc cá, tất cả đều đến từ trong ao tràn đầy linh khí bắt ra, trên người nồng đậm linh khí, ăn vào đối với linh đài tu sĩ cực có chỗ lợi. Ngày thường chính hắn đều luyến tiếc ăn, lần này bởi vì có ân công, mới cho người vớt mấy con ra.

Hắn chính là muốn vội vã cho ân công xem quyết tâm báo ân của hắn, vì sao những người này đi đường chậm đến như thế?


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.